Ông Xã Thần Bí

chương 140: chúng ta chia phòng ngủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tô Ánh Nguyệt rất mẫn cảm cảm nhận được trong khoảnh khắc vừa nãy Trần Minh Tân có chút khác thường, cô bỏ bàn tay đang đặt trên người mình của anh ra, lui ra khỏi lòng anh ngồi thẳng dậy.

Cô ngồi đối diện Trần Minh Tân, nhìn thẳng vào mắt anh: “Một chút tin tức cũng không có?”

Trần Minh Tân cũng quay lại nhìn cô, trong đôi mắt đen có cảm xúc khó phân biệt, hơi nhíu mày: “Mười năm qua đi, phụ trách vụ án năm đó của ba em đã có vài người nghỉ hưu.”

“Ồ...” Tô Ánh Nguyệt cảm nhận rất rõ ràng cảm xúc Trần Minh Tân không đúng lắm.

Dường như anh có chút kháng cự cô nhắc đến vấn đề này.

Có lẽ là ảo giác của cô.

“Tôi đi tắm trước.” Trần Minh Tân xoa đầu cô, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khóa cửa phòng tắm, Trần Minh Tân mở vòi hoa sen, xoay về phía nước lạnh.

Trong thời tiết lạnh như vậy mà lại tắm nước lạnh, rất không may là thân thể luôn rất khỏe mạnh của Trần Minh Tân đã bị cảm phát sốt.

...

Rạng sáng ngày hôm sau, Tô Ánh Nguyệt bị lò nướng nóng bỏng bên cạnh làm cho tỉnh lại.

Cô theo thói quen bò ra từ trong ngực Trần Minh Tân, vươn tay tìm điện thoại nhìn thời gian.

Mới bốn giờ sáng, vẫn sớm.

Cô lùi lại định ngủ tiếp lại phảt hiện Trần Minh Tân ở bên cạnh không đúng lắm.

“Trần Minh Tân?”

Cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh không được bình thường, Tô Ánh Nguyệt vội vàng đưa tay sờ trán anh, quả nhiên, nóng đến dọa người.

Cô lại đẩy đẩy người anh, gọi tên anh: “Trần Minh Tân! Anh tỉnh dậy đi.”

“Đừng ồn ào nữa, ngủ thêm một lát đi, vẫn sớm..” Trần Minh Tân miễn cưỡng mở mắt, trong đôi mắt híp lại một nửa ấy nổi lên những bọt nước.

Anh vừa nói, cánh tay dài đã đưa sang bên cạnh nhưng lại không thành công kéo được người vào ngực, anh bất mãn nhíu mày, mí mắt mở ra lớn hơn một chút, ánh mắt rõ ràng hơn hai phần, kéo được Tô Ánh Nguyệt vào ngực mới hài lòng thỏa mãn nằm xuống.

Giọng nói khàn khàn vang lên: “Được rồi, ngủ thêm một lát đi.” Nói xong còn vỗ nhẹ lên lưng cô hai cái.

Tô Ánh Nguyệt mím môi, sốt thành như vậy còn ngủ thêm một lát! Bình thường sao lại không nhìn ra tâm Trần Minh Tân lớn như vậy.

Tô Ánh Nguyệt hao tốn rất nhiều sức lực mới một lần nữa từ trong lòng anh bò ra được, xỏ dép vào đi xuống nhà lấy túi chườm đá, nhanh chóng chạy lên lầu rồi đặt túi chườm lên trán anh.

Hôm qua mưa lớn như vậy, đến giờ vẫn chưa dừng lại, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhiều, dưới nhà không bật hệ thống sưởi, cô vừa chạy xuống dưới một vòng liền cảm thấy tay chân mình đã lạnh buốt.

Một tay Tô Ánh Nguyệt đặt lên túi chườm đá rồi nghiêng người trèo lên giường.

Người cô mang theo khí lạnh còn người Trần Minh Tân lại nóng đến vô cùng, chỉ thấy cô vừa lại gần, cả người liền mát lạnh rất dễ chịu.

Kéo người vào lòng rồi than thời một tiếng, giọng nói lại có chút lạnh: “Đi đâu mà người lạnh thế này?”

Tô Ánh Nguyệt nghe lời anh nói, nhíu mày dùng lực ấn túi chườm đá trong tay xuống: “Anh sốt rồi, anh không biết à?”

“Ồ.” Trần Minh Tân nheo mắt nhìn cô một cái rồi rất nhanh đã nhắm mắt lại.

Trần Minh Tân bị ốm nên nói rất ít, không lâu sau lại ngủ thiếp đi.

Tô Ánh Nguyệt ấn túi chườm đá lên trán anh, đợi đến khi túi chườm trở lại như bình thường thì tay cô đã tê cứng rồi.

Lúc này trời cũng đã sáng, đến giờ bình thường cô vẫn dậy, cô thức dậy đánh răng rửa mặt xong lại đến sờ thử nhiệt độ trên trán Trần Minh Tân.

Vẫn rất nóng, không gọi bác sĩ không được.

Tô Ánh Nguyệt xuống nhà rót cho anh cốc nước rồi đút cho anh uống một chút, sau đó gọi cho Lục Thời Sơ.

“Ánh Nguyệt?” Giọng Lục Thời Sơ rất tỉnh táo, bên kia rất yên tĩnh, cũng không biết là đang ở nhà hay đã đến bệnh viện.

Tô Ánh Nguyệt lo lắng cho TRần Minh Tân, khi nói cũng đi thẳng vào vấn đề: “Anh Thời Sơ, Trần Minh Tân sốt rồi, anh có thể đến đây xem được không?”

Nói xong cô nghĩ lại, lại cảm thấy không hay lắm, vừa định sửa lại nói mình có thể đưa Trần Minh Tân đến bệnh viện.

Lại nghe thấy Lục Thời Sơ nói: “Anh đến ngay đây.”

...

Lục Thời Sơ đến rất nhanh.

“Vẫn chưa tỉnh sao? Vẫn đang sốt à?” Lục Thời Sơ vừa vào liền hỏi bệnh tình Trần Minh Tân.

Vì Tô Ánh Nguyệt dậy quá sớm nên sắc mặt không tốt lắm, trên mặt là vẻ lo lắng: “Trước đấy em đã chườm đá cho anh ấy để hạ sốt bằng cách vật lý nhưng em thấy vẫn rất nóng.”

Lục Thời Sơ để sự lo lắng của cô vào mắt, im lặng không nói gì đi theo cô vào phòng ngủ.

Hai người vừa vào liền thấy Trần Minh Tân đang ngồi trên giường, sắc mặt từ trước đến nay không hề có biểu cảm giờ lại đỏ ửng, trong mắt có hơi nước mà chỉ khi người bị bệnh mới có, cả người mê mang như một chú cún con.

Tô Ánh Nguyệt thấy anh mặc đồ ngủ mỏng manh ngồi đó, vội vàng đi tới: “Sao anh lại ngồi dậy rồi?”

“Em đi đâu?” Trần Minh Tân nhìn cô, tùy ý để cô nhấc chăn lên đắp lên người, giọng nói và ánh mắt đều vô cùng bướng bỉnh.

“Anh bị ốm rồi, tôi đi tìm bác sĩ cho anh đấy.” Tô Ánh Nguyệt chú ý đến vẻ mặt Trần Minh Tân, thấy dáng vẻ mê mang của anh, tin chắc rằng anh đã bị sốt đến có chút hồ đồ rồi.

Lục Thời Sơ nhân lúc hai người nói chuyện đã đặt hòm thuốc trong tay sang một bên, lấy ra một chiếc cặp nhiệt độ, đi tới trước mặt Trần Minh Tân: “Ngậm lấy.”

Trần Minh Tân xoay đầu nhìn Lục Thời Sơ, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại: “Sao anh lại ở đây?”

“Không phải vừa nãy tôi đã nói với anh rồi à? Tôi tìm bác sĩ đến khám bệnh cho anh, anh Thời Sơ đến đây để khám cho anh đấy.”

“Anh Thời Sơ?” Trần Minh Tân nhíu mày sau đó liếc Lục Thời Sơ một cái: “Để anh ta đi đi, nếu không bệnh tình của tôi sẽ nặng thêm đấy.”

‘...” Giọng điệu giận dỗi này là có ý gì?

Lục Thời Sơ mặt không đổi sắc nhìn Trần Minh Tân: “Nếu không phải Ánh Nguyệt gọi điện cho tôi thì anh nghĩ tôi muốn đến khám bệnh cho anh chắc?”

Mí mắt Trần Minh Tân đã rũ xuống một chút, rất rõ ràng đã không chống đỡ được nữa nhưng khí thế trong giọng nói vẫn còn: “Anh không muốn đến thì có thể đi.”

Lục Thời Sơ liếc anh một cái: “Anh nói gì tôi cũng phải nghe à?”

“Không muốn nghe có thể đi!”

Tô Ánh Nguyệt: “...”

Vì sao cô lại có cảm giác Lục Thời sơ và Trần Minh Tân mới là một đôi nhỉ?

Hơn nữa, Trần Minh Tân khi bị ốm đã khiến Tô Ánh Nguyệt được mở một cánh cửa lớn về thế giới mới, hoàn toàn là thích tùy hứng thế nào thì thế đó.

Lục Thời Sơ đưa cặp nhiệt độ vào tay Tô Ánh Nguyệt: “Đo nhiệt độ cơ thể cho anh ấy trước đi.”

“Vâng.” Tô Ánh Nguyệt xoay đầu cầm đến bên miệng Trần Minh Tân: “Nào, đo nhiệt độ.”

Trần Minh Tân lạnh lùng liếc qua, chuyện ngậm cặp nhiệt độ ngu xuẩn thế nào chứ, anh còn lâu mới muốn làm, càng huống hồ lại còn trước mặt tình địch ngầm.

Anh xốc chăn lên, cố gắng chống đỡ xuống giường, nhìn Lục Thời Sơ: “Lấy chút thuốc hạ sốt là được rồi.”

Lục Thời Sơ không ngẩng đầu lên: “Trước khi lấy thuốc phải đo nhiệt độ.”

“Không cần.” Trần Minh Tân mang theo vẻ mặt nghiêm túc, dường như anh mới là bác sĩ.

Lục Thời Sơ kinh ngạc nhìn Trần Minh Tân một cái, đang định nói gì đã bị Tô Ánh Nguyệt ngắt lời.

Tô Ánh Nguyệt trong cái khó ló cái khôn: “Trước khi anh khỏi bệnh, chúng ta sẽ phân phòng ngủ, chắc chắn anh cũng không muốn lây bệnh cho tôi đâu nhỉ?”

Vốn dĩ trong mắt Trần Minh Tân không có sự tức giận, lập tức trở nên lạnh lùng sắc bén, nhìn khiến Tô Ánh Nguyệt rụt cổ lại: “Thực... thực ra cũng có thể không cần đo nhiệt độ...”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio