“Thôi không cần đâu,à mà này mình dẫn cậu đi đến một nơi đảm bảo cậu sẽ thích”“Nơi nào vậy?”Không cần A Đào trả lời nắm tay cô dẫn ra ngoài,Điền Điền thấy mà khó hiểu thật A Đào dẫn cô đến quá phá lấu gần trường tiểu học mà hồi đó hai người hay đi ăn,A Đào đưa chén phá lấu cho cô“Điền Diền,của cậu nè cậu mau ăn đi”Điền Điền nhìn chén phá lấu trên tay rồi dùng xuyên que chọc tức miếng thịt trong chén rồi phá cười,“A Đào cậu biết không,lúc đó mà cậu không thấy cảnh tượng đó mình ngầu như thế nào đâu”.
A Đào khó hiểu rồi cô kể cho người bạn mà cô nghe,xong câu chuyện A Đào phì cười“Cậu làm vậy luôn hả Điền Điền,cậu đánh Quách Minh luôn”“Chứ còn cái gì nữa?Nhìn thật là chướng mắt”“Vậy mà mình tưởng cậu bị chuyện gì?Thôi vậy là mừng rồi”Ăn xong phá lấu cả hai đều tính tiền rồi đi dạo công viên,A Đào thì biết Điền Điền vốn đã tiết kiệm từ còn bé tiền để dành chỉ hay mua món đồ tốt nhất nào là mỹ phẩm,thuốc và dụng cụ có tiếng nhất để tặng mẹ.
Còn bây giờ Điền Điền đã được gả vào gia đình giàu có mà vẫn sống cuộc đời bình dị,không cau có gì hết nên là A Đào vẫn coi cô là người bạn tốt nhất.
“A Đào này,số tiền Trạch Kỳ đưa cho mình phải tiêu hết.
Nhưng mình không muốn xài”“Cậu cảm thấy gì không ổn à?”“Phải đó,Trạch Kỳ đưa cho mình số tiền lớn không biết mục đích này là gì?”“Vậy cậu cứ giữ đi”“Mình đã làm tài khoản mới,số tiền ấy chuyển vào thẻ mới của mình.
Đôi lúc,chỉ dùng một chút thôi”“Thôi nào,Trạch Kỳ yêu cậu thật lòng luôn đó.
Tuấn đã nói với mình như vậy”Điền Điền cũng không nói gì thêm nữa,cả hai đều đi dạo công viên xong rồi đường ai nấy đi,cô về nhà trong tâm trạng mệt mỏi vừa mở cửa thì Trạch Kỳ luôn chờ đợi cô“Về rồi sao,đói bụng chưa để tôi nấu cho em ăn”“Không cần đâu,tôi với A Đào đi ăn xong”Cô nhìn Trạch Kỳ mà thở dài,cô cởi giày và thầm nghĩ “Tuy là chú ấy cách xa mình mười mấy tuổi,cũng là chồng mình.
Nhưng mình muốn tự lập,chú ấy tốt với mình tuy hơi táo bạo xíu,mình sẽ thử”,Điền Điền thở dài đến chỗ ghế sofa thì thấy trên máy tính bảng trên tay Trạch Kỳ.
Cô thấy hình ảnh là anh hồi còn trung học,trông cũng đẹp trai phết mà trên tay đang bế một bé gái chừng mấy tháng tuổi“Hình chú hồi đó à”Trạch Kỳ quay người lại nhìn cô “Phải đấy,trông tôi như thế nào”,Điền Điền nhìn kĩ trông khác hẳn ra so với hiện tại “Thấy ngày xưa cũng tạm,bây giờ vẫn vậy.
Mà bé gái đó là ai vậy” cô chỉ bé gái trên bức ảnh mà anh hồi trẻ bế trên tay.
Trạch Kỳ mỉm cười “Đứa bé mà tôi bế trên tay là em đó”,Điền Điền sửng sờ không thể tin được đứa bé đó lại là cô,làm sao anh biết cô được chứ cô đỏ mặt “Không tin,làm sao đứa bé lại là tôi được vả lại tôi chỉ biết chú khi kết hôn thôi”.
Trạch Kỳ véo má cô trêu ghẹo “Có phải em vẫn luôn thắc mắc,gia đình tôi thân với ba em đúng chứ”,cô tâm trạng khó hiểu anh nói cho cô biết “Ngày xưa mẹ em rất thân với mẹ tôi,còn ba em là thầy tôi”.
Điền Điền không tin cho lắm,lần này phải hỏi mẹ mới được đợi khi nào mẹ về rồi hỏi cho ra lẽ,nếu mẹ có thân với nhà anh tại sao lại làm lao công ở công ty anh chứ thật khó hiểu.
“Ngày xưa,em còn thả vàng lên tay tôi sau khi tôi bế em xong”Gì chứ,Điền Điền đỏ mặt “Làm gì có,không có không có nha” cô lấy gối ở ghế sofa đánh anh tới tấp mà giận dỗi “Chú quá đáng lắm”,anh ôm cô vào lòng mà kể lại “Tôi còn nhớ khi đó,còn phải tắm cho em nè,thay tã cho em nữa.
Khi tuổi,còn đòi tôi cõng đi chơi cho được”.
Điền Điền vẫn không tin,khẳng định đó không phải là cô khi còn chuyện còn lúc nhỏ nữa,mà cô đâu còn nhớ đến chuyện lúc xưa nhưng không dám chắc nữa.
Mà mẹ cô đâu có kể chuyện này cho cô nghe đâu,cô ôm vào gối mà hỏi Trạch Kỳ.
“Chú”“Hửm”“Ba tôi,ông ấy như thế nào?”Trạch Kỳ xoa đầu cô mà nói “Ba của em,là một người rất nổi tiếng rất đa nghề.
Nào là giám đốc công ty vừa làm cứu hỏa và làm thầy tôi nữa.
Ba em khi dạy cho tôi hơi nghiêm khắc đấy,ông ấy đánh tôi khá là nhiều”,Điền Điền phì cười “Chú làm cái gì sai,nên bị ba tôi mắng đúng không?”.
Trạch Kỳ khẳng định là phải anh lại kể cho cô nghe lần cuối cùng khi gặp ba cô tại nhà anh lúc đó,khi ba của Điền Điền đang dạy học cho Trạch Kỳ thì nhận được tin vụ hỏa hoạn nên là không dạy lập tức làm nhiệm vụ.
Ở tại tòa nhà đang bữa tiệc đó,ba mẹ Trạch Kỳ cũng đang dự tiệc thì xảy ra vụ hỏa hoạn rồi họ đã mất trong đám cháy ấy.
lúc ấy ba Điền Điền cũng lao vào đám cháy ấy thì bị những bức tường đang bị sụp đổ đè người ba cô.
Trong đám cháy ấy,vẫn không thấy xác của ba cô,Điền Điền nghe anh kể vậy sắc mặt cô tối sầm lại không nói gì thêm một lần nào nữa,Trạch Kỳ an ủi cô“Điền Điền em không sao chứ,tôi không có cố ý”“Không sao,ba tôi cũng vì đi cứu người nên mới gặp tai nạn.
Tôi không có trách”Trạch Kỳ ôm cô vào lòng,anh nói với cô mấy năm nay anh cũng điều tra về vụ đám cháy năm đó anh nghi ngờ là có người sắp đặt chứ không phải là một sự cố,Điền Điền không nói gì chỉ trầm lặng thôi.
Ở tại Mỹ,người đang ông đang ung dung đọc sách và nhìn bức hình trông rất buồn rầu,một chàng trai trẻ bước vào phòng “Ba khuya lắm rồi,sao ba không đi ngủ”.
Người đàn ông nhìn người trai ấy thở dài “Hạo Nam con ở đây à,xem ra con đã lớn rồi.
Ba muốn nói chuyện này cho con biết,mẹ con vẫn còn sống và còn có em gái của con”.
Hạo Nam trong lòng khó hiểu vẫn phải xếp đống sách lên kệ “Em gái của con và mẹ con,vậy bọn họ đã ở đâu”,người đàn ông ấy đứng dậy đi đến cửa sổ,lúc này ở Mỹ là ban ngày.
Người đàn ông ấy,nhìn về hướng khu rừng thông ông ấy thở dài mà nói rằng “Họ ở Việt Nam,em gái của con và con,hai đứa là một cặp long phụng.
Con chuẩn bị về Việt Nam đi”.