Sau khi Trần Minh Tân biết chuyện Tô Ánh Nguyệt trở về thành phố Vân Châu, cho dù như thế nào anh cũng không thể yên tâm được, chỉ có thể sắp xếp lại công việc ở đất nước J rồi cũng trở về theo.
Anh vội vàng quay về, ngồi mười mấy tiếng máy bay liền, bụng đã sớm trống rỗng.
Anh chỉ đơn giản nấu một bát mì, ăn qua loa rồi kéo Tô Ánh Nguyệt đi ngủ.
Còn về việc Mạc Tây Du lấy tóc của Lâm Mộc Tây rồi đi làm xét nghiệm DNA, cô không muốn nói chuyện đó với Trần Minh Tân.
Dù sao thì, trong lòng cô, đó cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, chẳng qua là Mạc Tây Du quá mức nhiệt huyết mà thôi.
Khi quay về phòng ngủ, Trần Minh Tân có “giày vò” một lần. Trước khi đi ngủ, không hiểu vì lí do gì mà anh đột nhiên nhắc tới Phong Hải.
“Gần đây cậu của em đang làm gì?”
“cậu ấy về Cảnh thành rồi, ngoài bận rộn chuyện công ty ra thì còn có thể làm gì được nữa” Tô Ánh Nguyệt có vẻ mệt mỏi, tùy tiện trả lời.
“Vậy hắn có từng nói với em...”
Trần Minh Tân nói được nửa chừng thì đột nhiên cúi đầu liền nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt ngủ từ lúc nào không hay.
Thực ra đất nước J cũng không có quá nhiều chuyện cần phải giải quyết, nhưng mà, Tô Ánh Nguyệt không ở bên cạnh, anh luôn cảm thấy bản thân uể oải không có tinh thần.
Anh không biết những năm trước đó bản thân mình đã sống như thế nào
Anh cảm thấy bản thân giờ giống như đứa trẻ không thể cai sữa trong truyền thuyết.
Sự so sánh này khiến Trần Minh Tân toát hết mồ hôi, mặt mũi tối đen cả lại.
Anh ngồi dậy tắt đèn rồi lại nằm xuống giường, giang tay ôm Tô Ánh Nguyệt vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngoại trừ việc nhớ cô ra, anh còn lo cho sự an toàn của cô. Anh luôn cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ chuyện gì đó, một chuyện gì đó rất quan trọng nhưng lại không thể nhớ ra.
Một đêm an giấc.
Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy cùng một lúc.
Hôm nay là cuối tuần, hai người bọn họ cũng không có định nằm ườn trên giường, tỉnh rồi liền nhanh chóng thức dậy,
Trần Minh Tân chuẩn bị đồ ăn sáng, còn Tô Ánh Nguyệt đứng một bên quan sát.
Trần Minh Tân đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Anh không ở nhà thì em nấu ăn kiểu gì đây?”
“Em chỉ bị thương ở một cánh tay, tay còn lại vẫn còn tốt chán chứ có phải là hai tay tàn phế đâu” Tô Ánh Nguyệt trợn mắt nhìn anh, cảm thấy anh chỉ toàn nói những chuyện nhảm nhí.
Trần Minh Tân không nói gì, chăm chú nhìn cái nồi.
Tô Ánh Nguyệt chọc nhẹ cánh tay anh: “Này”
Giận rồi sao?
Lúc này Trần Minh Tân mới mở miệng: “Lát nữa anh sẽ thuê vài người giúp việc”
“Hả?”
“Cứ quyết định như vậy đi” Dù việc tận hưởng thế giới hai người là điều vô cùng tuyệt vời nhưng cũng có lúc anh không thể nào chăm sóc cho cô được.
Mặc dù Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn có thể tự chăm sóc tốt bản thân nhưng anh vẫn không thể nào tin tưởng được.
Chắc chắn anh sẽ vẫn phải quay lại đất nước J, mà ở thành phố Vân Châu này Tô Ánh Nguyệt cũng có công việc ổn định, được làm những gì mình thích, cô không phải búp bê, mà anh thì lại càng không thể lúc nào cũng đem cô cất vào trong vali rồi mang theo bên mình được.
Lần này quay lại anh cũng muốn sắp xếp lại một số chuyện trong nhà cho ổn thỏa.
Người giúp việc, vệ sĩ... cái gì cần có đều phải chuẩn bị hết.
Trong đầu Trần Minh Tân đều tự mình tính toán hết mọi việc, sau đó nhanh chóng bắt tay vào thực hiện.
Buổi chiều, anh đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, thuê một nhóm người giúp việc và một nhóm vệ sĩ.
Tô Ánh Nguyệt không biết anh đang bận những gì, cô chỉ cảm thấy, anh về đây rồi nhưng vẫn cứ bận tới bận lui nên cùng không nỡ quấy rầy anh. Cô một mình dắt chó đi dạo, trong lòng hi vọng có thể gặp được Lâm Tố Nghi cùng Lâm Mộc Tây
Cô đeo vòng cổ cho Thịt bò, đang chuẩn bị ra ngoài thì phía sau vang lên âm thanh: “Đi đâu vây?”
Cô quay đầu liền nhìn thấy Trần Minh Tân không biết đi xuống lầu từ lúc nào.
“Em định dắt chó đi dạo, anh bận thì cứ đi làm việc đi” Tô Ánh Nguyệt sờ Thịt bò, chuẩn bị đi ra ngoài.
Trần Minh Tân bước đến chỗ cô: “Anh đi với em”
Đã lâu lắm rồi Tô Ánh Nguyệt và Trần Minh Tân không cùng nhau dắt chó đi dạo, nghe anh nói vậy liền vui vẻ đi ra ngoài cùng anh.
Chỉ tiếc là cô không gặp được Lâm Tố Nghi với Lâm Mộc Tây.
Trần Minh Tân thấy mặt cô lộ rõ vẻ thất vọng liền hỏi: “Sao vậy?”
Tô Ánh Nguyệt chợt nhớ tới những gì Trần Minh Tân nói hôm qua, cô mấp máy môi: “Không gặp được hai kẻ phiền phức kia nên có chút thất vọng”
“Đến nhà họ là được rồi?” Trần Minh Tân cảm thấy đây chẳng phải là chuyện gì to tát, dù sao cũng ở gần đây.
Tô Ánh Nguyệt mắt sáng rực, kéo tay Trần Minh Tân đi về phía nhà của Lâm Tố Nghi.
Cô vừa đi vừa nói với Trần Minh Tân: “Cô nhóc đó từ nhỏ đã mắc bệnh tim, khổ thân. Bọn họ đều nói đứa bé nhìn rất giống anh nhưng mà em lại thấy không giống lắm”
Trần Minh Tân không biết bài viết mà cô post trên Facebook, vừa nắm tay cô vừa hỏi: “Bọn họ nào?”
“Là Nam Sơn với Bùi Chính Thành đó, em có đăng ảnh đứa bé lên, trên Facebook ấy, bọn họ đều nói bé trông giống anh, nhưng mà em thấy giống có một chút thôi”
Tô Ánh Nguyệt luôn miệng nói chuyện với anh nhưng ánh mắt thì lại nhìn về phía biệt thự nhà Lâm Tố Nghi.
Trần Minh Tân cảm thấy dáng vẻ này Tô Ánh Nguyệt vô cùng thú vị, giống như một cô nhóc mồm miệng liến thoắng, gặp được điều gì mới lạ hay ho đều không kìm lại được mà chia sẻ với người khác.
Chỉ có điều, suy nghĩ này anh chỉ dám giữ trong lòng, nếu như nói ra chắc chắn Tô Ánh Nguyệt sẽ nổi nóng với anh.
Biết sao được? Chiều quen rồi, tính khí cô càng ngày càng nóng nảy.
Tô Ánh Nguyệt cùng Trần Minh Tân đi bộ 10 phút mới đến được cửa nhà Lâm Tố Nghi.
Trần Minh Tân nhìn xung quanh, phát hiện biệt thự này của bọn họ nằm ở đỉnh núi, anh nhướng mày, hàng xóm này hóa ra ở ngay gần nhà anh.
Tô Ánh Nguyệt không để ý mấy chuyện này, cô nhìn cửa nhà trống không một bóng người liền ngạc nhiên: “Sao lại không có ai thế này?”
Hôm qua lúc cô đến vẫn còn có người đứng gác ở đây mà.
Trần Minh Tân nghe thấy tiếng của cô liền quay đầu lại, thấy cổng biệt thự đang bị khóa.
Khi Nam Sơn điều tra Lâm Tố Nghi với Lâm Mộc Tây cũng có gửi cho anh một bản, cho nên anh thật sự tò mò về Lâm Tố Nghi cùng với anh trai cô ta là Lâm Hào Kiệt, anh cũng rất muốn gặp người tên Lâm Tố Nghi đó.
Nhưng mà, tình hình trước mắt có vẻ như... Trần Minh Tân suy nghĩ một lúc liền quay sang hỏi Tô Ánh Nguyệt: “Có số điện thoại của cô ấy không?”
Tô Ánh Nguyệt lắc đầu: “Không có”
Cô vừa mới quen với Lâm Tố Nghi thì lấy đâu ra số điện thoại được cơ chứ.
“Vậy thì mai lại đến đây xem sao, có thể hôm nay cô ấy đi ra ngoài có việc” Trần Minh Tân vừa nói vừa kéo Tô Ánh Nguyệt ra về.
Chỉ có điều, trong lòng anh biết rõ, Lâm Tố Nghi kia có khả năng đã chuyển đi rồi.
Theo như suy đoán của anh, sức khỏe của Lâm Tố Nghi không tốt, không thể ra ngoài, lại không có bạn bè gì, tuy nhiên lại rất thân thiện với người khác, nếu như cô ta thực sự chuyển đi rồi thì cũng nên nói với Tô Ánh Nguyệt một câu.
Hơn nữa, nếu như cô ta có việc đi ra ngoài thì trong nhà không thể nào không có người trông coi được.
Mấy ngày sau đó, mỗi lần Tô Ánh Nguyệt đi ra ngoài thường ghé qua nhà của Lâm Tố Nghi, nhưng cánh cổng vẫn khóa chặt như cũ.
Chuyển đi rồi?
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ quái.
Tại sao lại đột ngột chuyển đến xong rồi lại đột ngột chuyển đi như vậy?
Vì bệnh tình tái phát nên đi chữa bệnh rồi sao?
Tô Ánh Nguyệt suy nghĩ rất nhiều, nhưng không gặp được Lâm Tố Nghi, cô không thể nào đưa ra câu trả lời chính xác được.
Tuy nhiên, Mạc Tây Du lại tìm đến tận nơi.
Anh ta cầm theo kết quả đối chiếu ADN.
Tô Ánh Nguyệt kinh ngạc thốt lên: “Có kết quả rồi sao?”
Điều khiến cô ngạc nhiên lại là, rõ ràng Lâm Mộc Tây không thể nào là con của Trần Minh Tân, nhưng vì sao Mạc Tây Du vẫn cố ý lặn lội đến đây thế này.