Phá Tan Mối Hận Gió Xuân

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối sắc trời u ám nên nửa đêm có mưa, không khí mát mẻ hơn.

Thể chất trong cơ thể Diệp Cô Dung đối với nhiệt độ trong ngày rất mẫn cảm, cô cuộn lấy chăn quanh mình khiến cho Nhan Cảnh Thần dở khóc dở cười, đành phải ôm chặt cô vào lòng. Cô ngủ rất khó chịu, quen ngủ giường lớn rồi, ở khách sạn này chỉ là giường nhỏ không thể lăn qua lăn lại, cô lật qua lật lại nhiều khiến cho cả hai ngủ không ngon. Nhan Cảnh Thần bỗng nhiên ôm cô đặt lên người mình, rồi đưa tay đánh vào mông cô một cái.

Diệp Cô Dung đau quá kêu lên, trợn mắt với anh: "Sao lại đánh em?"

Nhan Cảnh Thần trừng mắt lại :"Vì sao tắt máy? Em có biết làm anh sắp phát điên lên không."

Anh không đề cập tới thì thôi, nhắc tới làm cô cũng phát hỏa: "Anh không biết xấu hổ còn nói, tin thì không gửi, điện thoại thì không gọi được, có quỷ biết anh đang làm gì?"

"Cho nên em mới tắt máy, hại anh từ Tô Châu đi tìm em, còn gọi điện thoại cho em không biết bao lần, còn suýt nữa báo cảnh sát.."

"Anh là ác nhân mà còn gửi cáo trạng, cho tới bây giờ cũng chỉ có mỗi anh là biết công việc thôi..."

"Trời đất chứng giám, để được về nhanh với em, anh làm đến quên cả ngày đêm, thậm chí còn không tham gia cuộc họp quan trọng sáu tháng cuối năm với ban giám đốc, chỉ gửi cho Boss một bản báo cáo..."

"Cho nên đến thời gian gọi điện thoại cũng không có đúng không?" Diệp Cô Dung không chút nào cảm động.

"Anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ."

"Đến bây giờ em cũng chỉ bất ngờ, chứ không có vui." Diệp Cô Dung đã bớt giận, nhưng vẫn mạnh miệng.

Hai người lúc nãy thì nhu tình mật ý quá nhiệt liệt, quay ngoắt lại đã đối chọi với nhau gay gắt, thật khiến người khác bó tay. Nhan Cảnh Thần trầm lặng chốc lát, ngữ khí mềm đi, cố ý tủi thân nói: "Vậy em gặp anh thì không vui đúng không?"

"Tuyệt không."Diệp cô Dung hừ một tiếng, lật người qua không để ý tới anh.

Anh bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: 'Có đau không? Để anh xem nào." Nói xong đưa tay ra xoa xoa, lại bị DIệp Cô Dung gạt đi. Anh nghiêng mặt qua tiếp tục xoa, cô nhắm mắt lại không để ý tới anh, qua một lúc bỗng nhiên toàn thân run lên như bị điện giật, xoay vội người lại, cơ thể lại bị anh giữ chặt không cử động được, chỉ nghe anh ám muội hỏi: 'Còn đau không?"

Diệp Cô Dung vội xin tha: 'Không đau, anh mau thả tay ra."

Nhan Cảnh Thần căn bản không thèm để ý tới cô, cũng không biết anh chui vào trong chăn làm ra cái trò quỷ gì, nói chung Diệp Cô Dung bị anh triệt để đối phó, một chút cáu kỉnh đã biến mất.

Mưa đến sau nửa đêm thì nhỏ dần đi, chỉ còn tí tách tí tách, giọt mưa dưới mái hiên trong đêm lại nghe vô cùng rõ. Hai người không buồn ngủ, ôm nhau trong chăn rì rầm nói chuyện nho nhỏ. Nhan Cảnh Thần nghe xong chuyện kia cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong ý thức bỗng nhiên có một sự sợ hãi mơ hồ, lúc này anh không hy vọng Diệp Cô Dung xảy ra bất cứ biến cố gì, không muốn cô dính dáng đến bất cứ chuyện phức tạp gì.

Diệp Cô Dung nhận thấy anh đột nhiên yên lặng, kỳ lạ hỏi: 'Anh không nói gì à"

Nhan Cảnh Thần thở dài, trả lời kiểu khác: 'Anh mong cả đời này của em chỉ có anh là gút mắc của em thôi."

Diệp Cô Dung ngẩn ra, sau đó hiểu ra, thật sự là câu nói tình cảm xúc động nhất trong cuộc đời cô, dòng nước ấm trong lòng lại lay động, cô ôm chặt lấy anh. Nhan Cảnh Thần hôn lên môi lên tóc cô, trầm lặng chốc lát, bỗng nhiên nói: 'Dung Dung, mẹ anh có thể sắp tới Thượng Hải."

"Đi du lịch à?" Diệp Cô Dung hỏi.

"Bà muốn gặp em."

"A?"

"Em không muốn?"

"À, Không phải, chỉ là cảm hơi thấy đột ngột..."

Nhan Cảnh Thần thở dài nhe nhàng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống, Diệp Cô Dung đổi tư thể khác thoải mái hơn trong lòng anh, nói: "Cảnh Thần, mấy ngày nay em chỉ nhớ mãi một câu nói của anh."

"Anh nói nhiều câu nhảm lắm, em nhớ câu nào?"

"Anh từng nói, khi một sai lầm được phát sinh, có thể vừa lúc cuộc đời chúng ta mới bắt đầu. Em gần đây cứ luôn nghĩ, em và anh có phải là đang bắt đầu không?"

Nhan Cảnh Thần càng yên lặng.

"Có thể, thời gian tới thật sự có rất nhiều chuyện đang chờ chúng ta, nếu như năng lực con người có hạn, em sẽ không nghĩ ngợi nhiều. Cảnh Thần, em chỉ muốn cho anh biết, không phải em không tin anh, là em không tin được số phận, không tin tương lai." Cô bỗng nhiên thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng tất cả những điều đó đều không ngăn cản được việc em luôn nghĩ về anh, Cảnh Thần, em vô cùng nhớ anh." Nói xong cô cầm lấy tay anh đưa lên môi hôn.

Nhan Cảnh Thần không nói gì, hạnh phúc khiến anh không thể nói thành lời.

Diệp Cô Dung ngẩng lên nhìn anh, nói rõ ràng: 'Em quyết định rồi..."

"Cái gì?" Nhan Cảnh Thần lòng đầy chờ mòng nhìn cô.

"Em quyết định sẽ tin tưởng tương lai, cố gắng làm việc, mỗi ngày hướng về phía trước..." Cô nói mà ngay cả mình cũng phải bật cười lên.

Nhan Cảnh Thần không có được đáp án trong dự liệu, vô cùng bất mãn kì kèo với cô: "Còn anh thì sao?"

Diệp Cô Dung cười nói: "Anh cũng chỉ là một phần trong cuộc sống của em thôi."

Nhan Cảnh Thần thấy chưa đủ: 'Chỉ là một phần thôi sao?"

Diệp Cô Dung cố ý đùa anh: "Thậm chí còn chưa đến một phần..."

Nhan Cảnh Thần nheo mắt lại: "Mông của em lại ngứa rồi à?"

Diệp Cô Dung lập tức thay đổi: 'Nhưng phần đó đang trong tình trạng ở mức tăng liên tục..."

Vì vậy Nhan Cảnh Thần chuyển sang vui vẻ, hai người kề sát vào nhau trên chiếc giường chật hẹp tiếp tục thì thầm, câu được câu không, thật đúng với câu 'nửa đêm không người thì nói nhỏ". Xắc trời bên ngoài nhờ nhờ sáng, tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ đã vội ngừng hẳn, như sợ mọi người quên ở đây chính là vùng sông nước trong mộng Yên Vũ GiangNam.

Diệp Cô Dung ngả vào ngực anh, cảm giác cảnh sắc bầu trời chưa lúc nào đẹp như lúc này, quá đẹp, lại khiến người ta ưu sầu, tự đáy lòng lại thở dài. Cô bắt đầu ngủ say, ngay cả bản thân mình cũng không biết, khi hôm sau thức dậy đã là buổi trưa.

Bởi vì đêm mưa một trận, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều, cả đêm cô nằm trong lòng Nhan cảnh Thần ngủ rất ngon ấm áp, nhưng hại anh nằm cùng giường mà hắt xì cả đêm. Áo sơmi của anh đã mặc một ngày đêm, nhìn đã nhăn nhúm, nhưng với người này thì mặc gì nhìn cũng đẹp, ngọc thụ lâm phong hơn hẳn người khác.

Diệp Cô Dung giúp anh chỉnh trang quần áo, rồi kiễng chân hôn lên mặt anh một cái, Nhan Cảnh Thần cúi xuống vô cùng phối hợp, đuôi lông máy hiện nét cười, bị lây nhiễm theo cô cũng vô cùng vui vẻ.

Buổi trưa, tài xế của Nhan Cảnh Thần gọi điện thoại tới báo, cô mới biết thì ra là anh có lái xe đưa tới. Từ lúc đó cô không còn phải lo lắng vấn đề quay về nữa. Hai người ăn no xong thì di dạo, bởi vì đêm qua mưa một trận, Ô trấn càng trong lành thuần khiến, không khí tươi mát hơn hôm qua.

Máy ảnh của Diệp Cô Dung không chút nào nhàn rỗi, tiếc rằng Nhan Cảnh Thần không chịu phối hợp, nếu không phải nhăn trán thì cũng vểnh mồm lên, làm thế nào cũng không chịu cười một cái, cô tạo hình cho anh cả nửa ngày cũng không xong, anh còn tức giận nói: "Anh có gì hay mà chụp, chụp phong cảnh đi...Haizz, đừng mà, như vậy rất quái dị đó."

Diệp Cô Dung không biết thì ra anh ghét chụp ảnh như thế, làm cô không ngừng cười mãi.

Cô cũng giống như hầu hết các cô gái đều thích đi dạo phố, các cửa hàng ở ven sông hay đường phố bất kể có hay không cô đều ghé vào xem một chút, vẻ mặt của Nhan Cảnh Thần thì vô cùng kiên nhẫn. Cô chọn một búp bê vải móc lên điện thoại di động cho anh, vẻ mặt anh như gặp nạn: "Cái này hình như có chút ấu trĩ thì phải?"

"Vậy thì đôi gối hình chú chó đốm và chiếc cà vạt hình vịt donald thì không ấu trĩ à?"

"Cái đó là hấp thụ ánh sáng tương đối thấp..."

"Được rồi, em mang về tặng người khác là được..."

"Thật ra, cái này cũng khá đáng yêu đấy." Nhan Cảnh Thần chộp lấy chiếc móc treo trong tay cô, đút vào túi quần tây, không may mắn bị bà chủ cửa hàng nhìn thấy, bà ta vội kêu lên: 'Này, cậu lấy cái kia còn chưa trả tiền..."

Lập tức, mọi ánh mắt trong cửa hàng dồn vào, Nhan Cảnh Thần mặt đỏ bừng lên, vội lấy tiền trong ví ra trả tiền. DIệp Cô Dung cố nén cười, vội tiện tay cầm thêm mấy cái móc treo, cùng nhau trả tiền.

Hai người đi được vài bước, bỗng nhiên DIệp Cô Dung nghiêm túc hỏi: "Cảnh Thần, mẹ anh là người như nào?"

Nhan Cảnh Thần hơi suy tư một chút: 'Bà là một người rất hiền lành, có đôi lúc cũng rất nghiêm khắc, nhưng nói chung, không cần lo lắng."

Diệp Cô Dung không khỏi mỉm cười, hỏi vấn đề khác: 'Bà ấy lúc nào sang?"

"Chưa xác định được ngày cụ thể."

"Anh đã nói với họ như nào?"

"Em là..."

"Em hả?'

"Anh nói là anh sắp kết hôn rồi, đối phương là một cô gái Thượng Hải." Nhan Cảnh Thần bật cười lên khi thấy vẻ khẩn trương của cô.

"Vậy họ có phản ứng gì?"

"Khiếp sợ..."

"Hả?"

"Sau đó thì thật vui mừng."

"Sau đó mẹ anh muốn gặp em?"

"Bà đang chờ tin tức của anh..." Nhan Cảnh Thần có chút trầm ngâm, nói: 'Chuyện này anh phải hỏi ý kiến của em trước. Chúng ta sống bên nhau điều kiện trước tiên là em phải yêu anh."

Diệp Cô Dung dừng bước, ngẩng lên nhìn anh.

Anh bất đắc dĩ nhún vai: 'Vốn không định nói với em, bởi vì không muốn tạo cho em nhiều áp lực, nhưng anh không kiềm chế được, loại cảm giác này rất mâu thuẫn, haizz..." Nói xong đưa tay lên đầu gãi mái tóc xoăn.

Diệp Cô Dung nhìn bộ dạng trẻ con của anh, cảm giác trong lòng vô cùng êm ái, không biết là có phải do ảnh hưởng của vùng sông nước Giang Nam không mà giọng nói của cô cũng trở nên dịu dàng như giọt nước nổi trên mặt nước: 'Ngốc ạ, nói cho em biết là đúng, chuyện này em cũng có phần mà..."

Nhan Cảnh Thần mìm cười, nhưng cô dừng lại không nói tiếp nữa.

Anh có chút bất mãn: 'Vậy thôi sao?"

Diệp Cô Dung hỏi lại: 'Còn như nào nữa?"

Nhan Cảnh Thần tốt bụng nhắc nhở cô: "Lúc này em phải nói, em yêu anh chứ."

Diệp Cô Dung gian xảo nháy nháy mắt: "Cảm ơn! Anh đã nói hơn một lần rồi."

Nhan Cảnh Thần thở dài rất to, vậy là đơn giản đã bị cô lừa rồi.

Sau bốn giờ chiều, gió thổi mạnh hơn, nhiệt độ giảm xuống, bởi vì Nhan Cảnh Thần bị cảm nhẹ nên hai người cùng quay về, nhưng tâm trạng của Nhan Cảnh Thần vô cùng hào hứng, vì vậy hai người ở lại thêm một đêm. Ngày hôm sau đi ô tô tới lâm viên Tô Châu dạo một ngày rồi mới quay về. Đến Thượng Hải thì khí trời đột nhiên thay đổi, bệnh cảm của Nhan Cảnh Thần có xu hướng nặng thêm. Hai người về đến nhà thì việc đầu tiên cần làm là tắm nước nóng.

Diệp Cô Dung tắm rửa xong trước, vừa lau tóc vừa đi tìm túi quà tặng. Lúc trên xe đi về Nhan cảnh Thần có nói với cô là lần này trở về sẽ tặng cho cô một mòn quà, còn cố ý nhờ một người chuyên nghiệp lựa chọn cho. Cô cứ hỏi mãi anh cũng không chút tiết lộ, càng khiến cô thêm tò mò.

Lúc này cô tìm được trong hành lý của anh một hộp quà, bên trong đóng gói rất tinh xảo đẹp mắt, cô lật qua lật lại xem, đoán không ra là vật gì bên trong. Đang do dự có nên bóc ra xem không thì Nhan Cảnh Thần đi ra, trên người quấn khăn tắm, tóc còn đang ẩm ướt nhỏ nước, thấy cô cầm gói quà, bỗng nhiên mắt sáng rực nhìn cô cười dịu dàng không nói gì.

Diệp Cô Dung nhận được quà đương nhiên vô cùng vui sướng, vừa đuổi anh đi mặc quần áo, vừa mặt đỏ tim đập suy đoán: Chẳng lẽ là nội y?

Kết quả mở ra xem, cô giật mình, vội vã giở bản hướng dẫn đọc cẩn thận từng chữ cái tiếng Anh một, chưa xem xong mặt đã đen xì, tiểu vũ trụ hoa lệ bùng cháy.

Lúc Nhan Cảnh Thần mặc quần áo xong đi ra, thấy cô cầm món quà trên tay đứng ở bên túi hành lý, sắc mặt đỏ bừng, hai mắt sáng rực, còn tưởng cô rất vui, liền vui vẻ hỏi: "Thích không?"

Diệp Cô Dung hỏi lại: "Anh nghĩ sao?"

Nhan Cảnh Thần chau mày không giải thích chỉ nhìn cô.

Diệp Cô Dung hỏi lại: "Nếu như em tặng cho anh một hộp thuốc tráng dương, anh sẽ thế nào?"

Nhan Cảnh Thần biết không ổn rồi, vội và cười làm lành nói: 'Tuy rằng anh tạm thời không cần cái này, nhưng anh rất cảm ơn..."

Diệp Cô Dung gật đầu: "Được rồi, em biết ý của anh rồi." Nói xong ném món quà vào trong hành lý, nhanh chóng gói gém lại.

Nhan Cảnh Thần thấy có chút gì đó không hợp lý, vội hỏi: 'Dung Dung, em làm gì vậy?"

Diệp Cô Dung không thèm nhìn anh, ném cái túi ra ngoài cửa: "Anh về nhà anh mà ở đi."

"Không đâu..." Nhan Cảnh Thần vội vã chạy tới lấy lại cái túi: 'Anh muốn ở với em."

"Anh tự mà đi tìm người có kích thước có thể thỏa mãn anh đi."

"Em thỏa mãn anh rồi."

"Em không hợp với tiêu chuẩn của anh..."

"Hễ là của em, đều là tốt."

"Nói như vậy, món quà này không phải là tặng cho em, mà là tặng cho phụ nữ khác?"

Những lời này làm anh rơi vào sự bế tắc. Anh giật mình, vội giải thích: 'Giả như có thể càng trở nên hoàn mỹ, hấp dẫn hơn một chút, không phải là tốt hơn sao?"

Bất kể giọng điệu hay thái độ của anh có chân thành đến thế nào, nhưng Diệp Cô Dung cũng không động lòng, cô đẩy anh cùng với túi hành lý ra ngoài cửa.

Nhan cảnh Thần mặc áo ngủ cùng đôi dép trong nhà đứng ở bên ngoài giải thích một hồi, bên trong không có chút động tĩnh gì. Đến khi anh ủ rũ kéo túi hành lý chuẩn bị đi thì cửa nhà đột nhiên mở, một chiếc túi xách bay vèo ra ngoài, rồi tiếng cửa đóng sập lại, căn bản không cho anh một chút cơ hội nào.

Anh cầm túi lên xem, bên trong là đồng hồ đeo tay và đồ dùng hàng ngày của anh. Thấy những cái này anh chau mày lại, yên lặng chốc lát rồi tìm điện thoại do động trong túi gọi, vừa có chuông đầu tiên, lập tức bị ngắt luôn.

Ước chừng lúc này là hơn bảy giờ, thang máy lục đục có người ra vào, thấy cảnh anh bị đuổi ra khỏi nhà thì vô cùng kinh ngạc, có người không nén được còn cúi đầu cười trộm.

Anh dừng lại một chút, rồi cầm túi hành lý và túi xách vào thang máy, chiếc gương bên trong thang máy soi rõ gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, không có biểu hiện gì, chỉ có đôi mắt đen kịt càng trở nên thâm trầm.

Anh không ngờ Diệp Cô Dung lại như vậy. Vài phút trước còn nhu tình mật ý, chỉ chớp mắt thì thay đổi hoàn toàn, không cho anh có cơ hội giải thích, còn tắt điện thoại. Thật sự là ấu trĩ. Quá ngây thơ.

Diệp Cô Dung không biết Nhan Cảnh Thần nghĩ về cô như thế, nếu biết cô càng giận hơn. Cô lấy quần áo bẩn trong túi du lịch ra ném vào máy giặt, thu dọn những thứ rối loạn một chút, rót cho mình một cốc nước nóng rồi quay về giường đờ ra.

Mòn quà của Nhan Cảnh Thần là một sản phẩm nâng ngực.

Thật quá đả kích người khác, quá đả kích tự tôn của người ta! Nếu anh thích loại bộ ngực lớn, vì sao còn tìm đến cô làm gì? Thật sự là quá đáng.

Cô thẹn quá hóa giận tiếp đó giận tím mắt đuổi anh ra ngoài.

Giờ uống một cốc nước nóng đã bình tĩnh hơn một chút, cô bắt đầu hối hận rồi, nhìn mà xem, bên ngoài trời mưa liên miên, không khí đột nhiên lạnh xuống, anh lại đang bị cảm, ăn mặc phong phanh, vậy mà cô lại đuổi anh ra ngoài hình như là hơi quá. Vả lại hai người vừa mới kết thúc một chuyến đi du lịch ngọt ngào, cô đang thoải mái hưởng thụ tình yêu mặn nồng, bỗng nhiên lại nóng giận với anh như thế, dường như là hơi quá kích...

Chỉ sau hai giây, thái độ của cô bỗng nhiên chuyển biến lớn, trong lòng áy náy, ngay cả cơm tối cũng không ăn, sau một hồi ngẩn ngơ, tự cảm thấy tính tình của mình gần đây càng lúc càng kiêu căng. Đại để khi biết có người chiều mình, bao dung mình, tính tình phụ nữ vốn dĩ sinh ra là bộc lộ ra ngoài hết. Hiện giờ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, những thói xấu này không ảnh hưởng đến toàn cục, có khi còn là một loại thuốc có tác dụng xúc tiến tình cảm, nhưng tóm lại là không thích hợp để quá phóng túng. Thật ra dù sao chỉ là một sản phẩm nâng ngực thôi mà, rất bình thường thôi, cô tự giễu mình một chút, giờ đã như vậy rồi, đã đâm lao phải lao theo thôi.

Cô ý thức được những điều này càng thêm xấu hổ tự trách mình, gần đây thái độ của cô đối với Nhan Cảnh Thần, lúc vui lúc buồn, ngọt ngào cay dắng, tâm trạng thay đổi liên tục, hoàng toàn là bị sự tác động từ anh. Loại cảm giác này nhiều năm qua cô đã không còn, giờ không khỏi có chút thích thú, lẽ nào nói mình đã...

Đúng lúc này bên ngoài cửa bỗng nhiên có tiếng "bùm" một cái, cô đang ngồi trên giường chìm đắm trong suy tư liền giật nảy mình, không đi dép chạy ào ra ngoài, nhìn qua mắt mèo, mấy bà Diệp đang cầm chìa khóa mở cửa, sắc mắt có vẻ không tốt lắm.

Khóa cửa nhà cô đã đổi hồi tháng tám năm ngoái, chìa khóa của mẹ đương nhiên là không mở được rồi.

Cô vội mở cửa, trách: 'Mẹ à, mẹ muốn hù chết con à, mẹ đến sao không gọi điện thoại cho con?"

Bà Diệp còn tức giận hơn so với cô, quát: 'Con làm gì trong nhà vậy, vì sao không nghe điện thoại? Điện thoại di động cũng không mở, con làm quỷ gì vậy?"

Lúc này cô mới nhớ ra mình vừa rồi giận Nhan Cảnh Thần nên đã tắt điện thoại, nào có ngờ tới tự nhiên mẹ đến chứ? Vì vậy cô vội vã giữ cửa để bà đi vào, vừa hỏi: "Mẹ à, mẹ vừa đi du lịch về à? Bố đâu ạ?"

"Mau xuống lầu giúp bố mang đồ lên .." Bà Diệp phủi phủi bọt nước trên người, rất giận mà nói.

Cô vâng một tiếng, đi dép ra ngoài. Thang máy vừa lúc đi lên, ông Diệp mặc áo khoác màu xám đang đứng ở trong, vui vẻ cười với cô, dưới chân là bốn năm túi plastic, còn có hai ba lô căng phồng, cũng không biết trong đó là gì, cô vội bước nhanh đến giúp, hỏi: 'Bố à, bố mẹ mua gì vậy?"

"Cái đó phải hỏi mẹ con..." Ngữ khí ông DIệp bùi ngùi không kể xiết. Ông hơi cúi xuống, mắt kính dính đầy nước mưa, nhìn có chút chật vật.

Diệp Cô Dung vội vã lấy dép cho ông thay, sau đó để bố mẹ đi vào buồng vệ sinh rửa mặt mũi, biết bố mẹ chưa ăn cơm tôi, cô vội gọi điện đến nhà hàng đặt cơm.

Cô vừa ngắt điện thoại, bà Diệp từ buồng vệ sinh đi ra, cầm trong tay một bộ dao cạo râu, nét mặt có chút kỳ lạ. Diệp Cô Dung nhìn thấy, tim đập thình thình, thầm kêu không xong rồi, nguy hiểm rồi, quá nguy hiểm rồi! Đồng thời cũng thấy vạn phần may mắn, may mà đã đuổi Nhan cảnh Thần đi rồi, nếu không thì thật không thể tưởng tượng được.

"Dung Dung, đây là cái gì?" bà Diệp tính cách luôn thẳng thắn trực tiếp, không bao giờ vòng vo.

"A, cái gì ạ?" Diệp Cô Dung cố ý không nhìn mẹ, chỉ nhìn chăm chú vào điện thoại giả vờ gửi tin nhắn, đầu óc bắt đầu xoay chuyển, trong nháy mắt đã có vài ý nghĩ trong đầu.

Bà Diệp dí sát đồ trước mặt cô :"Cái dao cạo râu này..?"

Diệp Cô Dung thấy tránh không được, lập tức nói loanh quanh: 'Trời ơi, thị lực mắt mẹ thật tốt, mẹ tìm thấy ở góc nào vậy?"

Bà Diệp mắt sáng như đuốc: 'Ngay ở bệ rửa mặt buồng vệ sinh, là hàng hiệu."

Diệp Cô Dung cười gượng: "Là hàng hiệu ạ? Ha ha, con không để ý..."

Bà Diệp cũng không cần nhiều lời vô ích với cô: 'Buồng vệ sinh của con sao lại có đồ của đàn ông? Con có bạn trai à?"

"Không có ..." Diệp Cô Dung vội kêu lên, gần như theo bản năng phủ nhận, "Cái này, cái này là con dùng để cạo lông chân."

"Còn nói dối." Bà Diệp quát lên, giận tái mặt: "Là Trần Duyệt phải không? Mấy hôm trước con còn gọi điện hỏi về cậu ta..."

Diệp Cô Dung vội giải thích: 'Không phải ạ, không phải cậu ta."

Lời này chẳng khác nào tự nói ra, bà Diệp nghi ngờ nhíu mày, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng không nhịn được: "Có đúng là Nhiếp Dịch Phàm không?"

Diệp Cô Dung ngẩn ra, hoàn toàn không ngờ mẹ mình lại suy đoàn đến đó, nhất thời không biết trả lời sao, trong lòng chỉ cười khổ.

Bà Diệp thấy bộ dạng ngây ngốc của con gái, cho rằng mình nói đúng, liền thở dài, ngồi xuống ghế sô pha, dùng giọng điệu thấm thía nhắc nhở: "Dung Dung, mẹ biết các con có tình cảm nhiều năm, trong khoảng thời gian ngắn rất khó buông xuống. Nhưng tục ngữ có nói, đau ngắn không bằng đau dài, hai người các con nếu thật sự không quên được nhau, con thật sự có thể tha thứ cho nó, vậy thì các con mau mau kết hôn đi, mẹ và bố con chỉ còn mỗi nỗi băn khoăn này thôi. Nếu như con không tha thứ cho nó, thì ngàn vạn lần không nên tái hợp lại với nó, dây dưa không rõ, con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi hả? Con còn bao nhiêu năm nữa để làm lại chứ? Con..."

Diệp Cô Dung thở dài, cô biết mẹ mình muốn nói gì, nhưng để bà quên chú ý tới chiếc cạo râu không hỏi chủ nhân của nó nữa, thì cô để mặc bà tiếp tục lải nhải. Nhưng ông Diệp thì không chịu được: 'Bà không để cho con nó yên à, sao suốt ngày bà chỉ biết lải nhải..."

Bà Diệp nghe vậy thì tức giận, lập tức thay đổi giọng quay sang mắng ông Diệp một trận, tận đến khi nhân viên nhà hàng mang cơm đến mới ngừng được trận khẩu chiến này. Một nhà ba người ăn cơm xong, bà Diệp liền bắt đầu chia chiến lợi phẩm của chuyến du lịch, như là lá chè dại, dụng cụ cắt gọt các loại, còn có đồ ăn đặc sản, Diệp Cô Dung vô cùng xấu hổ, cùng là đi du lịch trở về, căn bản cô không nghĩ phải mua quà tặng gì cho bố mẹ.

Đêm đó mưa phùn róc rách, ông bà Diệp ngủ tại nhà con gái. Trong phòng còn lưu lại mùi vị của Nhan Cảnh Thần, bà Diệp lại tiếp tục lải nhải. Diệp Cô Dung nghĩ, dù sao bà cũng đã hiểu lầm rồi, cứ để bà hiểu lầm vậy. Liền tỏ ra dáng dấp ngoan ngoan nghe lời dạy bảo. May mà bà Diệp cũng mệt, sức lực tiêu hao, rất nhanh tỏ ra buồn ngủ. Vì vậy cô nhanh chóng mời bố mẹ đi nghỉ sớm, quay về phòng rồi mới thở phào một hơi.

Đêm nay cô lại không ngủ được, lât qua lật lại suy nghĩ rất nhiều, dù sao mẹ nói nhiều, nhưng không phải không công nhận là những lời bà nói rất có lý, chính xác cô không còn trẻ trung gì nữa, không đủ dũng khí sống cô độc, mà cũng đến lúc phải lập gia đình, vậy thì không thể không nói về chuyện Nhan Cảnh Thần được, vòng tròn trái đất không dễ tìm được người mình yêu. Đúng vậy, trong thành phố này không thiếu đàn ông độc thân, nhưng cô không biết cuối cùng người nào sẽ là chồng của mình, về tư, cô lại bắt được một Nhan cảnh Thần quý giá, lúc này cô ghét bản thân mình, giống như cô bất đắc dĩ lựa chọn anh, có trời biết, cô hiểu rõ mình thật lòng thích anh. Nhưng phụ nữ đến tuổi này rồi, rất khó khăn để mở rộng một tình yêu thuần túy, hoặc ít nhiều là đủ thứ màu sắc hỗn loạn của tính toán được lấy hay bỏ.

Cô nằm trên giường trở mình, mắt hướng ra cửa sổ thở dài, từng giọt mừa gõ vào cửa kính, phát ra âm thanh, càng khiến người ta thêm sầu. Cô trở mình hết cả một đêm, cuối cùng quyết định chờ Nhan Cảnh Thần gọi điện tới thì nhân cơ hội đó sẽ xuống nước, giảng hòa.

Nhưng ngày hôm sau, Nhan Cảnh Thần không chỉ không gọi điện thoại tới, ngay cả một tin nhắn cũng không có. Lúc đầu Diệp Cô Dung còn có thể trấn tĩnh làm việc, thấy thời gian chỉ mười hai giờ, anh một chút động tĩnh cũng không có, cô thấy có chút kỳ lạ, không hợp lý chút nào, rồi còn phải vội vàng đi ăn trưa.

Cô do dự chốc lát, chủ động gọi điện thoại tới, nhưng điện thoại tắt máy.

Lần này, cô không thể bình tĩnh được nữa.

Không bình thường, người cuồng công việc sao lại còn tắt máy? Chẳng lẽ tối qua bị cảm nặng thêm, không đi làm? Hay là có lý do khác?

Cô nghĩ một chút, rồi lập tức gọi điện thoại cho La Tố Tố, "Tố Tố, Nhan Cảnh Thần có đến công ty không?"

La Tố Tố kỳ lạ: "Không biết, tớ và anh ta cách nhau ba tầng lầu..."

"Cậu đi xem giúp tớ anh ấy có ở đó không, được không?"

"Việc này...Hình như không hay lắm?" La Tố Tố vì sự kiện cuộc gọi điện thoại lần trước mà vô cùng xấu hổ, đến nay cô không có việc gì thì không dám tùy tiện đi lại trong công ty, rất sợ gặp phải tổng giám đốc đại nhân. Thế nhưng, tính nhiều chuyện lại nổi lên, cô vô cùng mẫn cảm hỏi thăm: "Sao cậu không trực tiếp hỏi anh ta? Hai người xảy ra vấn đề gì à? Có đúng là anh ta có khuynh hướng gây rối gì không?"

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Diệp Cô Dung biết bạn tốt xưa nay trí tưởng tượng vô cùng kinh người, giải thích: "Điện thoại của anh ấy tắt rồi, tớ không tìm được anh ấy, cậu giúp tớ lên lầu xem..."

"Có thể, nhưng tớ muốn tin tức độc nhất vô nhị."

"Cậu đi xem trước đi, sau đó tớ nhất định nói cho cậu biết."

"Chờ tớ ăn cơm đã, đến phòng tổng giám đốc, đại khái là năm mười phút thôi, lúc này còn không chịu kể à?"

Diệp Cô Dung bất đắc dĩ đành phải đem chuyện tối qua giản lược kể lại, La Tố Tố nghe xong cười ngặt nghẽo, hoàn toàn không thể tin được tổng giám đốc luôn anh minh quyết sách lại có hành động như vậy. Nhưng ngược lại tin tức có giá trị này tuyệt không thể lộ ra ngoài, La Tố Tố nghĩ nghĩ, quả thật vẫn cười to ngặt nghẽo.

Diệp Cô Dung đưa điện thoại ra xa, im lặng thể hiện sự bất mãn.

La Tố Tố cuối cùng ý thức được mình có hơi quá trớn, vội ngừng cười: "Để tớ lên xem, chờ một chút rồi gọi cho cậu."

Diệp Cô Dung lập tức cúp điện thoại, ngồi đợi tin tức.

Chưa đến một phút, La Tố Tố nhắn tin tới: Nhan Cảnh Thần không đi làm.

Vì vậy, cả buổi chiều Diệp Cô Dung đều không có tâm trạng làm việc, vất vả chịu đựng cho đến khi hết giờ làm, bắt xe về nhà lấy hai chiếc áo sơmi để mượn cớ để tới nhà thăm, sau đó xuống lầu đến thẳng nơi Nhan Cảnh Thần ở.

Người mở cửa ra là một cô gái, thấy cô thì giật mình đôi chút, rồi quan sát cô từ trên xuống dưới.

Diệp Cô dung còn giật mình hơn, trước khi lên nhà cô còn tưởng tượng một vài hình ảnh tình cảm, duy nhất không thể ngờ trong nhà Nhan cảnh Thần lại có phụ nữ, mà cô gái này lại rất xinh đẹp, khí chất cao nhã, mặc chiếc váy màu xanh dương giữ cánh cửa, sống động như đang quảng cáo chiếc cửa vậy.

"Xin hỏi cô là?" Cô gái mở miệng trước, giọng nói vô cùng êm tai. Ngược lại, giọng nói của Diệp Cô Dung có vẻ cứng ngắc: 'Tôi tìm Nhan Cảnh Thần, anh ấy có nhà không?"

"Jonh đang tắm, cô vào đi." Cô gái cười hiểu ý.

"Tắm?" Diệp Cô Dung nhíu mày.

"Đúng vậy." Ngữ khí cô gái vô cùng nhã nhặn, mỉm cười nói: "Tôi và Jonh đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm, cô không ngại thì vào chờ một chút..."

"Nếu đã vậy, tôi sẽ không làm phiền hai người, nhờ đưa cái này cho anh ấy, cảm ơn."

Diệp Cô Dung đưa túi đựng áo sơ mi nhét vào tay đối phương, quay người đi vội vã, khiến cho Tư Đồ Tĩnh Nam có chút khó hiểu, nghĩ thầm: lẽ nào cô ấy không phải là vị Diệp tiểu thư kia?

Cô đóng cửa lại, quay lại phòng khách tiếp tục dọn dẹp tài liệu, sắp xếp lại gọn gàng cho tổng giám đốc đặt sang một bên, cầm một phần tài liệu cho vào cặp làm việc, trong lòng rất hồi hộp và vui mừng, hít một hơi thật sâu, buổi sáng nay bỗng nhiên nhận được điện khẩn của phía Nhật Bản, tổng giám đốc thì chưa đến công ty, cô từ chỗ thư ký xin được điện thoại nhà của anh, liền gọi điện tới xin chỉ thị. GIọng nói anh khàn khàn bảo cô đến nhà để thảo luận, kết quả: để cô một mình bay tới Nhật Bản để xử lý vụ việc này. Từ lúc cô bước vào công ty cho đến này, đây là lần đầu tiên cô một mình xử lý công việc, đây là một sự khảo nghiệm, nhưng cũng là cơ hội để cô chứng minh năng lực của mình.

Cô sắp xếp mọi thứ xong xuôi, sau ba phút, Nhan Cảnh Thần quần áo chỉnh tề từ trong phòng ngủ đi ra.

Tổng giám đốc tắm rửa xong nhìn tinh thần khá hơn một chút, nhưng giữa trán vẫn lộ vẻ mệt mỏi, cất giọng khàn khàn nói với cô: 'xin lỗi, để cô đợi lâu."

Tư Đồ Tĩnh Nam cười: "Không có gì ạ. À, vừa rồi có một vị tiểu thư mang đồ tới." Cô chỉ vào chiếc túi hồng ở ghế sô pha.

Nhan Cảnh THần kinh ngạc đến xem, thấy trong túi là quần áo của mình, tim đập mạnh, hỏi: 'Vị tiểu thư đó nhìn như nào, cô ấy có để lại lời nhắn gì không?"

Tư Đồ Tĩnh Nam lắc đầu: "Không ạ. Vị tiểu thư đó tóc xoăn, mắt to, dáng người cao, ước chừng một mét bảy."

Diệp Cô Dung tự mình tới đây.

Nhan Cảnh Thần yên lặng chốc lát, khóe miệng khẽ cong lên, cầm lấy chìa khóa trên bàn trà, xoay người đi như không có việc gì, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn."

Tư Đồ Tĩnh Nam không biết hai người họ xích mích với nhau, thấy sắc mặt anh bình thường, liền cầm cặp tài liệu theo tổng giám đốc đi ra ngoài ăn cơm tối.

Cả bữa, Nhan Cảnh Thần nói rất ít khiến cô không được tự nhiên. Tư Đồ Tĩnh Nam sớm nhận ra, vị tổng giám đốc này trầm lặng ít lời thì trên người lại toát lên khí chất khó tả, làm người khác trước mặt anh không được tự nhiên, nói chuyện nghiêm túc, không dám tỏ thái độ gì khác. Cô cũng đoán có lẽ là tức giận gì đó, dù sao cô cũng có một chút khó tiêu.

Cho nên, sau khi ăn xong anh tỏ ý tiễn cô thì cô vội từ chối. Nhan Cảnh Thần vì cơ thể bị cảm rất khó chịu nên cũng không kiên trì, giúp Tư Đồ Tĩnh Nam gọi một chiếc taxi, rồi lái ô tô về nhà.

Anh đi vào nhà liền ném chiếc chìa khóa lên bàn trà, cả người ngã vào chiếc ghế sô pha nhắm mắt trầm tư chốc lát rồi mới ngồi thẳng lên, lấy chiếc áo sơmi trong túi ra. Quần áo được là gấp gọn gàng thẳng tắp, còn có mùi thơm nhẹ nhàng, chỉ là anh bị nghẹt mũi nên không ngửi được. Nhưng trong ngực đã có một cảm giác thỏa mãn và sung sướng, ngẩn người ra rồi bật cười lên.

Tối hôm qua, anh bị đuổi ra khỏi nhà, mặc quần áo ngủ và đi dép lê xách hành lý đội mưa về nhà, làm bảo an dưới lầu giật mình. Mặc dù anh nhìn thẳng về phía trước, nhưng trong lòng lại có chút bối rối, bộ dạng nhếch nhác như vậy là lần đầu tiên trong cuộc đời anh. Đêm, anh mang theo sự tức giận đi ngủ, sáng hôm sau mới phát hiện điện thoại di động tự ngắt. Bệnh cảm của anh đã nặng thêm, đầu vô cùng đau nhức. Vì vậy lần đầu tiên anh tự cho mình nghỉ việc. Hiện giờ, Diệp Cô Dung lại chủ động tới tìm anh, mà lại trong thời gian ngắn thử hỏi tim anh sao không nở hoa chứ? Nếu đã thật sự đuổi anh ra khỏi nhà, vậy thì sẽ không tới để chỉ đưa y phục cho anh.

Chỉ là, nếu cô đã tới rồi, vì sao đột nhiên lại bỏ đi? Ừm, chắc chắn là vì Tư Đồ Tĩnh Nam rồi.

Nhan Cảnh Thần nghĩ vậy, đang cười vui lại biến thành cười khổ, anh trầm ngâm chốc lát, cuối cùng lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc, nếu đổi là trước đây, anh sẽ không bao giờ vội vàng giải thích, có lúc cứ để mặc cho hiểu lầm ở cấp độ nào đó rồi mới giải thích, hiệu quả sẽ vô cùng tốt. Hiện giờ anh lại không kiên nhẫn được như thế nữa.

Giữa nam nữ có lúc giống như đánh cờ, cần sử dụng phương pháp và kỹ xảo nhất định. Nhan Cảnh Thần là tinh anh trong thương trường, đương nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý này. Nhưng Diệp Cô Dung rất khác với những phụ nữ mà anh từng tiếp xúc, những phụ nữ đó ngay từ đầu đã xác định không đề cập tới tình cảm, ý đồ rất rõ ràng, vì vậy dễ dàng tán tỉnh chơi đùa. Còn Diệp Cô Dung, là người anh thật lòng yêu. Tình yêu lớn lao ở chỗ, nó tiêu trừ sự chơi đùa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio