"Lý Hồng Mai đúng không." Thấy những người kia không có lời gì muốn
nói, Vương Duy quay người nhìn về phía Lý Hồng Mai đang không biết làm
sao.
"Vương, Vương đổng." Lý Hồng Mai chột dạ nhìn Vương Duy, Lục Trần
không ở đây, trong lòng cô càng thêm lo lắng.
"Lý Hồng Mai, chị không cần lo lắng, về sau không có ai dám bắt nạt chị
nữa, chị xem, hôm nay những người bắt nạt chị đều đã bị tôi đuổi đi." Thấy Lý
Hồng Mai có chút khẩn trương, Vương Duy nhẹ nhàng nói.
Đối với việc này, Lý Hồng Mai thực sự rất bất ngờ.
Cô không ngờ Lục Trần vậy mà thật sự làm được, nói muốn đuổi người
bắt nạt cô đi liền đuổi luôn.
Ân nhân Lục và Vương đổng rốt là quan hệ như thế nào a? Vì sao Vương
đổng lại nghe lời ân nhân Lục như vậy?
Lý Hồng Mai thầm đoán, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
"Vâng, cảm ơn Vương đổng." Lý Hồng mai gật gật đầu, sắc mặt cũng tự
nhiên hơn.
"Lý Hồng Mai, chị có thể nói cho tôi biết đến rốt cuộc là có chuyện gì
vậy?" Vương Duy thấy Lý Hồng Mai trấn tĩnh lại, liền bình tĩnh hỏi.
Tuy hắn thực hiện yêu cầu của Lục Trần vô điều kiện, nhưng hắn cũng
muốn biết hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao có thể khiến Lục Trần tức
giận.
Lý Hồng Mai có chút do dự, nhìn nhìn mấy người phụ nữ, những người
này trước đây rất hung hăng với cô, cô vẫn còn có chút sợ hãi, sợ những
người này về sau cũng sẽ bắt nạt cô theo cách tương tự.
"Chị yên tâm đi, về sau cho dù là ai, chỉ cần bọn họ dám bắt nạt chị, dù có
nghiêm trọng không, tôi đều đuổi họ đi hết." Vương Duy lại động viên Lý Hồng
mai nói.
Lý Hồng Mai gật gật đầu, cuối cùng nói hết mọi chuyện ra.
Chuyện Vu Lệ đánh Tiểu Bảo mấy bạt tai, đánh Tiểu Bảo đến nỗi khóe
miệng chảy máu.
Còn cả Vu Lệ cuối cùng nói ra chuyện này là cô ta cấu kết với Hứa Trí
Hằng để đuổi cô khỏi công ty.
Những chuyện này cô nói ra không thiếu một chữ.
Nghe Lý Hồng Mai nói, Vương Duy cuối cùng cũng biết Lục Trần chẳng
những đã khai trừ Vu Lệ cùng Hứa Trí Hằng, mà ngay cả mấy đồng nghiệp
nam đều bị đuổi đi cùng một nguyên nhân.
Bởi vì lúc Vu lệ đánh Tiểu Bảo, bọn họ chẳng những không thông cảm, lại
còn nối giáo cho giặc, ngồi bên cạnh châm chọc, người như vậy, đương nhiên
không thể giữ lại công ty.
Cho dù bọn họ chỉ là công nhân bình thường, nhưng nhân phẩm cũng
quan trọng, bọn họ không có tư cách làm việc ở kỹ thuật Di Kỳ.
...
Sau khi rời khỏi khoa học kỹ thuật Di Kỳ, Lục Trần trực tiếp đến câu lạc bộ
Hoa Anh Đào.
Dừng xe, Lục Trần vừa mở cửa xe, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt,
anh giật mình một cái, theo bản năng hướng bên cạnh lăn một vòng.
Bịch!
Trong chớp mắt Lục Trần nhảy ra ngoài, một viên đạn bắn vào cửa xe
anh, một tia lửa xoẹt qua, trên cửa xe để lại một vết đạn.
Lục Trần giật mình, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa nơi này là địa bàn của Đỗ Phi người nào dám ở chỗ này đánh
lén anh?
Trong lòng Lục Trần nghi hoặc, nhưng cũng không nán lại, căn cứ quỹ
đạo viên đạn, anh đoán được đại khái phương hướng của đối phương.
Ẩn náu qua mấy chiếc xe, Lục Trần chậm rãi đi qua.
Rất nhanh, lúc thần không biết quỷ không hay anh trốn đến chiếc xe thứ
tư, chỉ thấy một cái người đàn ông áo đen đang cầm súng lục đi đến chỗ xe
anh đang nấp.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của đối phương, Lục Trần cười lạnh,
tên này mặc dù là sát thủ, nhưng không có đủ tiêu chuẩn của một sát thủ.
Nếu như là sát thủ đủ tiêu chuẩn, một phát không trúng, nhất định sẽ rút
lui trước.
Mà người này lại vẫn muốn tập kích lần thứ hai.
Lục Trần không cho hắn bất cứ cơ hội nào nữa, lén lút đi qua đánh một
chưởng trên cổ của hắn, hắn lập tức hôn mê.
Lấy súng trong tay hắn, Lục Trần trực tiếp đưa hắn lôi vào căn phòng đã
hẹn trước cùng Đỗ Phi.
Bởi vì anh sắp đến tòa nhà Quân Duyệt, cho nên khi nhân viên mở cửa
phòng, đám người Đỗ Phi sớm đã chờ ở bên trong.
Thấy Lục Trần kéo một tên đi vào, mấy người đều nhao nhao.
"Chuyện gì vậy?" Đỗ Phi tò mò hỏi.
"Sát thủ muốn giết tôi, mai phục tại địa bàn của anh, tôi cũng muốn biết là
chuyện gì." Lục Trần thản nhiên nói.
Sát thủ mai phục ở địa bàn Đỗ Phi muốn giết Lục Trần, Lục Trần không
cần nghĩ, cũng biết là người của Đỗ Phi tiết lộ tin tức anh hôm nay muốn tới
gặp Đỗ Phi.
Câu lạc bộ Hoa Anh Đào bảy giờ rưỡi tối mới mở cửa, mà lúc này mới là
buổi sáng, sát thủ đã ở chỗ này mai phục rồi.
Không cần Lục Trần nghi ngờ, Đỗ Phi cũng chắc chắn là có một nội gián.
Sắc mặt Đỗ Phi trầm xuống, ánh mắt đảo qua mấy tên thủ hạ, vỗ mạnh
một cái cái bàn, trầm giọng nói: "Chỉ có năm người các cậu biết thân phận
của anh ấy, hơn nữa tôi không nói, là ai, ngoan ngoãn đứng ra đây cho ông,
bằng không đợi tôi điều tra ra, thì không phải một mình chịu trách nhiệm, mà
người nhà cũng phải chịu cùng.”
Tuy đã nói không gậy họa đến người nhà, nhưng câu lạc bộ Hoa Anh Đào
dù sao cũng là người lăn lộn dưới thế lực ngầm, Đỗ Phi cũng là người tàn
nhẫn, hắn nói muốn gây họa tới người nhà, chắc chắn có thể làm được.
Đỗ Phi tổng cộng có năm trợ thủ đắc lực có thể tin tưởng.
Bọn họ theo thứ tự là Hồ Bưu, Trương Vĩ, Tằng Tín, Triệu Truyền cùng
với Liễu Nghĩa.
Năm người này nhìn như đều rất hòa hợp, kỳ thật trong thâm tâm cũng có
không ít lục đục với nhau.
Địa vị của Đỗ Phi tại Du Châu càng ngày càng cao, trở thành lão đại dẫn
đầu thế lực ngầm Du Châu, năm người này đi theo Đỗ Phi vào sinh ra tử,
đương nhiên cũng hy vọng có thể đạt được sự tín nhiệm của Đỗ Phi.
Chỉ có đạt được tín nhiệm của Đỗ Phi, bọn họ mới có cơ hội phân ra độc
bá một phương.
Lúc này năm người nhìn sát khí trong mắt Đỗ Phi, cả đám đều bị dọa
không dám nói lời nào.
Đỗ Phi có thể ngồi trên vị trí này, là dựa vào năng lực của anh, lăn lộn
trong thế lực ngầm, không có người nào không sợ anh.
"Dù là ai trong các cậu, chỉ cần tự động đứng ra, hơn nữa cho tôi một giải
thích hợp lý, tôi có thể không giết các cậu." Lục Trần cũng nhìn năm người
nói.
Thuộc hạ của Đỗ Phi, năm người này biết thân phận của anh, nội gián
chắc chắn là một trong năm người.
Về phần Thủy Hử Tam Kiệt, nghiêm túc mà nói, bọn họ là người của Lục
Trần, siêu trộm Lưu Tử Tu cũng là người của Lục Trần, anh ta cũng không có
khả năng bán đứng Lục Trần.
"Tôi cho các cậu một phút, nếu như không có người chủ động đứng ra, tôi
lập tức bắt đầu đi điều tra." Đỗ Phi trầm giọng nói.
Với tư cách là lão đại đứng đầu thế lực ngầm Du Châu, muốn tra ra quỷ,
anh còn nhiều cách, không cần anh ra tay, người dưới tay ahn chắc chắn sẽ
tra ra rõ ràng trong thời gian ngắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, năm người cũng bắt đầu khẩn
trương lên.
Có điều Trương Vĩ lại lộ ra căng thẳng rõ ràng nhất, bởi vì trên trán hắn
đầy mồ hôi.
Bốn người Hồ Bưu nội tâm tuy cũng khẩn trương, nhưng so với Trương
Vĩ thoạt nhìn trấn định hơn nhiều.
"Còn có năm giây cuối cùng, đến lúc sau đừng trách ông đây không để
cho các cậu cơ hội." Đỗ Phi nhìn nhìn đồng hồ bấm giây, trầm giọng nói.
Ngay vào lúc này, Trương Vĩ đột nhiên phịch một cái quỳ gối trước mặt
Lục Trần.
"Lục Thiếu gia, thật xin lỗi, bởi vì bọn họ bắt mẹ tôi, dùng mẹ uy hiếp tôi,
tôi không có lựa chọn nào khác." Trương Vĩ thanh âm run rẩy nói.
"Bọn họ là ai?"
Lục Trần không tức giận, chỉ bình tĩnh hỏi.
Truyện convert hay : Diệu Thủ Hồi Xuân