Ông Xã Thần Bí

chương 110: ngôi sao điện ảnh quốc tế cố hàm yên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lục Thời Sơ không nói tiếp về đề tài này nữa.

Anh ta đẩy thực đơn tới trước mặt Tô Ánh Nguyệt: "Em gọi món ăn trước đi."

Tô Ánh Nguyệt cầm thực đơn gọi vài món rồ đứng dậy nói: "Em đi vệ sinh đã."

Lục Thời Sơ nhìn theo bóng cô đi xa rồi cầm lấy thực đơn và đang định gọi món ăn, lại nghe phía sau vang lên một tiếng nói: "Tổng giám đốc Trần".

Lục Thời Sơ hơi nhạy cảm nên quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở đang cầm điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc, hình như người ở đầu điện thoại bên kia đang căn dặn điều gì.

Giọng nói của người phụ nữ có chút khó xử: "Nhưng đã không có phòng riêng nữa nên tôi đặt chỗ ở đại sảnh."

Không biết người đối diện nói gì, người phụ nữ không ngừng gật đầu nói vâng, sau đó ngồi ở đó không rời đi.

Lục Thời Sơ chỉ nhìn người phụ nữ kia hai giây rồi nhanh chóng quay đầu, gọi người phục vụ: "Có thể đổi chỗ giúp chúng tôi được không?"

Người phục vụ gật đầu nói có thể, sau đó giúp anh đổi chỗ.

Lục Thời Sơ muốn một chỗ sát trong góc, rất yên tĩnh lại có chút kín đáo.

Anh đổi sang ngồi bên cạnh, vừa ngẩng đầu lên thì vừa vặn có thể nhìn thấy cửa lớn của nhà hàng và người phụ nữ vừa nghe điện thoại vừa rồi.

Thành phố Vân Châu lớn như vậy nên có rất nhiều người họ Trần, nhưng không hiểu sao anh cứ cảm thấy vừa rồi người phụ nữ kia đã gọi điện thoại cho Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt ra khỏi phòng vệ sinh đi tới, liền nhìn thấy Lục Thời Sơ đã ngồi ở trong góc.

Lục Thời Sơ cũng nhìn thấy cô, mỉm cười nói: "Chờ có một lát mà đông người tới quá nên không còn phòng riêng, chúng ta ngồi ở đây cho yên tĩnh."

"Cũng được." Tô Ánh Nguyệt không suy nghĩ nhiều liền ngồi xuống.

Cô quay lưng về phía cửa, cho nên không nhìn thấy người phụ nữ vừa nói chuyện kia.

Mắt Lục Thời Sơ chợt tối lại, nhưng rất nhanh đã biến mất làm người ta không phát hiện ra được.

Chỉ một lát sau, thức ăn đã được đưa lên.

Tô Ánh Nguyệt bận rộn từ sáng sớm, thức ăn vừa bắt đầu liền bắt đầu ăn rất nhanh, ăn tới phồng cả má, nhìn chẳng khác nào chú chuột hamster.

Lục Thời Sơ trái lại ăn ít hơn, phần lớn thời gian đều nhìn cô ăn, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn và rót nước cho cô.

Nhưng ánh mắt anh ta thỉnh thoảng lại nhìn qua vai Tô Ánh Nguyệt, quan sát chỗ người phụ nữ nghe điện thoại lúc trước.

Lục Thời Sơ thu lại tầm mắt, thấy cô giơ đũa gắp món ăn lạnh thì lên tiếng ngăn lại: "Em ăn ít món này thôi."

"Anh mắc bệnh nghề nghiệp rồi." Tô Ánh Nguyệt chun mũi nhưng vẫn rụt đũa lại.

Đúng vào lúc này, ngoài cửa có một người phụ nữ đeo kính đen, dáng người cao gầy đi tới, trên người cô ta mặc toàn hàng hiệu quốc tế lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng ăn làm mọi người đều liếc mắt nhìn.

Người phụ nữ cao gầy hỏi thăm người phục vụ ở cửa một lát, lại có người phục vụ dẫn cô ta đi qua.

Lục Thời Sơ híp mắt lại. Bởi vì người phụ nữ cao gầy kia được người phục vụ dẫn tới trước bàn của người phụ nữ vừa nghe điện thoại kia.

Cho dù người phụ nữ kia đã ngồi xuống vẫn không tháo kính râm, chỉ khẽ nói gì đó rồi im lặng, nhìn dáng vẻ như đang chờ đợi.

Có lẽ Lục Thời Sơ nhìn quá lâu làm Tô Ánh Nguyệt tò mò không nhịn được phải quay đầu nhìn.

"Anh nhìn gì thế?" Cô theo tầm mắt của Lục Thời Sơ nhìn sang, lại thấy người phụ nữ cao gầy đeo kính đen kia.

Mà vào lúc này Lục Thời Sơ đã lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn cô: "Không có gì."

Tô Ánh Nguyệt lại quay đầu nhìn người phụ nữ cao gầy đeo kính đen kia, sau đó nhìn Lục Thời Sơ cười rất giảo hoạt: "Không sao, em hiểu mà. Đàn ông thấy gái đẹp đương nhiên phải nhìn nhiều một chút thôi."

Lục Thời Sơ nghe vậy thì nụ cười trên mặt chợt tắt lịm, vẻ mặt có chút trịnh trọng nói: "Cô ta còn chẳng xinh bằng em."

"Thôi đi." Cô chỉ nhìn chiều cao của người phụ nữ vừa nãy có một giây, cho dù cô ta đeo kính đen, nhưng không khó từ phần môi và mũi của cô ta để đoán được cô ta là một người đẹp.

Tô Ánh Nguyệt biết vẻ ngoài của mình chỉ tạm được, vẫn tự biết mình.

Lục Thời Sơ không để ý tới nhận định của cô, không có tiếp lời.

Trái lại Tô Ánh Nguyệt không nhịn được quay đầu nhìn: "Em cứ thấy cô ta khá quen mắt."

Nhưng cô không nhớ nổi mình đã nhìn thấy cô gái này ở đâu.

Lục Thời Sơ không lộ cảm xúc nói: "Thật sao?"

Tô Ánh Nguyệt cũng không để ý. Dù sao đó cũng là người không liên quan, cô chẳng nhớ ra cũng chẳng sao cả.

Đợi đến khi cô ăn uống no đủ, chuẩn bị cùng Lục Thời Sơ rời đi, khi vừa quay đầu thì đột nhiên nhìn thấy bên ngoài có một chiếc Bingley vô cùng quen thuộc đỗ lại.

Cô nhìn biển số xe. Nếu cô nhớ không nhầm thì hình như đây là xe của Trần Minh Tân.

Tô Ánh Nguyệt sợ đến mức nắm chặt lấy chiếc túi trong tay: "Chúng ta đi nhanh đi."

Cho dù Trần Minh Tân chưa từng nói rõ, nhưng Tô Ánh Nguyệt nhìn ra được anh hình như không thích Lục Thời Sơ lắm.

Lục Thời Sơ liếc nhìn cô, trong giọng nói lại có phần vui mừng khi người khác gặp họa, ánh mắt liếc nhìn phía sau cô: "Không kịp nữa rồi."

"..."

Tô Ánh Nguyệt vừa nhìn thì quả nhiên đã thấy Trần Minh Tân đi nhanh về phía này, bước chân gấp gáp giống như chạy vội tới.

Tô Ánh Nguyệt suy sụp, trong lòng đang nghĩ cách đối phó thì Trần Minh Tân đột nhiên dừng lại giữa đường.

Anh... không phải tới tìm cô sao?

Tô Ánh Nguyệt bối rối phát hiện ra Trần Minh Tân ngồi xuống đối diện người phụ nữ cao gầy đeo kính râm kia.

Mà người phụ nữ ngồi đối diện cô ta đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Lúc này Tô Ánh Nguyệt mới nhìn thấy rõ, đây là trợ lý của Trần Minh Tân.

Trợ lý của Trần Minh Tân vừa rời đi, ở đó chỉ còn lại Trần Minh Tân và người phụ nữ đeo kính râm màu đen kia.

Lúc này, người phụ nữ kia mới tháo chiếc kính râm xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt thấy rõ gương mặt của cô ta thì mới nhớ tới người phụ nữ này là ai.

Mà Lục Thời Sơ ngồi đối diện cô đã mở miệng trước: "Ngài Trần có quen biết với Cố Hàm Yên sao?"

"Không biết..." Tô Ánh Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt.

Người phụ nữ này chính là ngôi sao điện ảnh quốc tế Cố Hàm Yên.

Cô ta mười lăm tuổi ra mắt, lại đóng vai chính trong một bộ phim điện ảnh gây chấn động cả giới giải trí, sau đó thuận buồm xuôi gió trong giới giải trí mười năm, fan hâm mộ rộng khắp trên thế giới.

Có người nói Cố Hàm Yên có bối cảnh rất lớn, ba là một ông vua dầu mỏ nào đó, cũng có người nói cô ta là con gái riêng của tổng thống nước nào đso...

Dù sao, từ khi cô ta debut năm mười lăm tuổi đã đóng vai chính, lại có thể có kịch bản tốt nhất, trong mười năm không hề có tin tức xấu, điều này làm cho người ta phải suy đoán cô ta có bối cảnh sâu tới mức nào.

Nhưng Trần Minh Tân làm sao có thể quen biết với cô ta được chứ?

Giọng nói của Lục Thời Sơ cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: "Em không qua chào hỏi một tiếng sao?"

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt dò hỏi của Lục Thời Sơ, lại không nhịn được quay đầu nhìn.

Trần Minh Tân quay lưng về phía cô nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể nhìn thấy vẻ mặt của Cố Hàm Yên.

Cô ta thỉnh thoảng nói một câu, nhìn tần suất môi khép mở là biết được tốc độ nói rất chậm, sau đó liền dừng lại, không biết Trần Minh Tân nói gì mà cô ta che môi cười.

Không hổ danh là ngôi sao điện ảnh quốc tế, mỗi lời nói và hành động của cô ta đều có khí chất đặc biệt lại rất tao nhã.

Nếu như lúc đầu Tô Ánh Nguyệt nhìn thấy Trần Minh Tân ngồi ở đó, chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, vậy thì bây giờ lòng cô dâng lên một sự cảnh giác vi diệu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio