Ông Xã Thần Bí Không Thấy Mặt

chương 155: đã quên rồi sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đừng như vậy! Anh có nỗi khổ tâm đấy! Tư Lam không biết thân phận của anh, cho rằng anh chỉ là người bình thường ăn chực!” Doãn Tiêu Trác ngồi xuống bên cạnh cô.

“Hả?” Duy Nhất hứng thú xoay người, “Đây là gặp gỡ bất ngờ sau khi anh đào hôn sao? Xem ra anh động lòng với người tên Tư Lam này? Đóa Nhi đó là con gái anh sao?”

“Không phải!” Doãn Tiêu Trác lắc đầu, “Cô ấy làm mẹ đơn thân, là ân nhân cứu mạng anh, lúc anh trúng đạn bọn họ đã cứu anh. Anh nguyện ý làm cha Đóa Nhi, không biết vì sao, căn nhà này vừa cũ rách lại đơn sơ, nhưng anh thích ở nơi này, rất có cảm giác ấm áp của gia đình, cô ấy cũng không biết anh là tổng giám đốc của tập đoàn Doãn thị, anh cũng vui vẻ sinh hoạt bình thường với cô ấy, như vậy rất tốt! Làm ơn đừng vạch trần anh!”

Duy Nhất thở dài, “Anh sinh hoạt bình thường, cha anh sắp bị tức chết rồi!”

“Không phải còn có Tử Nhiên sao?” Doãn Tiêu Trác thờ ơ nhún vai.

Duy Nhất suy nghĩ một chút, đột nhiên nói, “Muốn giữ bí mật cũng có thể! Chúng ta trao đổi điều kiện, anh cũng giữ bí mật cho em!”

Doãn Tiêu Trác vừa nghe, lập tức nói, “Em muốn anh giúp em giấu giếm tung tích, để Lãnh Ngạn die.enda.nleeq.uuydon không tìm được em? Không! Vậy cũng không được! Anh không thể bán anh em!”

Duy Nhất chậm rãi đứng lên, “Được, vậy em đi nói với Dung Tư Lam!”

“Đợi đã nào!” Doãn Tiêu Trác gọi cô lại, “Anh đồng ý với em được chưa? Nhưng em phải nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì!”

Duy Nhất ngồi trở lại chỗ cũ, trầm tư hồi lâu, nói chuyện xảy ra từ đầu đến đuôi.

Cô vốn tưởng rằng Doãn Tiêu Trác sẽ rất khiếp sợ, không thể ngờ anh lại thật bình tĩnh.

“Thì ra anh đã sớm biết?” Duy Nhất tức giận nhìn anh, “Vậy sao anh còn đẩy em vào hố lửa, khích lệ em đi yêu anh ấy?”

Doãn Tiêu Trác nhìn Duy Nhất nói, “Anh đương nhiên biết, ban đầu anh thấy cậu ta lao đầu vào công việc cả ngày, hoàn toàn biến thái điên cuồng công việc, nên giới thiệu bạn gái cho cậu ấy, cô gái kia rất sống động, anh cho rằng có thể giúp cậu ấy rời khỏi cảnh khốn khó, ai ngờ không những cô gái kia chết ngoài ý muốn, Lãnh Ngạn còn dạy dỗ anh một trận, nói cho anh biết cậu ấy kết hôn, muốn anh đừng can thiệp vào chuyện của cậu ấy. Nhưng mà, anh vẫn can thiệp, cho rằng em khác người con gái khác.” Nói đến đây, anh cười khổ một tiếng.

Duy Nhất kỳ quái nhìn anh, “Lời này của anh có ý gì? Giống như người sai chính là em?”

Doãn Tiêu Trác giống như không muốn tiếp tục đề tài này nữa, đứng dậy, bất đắc dĩ cười, “Không, cũng không ai có lỗi, chuyện như vậy anh cũng không biết ai đúng ai sai, đi theo cảm giác thôi, giống như anh bây giờ, biết mình muốn cái gì, biết cái gì quan trọng nhất với mình, biết cái gì không thể bỏ qua, thế là xong!”

Anh cười cười đi xuống tầng dưới, để lại một mình Duy Nhất trên gác mái, ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, nhìn trăng sáng, bần thần đến hơn nửa đêm…

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Rời khỏi Lãnh Ngạn, cuộc sống trở nên đơn giản, đi làm tan việc thành sinh hoạt chính.

Doãn Tiêu Trác giữ đúng lời hứa, không nói tung tích của cô cho Lãnh Ngạn, Duy Nhất cũng không tiết lộ thân phận tổng giám đốc của Doãn Tiêu Trác, căn nhà đơn sơ của Dung Tư Lam giống như thiên đường, thu nhận trái tim bị thương của Duy Nhất.

Không lâu sau, kết quả cuộc thi thiết kế búp bê đã có, Duy Nhất lấy thiết kế đơn giản, cấu trúc khéo léo, lại có thể đoạt giải đặc biệt, điều này khiến cho cô mừng rỡ.

Lôi Đình Ân tự mình cầm vé máy bay đưa đến tay cô, muốn cô đi Nhật Bản lĩnh thưởng.

Duy Nhất cầm vé máy bay, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tất cả, thật ra thì tất cả đều do Lãnh Ngạn ban cho, anh biết cô giành giải thưởng rồi sao? Nhất định sẽ vui mừng vì cô thôi…

Cô nghĩ, lúc này nhất định Lãnh Ngạn đã nghĩ thông suốt giống cô, sẽ không trở lại tìm cô, bởi vì mặc dù cô không cho phép Doãn Tiêu Trác tiết lộ chỗ ở của cô, nhưng mỗi ngày cô đều đến Mặc Toa làm, nếu Lãnh Ngạn có lòng tìm cô, có thể tìm được.

Chỉ có điều, đây là kết cục tốt nhất sao? Ít nhất, cô cho là thế, mặc dù lúc nhớ đến anh vẫn sẽ đau…

Một mình thu dọn hành lý, Doãn Tiêu Trác đưa cô đến sân bay, một mình đi làm thủ tục, một mình ngồi trên ghế chờ máy bay cất cánh…

Từ nơi này bay đi Nhật Bản, lúc một mình cô quá nhiều, có thể đã sớm cô độc thành thói quen rồi…

Đột nhiên có người ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh, cô quay đầu nhìn lại, lại là Dịch Hàn!

“Duy Nhất? Trùng hợp vậy? Em cũng đi Nhật Bản?” Dịch Hàn hiển nhiên rất vui mừng.

Cô cười gật đầu, “Đúng! Anh cũng đi?” A, đối thoại ngốc nghếch nhường nào! Cô bật cười.

“Anh đi bàn chuyện làm ăn! Vừa đúng lúc chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau, đi chung đường cũng không tịch mịch!” Dịch Hàn vui vẻ duỗi tay về phía cô.

Duy Nhất để tay trong lòng dieenddaanleequuydonn bàn tay anh, hai người nhẹ nhàng bắt tay một cái, khi Duy Nhất rút tay về thì Dịch Hàn có chút không muốn…

Trên máy bay, Dịch Hàn vẫn nói chuyện với Duy Nhất, đề tài khơi ra còn toàn là đề tài khiến Duy Nhất tương đối có cảm giác thích thú, bao gồm thiết kế đồ chơi.

Nói tới cao hứng thì Duy Nhất lỡ miệng, nói cho Dịch Hàn là mình đi tham gia buổi lễ lĩnh thưởng cuộc thi thiết kế đồ chơi.

“Có thật không? Duy Nhất, em thật quá tuyệt vời! Xuống máy bay anh nhất định tổ chức tiệc mừng cho em!” Dịch Hàn hình như cao hứng như Duy Nhất…

Sau khi máy bay đến Nhật Bản, Dịch Hàn chủ động cầm hành lý cho Duy Nhất, đưa cô đến khách sạn trước, nhưng khi bọn họ đến khách sạn thì Dịch Hàn kinh ngạc lần nữa, “Duy Nhất, em ở nơi này sao?”

“Ừm! Có gì không ổn sao?” Duy Nhất nghi ngờ nhìn anh.

“Không có! Chỉ là thật trùng hợp! Anh cũng ở nơi này!” Dịch Hàn cười nói, “Vậy anh mời em ăn cơm càng dễ dàng! Đi thôi, trước tiên cất xong hành lý, chúng ta đi ăn mừng nhà thiết kế lớn!”

Duy Nhất cảm thấy hơi kỳ quái, nơi này là khách sạn thuộc về cuộc thi đấu, saoDịch Hàn cũng có thể ở đây?

Chỉ có điều, nghĩ thoáng qua cũng có thể thông suốt, khách sạn này lớn như vậy, đoán chừng ban tổ chức cuộc thi không ở kín khách sạn, người ta nhất định sẽ giao phòng còn lại cho người khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio