“Tô Liên cậu đi làm như thế này sao?”Tô Liên ấp úp gật đầu,cô ta làm việc ở quán bar chỉ là người bưng rượu cho khách thôi “Điền Điền,tôi cần tiền để trả nợ nên phải làm như thế”.
Điền Điền bực mình không muốn bạn mình làm như thế,mặc dù trước đây tuy có hơi kiêu ngạo và lỗ mãn với cô,Tô Liên không quan tâm liền bước vào bên trong quán bar còn Điền Điền không quan tâm nhất quyết đi vào bên trong bar xem coi bạn mình làm việc như thế nào cả.
Điền Điền định bước vào thì có tiếng chuông điện thoại reo lên là Trạch Kỳ điện thoại cho cô.
“Sao vậy,chú điện tôi có gì không?”“Em ở đâu vậy,em về nhà đi mẹ em lo lắm”“Tôi đang ở bar,vậy chú đến đón tôi đi”“Được”Kỳ lạ thật à,thường thì Điền Điền hay đi những nơi không lành mạnh như là bar,Trạch Kỳ tức giận có lần cô lỡ nhậu với A Đào một lần rồi và bị Trạch Kỳ bắt làm kiểm điểm,nhưng tại sao cô lại nói cô đang ở bar thì lại không nói gì cả.
Điền Điền có cảm giác gì đó không ổn lắm,cô hít hơi thật sâu rồi bước vô bar,mà lần đầu tiên cô vào bar luôn đó nó rất ồn và rất náo nhiệt à.
Cũng có vài người cùng tuổi cô vào đây để xả street đúng là,cũng có những đám người nhảy nhúng ở sàn nhảy,cô bước đến quầy rượu để xem coi Tô Liên ở đâu nhưng cô khá là sợ nhất là ở chỗ náo nhiệt như thế này cũng khiến cho cô có hơi đau đầu bởi ánh đèn nhấp nháy và nhạc DJ ở tại bar.
“Cho hỏi tôi muốn tìm người tên Tô Liên,cô ấy là bạn tôi”“À,được cô ấy đã bưng rượu ở bàn số ”“Cảm ơn”Điền Điền cũng đến bàn số nhưng ngồi ghế đơn ở chéo bàn số ,do đèn đêm nhấp nháy khó mà thấy Tô Liên chỉ có thể nhận được qua ánh đèn qua loa thôi,rất khó nhìn à.
“Tiểu Điền,không ngờ em lại thích tới nơi này à”Cô quay sang đó là Quách Minh,cô không quan tâm uống ngụm nước rồi nhìn điện thoại mong là Trạch Kỳ tới đón cô chứ không muốn ở đây thêm lâu.
“Ai mà đi bar chỉ uống nước lọc chứ,vô đây phải uống rượu”Cô chả quan tâm chỉ đang lo lắng cho Tô Liên thôi,thật may là Tô Liên chỉ phục vụ bưng rượu nên không quấy rầy nhưng cô không an tâm cho lắm vì Tô Liên làm việc những nơi như vậy,Điền Điền hứa với Tô Liên sẽ hỗ trợ cho cậu ấy vô đại học vậy mà vô đây chứ.
Còn tên Quách Minh kia cứ quấy rầy cô miết,rồi nhìn sang điện thoại vẫn không thấy phản hồi gì cả,bất chợt cô nhìn Tô Liên bị bắt ép uống rượi mặc dù Tô Liên phản kháng nhất quyết không chịu uống.
“Cô em một ly thì sẽ có triệu,cô em chịu uống không?”“Không,tôi không thể”“Vậy thì thêm triệu nữa”Điền Điền nghiến răng,cô định lao tới mà bị tên Quách Minh cản lại cô không quan tâm hất tay ra “Buông ra”“Anh không buông,nãy giờ em im lặng rồi”Cô định cứu Tô Liên,nhưng nhìn tên tự luyến này thấy mà mắc ghét nãy giờ nhịn nhưng lần này không nhịn nữa liền cho hắn ta một cú đấm “Lần thứ nhất tôi bỏ qua,lần thứ hai tôi cũng vậy.
Lần thứ ba thì anh mới chịu đòn hay sao”.
Điền Điền nhanh chóng đến chỗ Tô Liên,cô đặt tay lên vai Tô Liên“Xin lỗi,bạn tôi không thích những thứ như vậy”“Ồ lại thêm một đứa xinh đẹp à.
Mau ngồi đây với bọn anh đi”“Không rảnh”Điền Điền dẫn Tô Liên đi thì một người đàn ông này lớn tiếng “Con điếm mày có biết tao là ai không?Tao chính là Trần Mặc Thiên là người thừa kế tập đoàn Trần gia đấy”,Điền Điền nghe từ Trần gia phải đó là gia đình nhà ba cô cho nên là cô không chấp nhận người chú này.
Cô liền cho hắn ta một bạt tay rồi nói “Tập đoàn của Trần gia à,tôi nhớ nó đã thu mua lại rồi.
Nhưng nó là của ba tôi”.
Trần Mặc Thiên bật cười “Thì ra công ty đó của ba mày,nhưng ba mày chết lâu rồi.
Thì chú của mày phải đứng công ty đó rôi”,nhưng lại bị Điền Điền cho thêm cái tát nữa “Bớt nói nhảm đi,chú xứng đáng làm chú của tôi à.
Nhìn chú không có phong thái của nhà họ Trần cho lắm”.
Trần Mặc Thiên sờ vào mặt mà bị Điền Điền tát và chỉ hẳn vào mặt cô “Mày với mẹ của mày y chang như nhau,mày đâu phải con cháu của Trần gia”.
Lần này,Điền Điền lấy chai rượu liền đập vào đầu hắn và trừng mắt hắn rất ghê sợ.
“Chú dám đụng đến mẹ tôi à,chú tiêu rồi.
Một khi ai đó đụng đến mẹ tôi,thì người đó phải trả giá”Tô Liên nhìn Điền Điền,trông cô khác thật rồi không còn là cô gái mọt sách mà trước đây mà châm chọc nữa,còn Quách Minh quan sát đằng sau quả thật là Điền Điền đã khác rồi,có chút run sợ.
Tô Liên tối sầm mặt nhìn Điền Điền “Cậu là con cháu của họ Trần sao”,Điền Điền lắc đầu “Mình không phải mình là Doãn Điền Điền”.
Tô Liên liền chỉ vào mặt hắn ta “Mình nhớ rồi đêm đó,hắn ta dụ dỗ ba mình đến khi nhà mình bị phá sản”,Trần Mặc Thiên phì cười “Tô gia phá sản rồi sao,ai kêu ba mày dại gái chi để cho mẹ tao lừa”,lần này Điền Điền đá hắn nằm sấp dưới sàn “Là bà ta đúng không,à là bà nội của tôi.
Ồ không,bà ấy không phải bà nội tôi,cũng tại bà ấy mà mẹ con tôi ở đầu đường xó chợ đấy”.
Trần Mặc Thiên cũng kiêu ngạo “Dù gì mày đâu có xứng đáng làm người thừa kế của Trần gia,bở vì Trần gia chỉ có một đứa con trai để nối dõi thôi.
Nhưng mày chỉ là một đứa con gái mà thôi”,Điền Điền cười khinh “Con gái thì đã sao đâu chứ?Một người như chú mà không đỡ nổi cú đánh của cháu mình hay sao”.
Trần Mặc Thiên rút ra ống tiêm có chứa thuốc lao tới tiêm Điền Điền,nào ngờ lại đâm trúng Tô Liên.
“Này rốt cuộc thuốc gì mà dám tiêm vào người bạn tôi hả”“Chỉ là xuân dược thôi,cái đó là cho mày nào ngờ đâu bạn mày lại đỡ cho mày”.