Ôn Thủy Đun Harry

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biết được điều này, Hermione suýt chút nữa sợ đến ngất. Bây giờ cô hận trong tay mình lúc này không có một bình Chân Dược để tra khảo Harry.

Scorpio quả thật chính là phiên bản kết hợp của Harry và Draco. Hai mắt to, sống mũi cao, cặp mắt màu lam xám, mái tóc rối màu vàng kim, môi mỏng, làn da trắng nõn. Tính tình thì đôi khi hiền hòa như Harry, đôi khi còn quậy hơn cả Draco. Có một lần, Scorpio ném toàn bộ bản thảo của Harry vào lò sưởi, đốt trụi tất cả. Harry tức giận đánh vào mông bé mấy cái, nhưng bé vẫn sống chết không chịu nhận. Harry giận không phải là vì bản thảo bị đốt, mà là vì Scorpio dám nghịch lửa, nhỡ mà bị đốt phải thì… Harry không dám nghĩ đến, dưới cơn nóng giận liền cấm túc Scorpio ba ngày. Ngoại trừ mỗi bữa đều đưa cơm lên thì cậu không nói chuyện với bé một câu, cả nhìn cũng không nhìn.

Ban đầu, Scorpio bướng bỉnh không ăn, thậm chí đổ luôn cả mâm cơm. Harry không nói gì cả mà chỉ yên lặng dọn dẹp. Scorpio còn tưởng rằng tối ba sẽ đem cơm lên cho cậu nữa, nhưng ba lại không mang cho cậu dù chỉ là một miếng. Scorpio đói bụng, khóc lên, Harry không đành lòng, mang cơm lên cho bé. Lần này bé mới chịu ăn, nhưng ba vẫn như cũ không nói một lời với bé. Bé cũng giận, nhưng buổi tối không có ai ôm ngủ, không có ai kể chuyện, làm Scorpio sợ hãi đến khóc, thút thít cả đêm mới dần thiếp đi.

Đợi con trai ngủ rồi Harry mới bất đắc dĩ lau khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm nước mắt của bé, nhưng cậu không dọn đồ đạc mà Scorpio quậy phá khắp nhà. Ngày thứ hai, Harry vẫn cấm túc Scorpio, không nói chuyện với bé, làm bé bắt đầu sợ, nghĩ rằng ba không thương mình nữa, nằm lỳ trên giường khóc nửa ngày. Tối, Harry mang cơm lên thì bị đứa nhỏ ôm chầm lấy, trên mặt bé đẫm nước mắt.

“Ba, con sai rồi, ba đừng không để ý đến con nữa mà! Ba, ba không thương con nữa đúng không?? Oa oa oa.!!”

“Ba không có không thương con nữa. Chỉ là lần này con làm sai, mà làm sai thì phải biết nhận lỗi. Vậy Scorpio có biết mình sai ở đâu không?”

“Con không nên đốt bản thảo của ba, không nên vứt đồ chơi lung tung, không nên trêu Banner nhà kế bên, không nên không làm bài tập, xin lỗi ba” Harry ngốc lăng một chút, cậu đâu nghĩ sẽ lòi ra nhiều tội như vậy “Ba, con sai rồi, con không muốn ngủ một mình, con muốn ngủ chung vơi ba”

“Scorpio, con nghĩ lại đi, con sai chỗ nào?” Scorpio không hiểu nhìn ba, bé còn làm sai gì sao? Nhìn đôi mắt to tròn ngơ ngác của con trai, Harry thở dài, dọa: “Con trai, ngày mai ba sẽ hỏi lại, nếu còn không nghĩ ra thì ba sẽ tiếp tục cấm túc con.”

“Ba! Ba! Scorpio sẽ rất ngoan mà!” Nhưng cuối cùng Harry vẫn quyết đoán khóa cửa phòng, bỏ lại Scorpio ngồi ngẩn người bên trong. Lần này cậu phát hiện mình thật sự đã quá cưng chiều Scorpio rồi. Con trai đã năm tuổi, mà ngày nào cũng là cậu giúp rửa mặt thay quần áo, dao nĩa gì đều không biết dùng. Có thể cậu không có lễ nghi hoàn mỹ không sai sót như Draco, nhưng tốt xấu gì cậu cũng không có vứt đồ chơi lung tung khắp nơi, cũng không trêu chọc con nhà hàng xóm, cũng không nghịch lửa! Quậy như vậy chắc chắn không phải là di truyền từ cậu!

Sáng hôm sau Harry mở cửa phòng Scorpio ra thì thấy bên trong thay đổi rất nhiều. Quần áo bẩn nằm trong rổ, không chỗ nào có đồ chơi lung tung, trên bàn không có rác, ngay cả bé Scorpio cũng đã tự giác rửa mặt chải tóc ngồi ở giường chờ phán quyết. Harry rất vui mừng, ít ra sự thông minh kia là di truyền từ cậu.

“Scorpio biết mình sai ở đâu rồi sao?” Harry ngồi xổm xuống trước mặt con trai, dùng cặp mắt lục bích phảng phất có thể thấu lòng người nhìn chằm chằm bé.

“Ba, con không nên nghịch lửa làm ba lo lắng, con xin lỗi.” Harry nhìn Scorpio ủy khuất muốn khóc thì ôm con vào lòng.

“Con có biết là ba lo lắng biết bao nhiêu hay không? Nếu con xảy ra chuyện gì thì ba phải làm sao?” Mấy ngày nay Scorpio không cảm nhận được tình thương của ba, bây giờ ôm Harry cứng ngắc, khóc đến trời đất đảo lộn. Bé nức nở lên án ba tàn nhẫn cỡ nào, lạnh lùng vô tình ra sao. Nhưng cuối cùng vẫn là “phụ tử liên tâm”, Scorpio khóc xong liền ngoan ngoãn ngồi cùng ba.

Từ đó về sau, mỗi ngày Scorpio đều kiên trì tự mình rửa mặt thay quần áo, không vứt đồ chơi và đồ ăn vặt lung tung nữa, ăn cơm thật ngoan, không kén chọn, cũng không trêu Banner nhà kế bên nữa. Harry cảm thấy rất vui mừng.

Sinh nhật sáu tuổi của Scorpio, Harry chỉ mời giáo sư, Hermione và Ron đến nhà chúc mừng. Cậu làm bánh gatô thật to cùng với hamburger thịt mà Scorpio thích nhất. Ba đứa nhỏ quậy phá trên phòng ngủ, Snape ở bên cạnh trông chúng. Tuy rằng ông luôn chau mày, thoạt nhìn rất dọa người, nhưng Harry biết giáo sư rất thích mấy đứa bé đáng yêu, nhíu mày cũng là vì sợ bọn nhỏ không cẩn thận mà bị thương. Scorpio rất thích ông Snape, mỗi lần Snape đến bé đều rất vui, quấn quít ông không buông.

Còn lại ba người lớn ngồi ở phòng khách trò chuyện. Kể mấy chuyện vui của bạn học cũ. Họ nói Neville thế mà lại sắp kết hôn rồi, đối tượng lại chính là một Slytherin thuần huyết, là con trai trưởng gia tộc Ran. Harry mơ hồ, ai vậy? Hermione nói cho Harry biết, Ran là một trong ba mươi tám gia tộc thuần huyết, đương nhiên dòng họ Longbottom cũng là thuần huyết, cho dù có là nam phù thủy cũng có thể có con được nên cha mẹ cũng không quá phản đối. Mấy năm trước Neville đảm nhiệm chức Giáo sư Thảo dược học ở Hogwarts, vừa tốt nghiệp năm bảy đã làm giáo sư, quen biết Ran đang học năm thứ năm. Hai người có thể nói là tình thầy trò.

Còn có Ginny cũng kết hôn rồi, đối tượng lại là một bác sĩ Muggle. Luna thì trở thành chủ biên của tờ Kẻ Lý Sự. Còn George và Fred thì mở thêm nhiều tiệm giỡn nữa.

Harry trò chuyện cùng Hermione, Ron thì vừa xem hài trên TV vừa cười to.

“Harry, chuyện Scorpio cậu định thế nào, bé nên đi học rồi.”

“Mình định cho con đi học ở trường tiểu học gần đây, đợi đến mười một tuổi rồi cho vào học viện pháp thuật Đức luôn.”

“Cậu định cả đời không quay về Anh sao?”

“Ừ, Scorpio không thể bước vào Anh được. Pháp trận của nhà Malfoy trải rộng khắp đất Anh. Đợi Scorpio đi học rồi, mình sẽ quay về thăm mọi người. Đã sáu năm rồi, mình cũng rất nhớ mọi người, nhưng mình…”bg-ssp-{height:px}

“Mình hiểu mà, Harry, không ai trách cậu cả. Hôm nay là sinh nhật của Scorpio, vui lên đi. Mà tụi mình cũng nên đi lên xem bọn nhỏ thế nào rồi.” Hermione cũng không đành lòng nhìn vẻ mặt buồn rười rượi của bạn mình, liền thay đổi đề tài.

“Được.”

Hermione kéo Ron đang chìm đắm vào tiết mục hài trên TV đi lên lầu, vừa lúc Giáo sư Snape từ trên lầu xuống, gật đầu với Harry ý muốn nói chuyện riêng với cậu. Hai người vào thư phòng.

“Thân thể Scorpio hoàn toàn không có vấn đề gì, pháp lực trong cơ thể đã rất ổn định, huyết thống rất tinh khiết, mà ta cũng không muốn để một tên thường bị Nhân Mã đá đầu như mi (ý chỉ ngu ngốc) giáo dục đứa nhỏ như Scorpio, hiểu không?”

“Dạ vâng, thưa giáo sư. Con cũng định cho Scorpio học về phép thuật từ bây giờ. Sau nay bé sẽ trở thành một phù thủy vĩ đại.”

“Đúng, tất nhiên, nhưng nó không thể học ở Đứa, mười một tuổi nó phải trở về Hogwarts.”

“Không! Con sẽ không để bé trở vể!” Harry vừa nghe liền đứng bật dậy, như một con sư tử đang xù lông lên. Cậu không muốn nghe bất cứ ai có ý định tách Scorpio ra khỏi cậu.

“Khế ước mà gia tộc Malfoy kí cùng với cụ Slytherin không gì phá nổi, người thừa kế mỗi đời của bọn họ đều phải đến trường, trở lại Slytherin, nếu không thì sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm trọng.”

“…Scorpio là con của con, bé không có quan hệ gì với ai hết! Con là một Gryffindor, con tin sau này Scorpio nhất định giống như con. Vả lại, con sẽ không để bé trở lại Anh!” Snape nhìn Harry Potter đang tức giận trước mặt, hận không thể cho cậu một cái Avada. Gryffindor cố chấp, đáng giận hệt như cha của nó!

“Haha, trong đầu của mi toàn là cỏ hả? Nhìn cái đầu vàng chóe chói mắt đó đi, còn mắt lam, mấy cái đó thể hiện cái gì trong lòng mi không phải rõ ràng lắm sao? Hừ, từ bây giờ đến lúc Scorpio mười một tuổi, mi có rất nhiều thời gian để lo lắng. Đây là một ít công cụ dạy phép thuật sớm. Dược thì ngày mai có thể uống lại rồi.” Harry gật đầu. “Ta là nói mi, không phải Scorpio.”

“Bé đã sáu tuổi rồi, tại sao con còn phải uống nữa?”

“Mi muốn biến thành Muggle sao Harry Potter?” Snape híp mắt lại. Harry thấy biểu cảm này của giáo sư liền vội vàng gật đầu ý bảo đã biết. Biểu cảm này rất nguy hiểm, hồi còn đi học cậu đã phải chịu không ít lửa giận của giáo sư.

Chào tạm biệt ba đứa nhỏ đáng yêu, Snape liền trở về. Pháp lực của Harry trong lúc mang thai đều bị Scorpio hấp thụ. Cứ nghĩ sau khi sinh sẽ từ từ tốt lên, nhưng Harry hoàn toàn không có dấu hiệu này, ngược lại, pháp lực không ngừng xói mòn. Một phần là do Scorpio hấp thụ, một phần không biết đi đâu. Mặc dù đang hồi phục, nhưng vẫn không bằng trước khi sinh, pháp lực trong cơ thể Harry ngày càng cạn, nếu cứ tiếp tục như vậy cậu sẽ biến thành một Muggle hoàn toàn không có phép thuật. Thế nhưng Draco thì hoàn toàn ngược lại, bình thường hắn chỉ dùng dược làm từ máu cùng pháp lực của Harry, thế mà huyết thống càng ngày càng thêm thuần túy, pháp lực càng thêm tinh khiết. Nếu không phải hai người đang ở cách xa vạn dặm thì Snape còn cho rằng Draco hấp thu pháp lực Harry.

Draco càng ngày càng mạnh kinh người, trận chiến cuối cùng biểu hiện vô cùng xuất sắc, còn có dòng máu của nhà Malfoy, đợi Snape phát minh dược có thể thanh tẩy Dấu hiệu Hắc ám thì chỉ dùng thời gian sáu năm ngắn ngủi đã quét sạch địch thủ mà ngồi lên vị trí cao nhất tại Bộ Pháp Thuật. Ngày nào cũng bận đến tối mày tối mặt, thậm chí thời gian nghĩ cũng không có.

Mỗi tuần hắn đều dùng dược của giáo sư để ngủ ngon hơn. Đôi khi hắn sẽ mơ thấy giấc mộng làm người ta mặt đỏ tim đập, đôi khi lại mơ gặp một đứa bé đáng yêu, nhưng hắn đều không thấy rõ mặt của hai người này. Cứ thế sáu năm trôi qua, hắn đều cảm thấy chàng trai cùng đứa bé trong mơ có ý nghĩa rất quan trọng với mình.

Mỗi khi mơ thấy người kia, hắn luôn có một loại cảm giác muốn đem người này buộc chặt vào mình, không bao giờ…để người đó chạy trốn nữa. Mỗi ngày buộc người đó trên giường, tốt nhất là để người đó sinh thêm cho hắn một…

Sinh thêm cho hắn một…

Sinh?! Draco giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Đứa bé kia là con của hắn, là con của hắn, do chàng trai không biết mặt kia sinh.

Hắn muốn biết người kia là ai!

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra là ta không nhớ kỹ tên nhân vật… Mỗi lần viết đều phải lật lại tài liệu để xem… Còn nữa, một số thần chú cùng nhân vật cũng là _(:з」∠)_ do ta thêm vào, ta cũng hết cách rồi a QAQ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio