Chương
Edit: Sabi
"Tôi không biết, cậu nói gì? Nghiêm Tà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Sáng sớm, trong phòng thẩm vấn chỉ có một ngọn đèn đốt, Tần Xuyên vẫn còn đang mặc đồ ngủ - một chiếc áo thun ngắn tay rộng rãi, bị lôi từ trong chăn ra ngay cả mắt kính cũng không kịp đeo, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ không chút che giấu, nhìn chằm chằm vào nhân viên thẩm vấn ngồi sau bàn sắt.
Ngoài phòng thẩm vấn, cục trưởng Lữ, cục phó Ngụy, Hoàng Hưng, Cao Phán Thanh, cả đám chen chúc trong một căn phòng nhỏ tối mù, ánh mắt biểu cảm khác nhau, tập trung nhìn vào khuôn mặt khó hiểu của Tần Xuyên trong phòng thẩm vấn.
Nhân viên thẩm vấn không trực tiếp trả lời vấn đề của Tần Xuyên: "Đội phó Tần, làm phiền anh nhớ lại. Chiều qua, từ lúc năm giờ đến lúc rời khỏi Cục thành phố, khoảng thời gian này anh đã nói gì, gặp ai, xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"
Đều là người trong hệ thống công an, quá trình này đã quá quen thuộc rồi. Tần Xuyên xoa xoa ấn đường, hít sâu một hơi, dùng động tác này miễn cưỡng khắc chế nội tâm nôn nóng.
"Đêm hôm kia tôi trực nên ngủ không được ngon, chiều hôm qua nằm trên bàn đánh một giấc, đến khoảng năm giờ thì tôi tỉnh. Mấy năm trước lúc mai phục vây quét bọn buôn ma túy bị nhiễm lạnh, nên mấy năm gần đây tôi bị đau khớp, hôm qua thời tiết âm u mưa lớn thì cảm thấy cực kỳ khó chịu. Đúng lúc đội trưởng Phương đang ở trong phòng làm việc, lấy rượu thuốc ra nói giúp tôi xoa bóp............."
Rượu thuốc.
Cao Phán Thanh biến sắc, cả cục trưởng Lữ và cục phó Ngụy cũng nhìn nhau một cái.
"Rượu thuốc có tác dụng đối với bệnh thấp khớp?" Nhân viên thẩm vấn như lơ đãng hỏi.
Tần Xuyên nói: "Có chứ, đánh tan vết bầm lưu thông khí huyết, là Nghiêm Tà giới thiệu cho tôi. Đội trưởng Phương xoa bóp khuỷu tay, đốt sống cổ cho tôi, khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nghĩ đến tối còn có khả năng phải tăng ca, tôi đến phòng trà nước pha ly cà phê, đúng lúc đang nấu nước thì gặp Nghiêm Tà đội mưa đi từ bên ngoài về."
Tinh thần nhân viên thẩm vấn hơi chấn động: "Các anh đã nói gì?"
Trong hai giờ qua Tần Xuyên đã lặp lại cuộc đối đối thoại giữa mình và Nghiêm Tà ba lần, nhưng nhân viên thẩm vấn vẫn phải hỏi, Tần Xuyên vẫn phải thuật lại, ngay cả những người bên ngoài cũng không hề sốt ruột.
Bởi vì đây là kỹ xảo cơ bản trong thẩm vấn.
Không ngừng máy móc lặp lại câu hỏi, xáo trộn thứ tự câu hỏi, chọn lọc câu chữ, hỏi xuôi hỏi ngược... Con người chỉ cần nói dối, tất nhiên sẽ để lại sơ hở; chỉ cần có sơ hở, chắc chắn sẽ để lại manh mối trong những lần kể đi kể lại này.
Tất nhiên, Tần Xuyên hiểu rõ điều này, càng chắc chắn mình đã trở thành đối tượng tình nghi, bực bội hít vào một hơi: "Nghiêm Tà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau khi rời khỏi Cục thành phố tôi liền về thẳng nhà, không tin các cậu có thể kiểm tra hộp đen trên xe và lịch sử nói chuyện điện thoại.............."
"Đội phó Tần, thật xin lỗi." Nhân viên điều tra lạnh lùng ngắt lời anh ta, "Mong anh hãy phối hợp với chúng tôi."
".................." Tần Xuyên phun thở ra một hơi, cắn chặt hàm răng, lần nữa lặp lại từng câu từng chữ cuộc đối thoại giữa mình và Nghiêm Tà ở phòng trà nước, thậm chí còn học theo giọng điệu lúc ấy của Nghiêm Tà, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Sau đó tôi quay lại phòng làm việc, được chưa?"
Nhân viên soạt soạt ghi lại, hỏi: "Trước khi hết giờ làm, sao anh phải đến chi đội hình sự mượn lọ rượu thuốc kia?"
Đây là vấn đề mấu chốt, sắc mặt của Cao Phán Thanh và Hoàng Hưng bên ngoài phòng thẩm đồng thời căng thẳng, nửa người trên vô thức nghiêng về phía trước - so với hai người này thì gừng già như cục trưởng Lữ và cục phó Ngụy chỉ khẽ lắc đầu, cũng không có phản ứng dư thừa.
Đúng như dự đoán, Tần Xuyên chẳng hiểu mô tê gì: "Mượn rượu thuốc? Rượu thuốc đó làm sao?"
Nhân viên thẩm vấn nói: "Anh chỉ cần trả lời câu hỏi."
"?" Tần Xuyên đầu hàng: "Bởi vì rượu thuốc của đội phòng chống ma túy hết rồi! Không mượn chẳng nhẽ tôi phải lâm thời ra hiệu thuốc mua?"
Có lý, ngay cả nhân viên thẩm vấn cũng ngẩn ra.
"Sau khi tới đội hình sự mượn thuốc rồi anh làm gì?"
"Khớp xương ở cùi chỏ và bả vai của tôi đều rất khó chịu, nhưng đội trưởng Phương không còn ở phòng làm việc nữa, tôi cho rằng anh ấy đã tan ca. Lúc đó tôi cũng chẳng muốn làm phiền người khác, liền tự bôi một ít rượu thuốc lên cùi chỏ nắn bóp một lát, nắn bóp xong tôi thấy trong lọ chỉ còn dư lại một ít, chắc cũng cỡ hai ngụm, đang định uống."
Động tác ghi chép của nhân viên điều tra hơi ngừng: "Anh muốn uống?"
Tần Xuyên gật đầu.
"Làm một người công an chắc anh cũng biết rõ có một số loại rượu thuốc không thể uống, vậy mà anh lại không do dự dám uống vào miệng?"
"Vì Nghiêm Tà thường xuyên uống, chúng tôi đều biết mà." Tần Xuyên dường như cảm thấy rất vô lý, "Nhưng mà cuối cùng tôi cũng không kịp uống, vì tôi vừa mới rót ra ly, thì đội trưởng Phương đi vào phòng làm việc, lập tức ngăn cản tôi..............."
Vẻ mặt của nhân viên thẩm vấn vẫn như thường: "Đội trưởng Phương ngăn cản anh?"
Lúc này bên ngoài phòng thẩm vấn, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.
Ô đầu thô ngâm rượu có độc tính cao, Nghiêm Tà là do chỉ hấp thu một lượng cực ít, nên mới không tạo thành hậu quả không thể cứu vãn. Nhưng nếu lúc ấy Tần Xuyên uống hết hai ngụm cuối cùng kia, thì xác giờ cũng đã lạnh!
Điều gì đã khiến Phương Chính Hoằng ngăn cản Tần Xuyên ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc?
"Đúng vậy." Tần Xuyên gật đầu khẳng định, nói: "Đội trưởng Phương thấy tôi muốn uống rượu thuốc, không hiểu sao đột nhiên kích động, tiến lên cướp lấy cái ly trên tay tôi............."
Quay ngược lại mười tiếng trước, phòng làm việc chi đội phòng chống ma túy.
Ào ào!
Bất ngờ không kịp đề phòng ly rượu thuốc đông y bị hắt xuống đất, Tần Xuyên kinh hãi giật mình, nhưng khi quay đầu lại thì thấy sắc mặt của Phương Chính Hoằng thay đổi, mắng té tát: "Cậu không biết rượu thuốc không thể uống lung tung sao?'
"Nhưng đây là............."
"Cậu thì biết gì, chú có biết uống rượu thuốc bừa bãi sẽ gây nên hậu quả gì không? Nhỡ may biến chất có độc thì sao?"
"Không phải chứ, cái này cháu lấy từ chỗ Nghiêm Tà..................."
"Cậu bớt qua lại với cái thằng Nghiêm đi, cậu ta không phải là dạng người đứng đắn gì đâu!" Phương Chính Hoằng như muốn nói thêm gì đó, lại cứng rắn nuốt lại, quở mắng: "Biết người biết mặt không biết lòng, trước mặt cậu ta nhiệt tình với cậu, sau lưng lại đi hại cậu thì sao?!"
Tần Xuyên bị anh ta nói cho ngây ngẩn, nửa ngày mới phản ứng được, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng hắn còn chưa kịp khuyên Phương Chính Hoằng, đã bị người sau cắt ngang một cách vô lý: "Trả lại cho chi đội hình sự đi! Sau này đừng đựng vào đồ của chúng nó nữa!"
"Cái này, em nói này lão Phương." Tần Xuyên bối rối cầm lọ rượu thuốc rỗng đứng đó: "Anh xem, em cũng dùng gần hết của người ta rồi, chẳng lẽ còn chút cặn thuốc lại đem đi trả? Hay là em.............."
Phương Chính Hoằng lại bịt tai không nghe, vừa phàn nàn gì đó vừa xoay người trở về phòng làm việc của chi đội trưởng. Tần Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tay để lọ rượu thuốc rỗng lên bàn làm việc của mình, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Vừa vặn Phương Chính Hoằng cũng xách túi từ trong phòng làm việc đi ra, có lẽ là đang định về nhà, vừa nhìn thấy lọ rượu thuốc bắt mắt trên bàn Tần Xuyên, lại nổi giận: "Sao cậu còn chưa................"
Tần Xuyên lập tức dơ tay đầu hàng, Phương Chính Hoằng trừng cậu ta, dứt khoát tiến lên cầm lấy chai rượu thuốc không kia lên, rồi sải bước ra khỏi phòng làm việc.
"Sau đó tôi tan làm, không biết anh ấy đã vứt lọ rượu thuốc rỗng kia ở đâu."
Cả trong cả ngoài phòng thẩm vấn lặng ngắt như tờ, tất cả các loại cảm xúc như tức giận, tức giận, khó tin đều hiện lên trong mắt mọi người. Chỉ có Tần Xuyên không biết gì, cho nên cuối cùng vẫn thận trọng cảnh giác hỏi vấn đề thắc mắc nãy giờ:
"Thế.............Không lẽ rượu thuốc kia thật sự có vấn đề? Lão Nghiêm thế nào?"
Cục trưởng Lữ nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với cục phó Ngụy, khàn khàn nói: "Gọi Phương Chính Hoằng tới tiến nhận thẩm vấn."
Ngay lúc cửa mở ra, Cao Phán Thanh đang đứng cạnh cửa quay đầu lại, theo phản xạ có điều kiện đứng nghiêm: "Dư đội!"
Dư Châu không trả lời, cũng không nhìn bất cứ ai trong căn phòng này. Vẻ mặt căng thẳng, đi thẳng đến bên người cục trưởng Lữ, nói nhỏ: "Đã hỏi xong đồng nghiệp trực ban, có người nhìn thấy lúc Phương Chính Hoằng rời cục thành phố, có cầm một lọ thủy tinh rỗng như lọ rượu thuốc vứt vào thùng rác dưới lầu."
Cục trưởng Lữ chợt ngẩng đầu: "Vứt?"
Bệnh viện.
"Khụ khụ khụ................"
Cơn ho đột ngột khiến Giang Đình tỉnh giấc, sau đó đầu được người ta đỡ lên, nước ấm theo cổ họng nuốt xuống, nhanh chóng làm dịu cơn co thắt của khí quản.
Giang Đình hơi hé mắt, đèn trong phòng bệnh đã tắt, mưa to liên miên cả đêm nay đã tạnh từ lúc nào, mượn ánh trăng từ bên ngoài chếch vào cửa sổ kính, y cau mày nhẹ giọng hỏi: "Nghiêm Tà?"
Nghiêm Tà dựa bên giường bệnh, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh trong bóng tối, cúi đầu hôn lên chỗ băng gạc tản ra mùi gỉ máu trên trán Giang Đình.
"Sao anh tới đây?"
Nghiêm Tà không trả lời ngay, cánh tay luồn qua gáy ôm lấy bả vai Giang Đình rồi chen lên giường bệnh. Động tác này khiến hai người tựa vào nhau thân mật chặt chẽ hơn, sau đó hắn mới dán vào bên tai Giang Đình nhỏ giọng nói: "Vừa truyền nước xong, nghe y tá nói em lên cơn sốt, nên mới tới thăm em một lát."
Đêm tối không thấy rõ biểu cảm của Giang Đình, nhưng dựa sát vào nhau ở khoảng cách gần như vậy, Nghiêm Tà vẫn có thể cảm nhận được nụ cười ngắn ngủi thoáng qua trên khóe môi anh.
"Em cứu tôi................."
"Không," Giang Đình nói, "Tôi hại anh."
Có lẽ vì giọng điệu quá bình tĩnh chắc chắn của anh, nên Nghiêm Tà nhất thời không nghĩ ra cái gì để phán bác, qua một lúc mới làm bộ ra vẻ thoải mái "Ài" một tiếng nói: "Em hại tôi gì chứ? Rượu thuốc là tôi tự mình uống, chứ có phải em dí súng vào đầu bắt ép tôi uống đâu."
"Anh nói thế.........."
"Cho nên, nếu có một ngày em u mê một tên tiểu bạch kiểm() nào đó, muốn mưu sát chồng, tự tay bưng một ly rượu độc đến cho tôi, đảm bảo không cần chuẩn tôi cũng sẽ vì đau lòng mà dứt khoát uống cạn, tác thành cho em cùng thằng tình nhân kia............Áu! Biết đánh người kìa!"
()Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.
Giang Đình hoạt động một bên bả vai: "Rốt cuộc là ai ra tay, trong lòng anh có suy đoán gì chưa?"
Nghiêm Tà trầm tư chốc lát, rồi lắc đầu: "Khó nói lắm. Lọ rượu thuốc kia là tôi mang từ nhà tới cục, thường đặt trong cái ngăn kéo đựng đồ lặt vặt ở trong phòng làm việc lớn, ngoài tôi ra cũng không có ai khác dùng, lần cuối cùng tôi dùng có lẽ là đầu mùa xuân năm nay, không biết còn ai khác động tới hay không. Tôi dĩ nhiên biết rõ uống rượu ngâm ô đầu thô sẽ chết, nhưng tôi chắc chắn lọ rượu thuốc kia là dùng ô đầu đã chế biến, uống vào chắc chắn không có vấn đề gì."
Giang Đình hỏi: "Rượu thuốc loại nào? Có khả năng có người bỏ ô đầu thô vào trong đó không?"
Nghiêm Tà cao gần một mét chín, co quắp trên một nửa giường bệnh có hơi vất vả, vì vậy hắn co một chân lại, chân còn lại gác lên chân Giang Đình, thoải mái ôm anh vào trong lòng ủ ấm, nói: "Nếu là củ ô đầu thô, nhét vào cái miệng hẹp của lọ rượu thuốc rất mất công, không những rất khó che giấu mà còn rất dễ lưu lại cặn thuốc quanh thành thủy tinh, trở thành bằng chứng cho việc điều tra sau này. Vì vậy, tôi tương đối nghiêng về giả thuyết kẻ này chạy vào phòng làm việc của đội hình sự, dùng một lọ rượu thuốc ngâm ô đầu thô đổi lọ rượu thuốc ban đầu, dù sao nhìn từ bên ngoài cũng đen sì sì không phân biệt được."
Vừa nói cặp lông mày lưỡi mác dày rậm của hắn nhíu lại, một tay vuốt cằm, phát ra tiếng sột soạt:
"Chuyện này nếu kiểm tra camera giám sát, thì chắc chắn sự việc sẽ được đưa ra ánh sáng. Nhưng vấn đề là camera giám sát của cục thành phố chỉ quay hành lang, cầu thang, phòng nói chuyện, còn những phòng làm việc có tính chất nghiệp vụ cơ mật như phòng làm việc của chi đội lại thuộc về góc khuất, không nhất thiết phải nằm trong phạm vi giám sát..............."
"Shh," Giang Đình đột nhiệt hít vào một hơi.
"Em sao vậy?"
Giang Đình suy nghĩ quá nhập tâm, không chú ý nghiêng đầu qua, chỗ bị thương trên trán quẹt vào cằm Nghiêm Tà, đau đến mức không nói nên lời. Nghiêm Tà thấy vậy lập tức chống nửa người trên dậy, vén tóc anh để lộ ra băng gạc, trong lòng đau xót như bị hai cái móng vuốt nhỏ cào vào, vội vàng hỏi: "Còn đau không? Gọi y tá tới xem nhá? Có khi nào lưu lại sẹo không?"
Giang Đình nhịn đau nói: "Anh đừng lộn xộn."
Nghiêm Tà mặc một cái áo thun ngắn tay, lại cúi đầu hôn lên cái gạc một cái, thân thể nóng bỏng không thành thật áp sát người anh: "Hoa khôi cảnh sát nhà chúng ta bây giờ mặt mày hốc hác lắm rồi, phải làm thế nào đây.............."
Sau đó suy tính một hồi, không biết đột nhiên giác ngộ ra cái gì, giọng điệu mang theo sự hài lòng: "........Mà thôi kệ đi, hốc hác cũng rất đẹp."
Giang Đình hết nói nổi, nghĩ thầm mình là một người bình thường, quả nhiên không thể hiểu được thế giới nội tâm của ảnh đế kim mã của hệ thống công an.
Nghiêm Tà hỏi: "Mặt mày hốc hác có thể gả cho tôi không?"
"..............." Giang Đình hỏi ngược lại: "Sao suốt ngày anh cứ như hận không thể gả đi được vậy?"
Hai người một trên một dưới, nhìn nhau hồi lâu, đêm khuya trong phòng bệnh vắng lặng không tiếng động. Giây lát sau, Nghiêm Tà rốt cuộc nhịn không được bật cười, tiếng cười trầm lắng vui vẻ khiến lồng ngực chấn động: "Tôi nói với em em cũng không hiểu được đâu."
Giang Đình: ".................."
"Trong thế giới động vật, để tranh giành con cái, hai con đực thường phải trải qua những cuộc tranh giành và chém giết nhau vô cùng tàn khốc, có lúc sẽ kết thúc bằng sinh tử, đây là bản năng khắc sâu trong xương của sự phát triển tự nhiên và tiến hóa sinh học, đến hiện tại nó được thể hiện trong ADN của loài người. Dĩ nhiên, con người chúng ta là loại động vật linh trưởng bậc cao, ngoài chém giết với người cùng phái ra, bình thường cũng tương đối chú tâm đến việc lấy lòng đối tượng bị tranh đoạt, dùng sự chấp thuận của đối tượng bị tranh đoạt làm thắng lợi cuối cùng."
Nửa người trên của Nghiêm Tà cúi thấp xuống, gần như đè chặt Giang Đình dưới người mình, vui vẻ nhìn y: "Vì thế nếu không giành được sự đồng ý, thì cho dù giết chết đối thủ cạnh tranh, cũng không thể được coi là thắng lợi, đây chính là quy luật cao nhất trong mối quan hệ giữa những người khác giới ở xã hội hiện đại chúng ta....................."
Giang Đình giơ cái tay không truyền dịch lên, che mắt lại cười.
Nghiêm Tà mạnh mẽ hất tay y xuống: "Em vẫn đang nghe tôi nói chứ? Có cảm tường gì?"
"Anh đúng là............."
"Có cảm tưởng gì? Gả hay không gả?"
Giang Đình cười cười không lên tiếng.
"Gả hay không gả? Hả? Nói đi?"
Giang Đình định che mắt mặc kệ, nhưng tay lại bị Nghiêm Tà đè lại, giường bệnh bị hai người giằng co giãy giụa kêu cót két, thanh âm kia khiến người nghe vừa xấu hổ vừa tim đập dồn dập. Ầm ĩ một lúc lâu Giang Đình rốt cuộc đánh bó tay, từ bỏ: ".........Gả gả gả, nếu tôi là phụ nữ nhất định sẽ gả cho anh!"
Nghiêm Tà không thuận theo không buông tha, tay còn sờ soạng xuống dưới: "Còn không thì sao?"
"Bỏ ra!"
"Nếu không phải phụ nữ thì sao?"
Giang Đình hết cách, một lâu sau chỉ có thể nói: "Không phải phụ nữ thì chỉ có thể là anh gả cho tôi, như vậy được không?"
Nghiêm Tà lập tức đồng ý, cứ như sợ y đổi ý: "Được, tôi gả!"
Giang Đình nhịn không được xùy một tiếng, cười mắng: "Cút xéo cho ông."
Nghiêm Tà không cam lòng còn muốn làm chút gì đó, bị Giang Đình mạnh mẽ đẩy từ trên người xuống, chỉ có thể tiếc nuối co quắp hai cái chân dài rời khỏi, nằm một bên giường bệnh, miệng còn lẩm bẩm: "Phải tặng thêm bao nhiêu của hồi môn đây, hay em cho cái số lượng..........."
Giang Đình nhấc chân đạp hắt một phát, "Này."
"Còn chưa qua cửa mà đã bắt đầu bạo lực gia đình - sao đó?"
"Chuyện viên đạn Shiki tại hiện trường tấn công cảnh sát ở huyện Giang Dương là sao?"
Cơ bắp Nghiêm Tà cứng ngắc, mất mấy giây mới từ từ thả lỏng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi biết ngay cái thằng nhóc Mã Tường kia nhất định sẽ phản bội cách mạng mà!"
Giang Đình lạnh lùng nói: "Mã Tường nếu có thể lừa được tôi qua hai chiêu, cậu ta có thể đến đại học công an giảng bài được rồi. Rốt cuộc là chuyện gì?"
Nghiêm Tà muốn lừa cũng không lừa được, chỉ có thể nói lại toàn bộ tin tức mà mình lấy được từ cục trưởng Lữ, bao gồm cả chuyện tay súng kẻ tình nghi bị tai nạn chết trên đường quốc lộ, trước mắt vẫn chưa tìm được khẩu súng phù hợp với viên đạn kia, lại xoay người lấy di động đặt trên tủ đầu giường, mở album ảnh ra ngay trước mặt Giang Đình: "Chính là viên đạn này, hầy. May mà đầu đạn găm vào ghế ngồi phía sau xe, cũng coi như là ý trời, hừ."
Giang Đình liếc mắt nhìn, đột nhiên ngồi dậy, cầm lấy điện thoại.
"Sao vậy?"
Vừa dứt lời thì, tách một tiếng, Giang Đình bật đèn lên, nhíu mày.
Nghiêm Tà phát hiện sự khác thường, vô thức ngồi thẳng lên, chỉ thấy Giang Đình nhìn chằm chằm vào một bức ảnh trong album, nhìn theo ánh mắt của anh, đó là một bức ảnh rất rõ ràng, chụp phần chữ khắc bên ngoài vỏ kim loại dưới đáy kíp nổ của vỏ đạn.
Giọng điệu Nghiêm Tà hơi thay đổi: "Sao vậy Giang Đình?"
"............." Ánh mắt Giang Đình lóe lên, không biết đang nhìn cái gì. Khoảng thời gian hút nửa điếu thuốc, y mới trả di động lại cho Nghiêm Tà, trầm giọng nói: "Lần này tôi đi Cung Châu............"
Huyệt thái dương của Nghiêm Tà giật giật.
"Nói là tảo mộ, nhưng thật là để kiểm chứng suy đoán của tôi đối với túi hợp chất Fentanyl kiểu mới trong vụ án Hồ Vĩ Thắng sản xuất ma túy - nếu anh có ấn tượng, thì chính là túi ma tuý chúng ta tìm thấy trên sân thượng nhà Hồ Vĩ Thắng, rồi bị A Kiệt xuất hiện cướp đi ấy. Mà sau khi từ Cung Châu về tôi đi tìm anh, là để xác nhận những suy đoán này, cho nên muốn nói cho anh toàn bộ manh mối này."
Giang Đình đưa tay bóp sống mũi của mình, ánh đèn bàn chiếu lên hình dáng gò má tỉnh táo, như đang cân nhắc từ ngữ.
Giây lát sau y đưa tay chỉ chỉ vào chiếc điện thoại trên tay Nghiêm Tà, trầm giọng nói: "Tôi đã từng nhìn thấy viên đạn này."