Peter Pan Và Cinderella

chương 53: lời tỏ tình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Trúc Tinh không về Vọng Kinh Tây viên, cậu về chỗ ở của mình.

Bây giờ cậu vẫn còn thuê chung với Triệu Chính Nghĩa, chỉ có điều thường xuyên lấy cớ công việc bận rộn không về nhà, ngủ lại bên Vương Siêu.

Cậu đang suy nghĩ có nên mua nhà không, hồi ăn Tết ở quê cha mẹ từng hỏi cậu có kế hoạch mua bất động sản ở Bắc Kinh chưa, còn nói trong nhà có ít tiền tiết kiệm, nếu cần có thể giúp đỡ cậu một chút.

Ra mắt hơn nửa năm, kỳ thực Tạ Trúc Tinh kiếm lời không hề ít, nhưng mà nếu muốn mua nhà ở Bắc Kinh thì vẫn hơi khó khăn.

Nếu như chỉ mua cho cậu, mua căn nhỏ chút cũng chẳng thành vấn đề.

Vấn đề là cậu phải mua nhà kiểu nào mới có thể vừa mắt Vương Siêu đây.

Vương Siêu tìm anh hắn đòi đại một căn nhà để ở, đã là căn hộ duplex gần hai trăm mét vuông. Nhà chính của Vương Siêu nằm ở đường Vành đai , biệt thự, tính cả sân thì diện tích cũng phải hai ngàn mét vuông trở lên, cậu đưa Vương Siêu về nhà hai lần, chưa vào cửa nhưng cách hàng rào đã có thể ngửi thấy mùi nhân dân tệ.

Điều này làm cho cậu có chút hốt hoảng.

Qua Tết âm lịch, album thứ hai của IceDream cũng chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị, thời gian phát hành dự định là vào lúc chuyển mùa xuân hè.

Sáu người đến công ty họp, các thành viên lâu ngày không gặp, trò chuyện rôm rả.

Vương Siêu da mặt dày, hiếm khi biết ngại ngùng nhỏ giọng hỏi Tạ Trúc Tinh, “Nè, buổi tối có chuyện gì không?”

Tạ Trúc Tinh cho là hắn lại muốn cái kia, giả vờ đứng đắn hỏi ngược lại, “Làm gì?”

Vương Siêu khụ một tiếng, đáp, “Tới nhà anh chơi nha?”

Tạ Trúc Tinh ngẩn ra, “Nhà anh?”

Vương Siêu cười hì hì, “Cho em nếm thử sủi cảo của Cáp Chi nhà anh.”

Tạ Trúc Tinh, “… Em có việc rồi.”

Vương Siêu không cười nữa, hỏi, “Việc gì?”

Tạ Trúc Tinh, “Mấy người bạn cũ ở Bắc vũ hẹn nhau gặp mặt.” Các bạn học quả thật có gọi cậu, nhưng cậu chưa hứa nhất định sẽ đi.

Vương Siêu “Ờ” một tiếng, không nói nữa.

Hắn không biết Tiểu Tạ có đi gặp bạn cũ thật không, nhưng hắn nhận ra Tiểu Tạ không muốn đến nhà hắn.

Đoạn Nhất Khôn đưa demo vài bài hát cho bọn họ nghe, trưng cầu ý kiến của bọn họ.

Mọi người nghiêm túc nghe, có mình Vương Siêu là cúi đầu, không phải ngủ gà ngủ gật nhưng cũng không hề lắng nghe.

Nghe xong, Tạ Trúc Tinh và các thành viên khác đều nhất trí cho rằng một bài trong số đó chất lượng tốt nhất, Vương Siêu không phát biểu ý kiến.

“Tôi cũng cảm thấy giai điệu bài hát này không tệ, nhưng mà ca từ hơi yếu, nếu như lấy bài này làm ca khúc chính thì phải thay đổi ca từ.” Đoạn Nhất Khôn lật qua lật lại tư liệu, nói tiếp, “Nhạc sĩ sáng tác bài này là người của một studio dưới trướng công ty, để tôi nói chuyện trước với cậu ta một chút.”

Lại nói thêm vài chuyện liên quan tới album, giải tán, Đoạn Nhất Khôn giữ lại một mình Tạ Trúc Tinh.

Vương Siêu biếng nhác đứng phất tay với cậu, ra hiệu mình chờ ở bên ngoài. Tạ Trúc Tinh gật gật đầu.

Các thành viên ra ngoài đóng kín cửa.

Đoạn Nhất Khôn cười nói, “Gần đây không tệ, cũng không cãi nhau.”

Tạ Trúc Tinh, “Đâu có nhiều chuyện để cãi như vậy.”

Đoạn Nhất Khôn nhướn nửa bên lông mày, “Hai người các cậu quen nhau, chuyện lớn như vậy sao không nói với tôi một tiếng?”

Tạ Trúc Tinh, “…” Đồng đội nào thích đâm thọc thế?

Đoạn Nhất Khôn cười như không cười, “Tôi sẽ không nói với anh trai cậu ta, tự các cậu chú ý chút.”

Tạ Trúc Tinh không thể làm gì khác hơn là nói, “Tụi tôi sẽ.”

Đoạn Nhất Khôn nghiêm mặt, “Nói chuyện chính, bộ phim Tết lượng bán vé không tệ, cậu phát huy cũng rất tốt, bây giờ nên tận dụng mọi cơ hội phát triển theo hướng diễn xuất, đang là thời cơ tốt.”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Nhưng mà tôi chưa từng học diễn xuất, làm ca sĩ khách mời còn được, nhân vật chính thức thì…”

Đoạn Nhất Khôn, “Vậy có sao đâu, tiểu hoa với tiểu sinh đang hot hơn phân nửa đều không phải xuất thân chính quy, có nhân khí đương nhiên sẽ có nhiều vai diễn tìm tới, có rất nhiều cơ hội để trau dồi khả năng diễn xuất từ từ.”

Tạ Trúc Tinh nghe ra ý trong lời y, nói, “Có phim mời tôi đóng?”

Là một bộ phim hài cổ trang, cùng một nhà sản xuất với bộ phim Tết lần trước, kịch bản kể về một đại gia đình tam đại đồng đường, vui cười giận mắng, gà bay chó sủa, mỗi một tập là một câu chuyện độc lập, bên sản xuất muốn mời Tạ Trúc Tinh đóng vai trưởng tôn, nhân vật được xây dựng là thiếu gia có mộng tưởng vung kiếm đi khắp thiên nhai, nhưng lại bị trong nhà buộc phải thi công danh.

Câu chuyện thú vị, yêu cầu về kỹ năng diễn xuất cũng không cao.

Biên kịch và đạo diễn đều có bảng vàng trong nghề, các diễn viên nòng cốt cũng rất đáng tin.

Thù lao lại còn khá lý tưởng.

Tạ Trúc Tinh có chút động lòng, hỏi y, “Quay phim vừa đúng thời gian chuẩn bị album thứ hai, có xung đột gì không?”

Đoạn Nhất Khôn đáp, “Tôi hỏi qua, bộ phim này tổng cộng bốn mươi tập, nhân vật cậu đóng chỉ có phần diễn trong mười sáu tập đầu, sau đó hắn đã xông xáo ra giang hồ rồi, thời gian nhất định có thể sắp xếp được, chỉ có điều cậu phải chú ý cả hai bên, sẽ khổ cực một chút.”

Tạ Trúc Tinh cười nói, “Tôi không sợ nhất chính là khổ cực.”

Đoạn Nhất Khôn cũng cười rộ lên, “Vậy tôi sẽ hồi âm giúp cậu.”

Vương Siêu đứng ngoài cửa phòng làm việc chơi game, nghe cửa mở liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn hỏi, “Nói gì cả nửa ngày thế?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Vừa đi vừa nói.”

Vương Siêu liền nhét di động vào túi trong, hắn không muốn nhắc tới chuyện vừa nãy, chủ động ôm lấy vai Tạ Trúc Tinh. Tạ Trúc Tinh cũng không trốn, hai người kề vai sát cánh bước đi.

Đoạn Nhất Khôn từ bên trong đi ra, nhìn theo bóng lưng bọn họ một lát, buồn cười lắc lắc đầu.

“Phim hài cổ trang? Còn phải đi Vân Nam quay?” Vừa nghe xong Vương Siêu liền bắt đầu ồn ào, “Em muốn đóng phim thì để anh hỏi anh cả của anh có bộ phim điện ảnh nào đạo diễn lớn chế tác lớn rồi nhét em vào đoàn phim, phim truyền hình làm sao có tiếng tăm cao bằng phim điện ảnh? Lại còn là thể loại hài nhảm gì, càng tệ hơn, đừng quay.”

Tạ Trúc Tinh vốn rất vui vẻ chia sẻ với hắn, bị hắn quay đầu tạt một chậu nước lạnh, trong lòng không hề thoải mái, nói, “Em đã đồng ý với anh Khôn rồi.”

Vương Siêu nhìn không lọt phim hài cổ trang, cũng chê cậu đi Vân Nam quá xa với không tới, “Thừa dịp còn chưa đi xa, nhanh chóng quay lại nói với ổng là em không nhận đi.”

Tạ Trúc Tinh, “…”

Vương Siêu liền móc điện thoại ra, nói, “Nếu em thấy không tiện, vậy anh nói giúp em.”

Tạ Trúc Tinh ngăn lại, “Được rồi, chuyện đã quyết định sao có thể đổi ý.”

Vương Siêu to mồm, “Kết hôn còn có thể ly hôn mà! Một vai diễn xoàng thôi, vì sao không thể đổi ý?”

Tạ Trúc Tinh, “Đây là công việc của em, anh đừng dính líu vào.”

Vương Siêu nghe cậu phân “anh, em” liền tức giận, “Cái gì mà công việc của em? Nếu không nhờ anh nói anh của anh cho em đi quay bộ phim điện ảnh kia, đạo diễn nào đang yên đang lành lại tìm vũ công như em đi đóng phim?”

Tạ Trúc Tinh, “…” Mới rồi còn nói với Đoạn Nhất Khôn đâu có nhiều chuyện để cãi như vậy, đúng là mất mặt quá.

Cậu không muốn cãi, đơn giản im miệng không nói.

Vương Siêu chẳng hề có chút tinh mắt nào, tự làm chủ, “Được rồi, nói với anh Khôn không nhận phim này, chờ album thứ hai phát hành, anh tìm anh cả anh sắp xếp cho em một bộ phim trong kỳ nghỉ hè, muốn hát ca khúc chủ đề hay muốn đóng tuỳ em chọn, nghỉ hè cho dù phim nhảm tới đâu thì phòng vé vẫn tốt, khỏi phải nói tốt hơn phim hài cổ trang gì gì chạy tới tận Vân Nam quay biết bao?”

Tạ Trúc Tinh không nói.

Vương Siêu dừng bước, đẩy cậu một cái, “Em không nói lời nào là ý gì?”

Tạ Trúc Tinh nghiêm mặt, “Không muốn nói không được hả?”

Vương Siêu cả giận, “Em làm sao vậy? Anh không phải vì tốt cho em hả? Em bày ra sắc mặt này cho ai nhìn?”

Dù sao cũng đang ở công ty, người qua kẻ lại, Tạ Trúc Tinh nói, “Anh nhỏ giọng chút đi, ra ngoài hẵng nói.”

Vương Siêu mạnh miệng, “Anh không đó! Anh cũng đâu có làm chuyện gì mất mặt!”

Tạ Trúc Tinh rất muốn đập hắn, nhẫn nhịn nói, “Vậy anh tự ở lại đây nói một mình đi.”

Tạ Trúc Tinh bỏ đi.

Vương Siêu cũng không đuổi theo, tức giận tới bốc khói, Tiểu Tạ thật đúng là không biết điều, móc tim móc phổi đối xử tốt với ẻm có lợi ích gì? Gọi tới nhà ăn sủi cảo cũng không đi, cho ẻm tài nguyên tốt ẻm còn ghét bỏ, lại còn phân “anh, em”, cái này mà gọi là yêu đương hả? Cũng chỉ có lúc lên giường mới nói chuyện yêu đương thôi.

Tạ Trúc Tinh xuống dưới lầu cũng không đi ngay, chờ trước cửa thang máy cả nửa ngày vẫn không thấy Vương Siêu xuống, hết cách rồi, đành gọi điện thoại cho hắn.

Vương Siêu vào nhà vệ sinh trên lầu ngồi lên nắp bồn cầu chơi game, đang đánh tới lúc ngàn cân treo sợi tóc thì điện thoại của Tạ Trúc Tinh gọi tới, bị chọc tức, không nghĩ ngợi gì tắt đi.

Tạ Trúc Tinh nghe thấy tiếng cắt đứt, cất di động vào, lần này đi thật.

Vương Siêu cúp điện thoại xong liền hối hận, cũng chẳng còn tâm trạng chơi game nữa, cầm di động chờ Tạ Trúc Tinh gọi lại, ngồi tới lúc tê rần cả đùi vẫn không đợi được.

Khập khễnh bước ra khỏi cầu tiêu, hắn cảm thấy thất vọng vô cùng.

Hắn đâu có hi vọng Tiểu Tạ đối xử sến súa với hắn như anh cả đối với em vợ, nhưng dựa vào đâu mà mỗi lần cãi nhau đều phải do hắn nhận sai trước, chỉ vì hắn không biết xấu hổ? Nhìn xem hắn nuông chiều Tiểu Tạ đến quen thói rồi.

Không chiều nữa, thích làm gì thì làm.

Vương Siêu cũng không có gì bận, đi bar.

Tụ tập với đám hồ bằng cẩu hữu lúc trước cùng nhau khoác lác uống rượu, ầm ĩ tới mười một giờ đêm mới tản đi.

Hắn hơi choáng đầu, mấy tháng không đi ra ngoài chơi, tửu lượng giảm sút.

Mấy thằng bạn đòi đi chuyển chỗ chơi cái khác, khỏi cần nghĩ cũng biết cái khác là gì, Vương Siêu tìm một lý do không đi.

Hắn biết tự chủ mình không tốt, không biết chừng mực, sợ mình lại gây ra chuyện gì khác người.

Hắn đã hứa với Tiểu Tạ sẽ không làm loạn với người khác rồi.

Cả người Vương Siêu toàn mùi rượu, đâu dám về nhà, gọi một chiếc xe quay về Vọng Kinh Tây viên.

Từ trong thang máy đi ra, định lấy chìa khoá mở cửa, mò khắp toàn thân lại chẳng thấy chìa khoá đâu.

Ngày hôm nay thật đúng là xui tận mạng.

Hắn tức giận đạp cửa chống trộm một phát.

Cửa chống trộm trước mắt hắn mở ra.

Tạ Trúc Tinh đứng bên trong, nhăn hai bên lông mày hỏi, “Đi uống rượu với ai uống nhiều như vậy?”

Vương Siêu không hề say, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, biết Tạ Trúc Tinh là đang chờ hắn, có chút đắc ý bắt đầu ồn ào, “Ai cho em ở trong nhà anh?”

Tạ Trúc Tinh vốn ngửi thấy toàn thân hắn đầy mùi rượu đã khó chịu, nghe lời này xong liền sẵn tiện đáp, “Được, vậy em đi.”

Cậu lập tức định bước ra ngoài, Vương Siêu vội ôm chặt lấy cậu, cả giận, “Em không thể học anh không biết xấu hổ hơn chút hả? Mặt mũi đáng giá mấy đồng chứ?”

Tạ Trúc Tinh không để ý tới hắn, chất vấn, “Anh uống rượu với ai?”

Vương Siêu, “Đều là đàn ông!”

Tạ Trúc Tinh kề sát lại người hắn hít một hơi, chỉ có mùi rượu.

Vương Siêu vui vẻ hơn chút, tự vạch cổ áo mình ra cho người ta ngửi, “Ngửi thấy gì?”

Tạ Trúc Tinh ôm lấy eo hắn, ôm hắn vào nhà, đóng cửa kỹ lại mới mắng một câu, “Dâm đãng.”

Hai người hôn môi, Tạ Trúc Tinh bấm đến ngắt đi trên người Vương Siêu.

Vương Siêu yêu thích sức lực thế này, sảng khoái đến mức rầm rì.

Hôn đủ rồi ngồi xuống sopha, Tạ Trúc Tinh rót chén nước ấm cho hắn.

Vương Siêu choáng váng đầu, ngã chỏng vó lên trời ngồi đó hỏi cậu, “Đi Vân Nam quay bộ phim kia bao lâu lận?”

Tạ Trúc Tinh đáp, “Nửa tháng.”

Vương Siêu suy nghĩ một chút, nửa tháng vẫn còn nhịn nổi, “Vậy cũng được.”

Tạ Trúc Tinh mím mím môi, một lúc sau mới nói, “Thực ra vai diễn này… Em muốn mua nhà ở Bắc Kinh, quay vai này xong là đủ tiền rồi, có điều nhất định chỉ được căn nhà nhỏ, trước tiên ở tạm vậy.”

Vương Siêu ngồi bật dậy, hai mắt tròn vo, sốt sắng hỏi, “Vậy em mua nhà, là muốn ở chung với anh hả?”

Tạ Trúc Tinh, “Anh không muốn sao?”

Vương Siêu đương nhiên muốn, hỏi tiếp, “Vậy em không lấy vợ?”

Tạ Trúc Tinh nhìn hắn nở nụ cười, thấp giọng đáp, “Anh không phải vợ của em ư?”

Mặt Vương Siêu oạch một phát đỏ bừng, trong lòng không nhịn được nhưng vẫn muốn mạnh miệng, “Cút đi, em bớt chiếm tiện nghi của bố nha, bố đây có một khối kim cương cm, bây giờ bố chỉ là nhường em thôi.”

Hắn liên miên nói không dứt, lừa mình dối người, mặt càng lúc càng đỏ.

Tạ Trúc Tinh nhìn rất buồn cười, gọi hắn một tiếng, “Tiểu Siêu.”

Vương Siêu ngưng miệng, đôi mắt càng thêm to tròn, Tiểu Tạ chưa từng gọi hắn thân mật như vậy.

Da mặt Tạ Trúc Tinh rất mỏng, trước khi nói ra miệng còn ngại ngùng rũ tầm mắt, sau khi ngước lên mới trịnh trọng nhìn thẳng vào mắt Vương Siêu, “Em muốn cùng anh dùng nắp bồn cầu xanh lam cả đời.”

Vương Siêu, “…”

Lời tỏ tình của Tiểu Tạ cũng cmn dễ nghe quá đi.

Vương Siêu cũng muốn nói vài lời tỏ tình êm tai, nhưng lại không nghĩ ra nổi, cả người bức bối vô cùng, bèn đứng lên nhanh chóng lột sạch quần áo của mình, nằm úp sấp trên ghế sopha mân mê cái mông, nóng lòng thúc giục, “Mau tới đây mau tới đây, bố sinh con cho em.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio