Ông Xã Thần Bí

chương 802

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 802: : EM ĐỔI MỘT CÁI, ANH MỞ MỘT CÁI

Lục Thanh Du rất quen với ba anh em nhà họ Bùi, họ đều có một điểm chung rất lớn, đó chính là – biện hộ.

Quan hệ giữa cô và Bùi Diệp Kỳ so với hai người còn lại, thì kém hơn một chút, nhưng nếu như so sánh, thì rõ ràng là thân thiết hơn.

Tuy rằng Bùi Dục Ngôn từ nhỏ được lớn lên trong nuông chiều, nhưng không có nghĩa cái gì cô cũng không hiểu.

Cô biết thủ đoạn của họ rất lợi hại, cô không muốn làm lớn chuyện, kéo kéo tay áo của Bùi Diệp Kỳ: “Dọa anh ta là được rồi.”

Bùi Diệp Kỳ nhướn mày, anh ta không hài lòng lắm với cách xử lý của Lục Thanh Du.

Người đàn ông trung niên đó thấp thoáng cảm thấy Bùi Diệp Kỳ hơi quen, nhìn cách ăn mặc và khí chất cũng không giống người bình thường lắm, nói: “Anh quen biết cô ta? Anh là người thế nào của cô ta?”

Anh ta nhìn chằm chằm rất lâu vào thực tập sinh mới đến.

Trang phục Lục Thanh Du bình thường hay mặc, túi hay xách đều là hàng cao cấp.

Trong lòng anh ta lúc mới đầu cũng hơi dị nghị, dù sao ở Cảnh thành này, tùy ý đập một biển quảng cáo xuống, cũng có thể đập trúng người nổi tiếng.

Nhưng đã qua một khoảng thời gian, anh ta phát hiện Lục Thanh Du nghiêm túc làm việc, thì yên tâm hơn.

Anh ta tưởng rằng lại là kiểu phụ nữ hám tiền, thích những sản phẩm xa xỉ như quần áo, túi xách, cho nên tìm cơ hội muốn xuống tay với cô ấy, nhưng không ngờ bị Bùi Diệp Kỳ cản đường.

“Anh còn không có đủ tư cách biết tôi là thế nào, chọc vào người không nên chọc, đợi đấy đi.”

Ngữ khí của Bùi Diệp Kỳ cực kỳ hung hăng.

Thực ra anh vốn không thể làm gì được sếp của Lục Thanh Du, cùng lắm chỉ là gây sức ép cho công ty mà Lục Thanh Du đang thực tập, nhưng Bùi Dục Ngôn thì không vậy.

Ai cũng biết, Bùi Dục Ngôn đối với Lục Thanh Du, cưng chiều giống như con gái ruột của mình vậy.

Người đàn ông trung niên đã bị tình huống trước mặt dọa đến ngơ rồi.

Nhưng mà, Bùi Diệp Kỳ và Lục Thanh Du sẽ không giải thích gì cho anh ta cả, hai người đã lên xe rời đi rồi.

Người đàn ông trung niên ngây ở chỗ cũ một lát, lập tức đập vào đầu mình một cái, nhớ ra mình đã từng gặp Bùi Diệp Kỳ ở đâu, gương mặt bỗng trắng bệch.

……

Trong xe cực kỳ yên tĩnh.

Lục Thanh Du cấu ngón tay, ngước mắt nhìn Bùi Diệp Kỳ, để lộ ánh mắt tội nghiệp: “Anh, anh đừng nói với anh cả.”

Bùi Diệp Kỳ hừ lạnh một tiếng, không nói gì.

Lục Thanh Du biết tính cách nóng nảy của Bùi Dục Ngôn , hơn nữa lúc đầu cô đến công ty đó thực tập, Bùi Dục Ngôn đã rất không xem trọng, bây giờ lại xảy ra chuyện này, Bùi Dục Ngôn chắc chắn sẽ lại mắng cô.

Thấy Bùi Diệp Kỳ không nói gì, Lục Thanh Du giơ tay kéo cánh tay của anh: “Anh hai…”

“Ay…”

Chỗ cô kéo vừa đúng vào cánh tay bị thương của Bùi Diệp Kỳ, anh đau đến mức kêu lên một tiếng, sắc mặt đều biến đổi rồi.

Lục Thanh Du vội vàng buông lỏng tay, lo lắng nhìn anh: “Anh sao thế?”

“Không sao, bị thương ngoài xa một chút.” Bùi Diệp Kỳ lắc đầu, nhẹ giọng nói.

Lục Thanh Du gật đầu, lại hỏi: “Vậy đã đi khám bác sĩ chưa?”

Bùi Diệp Kỳ cúi đầu, đôi mắt của Lục Thanh Du trong sách lại sạch sẽ, lúc nhỏ, cô ấy chính là cô gái được chào đón nhất trong nhà, tuy rằng có hơi nghịch ngợm, nhưng đối với ai cũng cười, còn anh ta không được yêu thích trong nhà , người khác đều tránh xa anh ta.

Nhưng Lục Thanh Du lại khác, mỗi lần gặp anh, đều sẽ ngọt ngào gọi anh là anh hai.

Từ nhỏ cô ấy đã là đứa láu cá, lúc anh 17 tuổi phản nghịch, đánh nhau với người ta ở bên ngoài, bị Lục Thanh Du nhìn thấy, cô sẽ nói dối giúp anh.

Không nghĩ nữa, ngữ khí của anh cũng dịu dàng hơn: “Khám rồi, không sao.”

“Vâng.”

Lục Thanh Du cúi đầu, tiếp tục cấu móng tay.

Cô thật sự sợ bị Bùi Dục Ngôn mắng, tuy rằng anh không thể nào đánh cô được, nhưng vẫn rất đáng sợ.

Còn có một nguyên nhân nữa là, cô cảm thấy bản thân bây giờ càng ngày càng õng ẹo rồi, nếu như Bùi Dục Ngôn mắng cô, có thể cô sẽ khóc, mất mặt biết bao.

Hai người im lặng cả quãng đường về đến nhà.

Lúc sắp vào nhà họ Bùi, Bùi Diệp Kỳ bỗng dừng bước, quay đầu hỏi Lục Thanh Du: “Trước kia, người khác đều tránh xa anh, vì sao em lại bằng lòng gọi anh là anh hai?”

Lục Thanh Du ngây ra, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh vốn dĩ chính là anh hai mà, những người đó bài xích anh, chẳng phải vì đố kỵ anh sinh ra ở nhà họ Bùi , hơn nữa con người vốn dĩ cũng rất tốt.”

Rất tốt?

Bùi Diệp Kỳ bật cười, nói: “Được, anh sẽ không nói chuyện này với anh cả.”

Lục Thanh Du bất ngờ mở to đôi mắt: “Thật sao ạ? Cảm ơn anh, anh hai! Anh mãi mãi là anh hai tốt của em!”

“Không cần cảm ơn.” Bùi Diệp Kỳ cười có thâm ý.

Tưởng rằng anh không nói thì Bùi Dục Ngôn sẽ không biết sao?

Lục Thanh Du vẫn chưa biết nhỉ, Bùi Dục Ngôn lúc nào cũng sẽ cho người báo cáo lại tình hình của cô cho anh ấy.

Cho nên, không cần anh lên tiếng, Bùi Dục Ngôn tự khắc sẽ biết chuyện của cô.

……

Lục Thanh Du quay trở về nhà, mẹ Lục hỏi cô vì sao lại đột ngột trở về, cô tùy tiện bịa ra một lý do là có thể vờ vịt cho qua rồi.

Nhưng mà, cô vẫn hơi lo lắng mẹ Lục hỏi nhiều, cô nói qua loa, ăn xong cơm thì đi luôn.

Một công việc cứ như vậy mà mất đi luôn, nghĩ lại vẫn hơi thất vọng.

Cô đến phố mỹ thực dạo quanh cả một buổi chiều, ăn đến no căng mới trở về nơi ở của mình.

Lúc trước Trình Giai Kỳ gửi tin nhắn cho cô, nói công ty có buổi tiệc, sẽ trở về muộn chút.

So ra, cô suýt nữa bị cấp trên kéo đi làm gì đó, tỏ ra cực kỳ đáng thương.

Cô cam chịu lại gói về một cân tôm hùm nước ngọt, lại mua thêm mấy chai bia, mới chầm chậm quay về.

Có thể hóa giải ưu phiền, chỉ có thức ăn ngon.

Vừa bước vào, cô còn chưa mở đèn, đã cảm giác trong nhà có hơi thở của người khác.

Nhưng không hề nguy hiểm.

Cô dùng cằm ấn công tắc mở đèn, sau khi đèn sáng lên, một cước đạp vào cửa, mới thò đầu đi dần vào.

“Giai Kỳ, là cậu quay về sao?”

Nghĩ lại lại cảm thấy không phải là Trình Giai Kỳ , lúc trước không phải còn từng nói với Trình Giai Kỳ , nếu như về trước thì phải gọi điện thoại cho cô, hai người họ ra ngoài ăn một bữa.

Kết quả Trình Giai Kỳ mãi không gọi điện thoại cho cô, cô chỉ đành một mình gói đồ mang về ăn.

Cô lấy tôm hùm và bia để lên bàn, đúng lúc muốn đi rót cốc nước, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.

Cô quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn, dựa vào cửa phòng ngủ của cô, khoanh tay nhìn cô chăm chú.

Tóc của anh ướt nhẹp, trên người mặc một bộ đồ ở nhà màu xám đậm, dáng vẻ như vừa tắm xong.

Miệng Lục Thanh Du há to, một lúc lâu sau mới phản ứng lại: “Anh… sao anh lại ở đây?”

Sao anh ấy lại vào được? Rõ ràng cô có khóa cửa mà!

“Khóa vậy thôi sao? Em đổi một cái, anh mở một cái.” Bùi Dục Ngôn vừa nói, vừa bước về phía cô.

Anh đi đến trước bàn anh, tự mình mở một chai bia, sau đó đeo găng tay, bắt đầu ăn tôm hùm, giống như ở nhà mình vậy.

Lục Thanh Du chau mày, không vui lườm anh.

Cạy cửa của cô, còn làm dáng vẻ đường hoàng như thế, nhìn thế nào cũng khiến người ta tức giận.

Bùi Dục Ngôn thấy cô bất động, không thể không ngẩng đầu hỏi cô: “Không ăn sao?”

Lục Thanh Du vốn đã ăn no rồi, chỉ là nhìn muốn ăn, mới gói mang về.

Cô lắc đầu: “Anh ăn đi.”

Từ lần trước sau khi Bùi Dục Ngôn uống say chạy đến chỗ cô, hai người lại mấy ngày rồi không gặp mặt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio