Ông Xã Thần Bí

chương 715

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 715: KHÔNG CÓ DỰ BÁO TRƯỚC

Rầm!

Như thể có tảng đá lớn đập mạnh vào ngực Tô Ánh Nguyệt, cô không cảm thấy đau đớn, nhưng lại buồn bực khó chịu.

Hồi lâu sau, cô mới thốt ra được hai chữ: “Cái… gì?”

“Đúng như em nghe được, vì em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì, có thể vứt bỏ bất cứ ai.”

Trần Minh Tân bình tĩnh chăm chú nhìn cô, trong con ngươi một mảnh sâu thẳm, anh đưa tay về phía Tô Ánh Nguyệt: “Đi thôi.”

Dáng vẻ bình tĩnh giống như không hề có một chút cảm giác rằng những lời vừa rồi mình đã nói đã tạo thành bao nhiêu trùng kích với Tô Ánh Nguyệt.

Sau khi Trần Minh Tân trở về, cô cho rằng rốt cuộc người một nhà đã được đoàn tụ.

Nhưng, người đàn ông trước mắt này, chồng của cô, ba của con cô…

Sao lại trở nên lạnh lùng như vậy?

Không phải là như vậy.

Tô Ánh Nguyệt lui về sau một bước, dường như bỗng nhiên tỉnh giấc, đột nhiên trợn to hai mắt, giọng the thé: “Mộc Tây đâu? Anh đem Mộc Tây đi đâu rồi?”

Anh sẽ không đem Mộc Tây…

Tay Trần Minh Tân cứ duỗi trong không trung như vậy, không được Tô Ánh Nguyệt đáp lại, sắc mặt của anh trở nên có chút xấu xí.

Anh mấp máy môi, đáy mắt hiện ra vẻ âm hiểm, mi tâm nhíu chặt, dường như đang gắng hết sức để ẩn nhẫn gì đó.

Tô Ánh Nguyệt chú ý tới vẻ biến hóa trên mặt anh, trong lòng đột nhiên thắt lại.

Dáng vẻ này của anh khiến Tô Ánh Nguyệt cảm thấy xa lạ, gương mặt anh tuấn quen thuộc nhưng khí tức tản ra trên người anh lại kinh người khác thường.

Tô Ánh Nguyệt sùng kính Trần Minh Tân từ trong xương, cho nên cũng có sợ anh.

Trần Minh Tân thấy đáy mắt cô hiện ra ý sợ thì sắc mặt càng thêm khó coi.

Anh đi về phía trước mấy bước, giọng nói rất trầm: “Qua đây.”

“Mộc Tây đâu? Thằng bé đâu rồi?” Tô Ánh Nguyệt cũng không nghe lời đi tới.

Trần Minh Tân buông xuôi tay xuống bên người, siết chặt tay rồi lại buông ra.

Anh ức chế sự tức giận không ngừng vọt lên trong lòng, khiến giọng nói của mình nghe ấm áp nhất có thể: “Chính Thành tới ăn cơm, anh ta đã đón Mộc Tây qua đó rồi.”

Cô nghe xong lời anh nói, trên mặt lập tức lộ ra vẻ thở phào.

Ánh mắt Trần Minh Tân lóe lên, anh nhân lúc cô buông lỏng lập tức tiến lên một bước, kéo tay cô lại, kéo cô đi ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt kháng cự siết chặt tay, không muốn đi theo anh.

Nhưng Trần Minh Tân quá khỏe, anh hoàn toàn không để ý đến chút sức lực của Tô Ánh Nguyệt.

Trần Minh Tân ở phía trước kéo cô đi, Tô Ánh Nguyệt đi chậm hơn một bước, bị anh kéo đi.

Cô rũ mắt xuống, suy nghĩ đã bay xa.

Cô quen biết Trần Minh Tân lâu như vậy, mặc dù anh làm việc tàn nhẫn, nhưng sâu đáy lòng anh vẫn có ý tốt, anh không phải loại người máu lạnh vô tình.

Huống chi còn là đối với con trai ruột của mình?

Cho dù anh không muốn để cho cô gặp Lục Thời Sơ, cho dù nổi máu ghen, anh cũng không thể làm như thế.

Mà những khác thường này khiến cô nghĩ tới lúc trước đây ở trong nước J, tính tình của anh thay đổi lớn, cổ quái đa nghi.

Sau đó, Mạc Tây Du nói có thể Trần Minh Tân bị di truyền bệnh tâm thần, sau đó lại nói, không có chuyện như thế, tiếp đó, Mạc Tây Du rời khỏi tổ chức, rồi gia nhập MSF.

Mạc Tây Du si mê y học, trước khi gia nhập vào MSF thì không có chút dấu hiệu nào.

Lúc đó cô quá tin tưởng con người Mạc Tây Du, biết anh ta xem thường người nói dối.

Cho dù nghi ngờ, nhưng bởi vì trong lòng cô tin tưởng Mạc Tây Du cho nên không nghĩ nhiều.

Trong chuyện này, tất cả lời nói dối có thể lừa gạt người khác, chẳng qua bởi vì phía bị lừa gạt tin tưởng kẻ nói dối.

Tư duy của Tô Ánh Nguyệt triển khai rất lợi hại, chuỗi liên tưởng trong lòng cô, dưới cái nhìn của cô, mặc dù không có căn cứ nhưng đáy lòng cô vẫn tin tưởng.

“Ánh Nguyệt! Ánh Nguyệt, em làm sao vậy?”

Tô Ánh Nguyệt đột nhiên hoàn hồn, đã nhìn thấy An Hạ quơ trước mặt mình, muốn thu hút sự chú ý của cô.

Cô thấy rõ người trước mặt là ai thì mới lên tiếng: “An Hạ?”

“Suy nghĩ gì thế? Tớ đã gọi cậu rất nhiều lần mà cậu không hề để ý đến tớ.” An Hạ ân cần nhìn cô: “Không sao chứ, sắc mặt cậu sao lại kém như vậy.”

Tô Ánh Nguyệt nhếch môi, cười hơi gượng.

Không đợi cô nghĩ kỹ xem phải nói gì, một cục thịt nhỏ đã chạy tới ôm lấy chân cô, giọng nói non nớt: “Mẹ.”

Cô cúi đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt tròn vo của Mộc Tây.

Thằng bé đang mở to đôi mắt đen giống mắt của Trần Minh Tân y đúc, nhìn cô vẻ ỷ lại, dựa dẫm.

Tô Ánh Nguyệt hất tay Trần Minh Tân ra, ngồi xổm xuống bế Trần Mộc Tây lên.

Cô tự tay kiểm tra trên người Trần Mộc Tây một hồi, cảm thấy Trần Mộc Tây không có chỗ nào không bình thường thì mới sờ mặt thằng bé, ôm chặt lấy nó, không nói được thành lời.

Trần Minh Tân nhìn thấy một màn này, ánh mắt trầm xuống.

Anh lạnh nhạt lấy bao thuốc trong túi ra, xoay người đi ra ngoài.

Anh phải hút điếu thuốc để bình tĩnh lại một chút.

Bùi Chính Thành cũng cảm thấy Trần Minh Tân có cái gì không đúng, đi theo phía sau anh: “Minh Tân, cậu làm gì vậy? Đi vào gọi thức ăn để chuẩn bị ăn thôi!”

“Tôi đi toilet.” Lúc Trần Minh Tân nói lời này, cũng không quay đầu lại.

Anh ta nhìn bóng lưng của Trần Minh Tân, hơi bàng hoàng trong khoảnh khắc rồi mới xoay người đi đến phía sau Tô Ánh Nguyệt và An Hạ: “Chúng ta đi vào trước đi.”

Tô Ánh Nguyệt bị An Hạ kéo vào phòng, lúc sắp đi vào, cô quay đầu nhìn về phía Trần Minh Tân, ánh mắt chạm tới bao thuốc lá trên tay anh, do dự một chút nhưng vẫn đi vào.

Sau khi ngồi xuống, An Hạ lập tức cầm thực đơn đến bên cạnh Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, chúng ta gọi món ăn nào.”

“Tớ ăn gì cũng được, cậu chọn đi.” Hiện tại Tô Ánh Nguyệt nào có tâm trạng để ăn, nhưng lại không muốn để cho An Hạ mất hứng, còn muốn duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài.

Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trần Minh Tân: Đừng hút thuốc.

Cũng vào lúc này, Bùi Chính Thành nhận một cuộc điện thoại.

“Chuyện gì? Tôi đang ăn ở CLB Ngọc Hoàng Cung, có việc gì để tôi quay về rồi nói…”

Trần Minh Tân trong phòng vệ sinh, châm điếu thuốc, vừa hút được một hơi thì nhận được tin nhắn của Tô Ánh Nguyệt.

Ngón tay vuốt nhẹ ba chữ trên đó trong khoảnh khắc, khuôn mặt hơi giãn ra, sau đó lập tức dập tắt điếu thuốc trong tay, hít sâu một hơi, xoay người trở về phòng.

Nhưng vừa vào trong phòng, sắc mặt anh lại lập tức trở nên khó coi.

Tô Ánh Nguyệt là người đầu tiên thấy anh tiến vào, cũng là người đầu tiên phát hiện sắc mặt anh không bình thường.

Trái lại Bùi Dục Ngôn ngồi ở bên cạnh cô lại lên tiếng trước: “Anh Trần.”

Đúng vậy, Bùi Dục Ngôn cũng tới, còn ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt.

Người ngồi ở bên còn lại của cô là An Hạ.

Vị trí hai bên của cô đều đã có người ngồi, sắc mặt Trần Minh Tân có thể tốt mới là lạ.

Tô Ánh Nguyệt sợ Trần Minh Tân sẽ không khống chế được tính khí giống như trước đây ở nước J, tức chủ động đứng lên, đi tới trước mặt Trần Minh Tân: “Ngớ ra cái gì, qua đây ngồi đi.”

Nhưng, Trần Minh Tân rất không nể mặt.

Anh không nhúc nhích, chỉ cúi đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Nụ cười trên mặt cô mặc dù có chút gượng ép, nhưng giả bộ cũng rất giống.

Tô Ánh Nguyệt nhéo lòng bàn tay của anh, nhỏ giọng: “Em cũng không biết tại sao Bùi Dục Ngôn lại đột nhiên tới nơi này, chúng ta ngồi xuống ăn trước đã, có chuyện gì về nhà nói, nhé?”

Trần Minh Tân nhìn ra vẻ khẩn cầu trong đáy mắt cô, bèn thuận theo cô ngồi xuống.

An Hạ và Bùi Chính Thành nhìn nhau, thấy được vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.

Hai vợ chồng này, có chuyện.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio