Việc bán máu khiến cho cô ngày càng kiệt sức, thân thể bắt đầu gầy gò đôi mắt to tròn thấm mệt mỏi. Đây là lần thứ ba cô bán máu, hai ngày nữa là đến kì hẹn đóng tiền viện phí cho Chu Giang, cô phải gắng gượng...
- Cô Chu thân thể cô quá yếu rồi, lần này chúng tôi không thể lấy máu cô, nếu không e rằng... Y tá lo lắng nhìn thân xác gầy gò của cô khuyên ngăn
- Không.. Không sao tôi ổn, cô.. Cứ.. Nói đến đây đầu óc cô bỗng nhiên xoay cuồng, bước chân loạng choạng ngất xỉu
- Cô Chu cô Chu.. Cô không sao chứ mau đưa cô ấy vào phòng cấp cứu, gọi cho người thân cô ấy.. Y tá nhất thời hoảng loạn kêu giúp
----------//-------
Phòng vip - Tập đoàn JK
Một người đàn ông ngồi lãnh đạm trên chiếc ghế đang chăm chú xem những tấm hình, phía đối diện một cậu thanh niên ưa nhìn đang báo cáo gì đó. Thoáng chốc vẻ mặt người đàn ông kia khẩn trương
- Ở đâu? Trần Khải nắm chặt những tấm hình hướng về phía Jay
- Trần Tổng, hình ảnh này thu thập rất ít, địa chỉ chưa chính xác nhưng...có vẻ cô ấy đang ở thành phố M. Jay tiếp tục trình bày
- Được tiếp tục cho người điều tra. Trần Khải ngã người vào chiếc ghế, ánh mắt hướng xa xăm.
" Reng...reng..reng.."
Gia Ái gọi hắn? Giờ này còn có việc gì.
- Alo.Giọng lạnh hắn nhấc máy
- Cho hỏi có phải số máy chồng cô Gia Ái không ạ? Y tá rùng mình trược giọng nói lạnh của hắnbg-ssp-{height:px}
Đây không phải giọng cô, cảnh giác được có việc gì bất ổn hắn nheo mày - Việc gì?
- Vâng, thưa anh vợ anh do bán máu quá nhiều, dẫn đến tình trạng rất nguy kịch. Anh vui lòng đến bệnh viện để tránh trường hợp xấu nhất.
Bán máu? Cô gái ngu xuẩn này rốt cuộc đang làm gì sau lưng hắn. Một tuần nay bác Trương có báo với hắn sắc mặt của cô ngày càng xuống sắc gầy đi, nhưng hắn một chút quan tâm cũng không có lại đi nghĩ rằng cô bày chiêu trò. Gắt gỏng hắn ra hiệu cho Jay đi lấy xe kèm theo quăng cho vị y tá bên đầu giây kia một lời đe dọa
- Nếu cô ấy có trường hợp gì xấu xảy ra, các người cũng đừng mong có trường hợp tốt với các người!
- Chúng... Tôi..chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Phía bên đầu giây bây giờ thật đứng không nổi với câu nói bá đạo vừa rồi
---------///-------
Bệnh viện M
Gia Ái sắc mặt có chút hồng, xung quanh bị bao vây bởi các thiết bị truyền máu. Mái tóc có chút hỗn độn buông xõa trên khuôn mặt cô. Mi mắt cô run run, trong giấc mơ Chu Giang đang nằm bất động...trên vũng máu đỏ tanh, cô muốn chạy lại ôm lấy em trai mình nhưng không được, cô không thể nhúc nhích, cứ như thế cô bất lực nhìn em trai cô bị vũng máu đáng sợ kia nuốt chửng
- Chu Giang...Chu Giang... Cô mơ hồ mắt đẫm lệ gọi tên Chu Giang
Trần Khải vừa bước vào đã nghe cô gọi tên một người đàn ông xa lạ, Chu Giang? Hắn là ai? Có chút không quan tâm việc đó, hắn lại gần đưa bàn tay lạnh vuốt mái tóc rối của cô, đây là lần thứ hắn nhìn thấy cô khóc. Từ ngày hắn bất đắc dĩ cưới cô về làm lá chắn trước bà nội làm hài lòng bà, để hành hạ cô hắn đã nhẫn tâm để cô chờ cơm đến nửa đêm không tức giận ngược lại cô lại không oán trách hắn lời nào, hắn sỉ nhục cô trước mặt người hầu cô vẫn cam tâm chịu nhục, ngay cả khi hắn đem tình nhân về cô vẫn nhẫn nhịn. Lần đầu tiên cô khóc chính là đêm đó về việc hiểu lầm tên Tâm Dã và cô hắn đã điên cuồng chiếm lấy cô, và cũng chính đêm đó hắn biết cô còn là xử nử. Nhưng tất cả việc trên không hề hấn gì, sau đêm hôm đó cô cười cũng không cười nói cũng không nói khiến hắn khó chịu không muốn trở về nhà. Tâm tư hắn bị cắt đứt bởi một giọng nói
- Trần Tổng đã điều tra ra Chu Giang là ai rồi
Lời tác giả: Càng ngày càng cảm thấy văn chương mình dở tệ: