Chương : Mùi vị có gì đó sai sai
Lam Ngọc Anh dập tắc lửa, đổ hết mì vào hộp giữ nhiệt.
Trong phòng khách, Trương Tiểu Du đã vọt về phòng của mình từ khi nào rồi, chỉ còn Hoàng Trường Minh vẫn còn ngồi bên cánh cửa sổ, ánh đèn phủ xuống bên vai anh, bóng lưng to lớn vừa cứng rắn vừa lạnh lẽo, nhưng lại không thiếu phần tĩnh mịch.
Lam Ngọc Anh cầm theo hộp giữ ẩm đi lại gần, “Ầy, nấu mì xong rồi!” “Cảm ơn nhé.” Hoàng Trường Minh đưa tay nhận lấy.
Dù đã đầy nắp rất kỹ lưỡng, nhưng hương thơm vẫn thoảng ra được rồi chui vào mũi.
“Không.….....!Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Đôi mắt đã chìm vào tĩnh mịch của Hoàng Trường Minh ngước lên nhìn cô, khỏe môi khẽ cong, “Tuần sau Đậu Đậu phải đi cắt chỉ rồi, anh sợ nếu nó biết nó sẽ sợ, đến lúc đó em đến đi cũng nó được không?" “Cuối tuần này đã cắt chỉ được rồi à?” Lam Ngọc Anh vội hỏi.
“Ừm” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Lúc phẫu thuật, lúc anh ấy bị mất trí nhớ anh cũng có từng đề cập tới cô, mặc dù anh rất nghiêm khắc với Đậu Đậu, nhưng ngược lại anh bảo vệ thằng bé rất tốt, ở với anh thằng bé chưa từng bị bệnh chưa từng bị thương cũng chưa từng bước chân vào bệnh viện, mà lúc đó Đậu Đậu chìm vào hôn mê sau khi hoàn thành phẫu thuật, cắt chỉ đối với một đứa bé là một chuyện cực kỳ khủng bố.
“Được, được mà." Lam Ngọc Anh không từ chối.
Mặc dù bạn thân của cô vẫn còn đang ở đây, nhưng khi hai người cùng đang thuộc về một không gian cô độc, đặc biệt là thân hình cao lớn của anh có thể hoàn toàn bao phủ cô, vừa không tự nhiên vừa có chút ngại ngùng, cô liếm môi một cái, rồi nói, “Hoàng Trường Minh, anh nên đem mì đến cho Đậu Đậu mau đi, để lâu quá mì sẽ bị mềm, ăn không ngon!”
Hoàng Trường Minh “ừm nhẹ một tiếng, xách hộp giữ ấm đi ra ngoài.
Lam Ngọc Anh yên lặng dõi theo anh, lúc đôi chân dài của anh bước qua cửa chống trộm, cô vẫn là không nhịn được gọi anh lại.
“Hoàng Trường Minh!”
Hoàng Trường Minh dừng bước lại, quay người lại thắc mắc nhìn cô.
Lam Ngọc Anh đan hai tay lại ra sau lưng, cùng anh mắt đối mắt, “Chuyện của Lam Ngọc Dao, em biết hết “Cảm ơn nhé.
Lúc đó khi cô biết được chuyện này, anh vẫn còn trong giai đoạn mất trí nhớ, cho nên không cách nào nói lời cảm ơn với anh được, bây giờ nghĩ lại vẫn nên nói với anh một câu cả ơn.
Yết hầu của Hoàng Trường Mình giật giật, “Không cần cảm ơn.
“Anh......!Lam Ngọc Anh cắn môi.
Tại sao lại làm như vậy? “Sao thế?” Hoàng Trường Minh nhếch mày.
Lam Ngọc Anh há miệng, mấy câu nói sau đó, lại dành nuốt vào lại, cô lắc đầu, “Không có gì.
Vào ban đem khắp đường phố đều lên đèn rực rỡ, sau khi chiếc White Land Rover lái ra khỏi chung cư, cũng không lái thẳng đến bệnh viện tư nhân, mà lại xuống vòng cầu, dừng trước cửa một nhà hàng.
Hoàng Trường Minh tắt máy xe, mở dây an toàn ra, nhưng lại không xuống xe.
Cầm lấy hộp giữ nhiệt trên ghế lái phụ lên, mở nắp ra, hơi ấm trong hộp phả vào mặt, dạ dày của anh đang khóc thét kêu gào.
Lấy đũa ra, Hoàng Trường Minh trực tiếp cúi đầu xuống bắt đầu ăn.
Mới đó, mà trong xe đều tràn ngập hương thơm của mì.
Mười lăm phút sau, Hoàng Trường Minh gác chân lên xe, trong kẹp lấy một điều thuốc sau đó bật lửa châm thuốc, cứu theo mỗi đợt anh hít vào, sau đó khói mờ từ miệng và mũi anh phả ra, rồi lại bị gió đêm thổi đi.
Trong nhà ăn bên cạnh đó, một nhân viên xách theo hộp giữ ẩm chạy ra, “Chào ngài! Chúng tôi nấu dựa theo phương pháp mà ngài nói, và bên trong cũng có vài miếng ngô luộc cắt khúc!” “Ừm.” Hoàng Trường Minh vứt tàn thuốc xuống mặt đất.
Dụi mũi chân đè xuống tắt lửa, rồi nhặt lên ném vào thùng rác, sau đó nhận lấy hộp giữ nhiệt từ tay nhân viên.
bg-ssp-{height:px}
Lúc nhân viên phục vụ nhận lấy tiền xong chạy về lại nhà hàng, chiếc White Land Rover đang bên đường cũng chậm rãi ven theo đường cũ rời đi.
“Đinh!”
Thang máy chậm rãi mở cửa tại tầng lầu cho bệnh nhân nhập viện.
Khoảng thời gian này, tương đối yên tĩnh, Hoàng Trường Minh đẩy cửa phòng bệnh ra, quả nhiên, Đậu Đậu đang nằm trên giường ngồi phắt dậy, vô cùng kích động gọi anh, “Baba!”
Hoàng Trường Minh một tay đút vào túi quần, từ tốn bước lại gần giượng bệnh.
Đậu Đậu sau khi gọi anh một tiếng, con mắt lập tức lia tới hộp giữ ấm anh cầm trên tay.
“Con muốn ăn!” Thằng bé không kịp chờ đợi nữa.
“Ừm.” Hoàng Trường Minh kéo khóe môi, mở hộp cơm ra đưa lại gần thằng bé.
Không cần nhờ anh giúp, Đậu Đậu đã ôm ngay vào ngực, cầm lấy đũa gắp một gắp mì, vừa ăn được hai ngụm, Đậu Đậu chợt cau mày lại, "Không phải hương vị này!” “Sao lại không phải?” Hoàng Trường Minh liếc một chút.
“Mì Ngọc Anh nấu, ngon hơn cái này!” Đậu Đậu vẫn nhướng mày lên, hằng giọng nói.
Khỏe môi Hoàng Trường Minh co quắp lại, “Mì đây của Ngọc Anh nấu đấy thôi!”
Đậu Đậu nhếch cái miệng nhỏ đáng yêu lên, đánh chết cũng không tin.
“Bố tận mắt thấy cô ấy nấu mà.” Hoàng Trường Minh gác chân lên, chắc chắn chỉ vào thứ trong ngực con trai nói, “Con nhìn cái hộp giữ ẩm này xem, lẽ nào không phải của cô ấy à?”
Đậu Đậu nghe vậy, giơ hộp giữ ẩm lên sờ sờ, sờ sờ rồi lại nhìn nhìn.
Hộp giữ ẩm này xác thực là của Ngọc Anh, lúc trước mỗi lần mang thức ăn cho cậu, cô đều dùng cái hộp này, nhưng mà hương vị này so với món ăn Lam Ngọc Anh nấu thì lại hoàn toàn không giống......!
Giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của con trai, Hoàng Trường Minh cảm thấy buồn cười, "Chắc là do hôm nay muộn quá rồi, cô ấy có hơi mệt, khả năng nấu ăn cũng bị thay đổi theo.
Nếu như con không muốn ăn, vậy thì khỏi ăn cũng được!" Đậu Đậu nghe vậy, ngơ ngác tin theo, lại bắt đầu cúi xuống cặm cụi ăn.
Hoàng Trường Minh dời mắt sang hướng khác, cũng đồng thời che đi vẻ giảo hoạt trong đáy mắt.
Cuối cùng cũng ăn hết mì, Đậu Đậu ôm cái bụng nó căng, chu miệng "ợ” một cái.
Rồi cậu bé cứ tiếp tục tò mò.......!Cảm thấy mùi vị này có gì đó sai sai......!
Rửa mặt xong, Hoàng Trường Minh ôm con về giường bệnh, kéo chăn lên, “Đã trễ rồi, mau đi ngủ thôi!” "Nhưng mà con nhớ cô Ngọc Anh
Đậu Đậu chớp chớp đôi mắt to tròn, nũng nịu nói.
Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, “Chẳng phải vừa ăn xong mì cô ấy nấu đấy sao?" “Nhưng mà con muốn gặp cô Ngọc Anh cơ, muốn nghe cô Ngọc Anh kể chuyện, con còn muốn cô Ngọc Anh moa mọa con nữa!” Nói xong từ cuối cùng, dường như Đậu Đậu ngại ngùng gì đó, cả khuôn mặt nhỏ bé đều đỏ bừng.
Ngọc Anh.......!
Hoàng Trường Minh nghe cái giọng non nớt của con trai, lần nữa nhẫm lại hai chữ này, trách phận sao không thể treo luôn hai chữ này lên miệng mình.
Ha ha, từ một số phương diện nào đó, hai người đúng thật là cha con!.
Kiếm Hiệp Hay
Đậu Đậu bỗng nhiên gọi anh, "Baba
Hoàng Trường Minh cụp mắt xuống, cơ thể mềm mại của con trai nhào vào ngực anh, lộ ra cái băng gạc mặc dù không đáng sợ như lúc trước, nhưng cũng rất dễ nhìn thấy, gương mặt như tạc tượng kia càng khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương xót.
Đôi con người đen nhánh chớp chớp, thận trọng hỏi, “Có phải cô Ngọc Anh sẽ không thích Đậu Đậu nữa, có phải không?”
Yết hầu của Hoàng Trường Minh trồi lên lặn xuống vài lân.
Anh biết, con trai đang nhớ Lam Ngọc Anh, sự ỷ lại của thằng bé đối với cô càng ngày càng sâu đậm.
Hoàng Trường Minh cúi người, sờ lên gương mặt trắng noãn của Đậu Đậu, “Muốn gặp cô Ngọc Anh rất dễ, ngày mai chỉ cần lúc bố không có mặt ở đây, con gọi điện cho cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ tới tìm con.