Peter Pan Và Cinderella

chương 31: ai là kẻ ngốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm trạng Lương Tỉ quả thật không tốt, Bách Đồ vừa mới đồng ý quen hắn liền bỏ đi Hồng Kông đóng phim, đi chừng mấy ngày, điện thoại thì nhận qua loa, tin nhắn cũng chẳng trả lời.

Hắn tố khổ với Vương Siêu cả nửa ngày, càng tố càng khổ, cầm một chiếc gối ôm dán ảnh Bách Đồ, bất chấp đập mấy phát rồi lại đau lòng giơ gối ôm lên cao hôn tấm ảnh hai cái.

Vương Siêu, “…”

Hắn cảm thấy Lương ca của hắn sắp điên rồi, liền nhắm mắt an ủi mấy câu, “Nói không chừng chỉ là chị dâu bận rộn quá thôi, lúc anh bận không phải cũng không thèm nhận điện thoại của em ư.”

Lương Tỉ đáp, “Tao có bận đâu, tao chỉ không thèm để ý tới mày thôi.”

Vương Siêu, “…”

Lương Tỉ uể oải nói, “Ẻm nổi như vậy, bận thì chắc chắn bận, nhưng mà thời gian trả lời một tin nhắn cũng không có hay sao?”

Vương Siêu lép nhép ăn nho, đáp, “Có thể là người ta cũng không thèm để ý tới anh đó.”

Lương Tỉ, “…”

Vương Siêu nói xong liền cảm thấy rất hả dạ, nhưng mà nhìn gương mặt tan nát cõi lòng của Lương Tỉ lại nghĩ, thôi vẫn là đừng chấp nhặt với Lương ca của hắn thì hơn, bèn nói, “Anh, anh cũng biết em chưa quen ai bao giờ, anh đừng nghe em.”

Lương Tỉ bò dậy khỏi ghế sopha, đi vào phòng.

Vương Siêu, “… Còn giận em thật hả?”

Lương Tỉ gọi hắn, “Mày vô đây!”

Hắn liền vào xem, Lương Tỉ đang lay lay cái valy bằng cánh tay không bị thương, sai bảo, “Giúp tao dọn đồ đi.”

Vương Siêu giật mình hỏi, “Làm gì thế? Anh còn chưa bị đá mà, đã muốn chuyển nhà rồi hả?”

Lương Tỉ há miệng mắng, “Cái miệng thối của mày cứ bô bô lên! Ai muốn chuyển nhà? Tao muốn qua Hồng Kông tìm ẻm.”

Vương Siêu không thể làm gì khác hơn là giúp hắn dọn đồ, còn Lương Tỉ thì ngồi trên giường chỉ huy, “Cái này không đem theo, không đẹp, cái kia xếp vô đi.”

Vương Siêu vốn đâu biết gấp quần áo, xếp lung ta lung tung chừng nửa cái valy, quậy tung tủ đồ đến chẳng ra hình ra dáng gì nữa.

Lương Tỉ một lòng muốn đi gặp bạn trai cũng không thèm soi mói, chẳng biết nghĩ tới điều gì mà đột nhiên hỏi, “Mày chịch với đàn ông chưa?”

Vương Siêu sững sờ, “… Hả?”

Lương Tỉ nhìn vẻ mặt này của hắn liền biết tỏng, nói, “Đừng có giả bộ với tao, tao không nói cho anh mày đâu. Chuyện ấy… trước đó phải làm chuẩn bị gì hả?”

Vương Siêu không hiểu lắm, hỏi, “Chuẩn bị cái gì?”

Lương Tỉ khó thốt nên lời, đáp, “Mày đừng chê cười tao, tao còn chưa làm chuyện kia với em ấy. Bây giờ qua đó nếu có thời cơ thích hợp tao cũng muốn thử xem. Nghe nói mạnh mẽ đi vào thì không được, làm ẻm đau thì không hay, không cẩn thận ẻm còn bị thương nữa. Tao đã xem qua hai clip rồi, toàn là đóng giả, còn chưa làm gì mà tiểu đã kêu rõ to, lại còn không hề dễ nghe, chẳng có chút nào giống đàn ông hết, Bách Đồ mới không như vậy đâu… Mày còn nghe tao nói không đó?”

Vương Siêu đã sớm thất thần, đáp lung tung, “Nghe mà, Bách Đồ không hề giống đàn ông.”

Lương Tỉ, “…”

Vương Siêu lại bị đạp hai phát, ngồi xổm ở đó yên lặng thu dọn đồ đạc.

Lương Tỉ ngồi bên cạnh gương mặt mơ màng, đã sớm lâm vào ảo tưởng kiều diễm về chuyến đi Hồng Kông.

Vương Siêu cũng ảo tưởng.

Hắn đã quên hết các chi tiết nhỏ lúc chịch người đại diện của Bách Đồ hôm ấy, từ đầu tới cuối đều không hề chú ý tới tình hình người kia, ngất ngất ngây ngây làm xong liền đi, không khác biệt gì lắm với mấy lần hẹn chịch trước đây, chính là kiểu trước mặt có cái động thì hắn đến vận động pittong mấy phút thôi.

Nhưng mà nếu như làm cùng Tiểu Tạ, chắc chắn đâu thể tùy tiện như vậy.

Ít nhất trước tiên hắn phải hôn nhẹ Tiểu Tạ, trước khi đi vào cũng phải dỗ dành Tiểu Tạ vài câu, không đau không đau thật sự không đau.

… Nhưng mà lỡ đau thì sao?

Hắn hỏi Lương Tỉ, “Anh, anh coi clip ở đâu thế?”

Tạ Trúc Tinh và trợ lý Triệu Chính Nghĩa dắt chó về liền nghe Lương Tỉ nói muốn đi Hồng Kông.

“Chuyến bay tối nay, tối mốt quay về,” Lương Tỉ nói, “Tiểu Triệu, hai ngày này cứ đúng giờ cậu đến dắt chó với cho nó ăn.”

Triệu Chính Nghĩa khổ sở nói, “Chuyện này cũng không thành vấn đề, quan trọng là hai con chó này lớn quá, một mình em không làm nổi, lỡ đâu lúc dắt chạy lạc mất một con thì làm sao bây giờ? Anh về còn không chặt em ra.”

Lương Tỉ nhìn Vương Siêu.

Vương Siêu nói, “Nhìn em làm gì? Em còn không lo được cho chính mình.”

Ba người liền quay đầu nhìn Tạ Trúc Tinh.

Tạ Trúc Tinh, “… Vậy thì em giúp Tiểu Triệu vậy.” Vừa hay ngày mốt bọn họ mới đi Trường Sa.

Lương Tỉ thỏa mãn vỗ vai cậu, “Vậy là được rồi, couple tốt của tôi.”

Vương Siêu gạt cái tay Lương Tỉ đang đặt trên vai Tạ Trúc Tinh ra, ghét bỏ nói, “Anh bớt chiếm tiện nghi Tiểu Tạ nhà tụi em đi.”

Lương Tỉ muốn đi Hồng Kông làm đại sự nên tâm trạng rất tốt, không thèm so đo với hắn, nói, “Lại đây, anh với hai đứa nói xem chương trình giải trí phải diễn thế nào.”

Hắn có thể trở thành siêu sao trong nước đương nhiên không phải chỉ dựa vào vài câu lải nhải, làm sao để lải nhải mà không khiến người ta ghét bỏ, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, có thể nói thì nên nói thế nào, làm gì sẽ hút fan, làm gì sẽ bị hắc, lúc nào nên thẳng thắn, cái nào có thể tiếp, cái nào không thể tiếp chỉ có thể cười, gặp lúc sân khấu vắng lặng phải hóa giải ra sao, bầu không khí quá khích phải làm thế nào để khống chế lại.

Thuật nghiệp hữu chuyên công, tất cả cái này đều cần phải có kiến thức.

术业有专攻 – thuật nghiệp hữu chuyên công: kỹ năng nghiệp vụ nghiên cứu am hiểu chuyên sâu

Tạ Trúc Tinh nghiêm túc lắng nghe, đều ghi tạc trong lòng, Vương Siêu thì nghe tới mệt rã rời, đầu gật gật từng nhịp như gà mổ thóc.

Chờ Lương Tỉ vừa nói xong thì Vương Siêu cũng vừa thức dậy.

Buổi tối Lương Tỉ còn phải bay, hai người liền tạm biệt ra về.

“Em nghe hiểu ổng nói gì không?” Vương Siêu hỏi.

“Cũng được, có thu hoạch.” Tạ Trúc Tinh đáp.

“Vậy thì tốt, không uổng công.” Vương Siêu ngáp một phát, “Ngày mai mấy giờ tới dắt chó?”

Tạ Trúc Tinh, “Hẹn với Tiểu Triệu bảy giờ. Cơm tối muốn ăn gì đây?”

Vương Siêu tỉnh ngay, ánh mắt láo liên nói, “Không ăn, đưa em về xong anh còn có chút việc.”

Hắn thì có thể có việc gì? Tạ Trúc Tinh không vui đáp, “Đừng có tới hộp đêm chơi bời, bị người ta chụp được không hay đâu.”

Vương Siêu lại nói, “Không tới hộp đêm, anh về nhà có việc.”

Tạ Trúc Tinh không tin, hỏi, “Việc gì?”

Trong lòng Vương Siêu có quỷ, lẩm bẩm đáp, “Làm chi? Bình thường em có thể đừng quan tâm nhiều vậy không.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Thích làm gì thì làm đi, ai thèm quản hắn.

Đến dưới lầu Tạ Trúc Tinh xuống xe, Vương Siêu liền lái xe đi.

Cậu lên lầu nấu cho mình bát mì, ăn xong rửa bát rồi cứ đi qua đi lại trong phòng vài vòng, trong lòng luôn cảm thấy có chút sa sút.

Vương Siêu có thể có việc gì? Còn thần thần bí bí không chịu nói, trong đầu hắn có thể có thứ gì chứ, ngoại trừ chơi thì chính là chơi, không đi hộp đêm chơi thì có khi nào trực tiếp dẫn người về nhà chơi không? Lần trước trên dép lê của hắn còn vướng cái bao, Tạ Trúc Tinh bây giờ vẫn nhớ rõ rõ ràng ràng, còn là kiểu có gai lồi luôn.

Đồ phóng đãng.

Vương Siêu vừa về tới nhà liền không chờ nổi mà lấy máy tính ra, mở file ,GB Lương Tỉ gởi cho hắn.

Là hai người ngoại quốc, vừa bắt đầu là cởi quần làm, còn hôn môi, hôn tới tách tách vang dội.

Vương Siêu gặm móng tay xem, hắn chưa từng hôn như vậy, không muốn nuốt nước miếng của người khác đâu, cảm giác có chút buồn nôn.

Điện thoại di động vang lên hắn cũng không nhìn, tiện tay bấm nhận.

“Ở đâu đó?” Tạ Trúc Tinh hỏi hắn.

“Ở nhà, sao thế?” Hắn vừa nhìn chằm chằm vào màn hình vừa đáp.

Tạ Trúc Tinh nói, “Sáng mai nhớ dậy sớm, chín giờ phải đi quay quảng cáo.”

Vương Siêu mất tập trung đáp, “Được, em nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Tạ Trúc Tinh nghe hắn đáp chậm rì, còn mơ hồ nghe thấy âm thanh video đầu bên kia, liền hỏi, “Đang xem phim hả? Đừng xem phim kinh dị, xem xong anh lại không dám đi vệ sinh.”

Vương Siêu, “Không phải kinh dị…”

Rồi hắn giật mình, “Em có muốn xem không? Anh gửi cho em.”

Tạ Trúc Tinh hỏi, “Phim gì?”

Vương Siêu, “Hành động Âu Mĩ.”

Tạ Trúc Tinh vẫn không liên tưởng tới chuyện khác, “Tên? Để coi tôi xem chưa.”

Vương Siêu, “Khẳng định em chưa bao giờ xem.”

Hắn chỉnh máy tính về khung chat với Lương Tỉ, chọn tệp, xuất hiện dòng “chuyển phát tệp”, lúc nên nhấn xuống thì lại do dự.

Sao có thể cho Tiểu Tạ xem mấy thứ này? Không phải là làm cho Tiểu Tạ phát hiện hắn mang ý đồ xấu ư?

“Thôi, không hay.” Hắn nói với Tạ Trúc Tinh bên đầu kia, “Em ăn cơm chưa? Anh lại muốn ăn tôm hùm đất.”

Tạ Trúc Tinh, “Dầu mỡ không khỏe mạnh chút nào, anh lại cứ suốt ngày đòi ăn. Vậy đi ra đi, gặp ở đâu?”

Vương Siêu cười hì hì đáp, “Chờ đó, anh đến đón em đi.”

Tạ Trúc Tinh, “Anh đừng lái xe, lát uống rượu còn phải tìm tài xế lái thuê, hai ta đi bộ đi.”

Vương Siêu tắt video, ném máy tính qua một bên vui vẻ ra cửa.

Cái phim nhảm nhí này, nào có dễ nhìn như Tiểu Tạ.

Cùng nhau ăn tôm hùm đất cay, Tạ Trúc Tinh ăn hai miếng liền tháo găng tay. Cậu đã ăn rồi nên không đói bụng chút nào, nhưng Vương Siêu biết cậu không thích món này nên đặc biệt gọi một bát mì cho cậu, Tạ Trúc Tinh cũng đành giả vờ mình chưa hề ăn cơm, ăn hết bát mì kia.

Còn gọi nửa kết bia, phần lớn là Vương Siêu uống.

Ăn xong tính tiền ra về, Vương Siêu vờ say đi không vững, dựa nửa người vào người Tạ Trúc Tinh, tay cũng không chịu yên mà rà qua rà lại trên vai cậu.

Tạ Trúc Tinh biết hắn giả bộ nhưng cũng không vạch trần, còn phối hợp diễn, “Có uống bao nhiêu đâu mà lại thế này? Anh gọi xe trước đi, tôi nhìn anh về rồi mới về.”

Vương Siêu không muốn về nhà một mình, nói, “Anh tới chỗ em ngủ nha.”

Tạ Trúc Tinh cự tuyệt, “Không được, anh về nhà anh bên kia.”

Vương Siêu ôm cậu lẩm bẩm, “Sao lại không được? Cũng đâu phải chưa ngủ bao giờ.”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Sáng sớm mai tôi phải qua chỗ Lương ca dắt chó, dắt xong cũng không về nhà nữa mà ăn sáng bên ngoài rồi tới thẳng chỗ quay quảng cáo.”

Vương Siêu, “Vậy anh đi dắt chó chung với em.”

Tạ Trúc Tinh, “Tôi hẹn với Tiểu Triệu bảy giờ, sáu giờ hơn đã phải thức dậy, anh không dậy nổi.”

Vương Siêu, “Em kêu anh đi, em kêu anh là anh dậy liền.”

Cuối cùng vẫn là về chỗ Tạ Trúc Tinh.

Trước đây ngủ chung nhiều lần như vậy, hôm nay lại đặc biệt không giống.

Tắt đèn, đã qua hơn mười phút mà cả hai đều không ngủ được, tuy nhiên chẳng ai lên tiếng.

Vương Siêu khô nóng khó nhịn nổi, thử gọi một tiếng thăm dò, “Tiểu Tạ?”

Tạ Trúc Tinh không trả lời.

Vương Siêu cảm thấy chắc là cậu đã ngủ, chậm rãi cọ sát lại gần cậu, cẩn thận từng li từng tí khoát tay lên vai cậu mà vẫn chưa vừa lòng, còn muốn chiếm thêm chút tiện nghi nhưng lại không dám động đậy, sợ lay tỉnh cậu.

Tạ Trúc Tinh trở mình, hai người mặt đối mặt, hô hấp đan xen.

Vương Siêu mở cờ trong bụng, khà khà, đây chính là do Tiểu Tạ tự đưa tới cửa.

Bàn tay hắn rời khỏi vai Tạ Trúc Tinh dời xuống cơ ngực, còn muốn tiếp tục cử động thì bị Tạ Trúc Tinh bắt được.

Vương Siêu lập tức giả bộ ngủ.

Tạ Trúc Tinh cũng giả bộ như ngủ say không tỉnh từ đầu tới cuối.

Hai người cứ mặt đối mặt, tay nắm tay, chậm rãi thiếp đi.

Buổi sáng sáu giờ hơn, Tạ Trúc Tinh vừa lôi vừa túm cái tên Vương Siêu nửa tỉnh nửa mê ra khỏi cửa, đi dắt chó giúp Lương Tỉ.

Trợ lý Triệu Chính Nghĩa của Lương Tỉ dắt một con chó, cậu dắt một con khác, trên người còn treo thêm một tên Vương Siêu.

Quảng cáo phải quay hôm nay là một nhãn hiệu thể thao, phát ngôn cũ là NEX, chính là nhóm nhạc được Đoạn Nhất Khôn dẫn dắt nổi tiếng lúc trước, thành viên có nhân khí cao tách ra khỏi nhóm, cả nhóm chuẩn bị giải tán, nhãn hiệu hợp tác mấy năm liền ký với IceDream cùng công ty.

Phòng chụp ảnh rất lớn, trước đó còn có phim quảng cáo khác đang quay, mấy người bọn họ trang điểm xong phải chờ.

Trình Diệu đi ra ngoài dạo một vòng, lát sau trở về thấy Vương Siêu đang gối đầu lên đùi Tạ Trúc Tinh ngủ nướng, quay tới quay lui mấy vòng mà không dám tiến lại gần.

Tạ Trúc Tinh nhận ra cậu có việc, gọi Vương Siêu dậy nói, “Anh đi chỉnh lại đầu tóc chút đi, ngủ nên bị rối rồi.”

Vương Siêu liếc nhìn gương, lập tức đi tìm nhà tạo mẫu tóc.

Trình Diệu vội vàng tiến lại, nhỏ giọng nói, “Anh Tiểu Tạ, chị Giai Giai ở bên ngoài.”

Tạ Trúc Tinh sửng sốt một chút.

Diêm Giai Giai là người mẫu, xuất hiện ở trường quay cũng không kỳ lạ.

Trình Diệu nói, “Chị ấy tới quay gì đó, hỏi em tới làm gì, em nói chúng ta quay quảng cáo, chị ấy lại bảo nhắn với anh hết bận thì đi tìm chị ấy một chút, chị ấy có việc nói với anh.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Chia tay lâu như vậy rồi, giữa bọn họ còn có thể có chuyện gì?

Bắt tay vào quay, quảng cáo này chỉ có một câu lời thoại.

Ai cũng biết rằng một khi quảng cáo phát ra, người nào nói lời thoại thì người đó chính là trung tâm.

Đạo diễn hẳn là được thông báo rồi, vừa bắt đầu đã bảo, “Câu lời thoại này để trưởng nhóm nói.”

Trưởng nhóm lại đáp, “Tôi không nói, mệt.”

Đạo diễn, “…”

Trưởng nhóm đẩy Tạ Trúc Tinh ra, “Để cậu ấy nói.”

Đạo diễn và các thành viên đều nhìn hai người bọn họ.

Tạ Trúc Tinh, “… Vẫn là anh nói thì hơn.”

Vương Siêu, “Cho em nói thì em nói đi, lảm nhảm nhiều vậy.”

Cuối cùng đạo diễn phải gọi điện thoại, quay lại nói, “Có thể thêm một câu nữa, hai người các cậu mỗi người một câu.”

Quay quảng cáo xong, mọi người về phòng trang điểm thay quần áo tẩy trang, Diêm Giai Giai nhắn tin cho Tạ Trúc Tinh, nói rằng đang ở bên ngoài.

Cậu nhìn Vương Siêu đang tẩy trang đối diện, lặng lẽ đi ra ngoài một mình.

“Vốn không định làm phiền anh, chủ yếu là thật sự không còn cách nào khác,” Diêm Giai Giai đỏ mặt, lúng túng nói, “Trong nhà xảy ra chút chuyện cần dùng tiền, anh cũng biết đó, em vốn không để dành tiền.”

Tạ Trúc Tinh cau mày nhìn cô.

Diêm Giai Giai cúi đầu nhìn mũi giày của mình, nói, “Nếu anh không tiện thì thôi, em hỏi người khác vậy.”

Tạ Trúc Tinh biết cô nhất định không còn ai để mượn, nếu không đã chẳng tới chỗ cậu đây mở lời, liền hỏi, “Muốn mượn bao nhiêu?”

Cậu trực tiếp lấy điện thoại chuyển tiền cho cô.

Diêm Giai Giai, “Chờ tiền bạc trong tay em thong thả rồi sẽ trả lại anh.”

Tạ Trúc Tinh, “Được, vậy anh vào đây, tụi anh quay xong còn phải về có việc.”

Cậu quay người lại, cửa phòng trang điểm hé một khe nhỏ, bên trong có người đang nhìn lén, vừa thấy bị phát hiện liền đơn giản thoải mái bước ra, cửa phía sau hắn tự động đóng lại.

Là Vương Siêu.

Có lẽ Diêm Giai Giai cảm thấy xấu hổ trước mặt hắn, không nói một câu mà quay đầu chạy mất.

Tạ Trúc Tinh hỏi Vương Siêu, “Anh làm gì vậy?”

Vương Siêu quái gở đáp, “Anh hỏi em mới đúng, em đang làm gì vậy?”

Tạ Trúc Tinh, “Nhanh vào thay quần áo đi, phải về rồi.”

Vương Siêu, “Cày việc kiếm tiền để cho con nhỏ đó xài hả?”

Tạ Trúc Tinh, “Tôi là cho cô ấy vay.”

Vương Siêu giễu cợt, “Em vẫn chưa bị con nhỏ đó hại đủ đúng không?”

Tạ Trúc Tinh không muốn nói với hắn ở đây, “Vào trước đi.”

Cậu đẩy Vương Siêu vốn là định đẩy mạnh cửa ra, kết quả cánh cửa kia đóng cực kỳ chặt, Vương Siêu bị cậu đẩy va mạnh vào cửa một phát, cửa vẫn không nhúc nhích.

Vương Siêu xoa vai, không dám tin hỏi, “Tạ Trúc Tinh, em điên rồi hả! Vì con nhỏ đó mà em ra tay với anh?”

Tạ Trúc Tinh, “… Đau không?”

Vương Siêu ngoài kiêu trong yếu đương nhiên là đau, tức muốn nổ phổi, đáp, “Lúc trước chính vì em không có tiền người ta mới đá em, bây giờ nhìn thấy em có chút tiền lại tới tìm em, em cho rằng người ta thèm em hả? Em tìm một cô đàng hoàng anh cũng chẳng nói, tìm con gà mà cứ làm như bảo bối! Bùn nhão không trát nổi tường, chính là nói em đó!”

Sắc mặt Tạ Trúc Tinh rất khó coi.

Các thành viên khác nghe thấy động tĩnh vội vã ra khuyên can.

Quý Kiệt nói, “Chúng ta tới quay quảng cáo, đừng để người khác chế giễu.”

Vương Siêu nói năng không biết lựa lời, “Còn sợ quảng cáo cái gì, bố đây không thèm quay với một kẻ ngu ngốc!”

Tạ Trúc Tinh lạnh lùng đáp, “Được, vậy cái nhóm này giải tán luôn đi, tôi cũng không muốn chung nhóm với một kẻ ngu ngốc.”

Vương Siêu, “…”

Tạ Trúc Tinh xoay người bỏ đi.

Vương Siêu đuổi theo sau, nhào lên người cậu vội vã la, “Em đi đâu đó!”

Tạ Trúc Tinh hất tay hắn ra, “Buông tay.”

Vương Siêu không buông, vốn chỉ có hai tay ôm cổ cậu, bây giờ cả hai chân cũng nhấc lên quấn lấy, bám trên người Tạ Trúc Tinh như con Koala, oan ức dài giọng, “Anh mới nói hai câu mà em sao vậy? Sao tầm mắt lại hẹp hòi vậy chứ? Anh có nói giải tán hả? Anh là đồ ngốc được chưa!”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Các thành viên khác hết sức lúng túng lui vào phòng trang điểm, còn đóng cả cửa lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio