Cô gái ngỡ ngàng tròn mắt nhìn hai người. Trịnh Kim chỉ cúi đầu lẳng lặng không nói gì nhưng trong lòng cũng cảm thấy vui lạ. Cậu mím mím môi cười, trong đáy mắt lộ rõ nét hạnh phúc khi đây là lần đầu Kim Anh tự nguyện nói thế với người khác.
Cô gái sau hồi ngỡ ngàng là cảm giác ngại ngùng. Cô ta cuí đầu nhỏ giọng:
- Em…em không biết anh ấ có vợ…nên…
Thấ cô gái nà có vẻ hiền lành, KimAnh cũng không làm gì quá lên. Cô chẹp miệng:
- Thôi không có gì đâu. Em về đi.
- Dạ. Cảm ơn chị. Em chào anh chị.
Kim Anh không biết nghĩa cử cao đẹp của cô lại càng làm cho cô gái kia càng lúc càng quê, mặt đỏ phừng phừng, quay đầu chạy vèo đi. Kim Anh lắc đầu quay xang Trịnh Kim.
- Này…
- Sao.
Kim Anh chống tay vào hông, hất mặt, nheo mắt nhìn cậu nói:
- Mắt cậu lòi tròng à, nhìn nhỏ kia thế mà dám bảo xinh à.Hỏi thật nhé tiêu chuẩn của cậu bằng tầm nào vậy.
- Hơn “Thị nở” thì đều là mĩ nhân rồi. - Trịnh Kim ngây thơ nói ra quan điểm của mình.
Sốck cháp !. Kim Anh đờ mặt nhìn cậu, cô đã và đang hình dung được câu nói Trịnh Kim đưa ra. Như vậy ý cậu là đem cô lên cân đo với Thị Nở. Không thể chấp nhận nổi, hèn gì nhìn cô gái kia cậu cũng bảo là được.
Kim Anh nuốt nước bọt, cô không chịu thua liền độp lại:
- Nếu tôi là Thị Nở thì cậu cũng chỉ là Chí Phéo thôi.
- Ơ, tôi nhớ là trong chuyện đấy chỉ tả Thị Nở xấu đau xấu đớn chứ có câu nào tả Chí Phèo xấu đâu?
- Cậu…
Kim Anh tức nổ đom đóm mắt, máu dồn hết lên não. Không ngờ miệng lưỡi của Trịnh Kim lại xảo biện như vậy, cứ tưởng cậu ta ít nói ít trả treo ai ngờ cũng thuộc thành phần ăn thua đủ đấy chứ.
Trịnh Kim thấy Kim Anh có vẻ tức, cậu khẽ cười:
- Mà tôi có bảo cậu là Thị Nở đâu. Đi ăn thôi, cau mày nhanh già đấy.
Trịnh Kim đút hai tay vào túi quần nói xong, miệng vẫn thoáng nét cười bước đi trước. Kim nh gật gù “Cũng phải cậu ta cũng đâu có nói mình là Thị Nở”. Kim Anh chạy theo sau.
Hai người đang ngồi ăn bông nhiên có một đứa bé ăn mặc quần áo rách rưới, tay cầm một chiếc nón cũng tàn tạ không kém bộ đồ nó đang mặc là mấy, mặt mày lấm lem đất cát đen xì. Trên lưng bồng một đứa bé khác chừng mấy tháng tuổi.
Nó kéo kéo nhẹ áo Trịnh Kim, cậu cùng Kim Anh quay người lại, nó nhìn hai người với ánh mắt tội nghiệp,nhoè ướt như vừa mới khóc xong, cánh tay nó đưa ra có vài vết bầm chìa chiếc nón rách ra trước mặt họ. Kim Anh nhíu mày nhìn nó.
Cô thấy những đứa trẻ ăn xin này có rất nhiều trên phim báo. Kim Anh đưa mắt nhìn xung quanh chợ. Cô thấy một người đàn ông đang tia ánh mắt về phiá đứa trẻ, bộ mặt lộ rõ vẻ vũ phu, thấy Kim Anh nhìn mình ông ta liền giả bộ ngó lơ đi chỗ khác.
Trịnh Kim lúc này cũng đang rất nghèo, cậu chỉ còn đúng k từ qua đến giờ vẫn chưa dùng đến. Trịnh Kim liền vét nốt đưa cho đứa trẻ, cậu nhẹ giọng nói:
- Em cầm đỡ đi mua bộ đồ lành lặn mà mặc.
Kim Anh tròn xoe mắt ngõ ngàng nhìn Trịnh Kim. Đây là cơn sốc thứ ba trong ngày mà Trịnh Kim đã dành tặng cô. Trong mắt cô bây giờ hình ảnh cậu thật là một “thiên thần thánh thiện”.
Đứa bé cười vui mừng vì từ trước đến giờ chưa ai cho nó được số tiền lớn đến vậy, nó như muốn khóc oà ra vậy, nó cuí đầu một góc % liên tục, miệng rối rít cảm ơn Trịnh Kim rồi nó định bước đi. Kim Anh bỗng nhiên gọi dật nó lại:
- Này bé…
Đứa bé quay đầu bước lại chỗ Kim Anh:
- Dạ chị gọi em.
- Đưa tiền anh này cho đây.-Kim Anh chià tay ra trước mặt đứa bé.
Đứa bé mở lớn đôi mắt nhìn Kim Ah sợ sệt. Trịnh Kim cũng thấy không hài lòng về thái độ này của Kim Anh, cậu cau mày:
- Cậu làm sao vậy.
- Cứ đưa tiền đây. Nếu đói chị sẽ cho em ăn chứ không được cầm tiền.
Đứa bé vò chặt tờ k trong tay như không muốn buông ra, Trịnh Kim nói:
- Cậu điên à.
Kim Anh không nói gì, cô khẽ giãn nét mặt ra, mắt liếc về phiá người đàn ông đang đứng theo dõi đứa trẻ rồi nói:
- Ngồi xuống ăn rồi chị nói cho. Em đưa tiền cho chị đi đã.
Đứa bé khôg hiểu sao cũg nghe lời. Nó đưa lại tờ tiền cho Kim Anh. Hành động đó đã lọt vào mắt người đàn ông gian tà kia. Ông ta nghiến răng đôi mắt đỏ ngầu như người say rượu, buông lời thế “mẹ thằng chó con…mày ăn cái gì mà ngu ngu vậy…má nó..”.
Kim Anh gật đầu hài lòng, cô gọi một tô phở cho đứa bé. Nó nhìn nhìn hai người, nhận được cái cười gật đầu của Kim Anh đồng ý là nó ăn vội lẹ ngay. Nó ăn gấp đến nỗi suýt sặc, đây đúng là kiểu bị bỏ đói không thì cũng bữa ấm bụng bữa đói. Kim Anh cũng tội ghiệp nhìn đứa trẻ trên lưng đứa bé này.
Cô nói:
- Ăn từ từ thôi. Chị gọi nữa cho.
Kim Ah gọi thêm hai tô nữa cho đẩy về phiá đứa trẻ. Nó ăn no nê xong rồi nhoẻn miệng cuời nhìn hai hai người:
- Cảm ơn ah chị.
- Ừm.- Kim Ah hỏi – Có phải có người đang theo dõi em đúng không?
- Dạ…- Đưá bé có vẻ sợ sệt, đưa mắt nhìn Kim Anh lắc đầu.bg-ssp-{height:px}
- Em không được nói dối. Chị biết hết rồi.
- Dạ…- Đứa bé không biết nói sao.
- Đấy là ai vậy.
- Là…- Đứa bé ấp úng nói- là..dượng em ạ.
- Ông ấy bắt em đi ăn xin rồi đưa tiền cho ông ta đúng không, nếu em không xin được ông ta sẽ đánh đập em.
- Sao…sao chị biết…
- Cái đấy sau em sẽ rõ. Mà mẹ em còn sống không.
- Dạ có. Nhưng bị dượng em đánh hoài à. - Đứa trẻ giọng yếu ớt nói, mắt nó rưng rưng như sắp khóc.
Trịnh Kim bây giờ mới hiểu vì sao KimAnh không đưa tiền cho đứa bé. Cậu thở phào ra cứ tưởng cô là động vật siêu cấp máu lạnh chứ.
Trịnh Kim lên tiếng xen vào :
- Sao mẹ em không đi kiện ông ta đi.
- Mẹ em không dám đâu…ông ta biết được sẽ giết mẹ con em mất…thôi em phải đi xin đây mẹ đang ốm chờ tiền mua thuốc của em.
KimAnh cắn môi, bất bình trước số phận bất hạnh của hai đứa bé này. Cô nói:
- Thôi được rồi. – Kim Anh cầm tờ k lúc nãy ép vào tay bê bát bún lên vờ đẩy xang cho đứa bé. Cô nói:
- Em dấu số tiền này đi mua thuốc cho mẹ. Chị sẽ giúp em sau.
Đứa bé nhìn Kim Anh lẫn Trịnh Kim bằng ánh mắt cảm kích, cô mỉm cười với nó. Đứa bé lén lút nhét tờ tiền vào cạp quần rồi đứng dậy chào hai người đi ra ngoài. KimAnh vờ nói to lên:
- Chị không có tiền cho em nhưng lúc nào đói cứ tìm chị nhé.
- Dạ.,..- Đứa bé cười toe ra rồi chạy đi chỗ khác.
Người đàn ông bưc dọc nhìn theo. Ông theo dõi hai người này lâu rồi. Cứ tưởng họ có tiền ai dè…cung tại thằng chó con ngu kia người ta đã cho tiền rồi lại còn đưa trả lại. Ông ta nghiến răng trèo trẹo mắt long lên sòng sọc... “về nhà chết với tao.Hừ”..
… Kim Anh với Trịnh Kim cùng đi về nhà, cô nói:
- Khổ thân thằng bé quá.
Trịnh Kim gật đầu. Cậu rất ít khi để lộ cảm xúc qua lời nói chỉ bằng hành động là đủ. Kim Ah bỗng nhiên nảy ra ý định:
- Hay mình giúp nó thoát khỏi ông dượng khốn đấy đi.
- Sắp về rồi, giúp gì được.
- Thì ở lại vài ngày cũng có sao.
- Bằng cách nào.- Trịnh Kim nói.
Kim Anh cắn môi đắn đo:
- Chưa nghĩ ra nhưng sẽ có. Cậu đồng ý ở lại nhé.
- Ừm.
Kim Anh vỗ tay bôm bốp, cô cười mừng ra mặt:
- Cậu tốt thật.
Kim Anh bỗng nhiên nhón chân lên hôn cái chụt vào má Trịnh Kim. Cậu mở tròn mắt sựng người lại miệng hơi há ra đầy bất ngờ.
KimAh cũng búng tay cái chóc nói:
- Để tôi gọi điện bảo cho mình ở lại đây vài ngày đã.
Kim Anh nói xong ra một góc nói chuyện điện thoại còn lại Trịnh Kim vẫn đờ người. Cậu đưa tay sờ lên má cảm xúc lẫn lộn đan xen với nhau. Tâm trạng phức tạp, lồng ngực như vỡ tung ra vì tiếng tim đập mạnh. Trên đầu nở toàn pháo bông. Trịnh Kim ngẩng mặt lên trời miệng khẽ cười:
- Thời tiết đẹp thật.
Nóng gần chết mà Trịnh Kim có thể nói câu ấy cũng đủ hiểu hôm nay cậu yêu đời đến thế nào. Trịnh Kim mỉm cười hạnh phúc lộ diện rõ trên khuôn mặt anh tuấn…
Kim Anh quay lại thấy Trịnh Kim đang đứng , hai tay đút vào túi quần, chân cứđá đá mấy viên sỏi, đầu cuí xuống, miệng cứ cười cười. Kim Anh nhíu mày “Lại chưa uống thuốc rồi”. Vui buồn thất thường.
Kim Anh vỗ vai cậu:
- Được rồi. Giờ về nhà bàn cách thôi.
- Ừ. - Trịnh Kim lại nhoẻn miệng cười, đi trước.
Kim Anh lắc đầu “Điên thật rồi…”. Nghĩ là vậy nhưng trong lòng cô thấy cậu cười làm mình cũng rất vui. Kim Anh rất thích nhìn những lúc cậu như vậy…
Vừa lúc ấy Kim Anh cũng nhận được một tin nhắn, cô mở ra đọc:
- Khi em về anh muốn có câu trả lời.
Là của Lập Hàn, Kim Ah đột nhiên đổi sắc mặt. Cô cứ nghĩ đêm đấy do Lập Hàn nông nổi nên mới như vậy nên hôm sau mới bỏ về sớm. Thì ra hoàn toàn không phải như vậy. Kim Anh khẽ thở dài nhìn theo bóng dáng Trịnh Kim đang xa dần…Cô thầm nghĩ liệu mình có thể giữ được cậu trong tầm tay nữa không. Đến thời điểm này Kim Anh mới thật sự cảm thấy mình đã quá yêu Trịnh Kim mất rồi…Kim Anh cố nén lòng lại. Cô vẫn còn thời gian bên Trịnh Kim…Hãy cố cười tươi và ghi lại những giây phút này…Kim Anh tự nhủ lòng như vậy…Cô hít thật sâu. Chuẩn bị tinh thần cho những việc mình sắp phải đối mặt….
Đọc tiếp: Ôsin nổi loạn – Chương