Đám thanh niên này tới chặn đường A Đào và Điền,khiến cho hai người họ khó chịu nhất là A Đào mà do Điền Điền say khướt rồi.
“Chết tệt,mấy đám người này mình và cậu ấy không có võ nữa làm sao đây”,A Đào không quan tâm,vẫn dắt Điền Điền đi hướng khác nhưng bị chặn lại.
Con đường đó là con đường duy nhất đến nhà chồng của Điền Điền,A Đào có thể điện cho Lục Trạch Kỳ đến cứu nhưng mà Trạch Kỳ thì đang ở công tác nên không thể điện được chỉ có nước gọi cảnh sát.
Nhưng mà xui cho A Đào điện thoại lúc này thì lại hết pin.
“Này cô em đi lạc đường hả có cần bọn anh giúp gì không?”A Đào không quan tâm,nhưng mà lúc này Điền Điền tỉnh trong cơn say “Có chuyện gì vậy sao mà ồn quá” trong đầu cô có hơi choáng,Điền Điền nhìn đám người này “Bọn mày lại gây rối tao hả” rồi tới nhìn tên cầm đầu “Ể,nhìn cũng được đó chứ”.
A Đào nhìn Điền Điền mà run rẩy “Cậu điên rồi hả Điền Điền”,Điền Điền không quan tâm lắm nhưng mà nhìn tên đại ca này rồi cho một cú đấm mấy phát đến nổi A Đào và đàn em mà há mồm nhìn Điền Điền đánh nhau tên đại kia.
Cùng lúc,có chiếc xe hơi đang chạy cũng đang trên con đường này,mà bọn họ thì đang ở trong góc khuất con hẻm rẽ A Đào lén trốn và kêu cứu.
A Đào chặn xe hơi lại,chiếc xe đó dừng lại có mấy người mặc áo vest đen bước ra “Cô gái làm ơn tránh ra giùm được không?”,A Đào từ chối “Làm ơn cứu người bạn tôi đang gặp nạn”.
Cũng may hay chiếc xe này là của Trạch Kỳ,nhân lúc này anh nhận ra A Đào là bạn của Điền Điền anh hoảng hốt tới chỗ A Đào “Cô ấy xảy ra chuyện gì”,A Đào nức nở “Điền Điền bị đám giang hồ chọc” chưa kịp để cho A Đào nói hết hết câu liền để cho để cho A Đào chạy đến chỗ Điền Điền.
Nhưng mà cả hai người họ đều ngơ người trong đám bọn giang hồ quấy rối đều ngã xuống đất,người nào người nấy đều bầm dập đều do Điền Điền đánh cả,Trạch Kỳ đến chỗ Điền Điền định đưa cô về nhưng mà Điền Điền xỉn mà.
Cô cười khuẩy “Thì ra còn một tên nữa hả”,cô liền lao tới đấm Trạch Kỳ rất may anh liền đỡ được cú đấm của cô và đánh vào gáy cô cho ngất đi,anh bế cô thì lúc này anh ngửi thấy mùi cồn trên cơ thể của Điền Điền“Sao cô ấy lại uống thứ có cồn”“Tôi có cản cậu ấy rồi mà cậu ấy uống”Trạch Kỳ không nói gì và bế Điền Điền lên xe vả lại kêu A Đào lên xe luôn,nhưng A Đào từ chối.
“Con gái về khuya không tốt đâu,tôi đưa cô về nha”,một chàng trai trẻ ở bên cạnh Trạch Kỳ không ai khác là Tuấn mà A Đào luôn thầm thương trộm nhớ,A Đào đồng ý lên xe.
Chỉ có mấy phút là tới căn biệt thực của Trạch Kỳ rồi,còn lại thì đưa để Tuấn trợ lý của anh đưa A Đào về nhà.
Trạch Kỳ bế Điền Điền vào trong phòng,một lát sau Điền Điền tỉnh dậy mà trong cơn say nhưng mà vẫn chưa tỉnh táo lắm,cô loạn choạng đứng dậy thì bị ngã cũng may là Trạch Kỳ đến đỡ cô mà cô cũng nhận ra là anh.
“Chú sao chú về,chú đi luôn đi”,cô vừa mắng vừa đánh anh“Này nhóc con,em say quá rồi đó về giường nghỉ ngơi đi”Điền Điền vẫn đánh anh,nhưng mà tay cô đã vô tình đụng trúng nơi bí mật của anh làm cho nó cương lên,Trạch Kỳ không ngờ rằng vợ của anh đã xa nhau tháng nên đã cố tình gợi tình anh đây mà.
Được thôi,anh sẽ chiều cô“Chú là một cái tên biến thái nhất mà tôi từng gặp đó”Điền Điền vừa nói mà cười sảng rồi nói tiếp “Tôi chỉ là một món đồ chơi để cho chú thỏa mãn rồi tôi cũng như những cô gái khác thôi”.
Sau đó nữa là khóc như mưa,Trạch Kỳ ôm vào trong lòng rồi nói nhỏ vào tai cô “Em là vợ tôi và tôi cũng yêu em,em không phải những cô gái kia,tôi sẽ lo cho em hết đời”“Thật không?”“Thật”Điền Điền vẫn không tin cô bắt anh phải chứng minh như thế nào,Trạch Kỳ không nói gì và hôn cô anh liếm môi cô nhưng mà không đáp trả lại.
Anh liền cắn nhẹ môi cô,Điền Điền hơi đau liền mở miệng ra nhân cơ hội này anh liền đưa lưỡi vào trong miệng của Điền Điền.
Lúc đầu cô hơi khó chịu vì nước bọt anh trong miệng cô,dần dần cô quen dần nụ hôn này và đáp trả lại cho anh,Trạch Kỳ vừa hôn vừa dùng tay gỡ từng nút áo sơ mi trên người cô ra.
Trong căn phòng đã bật đều hòa rồi,mà sao Điền Điền lại thấy nóng lạ thường,cuối cùng mọi thứ trên người cô được cở ra hết,chỉ chừa lại bột đồ lót thôi,cô cảm thấy xấu hổ dùng tay che lại.
Tiếp đó,Trạch Kỳ bỏ hết thứ vướng víu trên người mình ra lộ cơ thể cường tráng đến nỗi Điền Điền nhìn mà đỏ mặt.
Trạch Kỳ nằm đè lên người cô và tiếp tục hôn vào môi cô rời trườn xuống cổ mà liếm cổ cô,Điền Điền vì nhột cố mà né tránh “Chú nhột quá dừng lại”.
Trạch Kỳ không quan tâm vẫn liếm cổ cô,tiếp đó là khe ngực,Điền Điền chịu không nổi chỉ rên lên nhưng mà làm cho Trạch Kỳ hưng phấn lên rất nhiều,tay anh luồn vào sau lưng cô và cởi bỏ áo ngực ra.
Đã lộ ra bầu ngực sữa tuyệt đẹp,cũng lâu rồi anh mới làm chuyện này với cô,cũng như lần đầu tiên nhưng cô đã khóc rất nhiều bởi vì anh quá tàn nhẫn với cô còn lần này cô đang say thì lại tình nguyện dân hiến cho anh.
.