Ông Xã Của Tôi Là Xã Hội Đen

chương 23: lăng tử phong và mạn trữ?!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đưa chăn?”

“Đừng khách khí, nếu ở cùng nhau thì chúng ta phải biết tương thân tương ái nha.” Tôi đem chăn đưa cho Tễ Huyên.

“...?” Anh ấy nhìn tôi không nói gì.

“Tôi nói nghĩa đen của tương thân tương ái nha, anh không nên suy nghĩ bậy bạ!”

“Tôi cũng chỉ dựa theo nghĩa đen mà hiểu thôi.” Vậy ý của anh là nói người suy nghĩ lung tung là tôi à...

“Sao hôm nay lại cãi nhau với ba ba vậy?”

“Không có gì!”

“Không kể tôi nghe được sao?” Tôi đột nhiên rất muốn hiểu biết vì sao hôm nay Tễ Huyên lại giận, nhất định có bí mật, mà tôi hi vọng anh ấy có thể nói tâm sự của anh ấy cho tôi biết. “Cái gì gọi là ‘đưa vợ cho vệ sĩ còn mình thì phong lưu khoái hoạt’? Anh và mama đều không tốt sao? Vậy tha thứ ba ba đi.”

“...” Tễ Huyên nghe tôi nói xong..., trên mặt không phải cảm động, mà là bi thương, tôi trước giờ cũng chưa thấy qua vẻ mặt anh ấy như thế, khiến lòng tôi rất khổ sở, haiz ~! Nhất định là tôi lỡ lời rồi.

“Dù sao thân là con trai cũng nên bảo vệ cô gái của mình, mà không phải ném cô ấy cho vệ sĩ!” Sau khi Tễ Huyên trầm mặc một lúc lâu đột nhiên nói, anh ấy nhìn chằm chằm tôi, đôi mắt rất trong suốt. Anh ta như vậy làm sao mà tôi không nhìn được chứ, mắt anh ấy rất đẹp rất sáng, hấp dẫn ánh nhìn của tôi, đôi mắt đen huyền...

Tôi bị gì vậy? “Tôi muốn đi ngủ rồi, cô cũng nghỉ ngơi đi.” Tôi ý thức được chính mình ngơ ngác nhìn thẳng anh ấy, đột nhiên có cảm giác không được tự nhiên, tôi vội vội vàng vàng đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài.

Nóng quá nha! Vì sao tôi lại nóng như vậy! Tôi vọt tới gương, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình! Đây là bị sao vậy? Sao mặt tôi đỏ vậy??? Cảm mạo sao? Vẫn là...?

Mãi đến khi tôi nằm dài trên giường, lời nói của Tễ Huyên vẫn xoay vòng vòng trong đầu tôi, tôi làm sao vậy? Vì sao luôn nhớ tớ lời anh ấy nói vậy? Vì sao tôi nhìn thấy anh ấy lại đỏ mặt vậy? Ai da, phiền muốn chết ~!!!

“Hôm qua là sao vậy?” Rốt cục cũng có ngày tôi có thể tra khảo Mạn Trữ rồi! Nha! Rốt cục đợi ngày này rồi! Tôi học bộ dạng Mạn Trữ đặt câu hỏi.

“Đúng vậy a, sao là sao?”

“Sao lại để anh ta đưa về nhà?”

“Không có hả?” Tôi và Uyển Nhu trăm miệng một lời hỏi.

“Các cậu muốn mấy tấm ảnh tớ chụp phải không? Ai da! Nghĩ đến cái này tớ liền tức! Tự nhiên hôm qua máy ảnh hết pin, thời khắc mấu chốt a ~~! Ngày hôm qua tam đại mỹ nam cùng xuất hiện nha! Tớ cư nhiên không chụp được thời khắc lịch sử ấy! Ô ~~~! Tổn thất lớn!”

“Ai hỏi chuyện này? Tớ hỏi chuyện của cậu và Lăng Tử Phong mà!” Uyển Nhu nhảy dựng lên ép hỏi.

“Bạn hiền ấy rất nghĩa khí, hôm qua anh ấy còn đưa tớ về nhà đó, hơn nữa anh ấy còn tặng luôn bộ lễ phục đó cho tớ!”

“Thật sao! Ba mẹ cậu thấy không?” Như tôi thấy, hai người này rất có cơ hội phát triển nha.

“Bọn họ rất vui, ba người chúng ta nghiên cứu cả buổi tối, cuối cùng quyết định...”

“Quyết định cái gì?”

“Quyết định cái gì?” Ngay cả cửa ải của ba mẹ cũng qua được?!

“Quyết định đưa bộ đồ lên mạng bán với giá đồng!” (_ _)!!!!!

“...”

“...” Tôi thật sự thay Nam Đế cảm thấy bi ai! Bi ai!

“Như thế nào, giá thấp sao?”

Sau lần Tiêu Diêu đến trường oanh động, tan học hôm nay cũng cực kỳ sôi động, có thể nói là muôn người đều đổ xô ra đường. Tôi thật vất vả mới ra được cổng trường, Tễ Huyên liền đứng ngay cổng trường, anh ấy nghiêng người dựa vào bên tường, cặp vắt trên vai, mặt trời chiều khiến bóng anh ấy trải dài, anh ấy hình như có trực giác vậy, biết tôi bước tới, anh ấy đi đến bên cạnh tôi: “Đi thôi.”

“Ờ.”

“Chào Thiệu ca, Lâm tỷ!” Tất cả nam sinh trong trường tôi lớn tiếng hô, nhờ các bạn trong lớp tôi mà các bạn lớp khác cũng bán tin bán nghi, xem ra lúc này tất cả bọn họ đều % tin tưởng, chắc sẽ khiến tên tôi phát dương quang đại.

“Tạm biệt Thiệu ca và Lâm tỷ!” Tiếp tục la lên.

“Chúc Lâm tỷ và Thiệu ca răng long đầu bạc!” Càng nói càng thái quá rồi, các cậu muốn chết sao! Thiệu Tễ Huyên nhất định sẽ giết cả nhà của các cậu!

“Đi thôi.” Thiệu Tễ Huyên giống như không hề giận, quái lạ!

“Mạn Trữ!” Tôi nhận ra giọng này, Là... Nam Đế Lăng Tử Phong!

Tôi vừa nghiêng đầu liền nhìn Lăng Tử Phong và Mạn Trữ, “Aiz ~! Bạn hiền sao anh lại tới đây?” Mạn Trữ thoạt nhìn rất vui, tay cầm máy ảnh. Trách không được cổng trường hôm nay lại náo nhiệt như vậy, thì ra có hai đại soái ca.

“Tiểu Phong Phong ~~!” Giọng gì vậy, da gà của tôi rớt hết rồi, hình như là..., là..., là tên cơ bắp! “Tiểu Phong Phong ~~!” Hắn là đang gọi..., gọi... Lăng Tử Phong hả...

Quả nhiên là kẻ cơ bắp! Hắn cầm một bó hoa hồng, nhào tới Lăng Tử Phong! Hoàn hảo Mạn Trữ động tác nhanh chóng đem Lăng Tử Phong rời đi, Lăng Tử Phong sắc mặt cực kỳ khó chịu, trừng mắt nhìn hắn không nói một câu. Này biến thái đến làm sao!?

Tôi liếc mắt nhìn Tễ Huyên, vẻ mặt của anh ấy cũng không tốt như vừa nãy, hiển nhiên người này lại móc lên đoạn ký ức không tốt đẹp gì cho anh ấy đây mà, bất quá xem ra anh ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện của Lăng Tử Phong.

“Lại là cô?” Tên cơ bắp nhìn thấy Mạn Trữ hét lớn, “Lại là cô? Từ Mạn Trữ!”

“Lời này hẳn là tụi này nói!” Uyển Nhu đi tới, “Ngươi tới đây kiếm chuyện à?”

“Nhờ cậu sau này không nên quấy rầy tôi, tôi đã, đã có người mình thích rồi.” Lăng Tử Phong lạnh lùng nói.

“Người kia chính là cô ấy, Từ Mạn Trữ?” Cơ bắp hung tợn nhìn Mạn Trữ, “Vì Tiểu Phong Phong của chúng ta~~ quyết đấu đi!” Tôi biết ngay hắn lại cởi áo khoe da thịt nữa mà, quả nhiên hắn lại xé quần áo, “Tôi sẽ dùng ánh sáng ngọc loá mắt của cơ bắp để bảo vệ tình yêu thuần khiết của mình! Ah! Thần tình yêu hãy cho tôi lực lượng đi!” Nói xong lại muốn bày tư thế.

Mạn Trữ đã đến cực hạn rồi, hai tay cậu ấy nắm chặt đến phát run, tên cơ bắp còn chưa bày kiểu ngỗng vỗ cánh, Mạn Trữ liền đi lên đá cho hắn một cước, “Ngươi còn muốn người ta sống nữa không? Bắt tôi nhìn nữa chắc chất dinh dưỡng sớm muộn gì cũng mất cân đối!” Mọi người thấy tên cơ bắp ngã xuống đất đều tiến lên cuồng đạp, cuồng đá, hắn lập tức bị toàn dân công kích, đáng đời! Bất quá tên cơ bắp cũng là một người đầy nghị lực, hắn chưa từng có buông tha cho đoạn tình cảm ngọt ngào của mình, thủy chung đuổi theo Lăng Tử Phong, ba người họ hợp thành một mối quan hệ quái dị.

“Hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Trên đường về Mạn Trữ hỏi tôi.

“Không biết.”

“Ê, Thiệu Tễ Huyên, anh không tra ra được gì sao?” Mạn Trữ lại hỏi Tễ Huyên.

“Không thể trả lời.”

“..., anh không biết đi. Aiz ~~! Lan Trăn vì cậu thiếu chút toi mạng.”

“Đây là chuyện của chúng tôi!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio