Chap
Ra k
Đăng nhập thành công ứng sau giờ làm việc, có một bóng dáng quen thuộc đứng ở cửa.
Vốn dĩ anh đang đứng ở tư thế nghiêng người, nhìn thấy cô thì đứng thẳng dậy bước tới, anh vẫn mặc rất diêm dúa, đường viền cổ áo mỏng mở rộng, dây chuyền hình tượng Phật bằng ngọc ở trên cổ lặc lư theo động tác của anh.
Tiêu Thành Vân bước đến dẫn cô đi, vô cùng lo lắng.
Lam Ngọc Anh không giãy giụa, bị kéo một mạch đến cánh cửa xoay tròn: "Đi đâu vậy?" "Cứ đi theo anh thì sẽ biết
Tiêu Thành Vân chỉ nói một câu này rồi nhét cô vào trong xe.
Hỏi đi đầu cũng không nói, đạp mạnh chân ga, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ như thể đang rất vội.
Khi đến nơi, Lam Ngọc Anh vẫn mặt đầy nghi hoặc, nơi này ngược lại cũng không xa lạ gì, đây là sảnh sân bay cô mới đến vài ngày trước, chỉ là không hiểu tại sao anh ta lại đưa cô đến đây.
Có rất nhiều người ở xung quanh lối ra, hầu hết trong số họ đang đón người ở sân bay, có rất nhiều người đang cầm bảng.
Tiêu Thành Vân cũng ngắng đầu, đứng ở nơi đó nhìn xung quanh.
Bộ đàm nhắc rằng có một chuyến bay từ New York đến đây đã hạ cánh và không bao lâu sau thì có một đám đông tràn ra ngoài.
Ánh mắt của Tiêu Thành Vân chợt dừng lại ở nơi đó: "Ra rồi!"
Lam Ngọc Anh cũng nhìn sang, liền thấy một người đàn ông mặc áo ngắn màu đen, dáng người thắng tặp, trên cổ tay đang khoác một chiếc áo gió mỏng màu đen, bánh xe của chiếc va li kêu sột soạt theo bước chân anh, trông anh có vẻ rất mệt mỏi.
“Anh Phong, bọn em ở đây này!” Tiêu Thành Vân vẫy vẫy cánh tay.
Nguyễn Phong nghe thấy tiếng thì nhìn sang, bước nhanh hơn.
Khi người đã đến trước mặt, Lam Ngọc Anh liếm môi: "Anh Nguyễn Phong..."
Có thể là do trước kia cô có mối quan hệ với anh ở New York, bây giờ gặp lại ngược lại có thể bình tĩnh hơn rất nhiều, chẳng qua ngực cô còn có chút ngột ngạt.
Nguyễn Phong lắc đầu, thở dài bất lực nhìn cô: "Lần này anh có mấy ngày nghỉ nên muốn về nước bàn ít công chuyện.
Vốn dĩ còn định tạo cho em một sự bất ngờ.
Không ngờ Thành Vân lại đưa em tới đây!" “Như vậy không phải đều cho hai người bất ngờ sao!" Tiểu Thành
Vân nhưởng mày.
Nguyễn Phong mỉm cười, giơ tay lên vỗ vai anh ấy.
Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc, lúc trước đã diễn ra, Lam Ngọc Anh thậm chí có chút ngẩn ngơ, giống như không có chuyện gì xảy ra, cũng không có gì thay đổi...
Tiêu Vân Thành kiên trì đề nghị: "Đi, đi ăn thôi!"
Địa điểm là do Tiêu Thành Vân đặt, sau khi đến nơi, Lam Ngọc Anh lại phát hiện ra đó là một nhà hàng lầu tư nhân mà mình và Hoàng Trường Minh đã từng đến.
Bọn họ chỉ có ba người, nhưng Tiêu Thành Vân lại muốn phòng riêng có mười người, hoàn toàn lộ ra thân phận con em nhà giàu chỉ biết ăn chơi đàn đúm
Điều hòa bật rất thấp, nước dùng cho món lẩu là nước luộc gà hầm với quả Kỷ Tử, sau khi nhân viên phục vụ mang tất cả các món ăn đến, thì lịch sự đóng cửa lại.
Lúc Nguyễn Phong cầm đũa lên, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Đúng rồi, Anh Anh, em và Tổng giám đốc Hoàng rất thân thiết sao?"
Cánh tay múc nước tương vừng của Lam Ngọc Anh dừng lại một chút.
Câu hỏi này không phải là lần đầu tiên anh ấy hỏi, lần trước bị người khác làm gián đoạn, chẳng qua là bây giờ thay đổi phương thức khác để hỏi thôi.
"Tổng giám đốc Hoàng?” Tiêu Thành Vân chen vào trả lời thay cho cô, bộ dạng uể oải nói: “Cái này em biết, công ty của Lam Ngọc Anh có giao dịch kinh doanh với Hoàng thịt "Hóa ra là như thế.” Nguyễn Phong bừng tỉnh gật đầu một cái.
"Ừm...
Lam Ngọc Anh chột dạ rũ mắt xuống.
Nồi lẩu vừa mới sôi trào và sủi bọt, thì điện thoại trong túi xách đột nhiên đổ chuông.
Lam Ngọc Anh móc điện thoại ra, không biết có phải do trong lòng đang chột dạ hay không, cô suýt chút nữa làm rớt đôi đũa trên màn hình hiện lên ba chữ "Hoàng Trường Minh".
“Anh Anh, sao em không nghe điện thoại?” Nguyễn Phong không nhịn được hỏi
Lam Ngọc Anh lắc đầu, đặt chế độ im lặng rồi bỏ vào túi xách: "Không có gì, em không quen số đó.
bg-ssp-{height:px}
Nguyễn Phong gật đầu, cũng không hỏi nhiều, anh gấp hai miếng thịt bò đã chín bỏ vào trong chén của cô.
Lam Ngọc Anh ăn xong thì đứng dậy, không chút dấu vết nhét điện thoại vào túi áo: "Em đi vệ sinh!"
Sau khi vào một trong các vách ngăn toilet và đóng cửa lại, Lam Ngọc Anh mới lấy điện thoại ra.
Trên màn hình hiện rõ ba cuộc gọi nhỡ đều là của cùng một người, cô nuốt nước bọt, lúc cô vừa chuẩn bị gọi lại thì Hoàng Trường Minh lại gọi đến, mạnh bạo giống như con người của anh vậy........Alô?" "Sao không nghe điện thoại"
Đúng như dự đoán, giọng điệu của Hoàng Trường Minh rất hung hăng.
Lam Ngọc Anh nói dối: "Tôi không nghe thấy...
sao vậy?" “Đến đây.” Hoàng Trường Minh ném cho cô hai chữ
Lam Ngọc Anh rũ tay xuống "Hôm nay tôi cảm thấy có chút không thoải mái, muốn ở nhà nghỉ ngơi..." "Tối hôm qua mệt sao?” Hoàng Trường Minh trêu ghẹo.
"Ừm..." cô đáp.
“Tiến bộ!” Hoàng Trường Minh cười nhẹ quát cô, dừng lại một chút, không từ bỏ ý định hỏi: “Thật sự không đến sao? Cập hật chương mới nhất tại T ruyện.net
Lam Ngọc Anh vội vàng nói: "Tôi ngủ rồi!" “Thôi bỏ đi.” Hoàng Trường Minh cúp điện thoại.
Như thể sợ anh sẽ gọi lại, cô dứt khoát tắt máy.
Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, cúi đầu, lòng bàn tay ẩm ướt toàn là mồ hôi.
Trở lại phòng bao, Tiêu Thành Vân đang ngồi đối diện với cô, cau mày hỏi: "Lam Ngọc Anh, em không sao chứ?"
Lam Ngọc Anh lắc đầu.
Thấy ánh mắt của Nguyễn Phong nhìn qua, cô vội vàng mỉm cười: "Không sao mà
Lam Ngọc Anh cũng không biết tại sao mình lại nói dối Hoàng Trường Minh qua điện thoại.
Cho dù là Tiểu Ngô, đồng nghiệp nam trước kia của cô, hay là Tiêu Thành Vân, cô đều có thể thẳng thắng trước mặt anh, nhưng cô với Nguyễn Phong ở chung một chỗ, cô không dám nói, cô luôn cảm thấy mình đang phản bội anh...
Buổi tối, Nguyễn Phong bắt taxi đưa cô về
Tiêu Thành Vân uống hơi nhiều, vừa ra khỏi nhà hàng liên chân gọi tài xế rồi về trước, so ra thì Nguyễn Phong cũng uống không ít, nhưng anh biết kiểm soát lượng đồ uống vừa phải, trong ánh mắt rất tỉnh táo.
Lam Ngọc Anh hiểu rõ nhất, sống nhiều năm trong quân ngũ, anh luôn là người kỷ luật.
Ban đêm gió mát, Nguyễn Phong khoác chiếc áo khoác gió mỏng lên người cô, giống như chăm sóc một đứa trẻ vậy.
Trong lòng Lam Ngọc Anh run lên, mở miệng nói: "Anh Nguyễn Phong, năm đó thật ra là em..."
Cô muốn nói với anh rằng cô không đến sân bay như đã hẹn vì bà ngoại cô không đồng ý, tâm trạng bà quá kích động nên đột nhiên phát bệnh tim và phải đưa đến bệnh viện, vì sợ bà ngoại đau lòng nên cô luôn một mực trốn tránh anh.
Nhưng bây giờ mình...
"Chuyện đã qua thì đừng nhắc đến nữa.
Nguyễn Phong cười ngắt lời, ánh mắt rất dịu dàng.
"Em..." Cổ hạng Lam Ngọc Anh có chút nghẹn ngào.
Dường như cất chứa rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Nguyễn Phong vỗ vỗ vai cô, vỗ về.
"Em đừng nghĩ nhiều, lên nhà nghỉ ngơi đi." “Được.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Nguyễn Phong gọi cô lại trước khi cô xoay người đi, trong bóng đêm vẻ mặt anh có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: "Anh Anh, ngủ ngon."
Lam Ngọc Anh gật đầu và trả lời một tiếng "ngủ ngon".
Nhìn theo hướng chiếc taxi rời đi, cô choàng chiếc áo lên vai rồi vào nhà.
Vừa bước vào hành lang, một mùi thuốc lá phả đến.
Lam Ngọc Anh sững lại, ánh sáng của ngọn đèn cảm ứng ngoài hành lang u ám, nhưng không u ám bằng cặp mắt sâu thẳm của anh, cơ bắp cuồn cuộn bộc phát, giọng nói hung ác nham hiểm theo làn khói phun ra: "Có phải anh ta đã tặng con dao găm đó không?"
.