Nhóm Tú Anh đã nhanh chân về đến căn biệt thự dầu tiên. Chỉ còn hai nhóm nữa sẽ lọt vào. nhóm của Tử Kỳ và Trịnh Kim vừa đến gần căn biệt thự thì đã thấy thấp thoáng , nhóm đi đến đó. Tử Kỳ nhanh miệng nói:
- Vào trước đi nhé. Để bọn kia tớ giải quyết.
Nói rồi, anh chạy đến trước mặt mấy người kia bắt chuyện. Đương nhiên thấy trai đẹp,lại còn là no nữa chứ mắt cô nào cũng long lanh. Tủ Kỳ nở nụ cười tỏa nắng ra nói:
- Các cậu về lâu chưa.
Cả lũ như bị thôi miên đứng lại đồng thanh trả lời:
- Mới cậu ạ. Thế nhóm cậu đâu.
- Nhóm tớ đi sau..
- …
Họ mải nói chuyện với Tử Kỳ mà quên luôn cả nhiệm vụ. Mọi người trong nhóm Tử Kỳ và Trịnh Kim nhân cơ hội phi luôn vào cổng ddieerm có mặt. Thế là họ đã lọt vào vòng trong một cách thật dễ dàng mà chỉ cần tốn một ít nước bọt của Tử Kỳ.
Thấy nhóm mình trong vòng an toàn rồi, Tử Kỳ mới rút lui bằng một lời hứa hẹn:
- Thôi, các bạn cứ nói chuyện nhé, tớ vào vơí nhóm đây. Hẹn gặp lại ở trường- Mỉm cười.
- Gooddd…
- Nụ cười quá đẹp.
Họ không tiếc lời khen ngợi kẻ lừa đảo nhóm mình. Lúc này mấy nhóm đi sau mới chạy thục mạng đến mong là vẫn còn kịp thì nhóm kia mới sực nhớ là đang trong cuộc thi. Tất cả đã quá muộn vì một phút mê trai.
Họ lật đật chạy vào bên trong thì Nha Hoàn đã thông báo nhóm win : nhóm Tử Kỳ, Tú Anh và Trịnh Kim.
Mấy cô nàng ban nãy quay xang chạnh chọe nhau:
- Tại mày cứ mải bám lấy Tử Kỳ ấy.
cô nữ cũng cong cớn không kém, khoanh tay vênh mặt lên nói:
- Mày ấy, cả mày nữa không vậy chắc.
- Mày thì có…
Tử Kỳ lại xuất hiện vơí nụ cười thường trực trên môi, lên tiếng giảng hoà làm bớt tình hình căng thẳng giưã các nàng:
- Cảm ơn các bạn đã tạo dđều kiên cho nhóm tớ vào vòng trong nhé.
- Ôi…Ôi…- Mắt lũ mê trai ấy lại sáng như đèn đon đóm trong đêm, cười tươi vơí vẻ mãn nguyện và cam chịu.
Những người bị loại lần lượt thu dọn đồ rồi lên xe bên ngoài đang chờ ra về hết còn lại nhóm tức người ở lại.
Nha Hoàn nhìn thoáng qua gương mặt của mọi người trong ba nhóm. Cũng nhiều anh đẹp zai đấy chứ cô dừng lại trước gương mặt babi boy của Thanh Tuấn và thích thú nhìn anh. Được. Đến lúc này Nha Hoàn không còn giữ vẻ nghiêm lạnh như bà già mà cô đã cô tạo ra ban nãy trước mặt đông đảo mọi người nữa mà bây giườ đã lấy lại nét nhí nhảnh đúng lứa tuổi của mình. Cô mỉm cười:
- Phần thi cuối sẽ được tổ chức bất ngờ nên các bạn cứ chuẩn bị tâm lý trước nhé. Ai xử lý nhanh nhất trong phần này sẽ được một chuyến du lịch vào kì hè sắp tới. Sau đây em sẽ chia đôị lại cho mọi người mỗi đội gồm người. Xin mời lên bốc thăm như sáng nay. rồi đưa luôn cho em không cần xem trước.
người lần lượt đi lên bốc thă rồi Nha Hoàn nhanh tay cầm lấy luôn. Cô đọc:
Thanh Tuấn- Trâm Nhi
- Khoan…- Tú Anh bỗng hô lên. Nha Hoàn ngẩng đầu lên nhìn Tú Anh.:
- Anh có ý kiến gì à?
Tú Anh kéo Nha Hoàn rồi nói nhỏ vào tai cô gì đó. Nha Hoàn cũng có vẻ gật gù đồng tình. Cô ngoái lại nhìn Thanh Tuấn rồi đồng ý vơí ý kiến của Tú Anh đưa ra.
Trở lại vị trí, Nh Hoàn nói:
- Do một sô trục trặc nên em sắp lại như sau: Thanh Tuấn – Lê Tú Anh
Trâm Nhi – Tú Anh
Tú Anh thầm cười hài lòng nhìn Nha Hoàn. Trâm Nhi cũng hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi này nhưng cũng trả ý kiến làm gì.
Nha Hoàn mở tỏ giấy cùng màu tiếp theo do Trịnh Kim bốc rồi đọc luôn không cần tìm tờ cùng màu tiếp theo:
Trịnh Kim – Kim Anh
- Phản đối - Hữu Thiện dơ tay ý kiến
- Sao chị có vấn đề gì?
- Sao lại vậy được người cùng Trịnh Kim phải là tôi chứ.
- Đây là do mọi người bốc thăm chứ không phải do tôi tự ý sắp đặt.
- Vậy sao tự nhiên lúc đầu Thanh Tuấn vơí Trâm Nhi một đội sao giờại đổi là Thanh Tuấn với Lê Tú Anh - Hữu Thiện tỏ vẻ tị nạnh.
Nha Hoàn điềm nhiên trả lời:
- Vì một số lí do không thể nói. Chị có thể không tham gia nếu không vừa lòng với sự sắp xếp này.
Nói xong Nha Hoàn còn điểm nhẹ nụ cười như dằn mặt Hữu Thiện. Tức lắm nhưng Hữu Thiện không làm gì được cả. Cô đành hậm hực trong câm lặng.
- Tiếp đó là nhóm Chi Mai- Nguyên Khang.
Chỉ nghe đến đó, Nguyên Khang vỗ bốp tay vào nhau dơ ngón cái nhìn Nha Hoàn:
- Em thích chị rồi đấy…kaka (bằng tuổi nhưng kô biết nên gọi bừa bằng chị)
- Sao thế được chứ- Chi Mai lẩm bẩm kô để ai nghe thấy.
Vừa nói đến đấy bỗng Nha Hoàn dừng lại:
- Các anh chi chờ chút, em đi vệ sinh rồi quay lại ngay.
Nha Hoàn khuất sau cửa buồng bên trong đại sảnh vừa lúc Lập Hàn cũng nhận được điện thoại, anh nghe:
- Gì đấy?bg-ssp-{height:px}
- Thiếu gia muốn vào đội với ai.
- Ai cũng được.
- Vậy em giữ nguyên bản vé gốc của thiết gia nhé.
- Ừm.
- Đừng trách em đấy.
Nha Hoàn quay lại và tiếp với giọng đều đều:
- Lập Hàn- Tây Thi.
- Ô..hôhô… lại được cùng tốp với tiền bối đẹp trai…hô hố.
“ Kinh khủng! Kinh khủng quá! Tất cả ánh mắt dồn vào nụ cười khả ố của nhân vật nữ Tây Thi vơí ánh mắt thán phục điệu cười ấy. Lập Hàn cũng phải nuốt nước bọt nén tiếng thở dài. Anh quay ngoắt xang nhìn Nha Hoàn vơí ánh mắt đầy “thiện cảm” Nha Hoàn cười méo xệch “ tại thiếu gia chứ không phải em đâu…”
Nha Hoàn tiếp:
- Cuối cùng là Tử Kỳ và Hữu Thiện
- Cái gì- Cả hai đồng thanh quay qua nhìn nhau.
Đúng là oan gia ngõ hẹp. ánh mắt gườm gườm nhau toé lửa điện.Hữu Thiện chỉ vào mặt Tử Kỳ:
- Với cậu ta??
Nha Hoàn gật đầu xác nhận.
Hữu Thiện nhăn mặt:
- Không thể thế được.
Nha Hoàn nheo mắt:
- Chị lại có ý kiến nữa à?
Hữu Thiện biết tiếp sau đó Nha Hoàn sẽ nói câu “không thích chị có thể ra về. Kô ai cản “ nên đầnh im lặng chấp nhận số phận. Tử Kỳ cũng thở dài chán trường, làu bàu
- Hôm nay là này sao chổi chiếu mình à…Haizz
- Vào tôi thì có - Hữu Thiện phân bua.
- Này được sắp với tôi là niềm vinh hạnh của cậu đấy.
- Cậu…
Tiếng Nha Hoàn vang lên cắt đứt câu chuyện.
- Bây giở mời mọi người theo tôi xang bên kia để ăn uống và nghỉ ngơi.
- Cái gì?- Kim Anh lắp bắp – Cái…cái nhà hắc ám bên kia á?
- Sao kô nghỉ ở bên này luôn đi.- Chi Mai thắc mắc.
Nguyên Khang lên tiếng:
- Bên kia bên này như nhau cả mà.
Hữu Thiện nguýt cậu rồi nói nhỏ:
- Không biết gì thì đừng nói, bên đấy lúc mới vào có đứa nhìn thấy ma đấy.
- Ồ… sợ nhờ - Tử Kỳ nheo mắt cười như chế giễu chuyện vớ vẩn.
- Bên này chúng em phải dọn dẹp rồi. – Nha Hoàn cất tiếng.
Mọi người cũng đành theo chân Nha Hoàn vào bên kia căn biệt thự cổ.
Vừa bước vào trong, ai cũng đưa mắt nhìn quanh thầm thán phục vì vẻ tinh tế và quý phái manủ đậm phong các Tây Âu của nó. Kim Anh chặt lưỡi “ mình mà làm vỡ bình hoa ở đây chắc làm ôsin suốt đời mới đền được mất… Cẩn thận, phải đi đứng thận trọng mới được..”
Căn biệt thự này diện tích có vẻ bé hơn căn kia một chút nhưng đem so về giá trị có lẽ phải gấp , lần bên kia cũng nên. Theo chỉ dẫn của Nha Hoàn mọi người đi tham quan mọi ngóc ngách trong căn biệt thự cả trên tầng lẫn trong đại sảnh.
Đi quanh lượt họ quay lại đại sảnh thì đã thấy có dọn sẵn một tiệc bupfe nhỏ đặt giưã đại sảnh.
Chọn đồ ăn xong, cũng khá mệt mỏi vì cả ngày hoạt động, cặp nào trở về phòng cặp nấy theo chỉ dẫn của gia nhân trong nhà.
Vừa mở cửa phòng, mắt Trịnh Kim đã sáng lên khi nhìn thấy chiếc giường êm ái. Anh đi vào trong, thả mình xuống giường giang hai tay , uể oải nói:
- Giờ mới được ngủ.
Kim Ah nuốt nước bọt nhìn tư thế “hớ hênh” của Trịnh Kim, cô hắng giọng:
- Định khêu gợi tôi đấy à.
Trịnh Kim ngoi đầu dậy, nhìn Kim Anh đầy vẻ giễu cợt, nhếch môi nói:
- Xin lỗi, Tớ không có cảm xúc vơí bạn.
- Ồ, vậy à.
Kim Anh bỗng đổi sắc thái, cô nhìn Trịnh Kim bằng ánh mắt rất lạ. Tia nhìn ấy đến rợn cả người,tiến gần đến Trịnh Kim. Cậu hỏang hồn bật người dậy, nói:
- Làm gì vậy.
- Nghĩ xem.
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương