Ông Xã Thần Bí

chương 524: anh ấy không có nguyên tắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi hai người bước vào, một người phục vụ bước tới.

"Xin chào ngài."

Người phục vụ chỉ đơn giản nói vậy rồi đưa Trần Minh Tân và Tô Ánh Nguyệt trực tiếp đi vào trong.

Nhìn biểu hiện của người phục vụ, dường như anh ấy biết Trần Minh Tân.

Cho đến khi hai người ngồi xuống, Tô Ánh Nguyệt tìm thấy cơ hội để hỏi Trần Minh Tân: "Mối quan hệ giữa anh và Trần Tước Dẫn là gì? Anh ấy nói anh ấy là cậu của anh, mối quan hệ của anh và anh ấy rất tốt sao?"

Câu hỏi này dường như không dễ trả lời. Trần Minh Tân hơi nhíu mày, nghĩ một lúc rồi mới nói: "Anh ta vỗn dĩ phải gọi anh là anh đấy."

Nghe giọng điệu như vậy cũng có một chút ý khó đoán.

Tô Ánh Nguyệt mơ hồ trước những gì anh nói.

Trần Tước Dẫn phải gọi Trần Minh Tân là anh? Còn Trần Tước Dẫn lại nói,Trần Minh Tân phải gọi anh ta là cậu.

Mối quan hệ này hơi lộn xộn.

Cô hỏi sâu thêm chút nữa, thì Trần Minh Tân đã không còn chú ý đến cô nữa rồi.

Vừa hay, Trần Tước Dẫn đã đến.

"Minh Tân, cô Tô." Trần Tước Dẫn vừa ngồi xuống, liền cười khúc khích và chào hỏi bọn họ.

Trên người Trần Tước Dẫn khoác lên một chiếc áo màu hồng lẳng lơ, nhưng vì vóc dáng cao lớn của anh ta, nên trông không hề giống nương nương.

Tô Ánh Nguyệt chỉ biết gật đầu lịch sự: "Xin chào."

Dù mối quan hệ giữa hai người họ là gì đi nữa, dù sao, mối quan hệ này không bình thường là đúng rồi.

Nếu không, hai người không thể hẹn nhau ở "chỗ cũ" để ăn tối.

Nhưng Trần Minh Tân lại không để ý đến Trần Tước Dẫn.

Tuy nhiên, Trần Tước Dẫn dường như không quan tâm nhiều đến nó.

Ngay khi anh ngồi xuống, anh bắt đầu tự nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy Cô Tô, thực sự là đẹp đến không ngờ, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, cô phải thua trong tay Cố Hàm Yên, thật không ngờ..."

Trần Minh Tân nghe anh ta nhắc đến Cố Hàm Yên, cuối cùng ngẩng đầu lên và hỏi: "Gần đây anh có gặp cô ấy không?"

"Cố Hàm An?" Tiếng nước Z của Trần Tước Dẫn cũng không phải là chuẩn. Anh ta phát âm từ "Yên" thì lại đọc thành an, nghe có chút buồn cười.

Tuy nhiên, chuyện liên quan đến Hàm Yên, Tô Ánh Nguyệt hoàn toàn không thấy buồn cười.

"Ý anh là gì? Cô ấy thực sự xuất hiện rồi sao?" Tô Ánh Nguyệt hỏi to.

Nghe câu hỏi của Tô Ánh Nguyệt, Trần Tước Dẫn nói: "Cô muốn gặp cô ấy? Hôm khác tôi sẽ hẹn cô ấy đến gặp cô."

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy, quay lại và nhìn Trần Minh Tân trong sự bối rối.

Lúc đó, Cố Hàm Yên đã biến mất trong lâu đài Mogwynn. Tô Ánh Nguyệt trở về nước Z trước, Trần Minh Tân ở đây để tìm kiếm một thời gian nữa, nhưng vì có chuyện xảy ra với cô ở thành phố Vân Châu, nên anh đã vội vã quay lại.

Về Cố Hàm Yên, cũng coi là không giải quyết được nữa rồi.

Lần này, Trần Úc Xuyên đã phát hành tin tức của Cố Hàm Yên như một mánh lưới để đàn áp tin tức của Trần Minh Tân xuống.

Tuy nhiên, điều cô không hiểu là đây chỉ là kế hoạch mà Trần Úc Xuyên đã nghĩ ra từ sớm, hay đã liên lạc lại với Cố Hàm Yên trước đó rồi.

Và câu nói của Trần Tước Dẫn đã xác nhận rằng Cố Hàm Yên đã liên lạc với Lâu đài Mogwynn, nếu không anh ta cũng sẽ không nói, nếu Tô Ánh Nguyệt muốn gặp cô, anh ta có thể giúp hẹn gặp cô.

Trần Minh Tân đã cho Tô Ánh Nguyệt một cái nhìn nhẹ nhàng, nhưng không nói gì nhiều.

Trần Tước Dẫn cũng nhận thấy rằng sau khi anh đề cập đến Cố Hàm Yên, bầu không khí trên bàn đã thay đổi.

Anh ta nhướn mày, như thể anh ta đã hiểu điều gì đó, rất tự nhiên chuyển đề tài vào trên người Tô Ánh Nguyệt.

"Lần trước cô đến nước J thì tôi đang giảng bài tại một trường đại học nước ngoài. Tôi không có thời gian để quay lại gặp cô, cũng không có cơ hội được gặp cục cưng nhỏ của cô. Lần này, tôi có thể gặp rồi, đúng rồi, con của hai người đâu? Tại sao không cùng đến?"

Nói xong, mắt anh đảo qua lại nhìn hai người này.

Tuy nhiên, Tô Ánh Nguyệt lại bị choáng váng bởi những từ "cục cưng nhỏ của cô" mà anh nói.

"Nó còn nhỏ, sợ rằng không phù hợp với khí hậu ở đây" Trần Minh Tân nhẹ nhàng đổi chủ đề.

Sau đó, Trần Tước Dẫn vẫn còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại di động của anh ta reo lên.

Anh ta liền nghe máy, vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng giọng thì lại vô cùng trìu mến: "Em yêu, bây giờ anh rất bận, tối nay sẽ đến tìm em..."

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy, không thể không ngẩng đầu lên và nhìn vào Trần Tước Dẫn, cô cảm thấy rằng người này hơi giống Bùi Chính Thành.

Lẽ nào Trần Minh Tân trời sinh đều làm bạn với Playboy?

Tô Ánh Nguyệt đã đúng, Trần Tước Dẫn thực sự là một kẻ ăn chơi.

Bởi vì trong toàn bộ bữa ăn, Trần Tước Dẫn đã nhận không dưới năm cuộc gọi, tất cả đều là của phụ nữ và anh đều gọi bọn họ là ""Em yêu", còn có nhiều lần gọi sai tên, nhưng ngay cả khi anh ta gọi nhầm tên, anh ta vẫn có thể tìm đủ mọi lý do để phản biện.

Tô Ánh Nguyệt đã rất ngạc nhiên, Trần Minh Tân gắp cho cô một chút thức ăn: "Nếm thử xem, trước đây khi ở nước J, anh thường đến đây để ăn. Mùi vị khá ngon."

Tô Ánh Nguyệt liếc nhìn anh, biết rằng Trần Minh Tân đang bảo cô ăn cơm, không cần bận tâm tới Trần Tước Dẫn.

Bữa tối này khá hài hòa.

Trần Tước Dẫn nói rất nhiều, anh ta liên tục nói chuyện không ngừng, ngoại trừ Cố Hàm Yên, tất cả những việc khác đều có thể nói.

Khi sắp kết thúc, Trần Tước Dẫn vẫy tay với họ: "Tôi phải đi hẹn hò rồi, tạm biệt."

Tô Ánh Nguyệt không nhịn được mà đem hết những lời trong lòng nói ra: "Anh ấy khiến em nhớ về Bùi Chính Thành."

Trần Minh Tân nghe vậy, đồng tác kéo cửa xe hơi dừng lại, sau đó anh quay đầu lại và nhìn Tô Ánh Nguyệt: "Chính Thành với anh ta không hề giống nhau."

Sau đó, anh thú nhận với Tô Ánh Nguyệt về quá trình quen biết với Trần Tước Dẫn.

"Khi anh biết anh ta, anh ta đang bị săn lùng vì cho vay nặng lãi. Tâm trạng anh hơi tồi tệ vào ngày hôm đó, vì vậy anh đã giúp anh ta giải quyết một vài người..." Trần Minh Tân ngừng lại.

Tâm trí của Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng có nhận thức: "Sau đó anh ta nhận anh làm đại ca sao?"

Khuôn mặt của Trần Minh Tân đột nhiên biến thành màu đen: "Không mất nhiều thời gian, anh ta nhanh chóng được ông ngoại công nhận. Anh ta là đứa con ngoài giá thú của ông ngoại."

Tô Ánh Nguyệt không thể không thốt lên: "Điều này quá trùng hợp, phải không?"

Trần Minh Tân khịt mũi lạnh lùng, mở cửa xe và ngồi vào.

Tô Ánh Nguyệt ngồi từ phía bên kia, nhìn vào khuôn mặt lạnh của anh hỏi mà không sợ chết hỏi một câu: "Vậy, anh ta có thực sự là cậu của anh không?"

Trần Minh Tân quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đen khẽ nheo lại và giọng anh trầm trầm: "Tô Ánh Nguyệt!"

"Anh nói anh ấy khác với Bùi Chính Thành, vậy khác như thế nào?" Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng thay đổi chủ đề.

Trần Minh Tân liếc nhìn cô và giải thích: "Chính Thành trước kia đa tình, đó là bản chất của một người đàn ông. Còn về Trần Tước Dẫn..."

Anh suy nghĩ một lúc trước khi nói: "Anh ta không có nguyên tắc".

Tô Ánh Nguyệt lặng lẽ gật đầu, cô nghĩ, có lẽ cô đã hiểu ý của Trần Minh Tân.

...

Cả hai không trực tiếp quay lại lâu đài Mogwynn, Trần Minh Tân đưa cô ra sông để ngắm cảnh đêm.

Khung cảnh ban đêm ở một đất nước xa lạ, dù đẹp đến đâu cũng không phải ở thành phố Vân Châu.

"Em muốn gọi Bùi Chính Thành." Tô Ánh Nguyệt dựa vào lan can và lẩm bẩm.

Trần Minh Tân bị bất ngờ trong giây lát và nhận ra rằng cô đang nghĩ về Trần Mộc Tây. Anh kiểm tra thời gian và nói: “Em có thể gọi cho cậu ấy. Bây giờ nước Z đang là buổi sáng."

Đôi mắt của Tô Ánh Nguyệt sáng lên khi nghe những lời đó.

Trần Minh Tân nhìn vào ánh sáng chói lóa phản chiếu trong mắt cô, khuôn mặt anh dịu lại, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Bùi Chính Thành.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio