CHƯƠNG 809: TÌM KIẾM CỨU TRỢ GIAN NAN
An Hạ thấy Tô Ánh Nguyệt lâm vào trầm tư thì hỏi: “Cậu đang nghĩ gì vậy? Có phải cậu biết một chút về bí mật của Tô Yến Nhi không?”
Tô Ánh Nguyệt hoàn hồn, cô cười nói: “Đúng thế, đương nhiên là tớ biết một vài bí mật của chị ấy rồi, dù sao trước kia tớ cũng là kẻ thù không đội trời chung của chị ấy mà.”
“Vậy cậu nói cho tớ đi!”
“Không nói.”
“…”
Sau khi An Hạ về, Tô Ánh Nguyệt nghĩ một lát rồi vẫn gọi cho Tô Yến Nhi.
Khi Tô Yến Nhi nghe điện thoại thì vừa khéo Tô Diễm đang ngủ trưa.
Cô kéo góc chăn cho Tô Diễm rồi tới chỗ khác nghe điện thoại.
“Gần đây chị khoẻ không?”
Giọng Tô Ánh Nguyệt nhẹ nhàng mềm mại, hình như bây giờ càng ngày cô ấy càng dịu dàng, lần trước Tô Yến Nhi gặp cô ấy đã có cảm giác này.
Có lẽ người sống hạnh phúc đều như vậy, sẽ trở nên ngày càng dịu dàng, ngày càng ôn hoà nhã nhặn.
“Rất khoẻ, em thì sao? Bụng em bây giờ bắt đầu lớn rồi nhỉ?”
Cô nói chuyện phiếm với Tô Ánh Nguyệt một lát.
Cuối cùng, Tô Ánh Nguyệt thử hỏi dò: “Ở Cảnh thành vẫn quen chứ? Dù sao từ nhỏ chị đã sống ở phía Nam, có từng nghĩ sẽ về thành phố Vân Châu không?”
Tô Ánh Nguyệt dè dặt dò hỏi khiến Tô Yến Nhi không khỏi đỏ vành mắt.
Nếu như cô có thể tỉnh ngộ sớm hơn chút thì có lẽ sẽ không phải sống như bây giờ.
Nhưng thông thường câu chuyện bắt đầu bằng hai chữ “nếu như” đều không có khả năng xảy ra.
Ngoài cửa sổ, không biết tuyết bắt đầu rơi từ khi nào, từng bông tuyết lả tả rơi xuống, rất đẹp.
Cô hít hít mũi rồi nói: “Hơi không quen, gần đây bị cảm nhẹ, có điều vừa nãy bắt đầu có tuyết rồi, đẹp lắm, lần sau nếu em tới Cảnh thành chơi thì nhớ tìm chị nhé.”
Tô Ánh Nguyệt dừng lại một chút: “Được.”
Cúp điện thoại, Tô Yến Nhi nhìn hoa tuyết dần dày đặc ngoài cửa sổ, thở dài một hơi rồi gửi tin nhắn cho Tô Ánh Nguyệt.
Chỉ có hai chữ đơn giản ngắn gọn: Cảm ơn.
Tô Ánh Nguyệt nhận được tin nhắn thì thuận tay đặt sang một bên, kéo Trần Mộc Tây xuống lầu: “Chúng ta đi xem hôm nay ba con làm món gì ngon nào.”
Hết cách, phụ nữ có thai chỉ hứng thú với đồ ăn thôi.
…
Lục Thanh Du nhận được điện thoại của Bùi Dục Ngôn là khi đang ngủ.
“Alo?” Cô mơ mơ màng màng nghe máy, mắt còn chưa mở ra.
Đáp lại cô là sự im lặng.
Bao nhiêu năm ở chung ăn ý khiến Lục Thanh Du rất mẫn cảm.
Cô mở mắt nhìn màn hình điện thoại mới biết là Bùi Dục Ngôn gọi tới.
Cô hơi ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ, không ngờ Bùi Dục Ngôn lại chủ động gọi cho cô.
“Anh cả?”
“Tôi phải đi rồi, chăm sóc tốt cho mình.”
Lúc này Lục Thanh Du mới bỗng nhớ ra, Bùi Dục Ngôn lại phải đi thực thi nhiệm vụ rồi.
Mỗi lần anh đi thực thi nhiệm vụ là một lần tính mạng bị đe doạ.
Cô khẩn thiết hỏi: “Vậy khi nào thì anh về?”
“Không biết.”
“Vậy anh…”
“Không còn thời gian nữa rồi, cứ vậy đi.”
Bùi Dục Ngôn không cho cô cơ hội lên tiếng đã cúp máy.
Tâm trạng Lục Thanh Du trở nên nặng nề.
Lần này cũng phải bình an trở về nhé!
…
Bùi Dục Ngôn lại đi làm nhiệm vụ, Lục Thanh Du bắt đầu hối hận không nên cãi nhau với anh ngay trước ngày anh phải đi làm nhiệm vụ.
Anh thực thi nhiệm vụ không được mang điện thoại cá nhân, trước khi anh về, cô không liên lạc được với anh.
Hơn nữa anh cũng không nói bao giờ về, một ngày đại khái cũng không có.
Bình thường tình huống như vậy nói lên chuyện khá khó giải quyết.
Trái tim Lục Thanh Du lại treo lơ lửng.
Ở lại chỗ Bùi Diệp Kỳ hai ngày, tới cuối tuần cô về căn phòng mình thuê để thu dọn đồ đạc rồi về nhà.
Cô giải thích với ba mẹ một chút, nói rằng công việc thực tập không tốt lắm nên đã từ chức, chuẩn bị tới công ty Bùi Diệp Kỳ làm việc.
Mặc dù ba mẹ Lục không thích Bùi Diệp Kỳ lắm, nhưng cũng biết Bùi Diệp Kỳ sẽ không bạc đãi Lục Thanh Du. Đi làm ở công ty anh ấy cũng tốt hơn làm ở những công ty bên ngoài nên cũng không truy hỏi nhiều thêm.
Cô đến công ty Bùi Diệp Kỳ báo danh, bắt đầu thích ứng với công ty mới, cô không ở cùng Trình Giai Kỳ nữa mà về nhà ở.
Bùi Dục Ngôn vừa đi thực thi nhiệm vụ là cô lại cảm thấy thời gian trôi qua vô cùng chậm, ngày nào cũng dài lê thê.
Một tuần trôi qua, cô cảm thấy càng ngày ba càng về muộn, đến chú Bùi ở nhà bên cạnh cũng vậy.
Bầu không khí trong đại viện đều trở nên nặng nề.
Lục Thanh Du rất mẫn cảm, cảm nhận được đã xảy ra chuyện gì lớn, cô mơ hồ cảm thấy có khả năng liên quan đến Bùi Dục Ngôn.
Chỉ là, cô không dám nghĩ sâu.
Cho đến một ngày, cô tan làm về nhà, mua chút đồ tới nhà họ Bùi ở cách vách.
Cô vào cửa thì thấy thím Lưu đang rất bận rộn.
Thím Lưu vừa thấy cô cười híp mắt: “Thanh Du tới à.”
“Cháu mua bánh ngọt và hoa quả, cháu lên thăm ông nội trước đã nhé.” Khi rảnh rỗi cô sẽ tới thăm ông cụ Bùi, tuổi ông đã lớn, sau khi xảy ra chuyện của Bùi Chính Thành thì ông không còn thích ra ngoài nữa, tinh thần cũng kém hơn trước một chút.
Cô tới phòng ông cụ Bùi nhưng không thấy ai nên đoán là có lẽ ông đang ở phòng làm việc.
Tới cửa phòng làm việc, cô mới mở hé cửa đã nghe thấy bên trong vọng ra tiếng của ba Lục.
“Đã cử đội cứu viện đi rồi, nhưng ở đó đều là núi rừng khe hẹp, còn có đường sông, địa hình quá phức tạp, tìm kiếm cứu trợ vô cùng khó khăn, ba ngày rồi vẫn không có tin tức gì…”
Sao ba lại ở đây?
Cô đoán là họ đang bàn chuyện đại sự gì đó, đang định lui ra thì nghe Bùi Minh Huyền nói: “Cũng không phải lần đầu gặp tình huống này, tôi tin nhất định Dục Nam sẽ chuyển nguy thành an.”
Nghe thấy tên Bùi Dục Ngôn, cả người Lục Thanh Du cứng đờ ở cửa.
Hai người bên trong đã phát hiện ra động tĩnh ở cửa, đưa mắt nhìn nhau rồi ba Lục đi ra, vừa mở cửa thì thấy con gái nhà mình, ông ngơ ra một lát rồi mới nói: “Thanh Du, sao con lại tới đây? Tìm ông nội Bùi của con phải không? Ông ấy vừa ra ngoài vẫn chưa về.”
Lục Thanh Du nào có nghe vào ông đang nói gì, cô hỏi thẳng: “Hai người vừa nói anh cả làm sao? Anh ấy xảy ra chuyện gì cần chuyển nguy thành an?”
Trước kia mỗi lần Bùi Dục Ngôn đi thực thi nhiệm vụ là cô sẽ cố gắng không tính thời gian, không nghe ngóng tin tức của anh.
Lần này không biết có phải vì trước ngày anh đi, cô đã cãi nhau với anh hay không mà trong lòng cô luôn cảm thấy bất an.
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong đại viện, nghe rất nhiều câu chuyện một đi không trở về.
Cô cũng rất sợ Bùi Dục Ngôn sẽ như vậy, cho nên trước kia cho dù làm loạn với Bùi Dục Ngôn thì biết anh phải đi thực thi nhiệm vụ, cô cũng sẽ ngoan ngoãn nói tạm biệt với anh, bảo anh về sớm một chút.
Ba Lục hơi khó xử nhìn Bùi Minh Huyền : “Ông Bùi, tôi đưa Thanh Du về trước đã nhé.”
Bùi Minh Huyền xua tay: “Ông về trước đi.”
Ông nói xong thì thở dài một hơi, ngồi trên sofa, lấy tay đỡ trán, nhìn có vẻ vô cùng mệt mỏi.
“Đi theo ba.” Ba Lục ra hiệu bằng ánh mắt với Lục Thanh Du rồi kéo cô đi ra ngoài.
Lục Thanh Du theo ba đi về, trái tim không ngừng chìm xuống.