“Chú dừng lại đi”“Dừng sao được mà dừng,ngoan tôi sẽ làm cho em sướng”Trạch Kỳ liếm nhũ hoa của cô và không ngừng trêu ghẹo bên ngực của cô,đỉnh đầu nhũ hoa chỉ dính nước bọt của Trạch Kỳ,Điền Điền mặc dù đã say nhưng cô có cảm giác thật sung sướng.
Bàn tay mò tới quần lót của cô và cởi ra,anh lại trêu trọc nụ hoa ấy tiếp đó là cúi xuống mà hôn nơi ấy.
“Bảo bối,em ướt hết rồi này không ngờ rằng em lại như vậy đó”,Điền Điền đỏ mặt từ chối không chịu thừa nhận nhưng mà Trạch Kỳ lại dùng ngón tay trêu chọc nhiều hơn nữa thậm chí còn nhanh hơn.
Khiến Điền Điền phải van xin dừng lại,cô chỉ còn thở thổn thển Trạch Kỳ tiến gần mặt cô và hôn môi một cách rất cuồng nhiệt.
Tiếp đó,anh lấy cự long đặt ngay âm hộ của cô rồi nói nhỏ trong tay “Chắc em chờ lâu lắm,tôi sẽ từ từ nhẹ nhàng với em”,sau đó anh chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào bên trong cô.
Lúc đầu,Điền Điền đau đớn sau đó lại vô cùng thoải mái hơn rất nhiều cô không còn cảm giác đau nữa mặc dù đang say nhưng mà làm cho cô gây sung sướng.
“Chú nó lạ quá”,Trạch Kỳ cười thầm không ngờ con nhóc này cũng biết hưởng thụ anh ghé vào tai cô “Bào bối bên trong em thật tuyệt nhưng tuyệt hơn lúc này”,nói rồi anh di chuyển bên dưới cô thật chậm để cho cô quen dần.
“Ưm,chú cảm giác lạ quá”Tiếp đó,anh di chuyển bên dưới mạnh hơn và mạnh hơn nữa Điền Điền chỉ có rên và rên “Ưm…ư…m dừng lại nhanh quá”,cô lúc này đang mơ hồ nhưng mà cô không biết.
Trạch Kỳ đã phóng chất lỏng vào bên trong người cô.
Cứ ngỡ là kết thúc rồi,nhưng lại bị cho thêm hiệp nữa Điền Điền van xin ngừng lại nhưng lại hưng phấn vô cùng,cô không ngừng rên rỉ cứ như thế Trạch Kỳ càng làm cô mạnh hơn và đổi nhiều tư thế khác nhau.
Đến hiệp thứ là trời gần sáng,Điền Điền đã đuối rồi nên Trạch Kỳ tạm tha cho cô và ôm cô mà ngủ.
Sáng sớm,Trạch Kỳ tỉnh dậy mặc dù ngủ không được nhiều mà do làm tình với Điền Điền do cô nhóc này làm anh chết mê chết mệt đến vậy,bên cạnh anh là cô đang ngủ rất là ngon lành anh liền nghe nhạc chuông tin nhắn ở đầu giường nằm.
Đó là điện thoại của Điền Điền,anh tò mò xem hóa ra tin nhắn từ ngân hàng mà lại là tiền nhận được tr,trong khi đó anh xem tài khoản mà anh đưa cho cô lại trống rỗng,anh có thể nuôi cô cơ mà tại sao lại lén đi kiếm tiền nữa.
Anh còn xem kĩ mỹ phẩm,đồ dùng của cô mà anh tặng đa số là đồ tốt nhất lại không có,cô lại đem bán nữa rồi.
Quần áo thì hôm qua mặc thì cũng đơn giản,ngay cả túi xách mang bên người cũng đều rẻ tiền,Trạch Kỳ đã lo cho cô một cuộc sống đầy no đủ rồi mà sao vẫn thích sống một cuộc sống nghèo hèn vậy chứ.
tiếng sau,Điền Điền mới tỉnh dậy cô cảm thấy cơ thể mình rất lạ lại càng thêm ê ẩm và đau nhức nữa,đầu óc cô dần dần u mê chả nhớ chuyện gì đang xảy ra cả.
Lục Trạch Kỳ mang đến cho cô chén canh giải rượu,Điền Điền nhìn anh “Chú về lúc nào”,anh nhìn cô rồi nói “Tỉnh dậy rồi,thì uống chén canh giải rượu đi”.
Điền Điền nhớ ra hôm qua có uống vài lon bia,nhưng mà cô thấy gì đó hơi mát mát trên người liền giở chăn ra xem thấy mình không mặc gì cả.
Cô nhìn anh,bằng nét mặt giận dữ không nói nên lời anh liền nói với cô “Cái này là do em,đêm qua em chủ động với tôi và ăn sạch tôi”.
Điền Điền giật mình “Chú là tên khốn” cô tức giận quấn chăn khắp người vội vô nhà tắm,Trạch Kỳ nhìn cô có vẻ hung dữ nhưng mà cũng dễ thương.
Ở nhà tắm,Điền Điền tức giận cô phải kì cọ cơ thể mình khắp người toàn là dấu hôn của Trạch Kỳ để lại cho cô nhưng mà vết hôn lại không biến mất làm sao có thể ra ngoài được đây.
Cô bước ra ngoài mặc bộ đồ thun đơn giản đến nổi Trạch Kỳ nhìn cô mà chướng mắt,bởi vì cô ăn mặt quá là đơn giản dù là vợ anh cũng ăn mặc một cách sang chảnh lên chút.
Trạch Kỳ bảo cô thay bộ khác,nhưng cô không nghe cô nhìn anh mà hỏi “Chú về từ lúc nào”,anh trả lời cô và chăm chú làm công việc ở cái laptop “Hồi hôm qua,em thì say khướt tôi mang em về nhà”.
Điền Điền không nói gì thêm nữa nhưng cũng may mắn là hôm nay không phải là ngày đi học của cô,cho nên là cô có thể ở nhà nên là vậy.
Bữa sáng Trạch Kỳ đã mang sẵn cho cô một tô cháo và ly sữa,tiếp đó nữa là cô lấy laptop mà Trạch Kỳ tặng cho cô để làm thêm bài luận của mình.
Một lúc sau,Trạch Kỳ có nói với cô “Ngày mai mẹ em về và có cả bà ngoại em nữa,mai chúng ta sẽ ra căn hộ mà tôi mua sẵn cho họ.
Tiện em có thể gặp mẹ em”.
Điền Điền nhìn anh với vẻ mặt vô cảm “Cảm ơn”,lời nói của cô có hơi cọc cằn và hơi lỗ mãng một chút khiến anh muốn xử đẹp cô.
Điền Điền rời khỏi phòng một chút,Trạch Kỳ liền định mở laptop của cô xem nhưng mà lúc nãy khi thấy cô nhắn tin với ai đó thì cười khá nhiều,chắc là con trai rồi.
Vừa mở laptop thì lại có mật khẩu,anh lại đoán là ngày sinh của mẹ cô hoặc là cô nhưng thất bại vô cùng.
Cho tới khi câu gợi ý lại hiện lên là “Người đàn ông tôi yêu quý nhất”,anh ngớ người nhưng mà không biết người đàn ông mà cô yêu nhất đó lai,nhưng anh lại không rõ nữa.
Xem ra phải phạt cô nữa rồi.
.