Ông Xã Phải Được Dỗ Dành

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bốn rưỡi chiều, công việc không còn bận rộn lắm nên Ngô Đồng định đến lớp năng khiếu đón Phi Phi về sớm.

Vừa đem bản thảo thiết kế vào ngăn kéo bàn khóa lại, thì bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Ngô Đồng ngẩng đầu nhìn, thấy Lý Mẫn đi giày cao gót đứng ở cửa phòng nhìn cô cười.

“Cậu ngày nào cũng đi giày cao gót như thế không sợ đau chân à?”

“Mình cũng không muốn đâu, nhưng ai bảo đi giày cao gót thì dáng mới đẹp chứ.” Lý Mẫn cũng bất đắc dĩ nói.

“Cậu đã đẹp sẵn rồi còn gì.” Lời này là thật lòng, dưới ánh mắt của Ngô Đồng thì Lý Mẫn có thể xem là người đẹp chân dài.

“Cám ơn cậu.” Lý Mẫn vui vẻ vì lời khen của Ngô Đồng, bước vào phòng, thấy Ngô Đồng đã thu dọn bàn làm việc, hỏi “Cậu chuẩn bị tan làm rồi?”

“Ừ, hôm nay cũng không có việc gì gấp. Tớ định tan làm sớm rồi đi đón Phi Phi, sau đó đi siêu thị mua ít thức ăn.”

“Chậc chậc, cậu quả nhiên đã hoàn toàn là một người vợ đảm mẹ hiền rồi.” Lý Mẫn tựa vào vai Ngô Đồng cảm thán “Nghĩ đến giờ này năm ngoái, chúng ta vẫn còn tung tăng ở quán bar Hoa hồng đêm cơ.”

“Thôi đi, cũng do cậu kéo mình đi ấy chứ.” Ngô Đồng tức giận đẩy Lý Mẫn ra “Cậu tìm mình có việc gì không? không có thì mình đi về trước đó.”

Lý Mẫn đau lòng nói “Trách không được mọi người đều nói, hôn nhân là kẻ thù lớn nhất của tình bạn mà.”

“không thì cậu về nhà mình ăn cơm đi.”

“Mình không muốn đâu. Đó đâu phải là đi ăn cơm, có mà đi ăn thức ăn cho chó ý.” Lý Mẫn nhíu mày “Chờ tớ có bạn trai lại nói tiếp.”

“Cậu có chuyện rồi hả?” Từ nét mặt của Lý Mẫn, Ngô Đồng đọc được tin tức quen thuộc nào đó.

“Cũng không có chuyện gì lớn. Gần đây tớ đi bar, gặp được một anh chàng đẹp trai, nói chuyện cũng được.” Lý Mẫn ôm cánh tay Ngô Đồng nói “Tối nay cậu đi với mình đi, rồi cho tớ ý kiến tham khảo.”

“không được, tớ còn phải đi đón Phi Phi nữa.” Ngô Đồng khó xử.

“Vậy cậu còn muốn áo choàng C-GG không?” Lý Mẫn liếc Ngô Đồng, có ý nếu Ngô Đồng lắc đầu từ chối thì cô sẽ đi ngay.

“Áo đã làm xong rồi sao?” Ngô Đồng mừng rỡ nói.

C-GG là nhãn hiệu trang phục nổi tiếng thế giới, khác với các cửa hàng khác chỉ bán trang phục của chính nhãn hiệu đó, C-GG còn nhận may thiết kế do khách hàng cá nhân đặt trước. Cái gọi là ‘thiết kế do khách hàng cá nhân đặt trước’ có hai hình thức. một là, khách hàng trực tiếp cùng nhà thiết kế của C-GG để thiết kế may lễ phục. Hai là khách hàng có thể đem bản thiết kế của chính mình để cho C-GG hỗ trợ may hoàn chỉnh, điều kiện tiên quyết là bản thiết kế của khách hàng có thể thông qua sự xét duyệt của đội ngũ thiết kế công ty C-GG.

Cũng vì vậy, rất nhiều nhà thiết kế muốn vào công ty C-GG cũng thường đến công ty C-GG đặt hàng với tư cách khách hàng cá nhân. Công ty C-GG cũng thông qua phương pháp này mà khám phá được rất nhiều nhà thiết kế có tài.

Ngô Đồng không phải là muốn vào C-GG, cô chỉ muốn mượn danh tiếng của C-GG đế may cho mẹ chồng – mẹ Tần một chiếc áo choàng định chế (số lượng có hạn) do chính cô thiết kế mẫu.

“Vậy cậu muốn hay không muốn nào?”

“Cậu đừng có nói nhảm, mau dẫn mình đi coi, đồ để ở đâu rồi, vẫn ở cửa hàng sao?” Ngô Đồng gấp gáp nói.

“Cậu gấp cái gì. Cậu không biết là vì giúp cậu may cái áo choàng này mà mình đã thiếu Ivan một cái ơn đâu.” Lý Mẫn ghét bỏ nói “không giống người nào đó, ngay cả đi cùng mình đến quán bar cũng từ chối.”

Ivan là nhà thiết kế của C-GG, Lý Mẫn phải nhờ anh ta mới có thể đi đường tắt, may chiếc áo choàng cho Ngô Đồng.

“Được rồi, tối nay tớ đi với cậu.” Ngô Đồng bất đắc dĩ nói.

“thật nhá.” Lý Mẫn thấy Ngô Đồng đồng ý, lập tức vui vẻ trở lại “Để tớ về lấy túi xách, rồi chúng ta đi ăn cơm. Ăn cơm xong, tớ với cậu đi lấy áo choàng rồi tối đến chúng ta đi quán bar.”

Ngô Đồng bất đắc dĩ nhìn bạn thân cao hứng bừng bừng rời đi, lấy di động gọi cho Tần Qua.

“Bà xã.” Tần Qua chưa bao giờ để Ngô Đồng chờ quá ba hồi chuông.

“Ông xã …”

“Ừ.”

“Ông xã …”

“Ừ.”

“…” Ngô Đồng liếc mắt nhìn trời, mỗi lần đều như vậy, mỗi lần cô kêu anh là ông xã, Tần Qua liền ngây thơ đáp một tiếng làm cô không kịp nói lời muốn nói tiếp theo.

“Bà xã, em nói đi.” Tần Đại thiếu đã nghe đủ, vì vậy quan tâm hỏi.

“Ông xã, em …”

“Ừ.”

“Tối nay em sẽ về trễ, anh đi đón Phi Phi đi nha.” Đen mặt – Ngô Đồng bỏ quan việc kêu tên anh, đithẳng vào vấn đề, người đàn ông này càng ngày càng ấu trĩ.

“Em về rất muộn sao?” Tần Đại thiếu quan tâm.

“Em và Mẫn Mẫn đã hẹn nhau đi quán bar, chắc là khuya em mới về. anh và Phi Phi không cần chờ em, cứ ngủ trước đi nha.”

“Em đi quán bar hả?” Tần Đại thiếu lập tức không vui.

“anh không muốn em đi đến đó à?” Ngô Đồng hỏi dò.

“Đâu có đâu.” Mặc dù nói không nhưng giọng nói của anh tràn đầy không muốn.

Ngô Đồng giả bộ nghe không hiểu “Cám ơn ông xã, em sẽ cố gắng về sớm.”

Tần Đại thiếu cầm điện thoại u oán, biết rõ tính tình của ông chủ nhà mình, chư vị nhân viên công ty Quân Hào ăn ý liếc mắt nhìn nhau, chắc chắn là điện thoại của bà chủ rồi.

Tần Qua mặc áo khoác, cầm chìa khóa định đi đón Phi Phi.

“Lão đại, sao hôm nay anh về sớm vậy?” Vừa mới đi tuần tra về, Tiểu Đao gặp Tần Qua ở cửa liền quan tâm hỏi.

“anh đi đón Phi Phi.” Tần Đại thiếu ai oán.

“Chị dâu phải làm thêm ạ?”

“cô ấy phải cùng bạn thân đi quán bar, bỏ anh và Phi Phi ở nhà một mình.”

Oán khí ngút trời, hun Tiểu Đao cũng phải lùi lại một bước.

“Cậu em vợ vừa mới đi, giờ lại thêm một cô bạn thân, cậu xem anh có bao giờ vì các cậu, vì thằng em trai anh mà không về nhà đâu.” Tần Đại thiếu phàn nàn.

“Đúng vậy, đúng vậy, Chị dâu không nên như thế.” Tiểu Đao gật đầu phụ họa.

Dám nói vợ anh xấu hả? Tần Đại thiếu một tay đập tới, hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Đao, nổi giận đùng đùng quay người đi.

“Sao lão đại bỗng nhiên lại đánh em?” Tiểu Đao ngơ ngác hỏi Tiếu Tử đang đứng một bên xem chuyện vui.

“nói xấu chị dâu mà cậu cũng dám làm? không phải là cậu muốn chết sao?” thật sự vì trí thông minh của đồng đội mà đau lòng, Tiếu Tử bưng lý cà phê thở dài quay đi.

“Đừng có mà giả bộ làm người văn nhã, anh cho rằng uống cà phê là có thể trở thành đội ngũ trí thức tinh anh sao?” Tiểu Đao thấy Tiếu Tử khinh bỉ mình, lập tức hét trở lại.

Gần đây thích uống cà phê nhập khẩu – Tiếu Tử không muốn chấp nhặt cùng người đồng đội nhà quê chỉ biết uống Cocacola của mình.

---

Bên trong cửa hàng C-GG, Ngô Đồng lấy được áo choàng định chế, mở hộp đóng gói đẹp đẽ tinh xảo ra, một cái áo choàng nhung màu xanh đen in hình hoa hiện ra trước mắt hai người. Ngô Đồng vuốt ve mặt áo mềm mại ấm áp, xem xét đường may mũi chỉ, nhịn không được mà tán dương “không hổ là do C-GG may, không thể chê vào đâu được.”

Lý Mẫn cười cười “Trình độ may tốt thì tốt, nhưng mà tớ không hiểu, chính chúng ta cũng có thể may áo choàng, cần gì cậu phải nhờ C-GG may định chế.”

“Tớ đã nói với cậu rồi mà.” Ngô Đồng giải thích “Trước đó, trong buổi sinh nhật của bố chồng tớ, Tần Qua và Phi Phi mặc quần áo do tớ thiết kế tham dự, lúc mọi người nói chuyện có nói khi nào rảnh thìthiết kế cho mọi người một bộ.”

“Mặc dù có thể bố mẹ chồng tớ chỉ thuận miệng nói thôi nhưng tớ không thể làm như không nghe thấy.” Ngô Đồng nói “Áo sơ mi cho bố chồng và Tần Hoài tớ đã làm rồi vì đối với đàn ông thì khôngquan tâm mấy đến nhãn hiệu. Nhưng mẹ chồng tớ thì không được qua loa như vậy. Tớ đã quan sát rồi, quần áo của bà không phải là hàng cao cấp thì cũng là bản thiết kế số lượng có hạn. Vì vậy tớ thiết kế mẫu xong, đặt C-GG may, như vậy là vẹn cả đôi đường.”

“Xem ra làm con dâu nhà giàu như cậu cũng không phải dễ dàng gì.” Lý Mẫn cảm thán.

“Số tớ cũng còn tốt đó, Dù sao cũng ở riêng, ít khi gặp mặt. Mỗi lần gặp mặt, mọi người đối với tớ cũng rất khách sáo.”

Hai người lấy đồ xong, lái xe đi đến quán bar Dạ Sắc. Lúc đến vẫn chưa đến mười giờ, quán chưa đông khách, hai người tìm một nơi yên tĩnh vắng vẻ ngồi xuống.

Lý Mẫn cởi áo khoác ra, cô mặc một cái váy ngắn bó sát cơ thể lộ rõ đường cong, cùng với mái tóc cắt ngắn làm cả người toát lên vẻ năng động lại gợi cảm.

“Người đẹp, có ba anh chàng chú ý đến cậu rồi đó.” Trong nháy mắt Lý Mẫn cởi áo khoác ra, có ba chàng trai ngồi trước quầy bar cùng nhìn sang.

Lý Mẫn quay đầu cười duyên dáng, sau đó post một dáng người tao nhã, hỏi “Cậu uống gì, để tớ gọi.”

Ngô Đồng nhìn menu rượu trên bàn, không nói gì.

“Cậu uống gì?”

“Cậu nói trai đẹp quen với cậu đâu?” Ngô Đồng nhớ lý do bạn thân kéo mình đến đây.

“Tớ vẫn chưa nhìn thấy anh ấy.”

“một ly coctail, cám ơn.” Ngô Đồng lắc lắc đầu, biết Lý Mẫn đến đây là có mục tiêu mới, chỉ lấy lý do đó để kéo cô đến đây, nên cũng vô cùng ăn ý không vạch trần.

Quả nhiên, khi Lý Mẫn đến quầy bar, hai người đàn ông giả bộ cố ý vô tình đi qua, Ngô Đồng cười cười, nghĩ ly coctail của mình chắc còn đợi lâu, thì thế cô kêu phục vụ cho mình một ly rượu và một đĩa trái cây.

Từ sau khi kết hôn, đã rất lâu rồi Ngô Đồng không đến đây. Quán bar mở nhạc nhẹ nhàng, nhấp mộtchút rượu, Ngô Đồng ngồi ở nơi yên tĩnh mờ tối, hưởng thụ sự thư giãn yêu thích này.

không lâu sau, các bàn trống xung quanh từ từ đầy khách lên, chung quanh vang lên tiếng nói chuyện. Ngồi cạnh bàn Ngô Đồng là hai cô gái trẻ xinh đẹp, ăn mặc phong cách sành điệu, nhỏ giọng trò chuyện với nhau. Lúc đầu Ngô Đồng không để ý cho đến khi một cái tên quen thuộc truyền đến tai cô.

“Có đúng là Tần Qua bóp cổ cậu không?”

Ngô Đồng quay đầu nhìn, nhìn thấy một cô gái mặc váy đen ngồi quay lưng với mình, giọng nói hơi quen quen.

cô gái còn lại mặc váy màu xanh lam, có thể là nghĩ đến sự việc kinh khủng nào đó, sắc mặt hơi tái đi“Chị Sở Vận, khi em gặp Tần Qua lần đầu tiên, anh ấy rất bình thường, anh ấy còn cứu em nữa. Cho nên khi mẹ em nói anh ấy bị bệnh, em vẫn không tin. Ai ngờ, anh ấy … anh ấy thực sự có vấn đề … Ngày đó, anh ấy thực sự đã suýt nữa bóp chết em.”

thì ra cô gái mặc váy xanh chính là người ngày đó đã suýt đụng trúng mình và Phi Phi – Nhậm Giai Kỳ.

Nhậm Giai Kỳ nhớ lại hôm đó, vẫn còn sợ hãi “Đến bây giờ, thỉnh thoảng em vẫn còn gặp ác mộng.”

“Nghiêm trọng như vậy sao? không phải nói là anh ta đã chữa khỏi rồi sao? Sở Vận nghi ngờ nói.

“Dù sao, em cũng không dám xuất hiện trước mặt anh ấy lần nữa, chị Sở Vận, sau này chị phải cẩn thận đó.”

“Em đừng có dọa chị, em không thấy vợ con anh ta nhìn rất tốt sao?”

“Mẹ em nói, Tần Qua cưới người vợ này xuất thân là người bình thường, không phải là gia đình có địa vị gì. Lại là liên hôn thương mại nữa, công ty của chú Hai cô ta còn phải dựa vào Tần thị đó. Do đó, cô ta sống cùng anh ấy như thế nào chắc cũng không dám nói ra.” Nhậm Giai Kỳ vừa nghĩ đến có người sống cùng người đáng sợ như Tần Qua thì cũng cảm thấy sợ hãi thay.

“Em nói thật, chị Sở Vận, sau này chị tiếp xúc với anh ấy, thì cố gắng tránh xa một chút.”

“Chắc không sao đâu, còn có Tần Hoài nữa mà.”

thì ra là cô ta, Ngô Đồng nghĩ đến lúc trước gặp cô ta đi cùng Tần Hoài ở nhà hàng.

“anh Tần Hoài là người không tệ đâu. Đúng rồi, mẹ em nói mặc dù Tần Qua không tham gia điều hành quản lý công ty nhưng lại là người nắm giữ cổ phần Tần thị nhiều nhất. Việc này có ảnh hưởng gì đến anh Tần Hoài không chị?”

“Chắc là không đâu.” Sở Vận nói “Dù Tần Qua muốn làm gì thì các cổ đông khác cũng không đồng ý đâu.”

“Chị nói cũng đúng.”

“Chúng ta không nói mấy cái này nữa, uống đi em.” Hai người yên lặng uống rượu, Sở Vận nhìn lướt của quán bar, thấy Lý Mẫn đang bị hai chàng trai vây quanh, nói “Em nhìn cô gái kia kìa.”

“Sao vậy ạ?” Nhậm Gia Kỳ tò mò nhìn sang.”

“Mặc trên người bộ quần áo hàng hiệu mà mấy tháng tiền lương mới mua được, trang điểm đẹp đẽ đến đây để mồi chài mấy kẻ ngốc, cho là mình có thể gả vào nhà giàu có quyền thế hay sao. thật ra người cô ta quyến rũ được chỉ là mấy kẻ giả mạo hoặc là mấy tên nhà giàu mới nổi mà thôi.” Ở trong quán bar này, lúc nào cũng thấy những cô nàng trèo cao như vậy, Sở Vận đối với những người này cực kỳ phản cảm.

“Tiền lương bạn của tôi rất cao, quần áo của cô ấy, một tháng mua mấy bộ cũng không có vấn đề gì.” Ngô Đồng bỗng nhiên lên tiếng.

Nhậm Gia Kỳ cùng Sở Vận sững sờ, quay đầu nhìn sang, Ngô Đồng nhìn hai người mỉm cười, gật nhẹđầu.

“Ngô Đồng?” Sở Vận bỗng nhiên nhìn thấy Ngô Đồng thì sững người.

“Lại gặp mặt rồi.” Đầu tiên Ngô Đồng nhìn Sở Vận gật đầu, sau đó nhìn Nhậm Giai Kỳ vừa cười vừa nói“cô là cô Nhậm Giai Kỳ sao?”

Nhậm Giai Kỳ không biết vì sao Ngô Đồng lại biết cô nên chỉ gật đầu.

“Tôi phải nói rõ cho cô hiểu một chút, ngày đó ông xã tôi ra tay với cô là vì cô lái xe suýt chút nữa đụng trúng tôi và con trai tôi. Ông xã tôi quá xúc động, nóng lòng nên mới có hành động như vậy. Nhưng hành động của ông xã tôi cũng không tạo tổn thương gì cho cô, tôi đã hỏi qua bác sĩ điều trị, bác sĩ nóicô Nhậm đây là do bị sợ hãi nên mới ngất đi.”

Ngô Đồng nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Nhậm Giai Kỳ “Cho nên, tôi hi vọng lần sau côNhậm không nên ở bên ngoài vô cớ nói ông xã tôi bị bệnh gì đó, rất không hay đâu.”

“cô … cô …” Nhậm Giai Kỳ bị chặn họng không nói được lời nào.

Sở Vận hơi có chút xấu hổ, cô ta không nghĩ đến ở nơi này lại gặp được Ngô Đồng, lúc nãy cô ta cũng không nói chuyện gì tốt. Mặc dù cô ta không e ngại điều gì nhưng dù sao Ngô Đồng cũng là chị dâu của Tần Hoài, mặt ngoài xã giao vẫn phải nể mặt nhau. Sở Vận đang nghĩ ngợi cần nói gì để cứu vãn bầu không khí thì Ngô Đồng bỗng nhiên bị tiếng kêu của Lý Mẫn thu hút sự chú ý.

“anh thả em ra, anh làm cái gì vậy?” Lý Mẫn trừng mắt nhìn Lưu Viễn.

“Em đi theo anh ngay.” Lưu Viễn thấy Lý Mẫn ăn mặc mát mẻ thì không vui chút nào.

“Em còn đang nói chuyện với bạn mà.”

“Em nói chuyện gì, em ăn mặc như vậy là muốn nói chuyện gì?”

“Mắc mớ gì đến anh!”

Lưu Viễn mím môi, cởi áo khoác của mình khoác lên vai Lý Mẫn, che lại cảnh đẹp trên người Lý Mẫn.

“anh làm cái gì vậy? Nóng chết mất.” Lý Mẫn muốn cởi áo, lại bị Lưu Viễn ngăn cản.

Ban đầu, Ngô Đồng không nhận ra Lưu Viễn, khi tới gần mới phát hiện là người quen, thế là dở khóc dở cười “Cậu còn không nhìn ra sao? Học trưởng thích cậu đó.”

“Lưu Viễn, thích thì phải nói ra.”

Hai câu nói đồng thời vang lên, Ngô Đồng kinh ngạc nhìn mới phát hiện đứng sau lưng Lưu Viễn là Thẩm Tây Minh.

“Trùng hợp quá!” Thẩm Tây Minh nhìn Ngô Đồng gật đầu chào hỏi.

Lúc đầu gặp Ngô Đồng, Sở Vận đã có chút lúng túng, hiện tạo lại thấy Thẩm Tây Minh. Sở Vận nhớ đến gặp Thẩm Tây Minh tại nhà hàng và câu nói của Thẩm Tây Minh, sắc mặt sa sầm xuống.

“Chị Sở Vận, chúng ta đi thôi.” Nhậm Giai Kỳ đối với Tần Qua đã tạo thành bóng ma tâm lý nên nhìn thấy Ngô Đồng cũng không thoải mái, nóng lòng muốn đi về.

“Chúng ta đi thôi.”

Hai người cầm túi xách, yên lặng không tiếng động rời khỏi quán bar. Sở Vận nhớ lại lời Ngô Đồng đãnói, có trật tự rõ ràng, có nhu có cương, dường như là một người khó đối phó.

Tần Hoài đã nói anh trai anh không có ý định tham gia kinh doanh công ty nhưng cái cô Ngô Đồng này có khả năng xúi giục Tần Qua không?

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Qua: Tối nay bà xã không có ở nhà.

Phi Phi: Ba, mẹ đi đâu rồi?

Tần Qua: Quán bar

Thẩm Tây Minh: Tôi cũng ở quán bar …

Bùm Bùm. không nói gì thêm, Tần Đại thiếu trực tiếp ra tay

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio