CHƯƠNG 810: CÁI CHẾT VỚI NÓ MÀ NÓI LÀ MỘT LOẠI VINH QUANG
Phản ứng của Bùi Minh Huyền đã nói lên Bùi Dục Ngôn xảy ra chuyện.
Cô nghĩ cũng không dám nghĩ là xảy ra chuyện gì.
Trở về nhà họ Lục, ba Lục hơi bực bội đi đi lại lại trong phòng khách, sau đó lại rót cho Lục Thanh Du cốc nước: “Yên tâm đi, Dục Ngôn không sao đâu, có lần nào cậu ấy làm nhiệm vụ mà không xảy ra tình huống bất ngờ, con cũng đừng cuống lên, nghe thấy ba nói gì không?”
Lục Thanh Du siết chặt cốc nước, ngẩng đầu nhìn ông: “Rốt cuộc anh cả đã gặp chuyện gì?”
“Đã nói con không cần lo lắng chuyện này rồi mà.”
“Tình hình rất nghiêm trọng phải không ạ? Nếu không ba với chú Bùi cũng sẽ không sứt đầu mẻ trán như thế.” Mặc dù Lục Thanh Du không biết tình hình cụ thể nhưng nhìn từ phản ứng của hai người, cô cũng đoán được tình hình không khả quan.
Ba Lục thấy Lục Thanh Du hoàn toàn không tin lý do thoái thác của mình thì cũng thở dài một hơi rồi nói: “Đúng thế, đúng là lần này Dục Ngôn gặp tình huống bất ngờ, có lẽ nhân viên nội bộ đã tiết lộ hành tung của họ, ra ngoài thực thi nhiệm vụ lại gặp thời tiết xấu, mưa to gió lớn nên mất liên lạc với cả đoàn.”
Lục Thanh Du không rõ rốt cuộc Bùi Dục Ngôn đi thực thi nhiệm vụ gì, nhưng cô biết mất liên lạc có nghĩa thế nào.
Nhiệm vụ mà Bùi Dục Ngôn phải thực thi đều là nhiệm vụ đặc thù, vẫn luôn giữ bí mật với người bên ngoài, ngoại trừ lãnh đạo cấp trên thì những người cấp dưới đều không thể biết họ đi thực thi nhiệm vụ gì.
Sắc mặt Lục Thanh Du thoáng cái trắng bệch, cô lên tiếng: “Anh ấy đi thực thi nhiệm vụ ở đâu ạ?”
“Thanh Du, con muốn làm gì?” Ba Lục phát hiện ngữ điệu Lục Thanh Du không đúng lắm, cảnh giác nói: “Con nên làm gì thì làm cái đó đi, những chuyện này con không nên quan tâm, cũng đừng nhúng tay vào.”
Ba Lục không muốn nói nhiều thêm với cô, ông xoay người định lên lầu.
Con gái của ông, ông hiểu hơn ai hết, nếu để cô biết đã xảy ra chuyện gì thì chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Chuyện liên quan đến Bùi Dục Ngôn, đương nhiên Lục Thanh Du cũng sẽ không bỏ qua.
Cô ngăn ba Lục lại: “Ba!”
Ba Lục thở dài: “Nghe lời đi.”
Thấy vẻ mệt mỏi của ba, Lục Thanh Du cũng có phần không đành lòng, cô tránh sang một bên để ba Lục đi qua.
Ba Lục nhìn cô rồi lắc đầu nói: “Thanh Du, nhiệm vụ mà Dục Ngôn phải thực thi lần này là cơ mật cấp cao, ba cũng không rõ lắm, ngay cả chú Bùi của con cũng biết không nhiều. Những chuyện này người lớn chúng ta sẽ xử lý, con vẫn là một đứa trẻ, cứ lo đi làm là được rồi.”
Lục Thanh Du co rút khoé môi, hơi gượng ép gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Ba Lục biết trong chuyện lớn thì Lục Thanh Du rất biết chừng mực, ông lại dặn dò cô lần nữa mới xoay người lên lầu.
…
Vì chuyện của Bùi Dục Ngôn mà ngày hôm sau Lục Thanh Du đi làm không có tinh thần, liên tục xảy ra sai sót.
Nhưng người trong công ty đều biết quan hệ không bình thường của cô với ông chủ nên cũng không ai nói gì, còn có một nguyên nhân nữa là Lục Thanh Du ở công ty luôn khiêm tốn, rất được mọi người quý.
Buổi trưa, Bùi Diệp Kỳ tới tìm cô đi ăn.
Khi gọi món, Bùi Diệp Kỳ thấy tinh thần cô không tốt bèn hỏi: “Sao thế? Ở công ty không quen à?”
“Quen rồi, mọi người đều đối xử với tôi rất tốt.” Lục Thanh Du hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy cô làm sao thế? Chẳng phải hai ngày trước vẫn rất tốt đấy à?”
Gần đây Bùi Diệp Kỳ đều ở chung cư trong nội thành, không về nhà lớn nên hoàn toàn không biết chuyện của Bùi Dục Ngôn.
Anh ấy đưa thực đơn cho Lục Thanh Du, cô nhận lấy, lật hai trang rồi gọi bừa vài món, sau đó hỏi anh ấy: “Anh cả xảy ra chuyện mà anh không biết à?”
“Có ý gì?” Động tác uống nước của Bùi Diệp Kỳ dừng lại, ngước mắt nhìn Lục Thanh Du, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Lục Thanh Du nói những điều mình nghe thấy và điều ba Lục nói với cô cho Bùi Diệp Kỳ.
Bùi Diệp Kỳ nhíu mày hỏi: “Mất liên lạc với toàn đội?”
“Ba tôi nói vậy, anh nói liệu anh ấy…” Lục Thanh Du nói được một nửa thì dừng lại.
Sẽ không có khả năng đó đâu.
Vẻ mặt Bùi Diệp Kỳ càng thêm nghiêm túc: “Hôm nay tôi sẽ về một chuyến.”
Tối hôm đó, Bùi Diệp Kỳ và Lục Thanh Du cùng nhau về nhà lớn ở khu quân đội.
Lúc Bùi Diệp Kỳ về, Bùi Minh Huyền vẫn chưa về.
Anh tới phòng ông cụ Bùi trước.
Từ sau khi Bùi Chính Thành kết hôn, tính tình ông cụ Bùi cũng tốt hơn rất nhiều, mặc dù không tính là nhiệt tình thân thiện với Bùi Diệp Kỳ nhưng cũng không còn nhiều thành kiến như lúc trước.
Ông cụ Bùi nheo mắt nhìn anh một lúc, dường như không nhận ra anh là ai.
“Ông nội, là cháu, Diệp Kỳ.” Bùi Diệp Kỳ tiến lên, kéo chăn đắp lên chân cho ông cụ, ngữ điệu ôn hoà.
Ông cụ Bùi nhìn anh chăm chú rồi lại nghiêm túc ngắm vài giây, cuối cùng dường như mới nhận ra anh đã tới, ông nó: “Hình như một thời gian rồi ông mới thấy cháu.”
“Vâng, thời gian này công việc tương đối bận bịu nên cháu ở nội thành.”
Bùi Diệp Kỳ ngồi xuống đối diện ông, đưa tay sờ cốc nước bên cạnh thấy hơi lạnh nên anh lại rót cho ông một cốc nước ấm.
Ông cụ Bùi gật đầu rồi hỏi anh: “Dục Ngôn đâu? Nó ở đâu rồi? Sao lâu lắm rồi ông không thấy nó?”
“Anh cả ra ngoài thực thi nhiệm vụ, ông quên rồi sao?”
“À đúng, nó đi thực thi nhiệm vụ rồi.”
…
Ra khỏi phòng, Bùi Diệp Kỳ xuống lầu hỏi thím Lưu: “Thím Lưu, gần đây ông nội thế nào?”
Thím Lưu đang chuẩn bị bữa tối, nghe thấy anh hỏi ông cục Bùi thì thở dài một hơi: “Tinh thần rất tốt nhưng có lúc trí nhớ không tốt lắm, hình như hơi chóng quên.”
“Ngày mai gọi bác sĩ tới khám cho ông đi.”
Thím Lưu nhanh chóng gật đầu.
Anh lại nhớ tới lời Lục Thanh Du nói, ngẩng đầu gọi thím Lưu lại rồi hỏi: “Gần đây ba tôi đều về rất muộn à?”
“Đúng thế, cũng không biết thủ trưởng bận rộn việc gì mà thường xuyên rất khuya mới về, đôi lúc ban ngày về một chút, tắm rửa thay quần áo xong lại đi luôn…”
Thím Lưu nói tới đây thì lại lẩm bẩm: “Căn nhà lớn như vậy mà cả ngày không thấy ai về, trong nhà vắng ngắt…”
Bùi Diệp Kỳ mỉm cười không nói gì, trong lòng anh đã hiểu, xem ra đúng là anh cả đã xảy ra chuyện rồi.
Khi ăn tối, anh gọi cho Bùi Minh Huyền nhưng không ai nghe máy.
Bùi Minh Huyền vẫn mãi không về, anh ngồi chờ ở phòng khách đến rạng sáng mới thấy ông về.
“Diệp Kỳ?”
Bùi Minh Huyền nhìn thấy Bùi Diệp Kỳ thì hơi giật mình.
“Ba.” Bùi Diệp Kỳ đứng dậy, rót cho ông cốc nước ấm rồi hỏi: “Gần đây đều rất bận ạ? Đều muộn thế này mới về sao?”
Bùi Minh Huyền dựa vào ghế sofa, cử động cổ một chút rồi nói: “Lần này anh cả con đi thực thi nhiệm vụ gặp chút rắc rối.”
Bùi Diệp Kỳ hỏi: “Lần này anh ấy phải thực thi nhiệm vụ gì ạ?”
Bùi Minh Huyền nghe vậy thì ngạc nhiên nhìn anh: “Đây là chuyện cơ mật, không thể nói cho con.”
“Thanh Du nói mọi người không liên lạc được với anh cả, mất liên lạc với toàn đội của anh ấy, họ đi thực thi nhiệm vụ thì chúng con không có lý do để biết nhưng chúng con đều rất quan tâm cho an nguy của anh cả.”
Bùi Minh Huyền nhíu mày, xem ra vẫn bị cô nhóc Lục Thanh Du kia nghe được.
Nhưng trong chuyện này, ông cũng sẽ không lùi bước: “Nó là quân nhân, khi thực thi nhiệm vụ thì cái chết với nó mà nói là một loại vinh quang, an nguy của nó cũng là điều mà các ba phải phụ trách, có điều đừng hỏi nhiều, cũng đừng dính tới cô nhóc Thanh Du kia.”