Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt tức tốc trắng bệch, cô nhìn chằm chằm vào Huỳnh Tiến Dương và hoảng hốt lắc đầu, ngữ khí kiên định: “Huỳnh Tiến Dương, anh đừng mong gạt được tôi nữa, anh tưởng tôi sẽ tin anh sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt Huỳnh Tiến Dương càng lúc càng sâu: “Tin hay không là chuyện của em, nhưng những gì anh nói đều là sự thật.”
Sau khi nghe anh ta nói lời này, sự kiên định trên khuôn mặt của Tô Ánh Nguyệt đã có dấu vết của sự sụp đổ.
Ngữ khí của Huỳnh Tiến Dương quá đỗi nghiêm túc, khiến cho trái tim của Tô Ánh Nguyệt cũng bắt đầu nghiêng về phía anh tin tưởng anh.
Nhưng mà...
Tô Ánh Nguyệt siết chặt nắm đấm của mình, đôi con ngươi lạnh lùng nhìn Huỳnh Tiến Dương: “Không thể nào! Ba tôi chỉ bị đi tù có thời hạn! Chứ không phải là tử hình, ông ấy sao mà chết được!”
Lúc đó cô mới có 9 tuổi, rất nhiều chuyện đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng mà chuyện này cô nhớ rất là rõ, lúc đó chuyện này còn được công bố trên báo mà.
“Bọn họ nói thì em tin?” Trên khuôn mặt của Huỳnh Tiến Dương lộ ra một nụ cười trào phúng.
Sau đó anh khom người xuống, từ từ tiến sát Tô Ánh Nguyệt.
Tô Ánh Nguyệt mang theo sắc mặt chán ghét lùi lại về sau, khuôn mặt của Huỳnh Tiến Dương dừng lại ở nơi cách cô khoảng một tấc, rồi chậm rãi lên tiếng: “Ông ấy chặn đường của người khác, còn thế tội cho người khác, em cảm thấy mấy người đó sẽ để cho ông ấy sống sao?”
“Câm miệng!” Tô Ánh Nguyệt hét lớn lên, nhưng khóe mắt cô lúc này đã đỏ bừng.
Trong lòng cô rất rõ, những lời của Huỳnh Tiến Dương không có chỗ nào là không có lý.
Hơn nữa thần sắc của anh ta cũng không giống như là đang nói dối.
Nếu như mục đích của anh ta chỉ là muốn lừa cô đến đây, vậy thì mục đích của anh ta cũng đã đạt được rồi, không cần thiết phải lấy chuyện này ra để tiếp tục lừa cô nữa.
Nhưng cô không thể nào tin được.
Ba là niềm tin của cô, là tâm nguyện lớn nhất trong mười mấy năm của cô.
Trần Minh Tân nhất định có thể cho cô đáp án, anh ấy lợi hại như vậy, không có chuyện gì có thể làm khó anh ấy được, anh ấy nhất định có thể điều tra chuyện này rõ ràng!
“Điện thoại đâu! Đưa điện thoại cho tôi!” Tô Ánh Nguyệt hoảng loạn tìm kiếm điện thoại trên giường.
Huỳnh Tiến Dương nhìn sự biến hóa cảm xúc của cô với sắc mặt căng cứng, anh chậm rãi ung dung lấy ra một chiếc điện thoại đưa đến trước mặt cô: “Tìm cái này sao?”
Đó là điện thoại của cô!
“Đưa cho tôi!”
Tô Ánh Nguyệt vén chăn ra, rồi nhảy xuống giường định đi giật lấy điện thoại của mình, nhưng Huỳnh Tiến Dương lại sớm có chuẩn bị mà lùi lại về sau liên tục mấy bước.
Sau đó, anh ta hung hăng ném chiếc điện thoại vào tường ở ngay trước mắt của Tô Ánh Nguyệt.
Động tác của Huỳnh Tiến Dương mang đầy tàn nhẫn, như thể đang trút giận lên một cái gì đó.
Anh dường như là đã dùng hết sức của mình.
‘Bộp!’ một tiếng, chiếc thoại rơi xuống, tan vỡ không còn một mảnh.
Tố Ánh Nguyệt há hốc mồm nhìn chiếc điện thoại vỡ vụn bị anh ta ném trên mặt đất, miệng lẩm bẩm: “Điện thoại của tôi...”
Huỳnh Tiến Dương ha hả cười to, khuôn mặt vô tội lắc lắc đầu: “Điện thoại hư rồi? Em cũng không có cách nào để liên lạc với Trần Minh Tân nữa rồi! Làm sao đây?”
Tô Ánh Nguyệt không quan tâm anh ta nói gì, cô vội vàng chạy qua đó nhặt chiếc điện thoại của mình lên, thử mở máy lên, nhưng cho dù cô có làm gì đi nữa thì cũng không mở được.
Sự tức giận tức tốc trào lên, cô cắn chặt răng và siết chặt điện thoại trong tay mình, sau đó quay người lại nhìn về Huỳnh Tiến Dương với khuôn mặt tràn ngập phẫn nộ, rồi trực tiếp ném thẳng điện thoại lên người anh ta: “Tên điên nhà anh, anh rốt cuộc muốn làm gì!”
Trong thanh âm của Tô Ánh Nguyệt có mang theo một chút điên cuồng, cô gào câu này xong thì cả người bắt đầu thở dốc kịch liệt, giống như là mệt lắm rồi.
Huỳnh Tiến Dương không tránh không né, chiếc điện thoại ném trúng nửa bên mặt của anh, sự đau nhói khiến anh nghiêng mặt qua.
Nghe thấy sự gào thét tức giận của Tô Ánh Nguyệt, thần sắc của anh chợt xuất hiện một sự thay đổi, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Anh quay đầu lại, ánh mắt rơi trên người của Tô Ánh Nguyệt, sự căm hận trên khuôn mặt cô khiến cho đáy mắt anh chợt lóe qua một tia chùn bước.
Bàn tay anh siết chặt lại thành quyền, thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp: “Ánh Nguyệt, anh không muốn làm khó em, cũng không muốn làm tổn thương em, chỉ cần em chủ động ly hôn với Trần Minh Tân là được.”
Tô Ánh Nguyệt không hề do dự mà cười khẩy, nói: “Không thể nào!”
Huỳnh Tiến Dương khẽ cau mày, dường như là cảm thấy Tô Ánh Nguyệt đã quá chấp mê bất ngộ, ngữ khí anh chất chứa một chút khuyên nhủ: “Thân phận của anh ta đích thực là rất cao, nhưng em nghĩ hai người có thích hợp với nhau không? Anh ta có nhiều lựa chọn tốt hơn, tại sao lại cứ khăng khăng ở bên cạnh em chứ? Anh ta nhất định là có mục đích khác, điểm này, trong lòng em nhất định cũng rất rõ.”
Tô Ánh Nguyệt chưa bao giờ hận Huỳnh Tiến Dương giống như bây giờ.
Bởi vì mỗi một lời mà anh ta nói đều là những chuyện mà cô lo lắng, cô hiểu rõ nhất trong đáy lòng của mình.
Nhưng cô vẫn cật lực phản bác: “Anh thì biết cái gì, tôi yêu anh ấy, anh ấy yêu tôi, hai chúng tôi yêu nhau ở bên cạnh nhau, chứ không có bẩn thỉu như anh nghĩ!”
“Đúng, trước đây anh không biết gì cả, cho nên mới lần lượt thua dưới tay Trần Minh Tân, ai mà ngờ cho được, anh ta vậy mà lại là Tổng giám đốc của tập đoàn LK cơ chứ? Trùm tư bản tài chính Châu Âu...”
Thanh âm của Huỳnh Tiến Dương như là đang thở dài, ý vị không rõ ràng.
Trong đầu của Tô Ánh Nguyệt chợt lóe qua một tia sáng, khóe môi cô nhếch lên một độ cong trào phúng: “Anh đang đố kỵ với Trần Minh Tân!”
Huỳnh Tiến Dương bị nói trúng tim đen, đáy mắt anh ta chợt hiện lên một tia hung dữ, sau đó không tiếp tục nói về chuyện này với cô nữa.
“Khi nào em quyết định sẽ ly hôn với Trần Minh Tân xong, thì đến nói với anh, còn trước đó, chúng ta sẽ sống ở trong căn biệt thự này, chỉ có hai chúng ta...”
Huỳnh Tiến Dương nói xong thì quay người đi ra ngoài.
“Huỳnh Tiến Dương! Anh quay lại đây!” Thấy Huỳnh Tiến Dương thật sự muốn đi, đáy lòng Tô Ánh Nguyệt lập tức hoảng loạn, cô lên tiếng gọi anh.
Huỳnh Tiến Dương khi không lại lừa cô đến chỗ này, cô còn chưa hiểu mục đích của anh ta!
Huỳnh Tiến Dương hiển nhiên là không muốn nói thêm với cô điều gì nữa, anh đi thẳng ra ngoài mà chả hề quay đầu lại, phớt lờ đi mọi tiếng kêu của Tô Ánh Nguyệt.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Ánh Nguyệt.
Cô vì muốn trút giận mà đã cầm lấy một vật trang trí bằng gốm và ném ra ngoài.
Không, bây giờ cô phải bình tĩnh.
Cô lại chạy qua kia nhặt điện thoại lên, cố gắng thử thêm mấy lần nữa, nhưng vẫn không thể nào mở máy được, cô có chút nản lòng.
Lúc này, cánh cửa lại bị mở ra, đèn trong phòng cũng đã được bật, sau đó có một bà dì cỡ hơn 50 tuổi bưng một chiếc khay tiến nào.
Bà dì yên lặng đặt từng món ăn trên khay lên bàn, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Ánh Nguyệt với sắc mặt đờ đẫn, gật đầu với cô một cái.
Biểu cảm của bà ta quá đỗi tê liệt, giống như...một người câm điếc!
Bà dì không đợi Tô Ánh Nguyệt lên tiếng nói chuyện mà đã quay người đi ra ngoài.
Tô Ánh Nguyệt đi qua đó nhìn một cái, phát hiện cơm rau trên bàn tuy rất đơn giản, nhưng lại được làm rất tinh tế, có thể thấy rằng Huỳnh Tiến Dương tạm thời không có ý định làm tổn hại cô.
...
Trong bệnh viện.
Trần Minh Tân đứng trên hành lang với khuôn mặt âm trầm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về hướng phòng cấp cứu, thỉnh thoảng lại đưa tay vào túi áo khoác định tìm thuốc lá, những động tác này đều chứng minh hiện tại anh đang rất sốt ruột.
“Minh Tân, đừng lo lắng, bác sĩ cũng nói vấn đề không lớn, ông ngoại sẽ không xảy ra chuyện đâu...” Nhận thấy sự lo lắng của anh, Cố Hàm Yên chủ động tiến lên trước an ủi.
Trần Minh Tân đưa mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Im miệng.”
Bây giờ anh lo lắng không chỉ là vì Trần Úc Xuyên vẫn còn trong phòng cấp cứu, mà là vừa nãy điện thoại của Tô Ánh Nguyệt không có ai nhấc máy, bây giờ thì lại không kết nối được nữa.
Trước đó là giận dỗi, bây giờ là phát cáu? Cố ý sao?
Hay là cô đã biết chuyện anh và Cố Hàm Yên tham gia chương trình trò chuyện rồi?