Lấy được sự trợ giúp của Lục Tiêu Triết, Duẫn Nặc liền thấy an lòng không ít.
Nhưng vì muốn vẹn toàn hơn, thì trước hết cô phải ly hôn bằng được với Tần Mạc đa.
Chỉ có ly hôn, cô mới có thể hoàn toàn đuổi người đàn ông kia ra khỏi Lục gia.
Lục Tiêu Triết rất hiếm khi được ở bên cạnh em gái, nên lúc này cứ nhất định phải mang cô ra ngoài ăn gì đó, trong lúc hai người họ đang ăn uống vui vẻ, thì lại nhận được điện thoại của Tần Mạc.
Duẫn Nặc vừa nhìn thấy màn hình hiện tên Tần Mạc, liền xin lỗi Lục Tiêu Triết một tiếng, sau đó đi ra nhận điện.
"Alo?"
"Duẫn Nặc, em thật càng ngày càng không nghe lời? Không phải tôi đã nói em ở trong phòng làm việc chờ tôi rồi sao? Vậy thì người đâu?"
Nghe anh hỏi vậy cô liền cắn môi đáp: "Phòng làm việc buồn tẻ, chán ngắt như vậy, tôi không thể ngồi chờ mãi ở đó được nên cùng anh trai ra ngoài một lát."
"Anh nào?"
"Là anh hai của tôi, có vấn đề gì sao?"
Bên đầu điện thoại kia trầm mặc mấy giây, sau đó mới nói: "Em ở đâu, tôi sẽ đến đón em."
"Không cần, tôi ăn xong sẽ tự đi về."
Nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Quay trở lại bàn cô cười khổ nói với Lục Tiêu Triết: "Không có chuyện gì đâu, anh hai, ăn xong, anh đưa em về nhà có được không?"
Lục Tiêu Triết mím môi, vẻ mặt tỏ ra nặng nề: "Chuyện của em tối nay anh sẽ đi nhờ người giúp, nếu em không bận thì có thể đi cùng với anh, sau khi xong việc anh sẽ đưa em về."
Duẫn Nặc nghe xong liền hưng phấn gật đầu: "Được ạ."
Nửa giờ sau, Lục Tiêu Triết lái xe chở Duẫn Nặc đi đến hộp đêm sang trọng nhất trong thành phố.
....
Lúc Tần Mạc từ công ty trở về, vẫn không thấy Duẫn Nặc ở nhà, trong lòng anh có chút phiền não, hai chân bắt chéo ngồi ở trong phòng khách đọc báo, đột nhiên, lại có người đứng ở trước mặt anh, mỉm cười, đưa cho anh một cốc trà.
"Anh uống trà đi."bg-ssp-{height:px}
Tần Mạc ngẩn ra, rồi ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của người đó.
Vãn Tịch cũng nhìn lại, anh cất giọng nói chỉ đủ để hai người họ nghe được: "Hôn lễ của bọn em đã được định ngày rồi, vào thứ sáu tuần tới."
Sắc mặt của Tần Mạc chợt tối lại, vứt tờ báo xuống đứng dậy bỏ đi.
"Mạc."
Vãn Tịch liền gọi anh lại.
Tần Mạc vẫn rảo bước đi, đưa lưng về phía cô, trong lòng nói không ra cảm giác gì, thấy là lạ, cũng không còn khó chịu, khó chấp nhận giống như trước đây nưa.
Vì không muốn làm cho người khác chú ý, anh liền cười cười, xoay người nhìn Vãn Tịch, nói: "Vậy xin chúc mừng cô, chị dâu."
"..." Van Tịch đang muốn nói thêm gì đó, đột nhiên lại nhìn thấy Triệu Thục Hoa vừa vào tới cửa, cô ta cuống quít thay đổi vẻ mặt, cúi người lau lau khay trà.
Nhìn thấy vậy, Tần Mạc mím môi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Anh cũng đã nhìn thấy Triệu Thục Hoa, nhưng lại không đi nữa mà tiến đến chào: "Mẹ, mẹ về rồi à."
"Ừ!" Triệu Thục Hoa đáp lời, nhìn Tần Mạc một cái, ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay con lại tan tầm sớm như vậy?"
"Vâng! Con về để đưa Duẫn Nặc đi xem nhà, nhưng hình như cô ấy đã đi ra ngoài."
"Xem nhà?" Triệu Thục Hoa không hiểu liền hỏi lại.
Tần Mạc lập tức giải thích: "Là thế này, con muốn cùng Duẫn Nặc ra ngoài ở riêng, bác sĩ cũng đã nói, sống ở một nơi an tĩnh sẽ dễ dàng mang thai hơn, cho nên con mới chọn một căn nhà ở gần bờ biển, hai ngày nữa sẽ cùng Duẫn Nặc chuyển về đó, không biết ý của mẹ như thế nào."
Vừa nghe lý do là vì chuyện mang thai của con gái, Triệu Thục Hoa liền thấy hưng phấn, không cần suy nghĩ lập tức gật đầu đồng ý ngay.
"Như vậy cũng tốt, vợ chồng son ở chung một chỗ sống trong thế giới riêng của mình, mẹ không có ý kiến, bất quá sau này có chuyển đi rồi, cũng phải thường xuyên trở về đây chơi đấy, biết không?"
Tần Mạc gật đầu với bà, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Vãn Tịch đang đứng cách đó không xa, cô ta tựa hồ cũng đang nhìn anh, ánh mắt lộ rõ vẻ quan tâm.
Tần Mạc âm thầm cười lạnh một tiếng, hiện tại quan tâm thì có ích lợi gì, anh đã không còn có bất kỳ hoài niệm nào với cô ta nữa rồi.
Cho nên, Vãn Vãn, sau này hãy bảo trọng.