CHƯƠNG 441 Tô Thư Nghỉ không thể diễn tả được cảm xúc lúc này! Cô đang nghĩ nên làm thế nào để báo tin vui này cho Cố Mặc Ngôn đây? Nếu biết cô mang thai đứa con của anh thì anh sẽ có phản ứng như thế nào? Ở bên này. Tập đoàn Trì Diệu, trong phòng làm việc của tổng giám đốc. Dương Tùng Đức vừa mới báo cáo tình hình công việc với Cố Mặc Ngôn qua điện thoại xong, chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta lại nói: “Cố tổng, tôi mới trông thấy mợ Cố đến bệnh viện Lương Đức, hơn nữa còn đi một mình, tôi lo sức khỏe của cô ấy có vấn đề gì nên báo với anh một tiếng” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn cứng đờ. Bệnh viện ư? Tô Thư Nghi bị bệnh sao? Gần như không hề do dự, anh bảo thư ký hủy bỏ tất cả cuộc họp lẫn đàm phán, vừa đẩy xe lăn vừa nói với Dương Tùng Đức: “Dương Tùng Đức, chúng ta đến bệnh viện ngay bây giờ.” Dương Tùng Đức trợn tròn mắt, không thể tin nổi. Một người cuồng công việc như cậu Cố mà lại hoãn cuộc họp chỉ vì mợ Cố đi bệnh viện? Ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng anh ta vần vội vàng đi theo anh. Lúc lên xe, Cố Mặc Ngôn sốt sắng bảo Dương Tùng Đức gọi điện đến bệnh viện hỏi xem Tô Thư Nghi bị bệnh gì. Nhưng cuối cùng là một bất ngờ rất lớn. “Chúc mừng Cố tổng, chúc mừng anhI” Gọi điện thoại xong, Dương Tùng Đức tỏ ra rất vui mừng: ‘Đúng là mợ Cố đã đến bệnh viện Lương Đức, tôi vừa nghe ngóng được bác sĩ và y tá ở đó nói cô ấy đến khoa sản kiểm tra, hơn nữa chính xác là có thai rồi!” Dương Tùng Đức không nghe thấy bất kỳ tiếng động gì đằng sau, chỉ có tiếng còi xe trên đường. Anh ta lo lắng, bèn quay lại hỏi: “Cậu Cố… Nhưng vừa quay đầu anh ta liền sửng sốt. Cố Mặc Ngôn ngồi yên trên xe lăn với vẻ mặt mà anh ta chưa từng nhìn thấy. Có ngạc nhiên, có luống cuống, và sau cùng là sự mừng rỡ hiện lên trong đôi mắt đen láy sâu thẳm! Anh và Tô Thư Nghi có con rồi sao? Anh sắp làm ba rồi! Dương Tùng Đức đã đi theo Cố Mặc Ngôn nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Cố Mặc Ngôn có biểu cảm thái quá như vậy, không khỏi tò mò: ‘Cố tổng, chúng ta có đến bệnh viện nữa không? Hình như mợ đã về nhà rồi.” “Không đi nữa.’ Lúc này Cố Mặc Ngôn mới có phản ứng: “Chúng ta về nhà thôi.” Ở nhà, Tô Thư Nghi đang mải suy nghĩ làm sao để báo cho Cố Mặc Ngôn chuyện mình mang thai. Cô nghĩ đi nghĩ lại, quyết định chờ đến tối anh về rồi mới nói cho anh biết để khiến anh bất ngời Tô Thư Nghi nấu nướng xong, cứ nghĩ phải chờ một lúc nữa Cố Mặc Ngôn mới về, nhưng không ngờ mới đó anh đã về rồi. Cô nhìn đồng hồ, hôm nay anh về hơi sớm. Tô Thư Nghi chạy ra nói: “Cố Mặc Ngôn, em có một tin vui muốn báo với anh…” Cô còn chưa dứt lời Cố Mặc Ngôn đã lập tức kéo cô vào lòng, ôm lấy cô thật chặt. Anh ghé sát vào tai Tô Thư Nghỉ và nói: “Tô Thư Nghị, đây là món quà tuyệt vời nhất mà anh từng nhận được.”