Ông Xã Không Thuần, Bà Xã Lưu Manh

quyển 3 chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nói đi, có vẻ anh là người bình thường nhất tối nay đấy. - Trên đường về nhà Mạc Bảo Bối hỏi.

- Rất đơn giản, bọn anh cảm thấy danh tiếng xấu trước kia thật ra có một là bọn anh tạo thành, cho nên đang cố gắng đền bù, khác. Nếu chúng ta nếu là bạn bè, vậy đến nhà bạn chơi là rất cần thiết, vậy nên. . . . . . - Hàn Kì lộ ra nét mặt ‘em hiểu được’.

- Ngu ngốc, lúc nào thì em có danh tiếng xấu hả? - Cái thân phận chị đại xã hội đen này em vẫn luôn rất hưởng thụ, hơn nữa các anh cũng không phải là loại người nhàm chán đó, tại sao đột nhiên có suy nghĩ này? - Mạc Bảo Bối hỏi tới, cô cảm thấy chuyện này nhất định có việc khác giấu diếm cô.

- Em. . . . . . hay là ngày mai hỏi Thiếu Thông đi, anh lái xe, yên lặng. - Hàn Kì bị hỏi nóng nảy, dứt khoát giao cho Cố Thiếu Thông, nói hết sau đó lập tức nghiêm túc lái xe.

- Ngu ngốc! Anh vẫn đang lái xe, đến tột cùng có bí mật gì anh không thể nói còn cần phải để hoa hồ điệp Cố Thiếu Thông nói vậy? - Mạc Bảo Bối gấp đến độ giơ chân, đáng tiếc Hàn Kì thực là không lên tiếng nói chuyện nữa.

Hàn Kì không muốn để cho Mạc Bảo Bối biết, bọn họ như vậy nguyên nhân có một phần rất lớn là vì cô.

Bởi vì ba người Hàn Kì trong trường học vẫn luôn là nhân vật phong vân, từ sau khi nhập học Mạc Bảo Bối đã đi cùng với ba người bọn họ, cũng vì vậy đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Cộng thêm bản thân Mạc Bảo Bối cũng rất có tính đề tài, xinh đẹp, dáng người đẹp, học giỏi, tính tình lưu manh, lại thân quen với ba người tình được yêu mến nhất trong trường, khiến rất nhiều nữ sinh bắt đầu không muốn đến gần Mạc Bảo Bối.

Nhưng thiên binh Mạc Bảo Bối dường như không hề cảm thấy khốn nhiễu. Đám người Hàn Kì vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng sau khi quen thuộc thì phát hiện, với tất cả điều kiện của chính Mạc Bảo Bối, bước vào trường đại học trở thành nhân vật phong vân là một trong những chuyện sớm hay muộn. Chỉ có điều liên quan đến ba người họ, cô bị đẩy ra trước mà thôi. Nhưng lại vì vậy mà ngay từ đầu đã không được các bạn học thích, các nữ sinh khó tránh khỏi ghen tỵ, nhưng Mạc Bảo Bối lại dùng phương thức cường ngạnh thủ đoạn mạnh mẽ đi đánh lui những người không giải thích được muốn chê bai Mạc Bảo Bối, vì vậy có lẫn một số điểm của xã hội đen.

Một chút này mà nói, Mạc Bảo Bối không muốn giải thích. Đám người Hàn Kì cũng không phải là người thích giải thích, cho nên mãi cứ như vậy mặc cho lời đồn đãi tiếp tục tiếp. Thế nhưng khi học kỳ bắt đầu không lâu, có hai người không rõ thân phận đang vụng trộm điều tra Mạc Bảo Bối, thậm chí ngay cả Lộ Bán Hạ mới đi gần đây cũng bị điều tra, đám Hàn Kì rốt cuộc không cách nào ngồi yên không để ý đến nữa.

Người đàn ông phía sau Mạc Bảo Bối, chồng chưa cưới kia của Mạc Bảo Bối, quan ngoại giao người lai đó chính là đối tượng đám Hàn Kì phỏng đoán đầu tiên, mà kết quả sau điều tra cũng thế.

Nghĩ đến bối cảnh gia đình chính trị của Mạc Bảo Bối, nếu như hai người lập gia đình mà nói sẽ là hôn nhân quốc tế. Đã vậy, mặc dù hiện tại Mạc Bảo Bối không có bị điều tra, sớm muộn gì có một ngày cũng phải bị điều tra, mà người điều tra chính là một số những người đó.

Cho nên, Mạc Bảo Bối bị hiểu lầm thân phận cho tới nay không hề bì sao nữa.

Vì không để cho Mạc Bảo Bối cảm thấy áp lực, đám người Hàn Kì tuyển chọn không nói rách, chỉ hết mình làm một chút tâm ý cho bạn tốt thôi.

Khi Mạc Bảo Bối về đến nhà đã mười một giờ đêm, tắm rửa sạch sẽ, phát hiện Lộ Bán Hạ vẫn chưa về, muốn gọi điện thoại hỏi một chút, lại cảm thấy đã quá muộn cho nên thôi, chắc là ngày hôm sau từ nhà trực tiếp đến đây đi học luôn. Nhà Lộ Bán Hạ ở miền bắc, chạy tới cũng chỉ hơn một giờ thôi, nghỉ hè này chưa có về nhà, chắc là cha mẹ cũng rất nhớ nhung cô ấy, cho nên ở lâu thêm một buổi tối.

Nghĩ như vậy, Mạc Bảo Bối nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Hai ngày sau cũng không có tiết chung, vì vậy cũng không gặp Cố Thiếu Thông, cho đến ngày thứ ba.

- Đứng lại! – Tiết thứ nhất chính là tiết tiếng Anh chung. Thoạt nhìn bộ dạng Cố Thiếu Thông giống như còn chưa tỉnh ngủ, rũ mắt đi vào phòng học, bị Mạc Bảo Bối đưa tay ngăn cản.

Cố Thiếu Thông nhìn cánh tay trắng như tuyết trước mắt, phản ứng theo bản năng chính là đưa tay sờ soạng một chút, khóe miệng bắt đầu nụ cười mê hoặc chúng sinh.

Mạc Bảo Bối chán ghét nhìn bản năng hoa hồ điệp của Cố Thiếu Thông, cánh tay run lên, trở tay vặn cổ tay Cố Thiếu Thông:

- Cái tên hoa hồ điệp này, đụng chạm ai đó?

Cảm giác đau đớn khiến Cố Thiếu Thông lập tức tỉnh táo lại, thấy rõ ràng là Mạc Bảo Bối rồi, tức khắc cười khúc khích ôm Mạc Bảo Bối, trong miệng lẩm bẩm:

- Tiểu muội, đã lâu không gặp, để anh nhỏ xem xem có gầy không. Chao ôi, sao tức giận như vậy chứ, mau nói với anh nhỏ xem ai ức hiếp em.

Cố Thiếu Thông khoa trương nắm mặt Mạc Bảo Bối nói, Tiểu Ngoang ngồi ở vị trí bên cạnh Mạc Bảo Bối thức thời nhường vị trí lại, bản thân lui đến một chỗ trống ở một hàng phía sau.

- Anh cảm thấy ai dám ức hiếp em? - Mạc Bảo Bối híp mắt nguy hiểm nhìn Cố Thiếu Thông.

- Hả? Cái này. . . . . . hình như là không có. - Cố Thiếu Thông cười gượng.

- Chỉ là nếu có người dám chọc em mất hứng, anh cảm thấy em nên đối với hắn thế nào? - Mạc Bảo Bối giả cười hỏi.

- Anh cho rằng, nếu có một người như vậy mà nói, Bảo Bối em phải nên khen ngợi người ấy, thương cảm người ấy, từ đó về sau làm bạn bè tốt nhất trên đời này với người ấy, vì sao? Bởi bì người đó nguyện ý vì em có thể cảm nhận được tâm tình khác biệt trên cõi đời này mà đặt mình vào trong nguy hiểm, vậy đã nói rõ người này coi trọng em biết bao nhiêu. – Làm sao Cố Thiếu Tthông lại không biết Mạc Bảo Bối rõ ràng đang nói mình, vì vậy bắt đầu các loại chiêu trò.

Lời Cố Thiếu Thông trực tiếp làm người ở chỗ này bộ mặt đầy vạch đen. Từng người một nhìn đồng tình, chỉ mong lời nói này không khiến cho Mạc Bảo Bối muốn giết người.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cố Thiếu Thông, Mạc Bảo Bối đưa một cánh tay ra, sau đó ra sức vặn chặt gò má của Cố Thiếu Thông, đau đến mức Cố Thiếu Thông không dám nắm lại mặt Mạc Bảo Bối, trong miệng kêu oai oái:

- Á á á, đau quá. . . . . . xảy ra án mạng, không được, khuôn mặt đẹp trai sắp bị hủy, nữ hiệp hạ thủ lưu tình.

Nhìn Cố Thiếu Thông kêu thảm thiết, Mạc Bảo Bối thỏa mãn buông tay ra. Nhìn một bên mặt Cố Thiếu Thông đỏ ửng một vùng, các bạn học đại khái đã biết sức mạnh to lớn của tay Mạc Bảo Bối.

Mặc dù ở trong mắt của Ross, Mạc Bảo Bối căn bản chỉ là bản lĩnh mèo ba chân mà thôi, nhưng so sánh với học sinh bình thường, bản lĩnh của Mạc Bảo Bối đã coi như là cao nhất rồi, lại cộng thêm Cố thiếu thông vỗn cũng không muốn phản kháng Mạc Bảo Bối, cho nên cũng luôn làm cho người ta cảm thấy Mạc Bảo Bối mãi ức hiếp Cố Thiếu Thông, còn Cố Thiếu Thông cứ luôn cam tâm tình nguyện ngu ngơ bị ức hiếp.

Tiếng chuông vào học vang lên, Mạc Bảo Bối tạm thời bỏ qua Cố Thiếu Thông.

Sau đó, Mạc Bảo Bối hỏi tới chuyện đêm hôm đó lần nữa, lấy được trả lời là Cố Thiếu Thông muốn cùng cô trở thành bạn bè thân thiết khắng khít nhất, ngay cả Tiểu Ngoan cũng thường tới gõ cửa nhà Mạc Bảo Bối, nhưng làm bạn tốt là bọn họ thế lại một lần cũng chưa từng gõ, vì vậy ngày đó đột nhiên điên lên quyết định đến nhà Mạc Bảo Bối. Để trả lễ lại, cho nên cũng hi vọng Mạc Bảo Bối có thể đến nhà ba người bọn họ một chuyến.

Về phần nguyên nhân khác, Cố Thiếu Thông tự nhận là bởi vì diện mạo anh quá đẹp trai xuất sắc rồi, đến nỗi nữ sinh thích anh luôn giống như cá diếc sang sông (người mù quáng chạy theo mốt), có nữ sinh khó tránh khỏi nội tâm nhỏ nhen, làm bạn tốt với ba nam sinh ưu tú như vậy rất khổ cực, khó tránh khỏi sẽ bị liên lụy bị những nữ sinh khác hiểu lầm và ghét. Thế nên, vì an toàn cho thân thể Mạc Bảo Bối, anh mới quyết định muốn nhận thức Mạc Bảo Bối là tiểu muội.

Bởi vì Cố Thiếu Thông công bố ra tin tức này, trường học nhanh chóng lan truyền tin tức Mạc Bảo Bối là em gái Hàn Kì, Lôi Lợi và Cố Thiếu Thông, làm cho rất nhiều nữ sinh gan hơi lớn liên tục chạy tới hỏi Mạc Bảo Bối không ngừng.

Nhìn nữ sinh nhỏ đỏ bừng cả khuôn mặt trước mặt, tay Mạc Bảo Bối cầm một chai nước uống giận đến siết chặt. Theo biến dạng của chai nước uống, Mạc Bảo Bối ác độc nhìn thẳng vào nữ sinh năm nhất nói:

- Cô lại có lá gan tới hỏi tôi, không muốn trải qua cuộc sống tốt đẹp nũa sao? Hay cảm thấy hiện tại quá mức yên tĩnh, cuộc đời của cô cần một chút chuyện âm u tới điều hòa một cái?

Nữ sinh kia nhìn khuôn mặt Mạc Bảo Bối nảy sinh ác độc, sợ đến run lẩy bẩy, tuy nhiên vẫn rất kiên cường nhìn thẳng ánh mắt của Mạc Bảo Bối:

- Em. . . . . . em biết rõ đàn chị Mạc, chị không phải người như thế. Em toàn nghe nói, chị là người cực kỳ có tài năng, chỉ là tính tình tương đối thẳng thắn mà thôi. Chị nhất định là người đáng yêu nhất trên thế giới, cho nên. . . . . . xin giúp em chuyển lá thư này cho học trưởng Lôi Lợi có được không?

Nghe lời của nữ sinh nhỏ, Mạc Bảo Bối trực tiếp phát điên. Cái gì gọi là cô là người đáng yêu nhất? Lại nói cho dù cô thật sự đáng yêu, tại sao cô phải giúp cô ta chuyển thư cho Lôi Lợi?

Mới ban đầu, không ngừng có người hỏi có phải Mạc Bảo Bối là em gái của đám người Hàn Kì hay không, lúc này vừa mới ngừng nghỉ mới có mấy ngày, lập tức bắt đầu có người dám can đảm chỉ điểm cô làm việc rồi.

Những người này trước kia không phải đều rất sợ cô sao? Sao lúc này mới qua ít lâu, mọi người lại đổi thành các loại sùng kính rồi vậy?

- Cô có tay có chân sao không tự mình đi gửi cho Lôi Lợi? Nhờ vả người khác cầm tin thì coi là cái gì? Nếu cô nói vậy, còn không bằng đừng viết lá thư này, ngay cả dũng khí giao cho người ta cũng không có. Cô mau đi về nhà đi, đừng tại lãng phí thời gian của tôi ở chỗ này. - Mạc Bảo Bối hung độc nói, chỉ trích không khách khí chút nào, sau đó lướt qua cô bé kia.

Ba ngày sau.

Cổng trường học.

Mạc Bảo Bối nhìn xuất hiện ở người trước mắt cô chính là nữ sinh năm nhất kia, giận đến muốn cho một bạt tai, đã nói một lần còn không học khôn ra sao?

Đang lúc Mạc Bảo Bối muốn trực tiếp đi, nhắm mắt làm ngơ, nữ sinh kia đột nhiên kích động bắt lấy cánh tay Mạc Bảo Bối.

- Thật sự rất cảm ơn chị, nếu không phải ba ngày trước trước chị gõ thẳng một gậy làm em tỉnh, em cũng không có dũng khí bộc lộ tâm sự của mình với đàn anh Lôi Lợi. Mặc dù đàn anh Lôi Lợi không tiếp nhận em, nhưng anh ấy vẫn dịu dàng cười với em, hơn nữa anh ấy còn nhớ rõ em là học sinh cùng trường trung học cấp hai với anh ấy, còn nói em trở nên dũng cảm hơn rất nhiều so với trước kia, khiến cho anh ấy rất vui mừng. Em thật sự rất vui, không nghĩ tới đàn anh Lôi Lợi lại nhớ một người bình thường như em.

Nhìn nữ sinh đó, khóe mắt Mạc Bảo Bối co giật.

Người này thật đúng là sống ở trong thế giới của bản thân, cô chỉ ác độc mắng cô ta một lần thôi mà, cô ta lại dám hiểu lầm là vì tốt cho cô, cho nên gõ tỉnh cô ta.

- Điều này liên quan gì đến tôi? – Cô cũng không muốn đúng ở đây nghe cô ta nói chuyện xưa trong lòng vô ích.

Gần đây Mạc Bảo Bối càng ngày càng phiền não, lúc trước khi rời đi Ross nói là sẽ trở lại thật nhanh, bây giờ đã qua hơn nửa tháng, nhưng Ross vẫn là một cuộc điện thoại cũng không gọi tới, điều này làm cho cô càng lúc càng lo âu hơn, nhưng lại không biết làm sao để chủ động liên lạc với Ross.

- Đương nhiên là có, nếu như không phải là chị, em sẽ không biết suy nghĩ về em trong lòng đàn anh Lôi Lợi. Về sau em nhất định cố gắng thật nhiều, tham gia nhiều hoạt động xã đoàn, để cho lá gan của mình lớn hơn một chút. – Bộ dạng nữ sinh nhỏ đó như mang ơn đối với Mạc Bảo Bối.

- Lá gan cô còn chưa đủ lớn hả? Tôi thấy không chỉ lớn mà còn rất mập. - Nếu không làm sao dám can đảm bảo cô giúp đưa thư cho Lôi Lợi, hơn nữa bây giờ khi cô đang ra vẻ khó chịu rất rõ ràng còn có thể một mình nhiệt tình bao la hiểu lầm cô là một người tốt.

- Đàn chị Mạc chị yên tâm, em hiểu chị tâm lương thiện khổ cực, em sẽ khiêu chiến mình, không ngừng thúc giục mình. - Nữ sinh nhỏ đó khom lưng xoay về phía Mạc Bảo Bối cúi người chào.

Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn, nhận cái lễ lớn này.

- Chiều nay năm giờ đến võ quán Taekwondo tìm tôi. - Cô bé này hoàn toàn sống trong thế giới mình thêu dệt nên, vô cùng thích hợp làm người đại diện võ quán Taekwondo. Đám học viên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển kia vừa khéo cần kiểu người nhiệt tình bao la tẩy rửa, gia tăng nhiệt huyết của bọn họ.

Mạc Bảo Bối đi thẳng, cũng không quan tâm nữ sinh kia rốt cuộc có muốn đi không.

Sau khi về đến nhà, Mạc Bảo Bối ngã mình vào sofa.

Hai ngày trước Lộ Bán Hạ đại diện cho người của ngành dược học đi tham gia cuộc thi biện luận sinh viên do trường đại học và cao đẳng cả nước tổ chức. Chuyến đi này sẽ phải một tuần lễ mới có thể về, cho nên một mình Mạc Bảo Bối nhìn căn nhà trống rỗng, đột nhiên cảm thấy lòng mình rất chua xót.

- Khốn kiếp! Nếu sau khi trở về không giải thích rõ cho tôi, tôi sẽ không để ý tới anh nữa. – Một màn trước khi Ross đi, Mạc Bảo Bối lập tức buồn bực. Không nói hai lời cứ như vậy đi, lâu vậy cũng không gọi điện thoại về, chẳng lẽ không sợ cô có tức giận sao?

Dù là bận rộn đi nữa, cũng không thể thành thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không có chứ!

Mạc Bảo Bối càng nghĩ càng tức giận, nằm trên ghế sofa bắt đầu đập đầu, từng phát từng phát, mỗi phát đều muốn phải đòi lại trên người Ross mới được.

- Tại sao không để ý tới anh?

- Làm ra chuyện khiến người ta tức giận như vậy, anh nói vì cái gì tôi phải để ý anh? - Mạc Bảo Bối giận đến gầm thét.

- Làm chuyện người ta tức giận?

- Nói nhảm! Mập mờ với gái Tây thì thôi đi, còn đi cả nửa tháng hoàn toàn không có tin tức, anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi không hả? - Mạc Bảo Bối giận đến ngẩng đầu lên, thấy bộ mặt tiều tụy của Ross, nhất thời cực kỳ kinh ngạc.

Thật sự. . . . . . là Ross sao?

Cái người đi cả nửa tháng cũng không có bất kỳ tin tức, làm sao lại đột nhiên xuất hiện rồi?

Có phải là đang nằm mơ không?

Ross nhìn cô gái làm anh luôn tập trung nghĩ về, tâm thoáng chốc bỗng mềm nhũn rồi, không nhịn được vươn tay muốn sờ gương mặt xinh đẹp của cô.

Mạc Bảo Bối nhìn thấy bàn tay Ross vươn tới, há mồm hung hăng cắn một cái.

Ross cũng không dám cử động nữa, cứ như vậy mặc cho Mạc Bảo Bối cắn chặt không thả, si ngốc nhìn cô gái mình yêu mến. Anh biết mình yêu cái cô gái nhỏ này, nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới, thì ra nhớ nhung một người thế mà lại khổ đến vậy. Chỉ cần nghĩ tới cô gái nhỏ của mình có thể bị uất ức ở nơi nào đó, mà mình lại không thể đứng ở bên cạnh cô trước tiên, Ross liền hận không thể lập tức chạy như bay quay trở lại thành phố X.

Nhưng nhiệm vụ chính trị khiến anh không đi được.

Lần này trở về nước để thực hiện tuyển cử, mà làm quan chức tuyển cử anh phải tiếp nhận việc giám sát và điều khiển quốc sự. Trong lúc đang chọn không thể tiếp xúc bất kỳ người việc vật bên ngoài nào. Từ khi xuống máy bay lập tức cùng với các quan chức khác bị đưa đến một nơi không có bất kỳ thiết bị truyền tin nào, cho đến khi tuyển cử kết thúc mới thôi.

Tuyển cử vừa kết thúc, Ross tham gia xong quốc yến (yến tiệc quốc gia) lập tức chay như bay đến sân bay quốc tế bay trở về thành phố X. Chạy bôn ba dài đến mười mấy giờ làm cho anh thoạt nhìn tiều tụy rất nhiều, nhưng ngũ quan tuấn lãng cùng với ánh mắt thâm thúy mê người vẫn hấp dẫn người như trước.

Mạc Bảo Bối nhìn Ross dịu dàng không ngớt, trong lòng nổi lên bọt nước nhộn nhạo.

Cảm thấy trong miệng truyền tới mùi máu tươi, lúc này Mạc Bảo Bối mới chậm rãi buông ra, trong mắt đã chứa đầy nước mắt, chỉ là kiên cường không để cho nước mắt rơi xuống thôi.

- Bảo Bối của anh! - Ross không kiềm chế được suy nghĩ kích động muốn ôm Mạc Bảo Bối trong lòng, ôm Mạc Bảo Bối vào trong ngực thật chặt.

Lòng của Mạc Bảo Bối chưa từng phức tạp như thế này, đó là một loại tâm tình làm cô cảm thấy xa lạ. Cô chưa bao giờ biết, thì ra sẽ có một người làm cô nóng ruột nóng gan như vậy, khi không nhìn thấy cảm thấy tức giận, nhưng thật sự thấy người, trong lòng ngược lại tức không lên nổi.

Hấp thụ lấy mùi hương đến từ trên người Ross, Mạc Bảo Bối cảm thấy giờ khắc này trong lòng rất phong phú.

Ngực Ross cho Mạc Bảo Bối cảm giác an toàn trước nay chưa có, đó là một loại cảm giác làm người ta trầm luân, thế nhưng một khắc Mạc Bảo Bối cũng không muốn phá hư loại cảm giác này.

Cảm thấy cô gái trong ngực dịu ngoan, Ross nhẹ nhàng hôn nhẹ lọn tóc của Mạc Bảo Bối. Bất luận đang ở đâu, bất luận anh đang ở trong hoàn cảnh hào quang rực rỡ cỡ nào, bất luận quốc gia trao cho anh bao nhiêu vinh dự, cũng đều không nhiều hơn vui mừng và hành phúc khi anh có thể ôm cô gái mình yêu trong ngực. (nếu tác giả viết theo chiều hướng chọn một trong hai giữa cô ấy và đất nước thì sao nhỉ???)

Ross hôn, chằng chịt rơi xuống trán, mắt, khóe miệng, cho đến này hai cánh môi đỏ mọng say lòng người của Mạc Bảo Bối.

Ross hôn, nóng bỏng mà thâm tình, từ khi vừa mới bắt đầu Ross thử dò xét, cảm thấy Mạc Bảo Bối cũng không phản kháng, lúc này Ross mới lớn mật hôn sâu hơn, thẳng đến cực sâu.

Nếu như có thể, Ross muốn cứ như vậy ôm cô gái mình yêu hôn đến thiên hoang địa lão (thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất), nhưng Mạc Bảo Bối thở dốc dồn dập khiến anh tạm ngừng nụ hôn này.

Nhìn Mạc Bảo Bối thở hổn hển, Ross yêu thương vuốt ve tóc Mạc Bảo Bối, giống như đối đãi với bảo vật trân quý nhất thế gian.

Mạc Bảo Bối nghỉ ngơi một lát điều chỉnh lại hơi thở, cảm thấy trong lúc vô tri vô giác mình đã nắm chặt tay Ross không thả, mà trên tay còn truyền đến cảm giác ấm áp.

Cúi đầu nhìn cánh tay Ross, một hàng dấu răng rất chỉnh tề in ở phía trên nhìn mà đau lòng, hơn nữa máu màu đỏ tươi vẫn còn đang chảy xuôi.

- Có đau không? - Mạc Bảo Bối có hơi ngượng ngùng hỏi, đây là kiệt tác của cô, không ngờ dưới cơn thịnh nộ đã cắn thành bộ dạng thịt máu lẫn lộn này.

- Đau, chẳng qua anh nguyện ý, có ánh mắt đau lòng của em nhìn anh, đáng giá. - Ross thấy trong mắt của Mạc Bảo Bối có tia sáng đau lòng, rất vui vẻ. Mặc dù để Mạc một mình Bảo Bối ở thành phố X lâu như vậy, nhưng đổi lấy kết anh anh muốn nhìn thấy, điều này làm anh rất vui vẻ.

Mạc Bảo Bối nũng nịu nhìn Ross, vỗ nhẹ nhẹ cánh tay Ross, sau đó đứng lên đi tìm hòm thuốc nhỏ.

Chăm chú giúp Ross trừ độc, băng bó kỹ xong, lúc này Mạc Bảo Bối mới nhớ tới chuyện mình muốn Ross giải thích.

- Đừng chạm vào tôi! - Thu dọn hòm thuốc nhỏ, Ross không nghe theo sát phía sau ôm lấy Mạc Bảo Bối, tham lam hít lấy hương thơm thuộc về Mạc Bảo Bối.

- Không được, muốn anh không chạm vào em, đời này anh vĩnh viễn không làm được. - Ross cắn vành tai Mạc Bảo Bối, thổi khí nói ở bên tai Mạc Bảo Bối.

Mạc Bảo Bối quay mặt sang nhìn Ross thâm tình khẩn thiết, tỉnh táo mà cường ngạnh đẩy bàn tay Ross ra.

Ross kiên trì không ngừng ôm Mạc Bảo Bối thật chặt, khoảng cách gần như vậy, hô hấp giữa hai cá nhân cũng có thể cảm nhận được tinh tường.

- Lần này anh trở về là vì chuyện tuyển cử, từ lúc anh xuống máy bay liền bị tịch thu tất cả thiết bị thông tin, vẫn luôn hoạt động trong trạng thái bảo vệ, cho nên cho dù anh có bản lĩnh cực lớn cũng không có biện pháp liên lạc với em. Em có biết anh nhớ em cỡ nào không? Mỗi đêm anh đều ngủ trong nhớ nhung như thủy triều, trong mộng của anh toàn là bóng dáng của em.

Ross xúc động nói xong, giọng của anh có một chút khàn khàn nhàn nhạt, giống như là một loại sức quyến rũ mê hoặc.

Nhưng cho dù là như vậy, vẫn không thể làm hài lòng.

- Lần này Rebecca trở về với thân phận cử tri, cho nên bọn anh mới có thể cùng đi một được. Chẳng qua lần này vừa kết thúc anh liền lập tức chạy về tìm em đấy, không cùng cô ấy trở về, cho nên em không phải ghen. - Ross giải thích.

- Ghen? Làm sao có thể, em chỉ. . . . . . tóm lại chính là em không thích gái Tây đó, hoàn toàn không liên quan đến ghen. - Mạc Bảo Bối nghe thấy ghen, có chút chột dạ.

Ghen? Tại sao? Chẳng lẽ nói. . . . . .

Mạc Bảo Bối lại không dám nghĩ thêm nữa, giùng giằng muốn rời khỏi lồng ngực Ross, bởi vì mùi vị này khiến cho cô cảm thấy toàn thân nóng lên.

- Bảo Bối của anh, em nhớ anh không? - Ross nhìn Mạc Bảo Bối đỏ bừng cả khuôn mặt, hỏi.

Mặc dù nhìn dáng vẻ đã biết đáp án, nhưng Ross vẫn cứ muốn chính tai nghe được Mạc Bảo Bối nói ra.

- Không, anh không phải biết em rất bận sao? Sao có thể có suy nghĩ viễn vông về anh. - Mạc Bảo Bối không dám nhìn thẳng ánh mắt mê người này của Ross, úp mở trả lời. Bây giờ cô thật sự rất muốn tắm nước lạnh, bởi vì cô cảm thấy ngay cả hơi thở Ross phun trên người cô cũng là một loại đủ để lửa cháy lan ra đồng cỏ.

Máy điều hòa không khí đã mở, nhưng cô lại cảm thấy trong cơ thể có một cảm giác như núi lửa sắp bộc phát.

Lời của Mạc Bảo Bối vừa dứt, môi Ross lại một lần nữa bao trùm môi đỏ mọng mềm mại của Mạc Bảo Bối. Lần này, Ross không hề nhượng bộ nữa.

Quấn áo vương vãi đầy đất, ban đêm đầy sao, rực rỡ lấp lánh.

Sau khi triền miên, Mạc Bảo Bối đói đến nỗi ngực dán vào lưng, không còn hơi sức nhìn Ross chỉ mặc một cái quần thường vội vàng làm bữa ăn tối cho cô trong bếp, trong lòng có một loại cảm xúc khó có thể dùng ngôn ngữ nói rõ.

Đó là một thứ gì đó được đặt tên là ‘yêu’ đang nảy mầm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio