CHƯƠNG 422 “Ông nội, nhiều đồ bổ thế này, sao cháu ăn hết được ạ.” Tô Thư Nghi nhức đầu nhìn một túi lớn đồ bổ, ăn thế này, cô còn con đường sống dưới người Cố Mặc Ngôn không? Ông cụ Gố nói: “Cháu cứ mang hết về đi, ngày nào cũng phải chăm chỉ ăn!” Ông cụ dặn dò người làm: “Đi đi, cầm đến phòng ngủ cho Tô Thư Nghĩ, khi nào hai đứa nó về thì mang bỏ lên trên xe.” Tô Thư Nghi thật sự khóc không ra nước mắt, người nhà giàu sao lại giống hệt như xã hội cũ vậy, còn có cả truyền thống tốt đẹp kéo dài hương hỏa nữa. Tô Thư Nghỉ rời khỏi phòng làm việc của ông cụ, cô vốn định lên tầng quay về phòng của mình nhưng không ngờ Cố Thành Vũ lại đột nhiên xuất hiện. “Anh cả Cố, trùng hợp thật đấy.’ Tô Thư Nghi chào hỏi một tiếng, ánh mắt cô có phần cảnh giác. Cố Thành Vũ lại tiến lên phía trước rồi nói: “Em dâu, tôi đang đợi cô đó.” “Đợi tôi sao?” “Đúng vậy, đợi cô.’ Cố Thành Vũ mỉm cười thản nhiên, nụ cười mang theo vài phần thâm ý: ‘Đi thôi, đi đến phòng làm việc của tôi, chúng ta từ từ nói chuyện với nhau.” Tô Thư Nghi chau mày, cô không muốn đi qua đó với ông ta, nhưng dù gì Cố Thành Vũ cũng là anh trưởng, cô cũng không thể †ừ chối nên chỉ đành nhắm mắt làm liều đi đến phòng làm việc của Cố Thành Vũ. Trang trí bên trong phòng làm việc rất đẹp, có rất nhiều sách về kinh doanh, thiết kế đẹp đế, bàn được sắp xếp gọn gàng, không có lấy một hạt bụi, trên bàn có đặt hai chiếc màn hình, có thể nhận ra Cố Thành Vũ là một người thích mạng xã hội. Tô Thư Nghi biết Cố Mặc Ngôn vấn luôn giả vờ tàn tật chính là vì đề phòng Cố Thành Vũ. Mười năm trước Cố Mặc Ngôn gặp nạn, tám chín phần là có liên quan đến Cố Thành Vũ, cho nên cô cũng rất cảnh giác, đề phòng với ông ta. Cố Thành Vũ tìm cô nói chuyện riêng, không biết ông ta định nói với cô những gì. Mà Cố Thành Vũ thì lại tỏ ra rất thân thiết, ông ta nói với Tô Thư Nghĩ: “Ngồi đi chứ, mau ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, chúng ta ngồi xuống rồi nói chuyện.” Ông ta rót cho mình một ly rượu Whisky bỏ thêm đá rồi nói với cô: ‘Cô muốn uống gì, cà phê, rượu vang, Whisky, hay là nước hoa quả?” Tô Thư Nghi nói: ‘Nước hoa quả.” Dáng vẻ Cố Thành Vũ rất hòa ái, rất chu đáo hỏi thăm Tô Thư Nghỉ. Nếu như không phải Cố Mặc Ngôn từng nhắc nhở Tô Thư Nghỉ rằng cô phải cẩn thận với Cố Thành Vũ, thì thật sự cô rất dễ bị sự nhiệt tình và hiền lành của ông ta đánh lừa. Cố Mặc Ngôn bỗng thay đổi chủ đề: ‘Hôm nay cô và Cố Mặc Ngôn cãi nhau hả? Thấy hai người cũng không cười, cãi nhau sao?” “Không, không cãi nhau.” Tô Thư Nghi không muốn nói cho ông ta biết quá nhiều chuyện, cũng không muốn giải thích với người khác: ‘Chúng tôi không cãi nhau.” Cố Thành Vũ liếc nhìn, ông ta thấy hình như Tô Thư Nghi rất không thoải mái với mình, kiểu như cô không hề có thiện cảm với ông ta vậy. Cố Thành Vũ nói sang chuyện khác: “Cô biết không, hồi nhỏ Cố Mặc Ngôn rất bướng bỉnh, hay làm hỏng đồ dùng của ông nội, ông nội phát hiện ra thì cầm gậy gõ đánh nó chạy khắp nhà, sau này Cố Mặc Ngôn đi học, cũng may kết quả học tập rất tốt, ông nội cũng rất thương yêu nó, năm đó nó và Trình Thu Uyển bị bắt cóc, †ôi cũng rất nóng ruột… “Xin lỗi, tôi muốn rời đi.’ Tô Thư Nghỉ ngắt lời Cố Thành Vũ, cô không muốn ở lại nơi này, cô thấy từng lỗ chân lông trên người mình đều đang rất căng thẳng. Cô không muốn nghe tiếp những lời nói dối đó của ông ta nữa. Chỉ cần nghĩ đến việc người sai khiến đứng đằng sau là Cố Thành Vũ, giờ ông ta còn diễn kịch trước mặt cô, giả vờ như mối quan hệ giữa mình và Cố Mặc Ngôn rất tốt là đã khiến cô thấy rất buồn nôn và ghê tởm.