Duẫn Nặc bị hành động này của anh dọa sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, theo tiềm thức lập tức đẩy mạnh ra.
"Tần Mạc, anh làm gì thế?".
Cô ngồi nhanh dậy , chỉnh trang lại quần áo, rồi trừng mắt nhìn anh, trong lòng đột nhiên lại cực kỳ tức giận.
Tần Mạc cũng đưa mắt nhìn cô, sắc mặt phảng phất u buồn kèm theo nghi vấn.
"Sao lại thế nào? Tôi vốn là chồng của em.". Nghĩ đến việc bây giờ cô lại nhất mực trốn tránh mình, trong lòng của anh cũng cực kỳ không dễ chịu, từng trận chua xót thi nhau đánh tới.
"Tôi xin từ chối người chồng như thế này.". Duẫn Nặc khinh thường, xoay người muốn đi.
Nhưng cánh tay lại bị anh giữ chặt, muốn hất ra nhưng lại bị mất thăng bằng ngã vào trong ngực của anh.
Cô liền giãy dụa nói : "Buông tôi ra."
"Không phải em rất thích tôi làm vậy với em sao?". Anh cúi đầu nhìn cô hỏi, trên gương mặt nhỏ nhắn quật cường, không có một tia vui mừng nào.
"Đó là trước kia.". Cô vùng vằng trả lời, nhưng làm thế nào cũng đều thoát không khỏi trói buộc.
"Cho nên, kết hôn xong liền hết thích rồi hả ?"
Lúc nói lời này, anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt trầm hẳn xuống, toát ra một tia lạnh lẽo, như muốn đóng băng cả người cô lại vậy.
Duẫn Nặc tránh né ánh mắt của anh, cố hết sức giãy dụa: "Anh mau bỏ tôi ra.".
Quả thực anh liền buông cô ra, ngồi ở một bên, chán nản nhìn theo bóng lưng của cô đang dần đi xa, trong lòng là ngũ vị tạp trần.
Cô gái này, thật sự thay đổi rồi.
Trở thành một người xa lạ mà anh không tài nào hiểu được, một Lục Duẫn Nặc mà anh biết không phải như thế.
Anh có chút không tiếp thu được sự thực như vậy, kể cả không thương, nhưng cũng không phải cô muốn tách ra liền tách ra được.
Anh sẽ cho cô biết, chọc giận anh sẽ có kết quả thế nào.
Lúc này Duẫn Nặc vừa mới xuống lầu, liền nghe thấy trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện vui vẻ của mẹ mình.
"Con chuẩn bị trở thành dâu cả của nhà họ Lục, nên có rất nhiều điều cần phải chú ý quan tâm một chút, đợi ăn sáng xong, mẹ sẽ nói cho con biết."bg-ssp-{height:px}
Vãn Tịch ngại ngùng cười, gật gật đầu đáp: "Cái này. . . . . . Phải phiền đến bác gái rồi."
"Ha ha, mẹ đã thừa nhận con là con dâu cả của nhà họ Lục rồi, mà sao còn gọi mẹ là bác gái chứ?". Triệu Thục Hoa có chút oán trách nói.
Vãn Tịch liền nhẹ nhàng cười, sửa lại lời nói: "Mẹ.".
"Ai ~"
Nhìn hai người trong phòng khách chuyện trò vui vẻ, Duẫn Nặc đứng ở cửa cầu thang mà giật mình, không ngờ cô ta lại được mẹ mình yêu thích đến thế.
Sao có thể chứ? Vãn Tịch thật sự chuẩn bị làm đám cưới với anh cả rồi ?
Làm sao có thể? Người phụ nữ ác độc, lòng dạ rắn rết như vậy, sao có thể xứng đôi với anh cả của cô chứ.
Duẫn Nặc nóng nảy, vội vàng đi tới túm lấy tay Vãn Tịch hỏi: "Cô thật là người đáng ghét, không phải đã nói sẽ chia tay với anh của tôi sao? Vậy cô đang làm cái gì ở đây thế?"
Vãn Tịch bị cô truy hỏi, ủy khuất gục đầu xuống, không hé răng phản bác nửa lời.
Mà giờ phút này, Triệu Thục Hoa thấy thế liền ra mặt thay cô ta, bà nhìn chằm chằm vào Duẫn Nặc, lên tiếng trách móc: "Tiểu Nặc, con sao lại như thế? Ai dạy con đối xử với chị dâu của mình như vậy?".
"Cô ta không phải là chị dâu của con, cô ta, không xứng.". Duẫn Nặc chán nản nói xong liền túm lấy Vãn Tịch kéo ra ngoài.
Nhưng không ngờ, Triệu Thục Hoa lại vung tay lên hung hăng tát vào mặt con gái mình một cái thật mạnh.
"Cố tình gây sự, còn không buông chị dâu của con ra, con gái nhà họ Lục sao lại không biết lễ phép như vậy?". Triệu Thục Hoa xuất thân quyền quý, cách hành xử luôn tao nhã đoan trang, luôn luôn là bà chủ nhà kiểu mẫu, thấy con gái mình không thể nói lý như thế bà lập tức đưa tay tát cô một cái.
Cái tát này, đánh vào trên mặt của Duẫn Nặc, nhưng tận đáy lòng của một người mẹ như bà cũng thấy đau đớn vô cùng.
Duẫn Nặc bị mẹ mình cho một cái bạt tai, một khắc này, như chợt thấy sấm sét giữa trời quang.
Cô buông Vãn Tịch ra, hai mắt nén lệ, giương lên nhìn Triệu Thục Hoa: "Mẹ đánh con? Mẹ thế nhưng lại vì tiện nhân này mà đánh con?"
"Con vẫn còn không biết sai sao?"
Duẫn Nặc ôm oán hận, đưa tay lên lau hết nước mắt, nhưng vẫn kiên cường nói: "Con sai cái gì chứ, mẹ có biết hay không, kỳ thực cô ta cùng với Tần. . . . . ."
"Duẫn Nặc!". Lời còn chưa nói xong, thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng gọi của Tần Mạc.