Phá Vân 2: Thôn Hải

chương 64

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, sáng sớm.

“Bánh kếp, bánh gaba trái cây, hai phần mì và túi trứng đây——”

Ô tô trên đường cùng tiếng rao hàng của các tiệm bán ven đường lờ mờ xuyên thấu qua cửa sổ, ánh nắng xuyên qua ngọn cây, tràn lên sàn nhà gỗ cũ.

…… Bộ Trọng Hoa mở to mắt, duỗi lưng một cái, sờ bên cạnh thân trống không.

“Ngô Vu?” Anh nhắm nửa con mắt khàn khàn nói, “Ngô Vu?”

—— Không có hồi âm.

Bộ Trọng Hoa mở mắt ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía.

Phòng ngủ đã trống không, giường chiếu chăn lông được xếp ngăn nắp, đồng hồ treo trên tường biểu hiện đã là tám giờ rưỡi sáng —— Hiển nhiên quên cài chuông báo thức điện thoại hậu quả chính là hôm nay lần đầu tiên đi làm trễ. Bộ Trọng Hoa lắc lắc đầu để cho mình thanh tỉnh một chút, đứng dậy đi ra gian ngoài, vách tường cũ kĩ của thập niên thế kỷ trước cùng vài món đồ điện gia dụng đắm chìm bên trong nắng mai, trên bàn đặt một túi bữa sáng cùng một chén sữa đậu nành.

Bộ Trọng Hoa đi qua, chỉ thấy trên sữa đậu nành có dán một tờ giấy, là chữ Ngô Vu.

“Tôi đi làm trước, bánh rán là cho anh.

Không có rau thơm, hai thanh thịt nướng”

Bộ Trọng Hoa nhịn không được cười lên, lẩm bẩm nói: “…… Da mặt còn rất mỏng.”

Mười giờ sáng, Nam Thành phân cục.

“Đội trưởng Bộ!”

“Chào buổi sáng đội trưởng Bộ!”

Bộ Trọng Hoa quần tây áo sơ mi giày da, mặt không biểu tình gật đầu, bưng sữa đậu nành sải bước xuyên qua hành lang, như gió lớn cuốn vào văn phòng: “Ngô Vu đâu?”

“A đội trưởng Bộ!” Trương Tiểu Lịch đang dựa bên cạnh cửa ngậm lấy một thanh sô cô la, không ngừng nhai đứng dậy: “Vương chủ nhiệm gọi Tiểu Ngô đến phòng vật chứng hỗ trợ rồi ạ, anh tìm cậu ấy có chuyện gì sao?”

“Đợi chút nữa kêu Ngô Vu đến tìm tôi”. Bộ Trọng Hoa mặt không thay đổi vứt xuống một câu, bước chân không ngừng, trực tiếp tiến đến văn phòng của chi đội trưởng đóng cửa lại.

“……” Tiểu Quế pháp y đang ở trên lầu cùng chi đội hình sự trinh sát order trà sữa một đường đưa mắt nhìn Bộ Trọng Hoa đi qua, nháy nháy con mắt, lay lay Thái Lân nói: “Không đúng Thái nhi.”

Thái Lân đang giãy dụa nên uống trà dâu hay trà olong, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: “Không đúng chỗ nào?”

“Đội trưởng Bộ của các cậu hôm nay bộ mặt rất đặc thù, rõ ràng là sinh hoạt có phản ứng.”

Thái Lân “Biu” một tiếng ngẩng đầu: “Sinh hoạt phản ứng cái từ này không phải dùng cho người chết sao?”

Tiểu Quế pháp y nói: “Haiz, lĩnh hội tinh thần. Cậu nhìn đội trưởng Bộ hôm nay, cả khuôn mặt các mạch máu đều khuếch trương, các tế bào hồng cầu thì tập trung lại, cơ đồng tử thì co lại, cơ sừng thì tăng lên, dây thanh quản đóng lại rung động ở tần số thấp, có thể có một chút mở vi tuần hoàn và gia tăng tốc độ bơm máu. Theo quan điểm chuyên môn của chúng tôi, thì tình huống này hơi giống với … “

“…… Giống với?”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Quế pháp y trịnh trọng phun ra hai chữ: “Hồi xuân.”

“Phốc!” Thái Lân suýt nữa cười ra tiếng, sau đó dưới cái nhìn chằm chằm đầy bất mãn của Tiểu Quế pháp y sắc mặt lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, chân thành nói: “Tôi cho cô biết một sự thật, trên đời này ngay cả Hứa cục cũng có thể hồi xuân, Mạnh tỷ cũng có thể lần thứ hai dậy thì toả sáng, duy chỉ có sếp của chúng tôi là không có khả năng.”

“Vậy cậu nói anh ta đây là cái gì?”

Thái Lân thần thần bí bí tới gần, che nửa bên miệng, nhỏ giọng nói: “Mang thai.”

Tiểu Quế pháp y tung Như Lai Thần Chưởng đem Thái Lân đập về chỗ ngồi, đoạt lại điện thoại di động của mình, order cho Thái Lân một ly trà olong đông lạnh không thêm sữa không thêm đường.

“Alo, nàng dâu, buổi sáng ăn gì chưa? Ăn cái gì đó? Tối hôm qua ngủ được không? Cái gì, ban đêm nằm mơ không thấy anh à? Vậy khẳng định là giường khách sạn không tốt, hôm nay liền từ Kiến Ninh đem giường ở nhà chúng ta vận chuyển tới Bắc Kinh, tìm mấy người trong khách sạn đi đổi cho em……”

Bộ Trọng Hoa vừa đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, đã nhìn thấy Nghiêm Tà ngồi móc chéo hai chân lại với nhau ở sau bàn làm việc nói chuyện điện thoại, nặng nề hắng giọng một cái.

“Được rồi được rồi cái tên em họ kia của anh tới rồi”. Nghiêm Tà nhíu mày xem xét Bộ Trọng Hoa một chút, nói vô điện thoại: “Chúng ta lát nữa nói tiếp nha? Yêu em moah moah moah.”

Nghiêm Tà cúp điện thoại, Bộ Trọng Hoa hỏi: “Người yêu anh ở Bắc Kinh?”

“Đúng vậy, đây chẳng phải là lớp học không may của thống đốc thứ ba và thống đốc thứ hai được mở ở Bắc Kinh sao?”

Bộ Trọng Hoa phức tạp nhìn anh họ mình: “Anh đừng nói với em cô ấy cũng phải đi khảo thí thăng chức nhé……”

“Nghĩ gì thế, còn thăng chức gì nữa?” Nghiêm Tà mừng rỡ: “Cậu không phải đang đùa anh sao?”

Bộ Trọng Hoa còn chưa kịp cảm giác ra một tia vui mừng, chỉ thấy anh họ mình ngực ưỡn một cái nhấc đầu lên: “Người ta là đi làm giám khảo!”

“……”

Tên anh họ này đúng là không cứu nổi, dì với chú về già phải làm sao bây giờ đây.

“Anh mới sáng sớm đã nằm vùng trong phòng làm việc của em làm gì?” Bộ Trọng Hoa thở dài hỏi.

“Hỏi tình tiết vụ án, sẵn tiện quan tâm em trai anh thân thể có khỏe mạnh không”. Nghiêm Tà như đang ngồi ở văn phòng chi đội trưởng của mình ở Cục thành phố Kiến Ninh vậy, vô cùng thoải mái tự nhiên, ung dung nói: “Dù sao cậu tối hôm qua một đêm cũng không về nhà, anh còn tưởng rằng tình tiết vụ án có đột phá tiến triển, sáng sớm hôm nay chạy đến Cục thành phố gặp được Tiểu Ngô, mới biết cậu buổi tối hôm qua ở nhà cậu ấy ‘tá túc’, còn đang trong nhà người ta ăn sáng……”

Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói: “Tá túc thì thế nào?”

“Không thế nào cả, nhưng cậu lại đến trễ hơn Ngô Vu ròng rã một tiếng”.

“……”

“Em trai”, Nghiêm Tà thành khẩn nói, “Anh vẫn cho rằng anh nên chuẩn bị lễ dạm hỏi cho em, có lỗi quá, anh sai rồi. Cái em cần thật ra là của hồi môn.”

Hai anh em cách bàn làm việc một đứng một ngồi, mặt đối mặt một hồi lâu, Bộ Trọng Hoa chậm rãi nói: “Cái em cần chính là một người anh có đầu óc bình thường“.

“Cộc cộc cộc!”

Lúc này cửa phòng làm việc bị gõ hai tiếng, ngay sau đó cửa mở ra. Nửa cái đầu từ trong khe cửa thò vào, rõ ràng là người mới sáng sớm đã tàn nhẫn chia rẽ nàng dâu mới cưới Vương mẫu nương…… đem Ngô Vu mang đến phòng vật chứng hỗ trợ Vương Cửu Linh, hỏi: “Cháu bây giờ có rảnh không? Ohhh, anh của cháu cũng ở đây à?”

Vương Nhị trọc lại còn dám chủ động đến nhà. Bộ Trọng Hoa nhìn chằm chằm ông, trong giọng nói ôm theo một tia mịt mờ mưa gió nổi lên: “Ngô Vu người đâu?”

“Người? Người bị đội kỹ thuật bắt cóc, đang chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ đưa tới phòng pháp y làm con dâu nuôi từ bé.” Vương Cửu Linh thản nhiên đẩy cửa vào: “Đừng nhiều lời —— Vị này chính là người mà lưới trinh thám phải khóc lóc mới xin được từ phía trên, sáng nay vừa đáp xuống máy bay, chú đặc biệt dẫn đến giới thiệu với cháu một chút.”

Bình thường xin người của lưới trinh thám đều phải từng tầng từng tầng đánh báo cáo, không nghĩ tới lần này nhanh như vậy đã đến rồi. Bộ Trọng Hoa hơi kinh ngạc, ngay sau đó chỉ thấy Vương Cửu Linh cười haha chợt lách người, ngoài cửa liền lộ ra thân ảnh cao gầy quen thuộc, áo vest màu lam nhạt, quần tây màu xám bạc, trong tay mang cặp công văn nặng trĩu.

Bộ Trọng Hoa cùng người tới đối mặt, trong chốc lát đầu lông mày nhảy một cái.

“Sở công an tỉnh Vân Điền điều đến chi viện, chuyên gia mạng lưới đại danh đỉnh đỉnh”, Vương Cửu Linh vỗ vỗ vai người kia, cười nói: “Lâm Khoa”

Mười phút sau, văn phòng đội kỹ thuật.

“Hắc —— Hai đứa vậy mà quen biết?!” Vương Cửu Linh nghiêng đầu dò xét Bộ Trọng Hoa, hai tay chống nạnh, cảm giác giống như là đột nhiên phát hiện người bạn tốt của mình giấu diếm mình làm chuyện gì đó: “Cháu suốt ngày ở Tân Hải, làm thế nào quen được chuyên gia Lâm, sao chú lại không biết?”

“Không dám nhận, không dám nhận.” Lâm Khoa khoát tay cười nói: “Không xứng được gọi chuyên gia ạ, cháu chỉ là chân chạy vặt thôi. Trước đó xử lý một bản án vượt cảnh có cùng đội trưởng Bộ giao tiếp qua, bởi vậy có gặp mặt một lần, không nghĩ tới lần này lại có thể gặp lại.”

Bộ Trọng Hoa không lên tiếng.

Vương Cửu Linh một mặt ghen tuông nhìn anh: “Tiểu tử cháu thật sự là đào hoa mà?”

Liêu Cương, Mạnh Chiêu và những cảnh sát hình sự khác xử lý án đều ở trong phòng làm việc, Ngô Vu từ phòng vật chứng giúp xong việc cũng trở về, nhưng cậu đứng ở trong góc khuất không lên tiếng. Bộ Trọng Hoa bất động thanh sắc nhìn qua cậu, Ngô Vu đột nhiên có cảm giác, nhanh chóng nhấc mi mắt lên, trong khoảng không hai người đối mặt với nhau.

Ngay sau đó Ngô Vu lại rủ xuống ánh mắt, nhìn qua mặt đất.

Trong nháy mắt kia Bộ Trọng Hoa biết cậu đang suy nghĩ gì ——

Bất luận là anh hay là Lâm Khoa, đều không muốn để cho người khác biết hai người bọn họ quen biết nhau.

“Chúng tôi trước đó đã qua tay mấy vụ án đều có chút liên quan với darkweb, cho nên sau khi án xảy ra, Phùng Sảnh liền muốn phái tôi đến giúp, hi vọng có thể đồng hành cung cấp một chút manh mối cho mọi người”. Lâm Khoa mở ra cặp công văn chưa từng rời khỏi người, lấy máy tính ra, Vương Cửu Linh muốn giúp hắn đăng nhập vào mạng vô tuyến của Cục công an: “Không cần, cháu có thể tự mở điểm phát sóng, máy tính này đã được định cấu hình với định tuyến hành tây và ip.”

Máy tính của Lâm Khoa được phân loại, có một cửa sổ chương trình trên màn hình đang mở, chứa đầy các URL dày đặc và kỳ lạ, về cơ bản thì đều kết thúc bằng các ký tự bao gồm ký tự. Vương chủ nhiệm kéo ghế ra ngồi ở bên cạnh, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

“Một chương trình theo dõi các trang web tội phạm.” Lâm Khoa giải thích, “Darkweb không có công cụ tìm kiếm. Nếu không biết URL, chúng ta sẽ không biết tìm kiếm trang web ở đâu ngay cả khi đã kết nối với bộ định tuyến. Vì vậy, sau này đã có một người phát triển một phiên bản darkweb của Wikipedia, chứa các liên kết đến nhiều trang web bất hợp pháp khác nhau, bao gồm các phiên bản darkweb của eBay, Gumtree, Amazon, Reddit và thậm chí là darkweb của Twitter, WhatsApp, blog cá nhân và các trung tâm trao đổi tin đồn … Những trang web bất hợp pháp này thường được sử dụng để tránh cảnh sát mạng, việc thay đổi hậu tố của địa chỉ trang web ba ngày một lần là rất phổ biến. Vì vậy, cháu phải thiết lập một chương trình theo dõi, giống như theo dõi một vài con cá cụ thể trong đại dương bao la, việc này cũng dễ dàng hơn cho việc bắt chúng.”

Vương chủ nhiệm trịnh trọng gật đầu, một mặt không hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại.

Bộ Trọng Hoa đột nhiên mở miệng hỏi: “Anh nói darkweb phiên bản Ebay, là chỉ Rãnh Mariana sao?”

“Không hổ là đội trưởng Bộ, thật sự là nghe nhiều biết rộng”. Lâm Khoa hớn hở nói, “Tôi rất vui vì không phải mất thời gian giới thiệu khái niệm thương mại điện tử darkweb cho mọi người: “Rãnh Mariana“ hiện là một trong những công ty thương mại điện tử darkweb lớn nhất. Nhìn này là nó.”

Hắn nhẹ nhàng nhấp vào một trang web từ chương trình theo dõi. Ngay sau đó, màn hình đột nhiên mờ đi, hai hàng chữ đỏ từ từ xuất hiện trong bóng tối. Đó là khẩu hiệu của trang web——

choosefreedomovertyranny

shark

Lựa chọn tự do, mà không chuyên chế chính trị —— Người sáng lập kiêm quản lý viên trang web, Cá Mập.

Một khắc này trong văn phòng lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều bị thứ đáng sợ này làm cho run hơi thở.

“Sao chép thôi, xin hãy bỏ qua.” Lâm Khoa cười giải thích, ”Hắn vừa đánh Ross Ulbricht và bị nhốt trong một nhà tù ở Mỹ. Vì thế hắn không thể ra mặt tố cáo vi phạm bản quyền”.

Trang web biến mất sau ba giây, rồi mở ra một trang chủ rực rỡ với nhiều sản phẩm khác nhau.

“Mặc dù được gọi là phiên bản darkweb của eBay, nhưng trang chủ của Rãnh Mariana thực sự tương tự như Taobao vậy. Nó chứa đầy hình ảnh sản phẩm được tải lên bởi nhiều nhà bán khác nhau, từ gai dầu, thuốc lắc, thuốc viên, thuốc ảo giác, video người lớn, nội dung khiêu dâm, vũ khí, súng hay ngay cả những xác chết khả nghi cũng có, tất cả đều được sắp xếp có trật tự.”

“—— Chờ đã, chờ đã”. Vương Cửu Linh đột nhiên nhớ tới cái gì: “Lý Hồng Hi cùng Điêu Kiến Phát thường xuyên truy cập darkweb, có khả năng là bọn chúng đã từng quảng cáo bán đầu lâu người trên Rãnh Mariana không?”

Cả phòng cảnh sát hình sự đều mừng rỡ: “Ôi đúng vậy! Ý kiến hay! Tra thử hashtag liên quan một chút xem?”

“Tôi thử xem!” Liêu Cương kích động xắn tay áo lên, nhưng ngay sau đó bị Bộ Trọng Hoa ngăn cản: “Chỉ sợ không được.”

“Vì sao?”

Bộ Trọng Hoa cau mày nói: “Cậu không phát hiện sao? Sàn thương mại điện tử này hoàn toàn không cho phép cậu thực hiện tìm kiếm tại chỗ.”

Tất cả mọi người giật mình, ánh mắt đồng loạt tụ tập tại màn hình bên trên, quả nhiên.

Cả trang web xanh xanh đỏ đỏ chất đầy quảng cáo, nhưng bất luận là trên cùng hay là dưới đáy, đều hoàn toàn tìm không thấy khung tìm kiếm.

“Ừ, tôi vừa muốn nói cho các anh biết.” Lâm Khoa tiếc nuối nói, “Từ một năm trước, khung tìm kiếm của Rãnh Marina đã bị ẩn.”

—— Trang web thương mại điện tử ẩn hộp tìm kiếm? Vậy làm thế nào để người mua tìm kiếm các sản phẩm họ muốn, và làm thế nào để mua sắm và đặt hàng?

Chẳng lẽ người dùng darkweb đều không bận tâm đến đánh giá, xếp hạng của sản phẩm, tỷ lệ giá cả sao? Họ mua hàng dựa vào hên xui hả?

“A, tôi biết tôi biết!” Nghiêm Tà cái hiểu cái không đột nhiên vỗ tay một cái, kịp phản ứng: “Giống như Xianyu xóa hộp tìm kiếm trên phiên bản web, đây là thói quen của người quản lý sản phẩm, để khuyến khích người dùng tải xuống ứng dụng!”

Không khí đột nhiên yên tĩnh, nửa ngày sau khóe miệng Lâm Khoa có chút co rúm: “…… Xianyu?”

Bộ Trọng Hoa: “Anh còn đi dùng Xianyu?”

Mọi người cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Tà, trong chốc lát trong lòng tất cả mọi người đều đang nghĩ: Phú nhị đại đi xe thể thao tám chữ số, còn mẹ nó đi lướt dạo Xianyu???

“Lướt dạo thôi”, Nghiêm Tà thành thật nói, “Quần áo, giày, thắt lưng, điện gia dụng không dùng nữa đều sẽ cho người đăng lên đó bán, không phải thì thế nào? Chẳng lẽ các cậu đều ném đi? Quá lãng phí rồi chứ?”

Tất cả mọi người: “………………”

“Chúng em không có nhiều đồ để đó không dùng như vậy”, Liêu Cương thành khẩn nói, “Còn nữa, ca, lần sau anh không dùng nữa thì có thể cho em, em cam đoan tuyệt đối không lãng phí.”

“Rãnh Mariana không có app”, Lâm Khoa bật cười nói, “Sở dĩ ẩn khung tìm kiếm là bởi vì một năm trước chúng tôi đã từng dùng cái đó để công kích —— Cũng chính là dùng hàng triệu khách hàng giả lập đánh vào trang chủ của nó, nhất là công cụ tìm kiếm, khiến trang web rơi vào tình trạng kẹt lượng truy cập số lượng lớn. Cảnh sát vốn định dùng loại phương thức này để chặt đứt liên hệ giữa người quản lý cùng Rãnh Mariana, tiến một bước bắt được Cá Mập …… Chúng tôi có nội ứng anh dũng nhất và kế hoạch tinh mật nhất, lần hành động kia kém chút đã thành công.”

Một năm trước.

Bộ Trọng Hoa giật mình, liếc nhìn Ngô Vu, lại chỉ thấy cậu đứng trong góc tường tối, thân hình có chút cứng ngắc.

Liêu Cương hỏi: “Cuối cùng không thành công?”

“Cá Mập cùng cảnh sát sống chết với nhau, xông ra vòng vây, dẫn người chạy thoát”. Lâm Cương rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều, “Nhưng hắn cũng bị trọng thương, khiến Rãnh Mariana bị ép offline tròn một năm, thẳng đến gần đây mới một lần nữa online —— Kể từ đó, tất cả các công ty thương mại điện tử darkweb đều thêm mã xác minh và ẩn hộp tìm kiếm, chủ yếu là để tránh các cuộc tấn công, từ chối dịch vụ phân tán và lặp lại trải nghiệm của Rãnh Mariana.”

Nếu không phải người cực kỳ quen thuộc với Ngô Vu, cho dù có nhìn kỹ hơn cũng sẽ không bao giờ phát hiện được vai và cổ của cậu hơi cứng đờ, hàm răng nghiến chặt đến mức có vài cái xương vô hình nhô ra từ thái dương.

Trái tim Bộ Trọng Hoa giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng nắm lấy, trong chốc lát không khống chế không nổi, tiến lên trấn an đè lại tay của cậu ——

Một năm trước Cá Mập cùng cảnh sát sống chết với nhau, mặc dù bị trọng thương, nhưng hắn vẫn xông phá vòng vây thành công, khiến lần bắt đó thất bại trong gang tấc.

Ngô Vu nội ứng trở về, Trương Bác Minh nhảy lầu tự sát, người người chờ mong điển lễ trao tặng công huân, cuối cùng lại biến thành một vùng đất đầy máu.

Một năm trước lần hành động đó, đến cùng xảy ra chuyện gì?

“Cậu nói những công ty thương mại khác của darkweb”, lúc này Nghiêm Tà như có điều suy nghĩ hỏi: “Ngoại trừ Rãnh Mariana, còn có nền tảng thương mại điện tử nào có quy mô lớn không?”

“Có Alphabay, Dream Market, Lufthansa, darkweb Wall Street, Silk Road phiên bản . … và Berlusconi mới nhất đều đang phát triển rất nhanh chóng.”

Nghiêm Tà rất thụ giáo: “Đều là các nhà lớn ở nước ngoài cạnh tranh thị trường quốc tế, không có hàng nội địa sao?”

Hắn chỉ là thuận miệng hỏi, vậy mà Lâm Khoa lại dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Thật là có. Toàn cầu xếp hạng thứ , lượng giao dịch lớn nhất Châu Á, tên gọi Trà Mã Cổ Đạo”

Nghiêm Tà sợ ngây người: “Fuck, ánh sáng của hành nội địa đây ư!”

“Phốc —— Khụ khụ khụ! Khụ khụ……” Lâm Khoa kém chút một miệng đầy trà phun ra, vội vàng rút tờ khăn giấy lau cái mũi, dở khóc dở cười nói: “Sản phẩm nội địa có tốc độ chậm. Nghe nói máy chủ được lập ở Hà Lan, đây là một trong những công ty thương mại điện tử đầu tiên ẩn hộp tìm kiếm. Lý do mở rộng là để hỗ trợ tiếng Trung. Việc chạy hàng trong nước đã không còn tốt như trước, từ số liệu thống kê về lượng truy cập, ước tính nó sẽ không kéo dài trong vài tháng nữa. “

“Ai, hàng nội chơi không lại Âu Mỹ mà”, Vương chủ nhiệm khá là đáng tiếc.

“Có thể nói là vậy”, Lâm Khoa cười nói, “Nhưng mà khả năng nghi phạm sử dụng hàng nội địa…… sử dụng Trà Mã Cổ Đạo tung ra tin bán sản phẩm vẫn là vô cùng lớn, dù sao xương người pháp khí vật này, Châu Á cũng cần nhiều hơn Âu Mỹ“.

“Nhưng không có hộp tìm kiếm cũng vô dụng thôi?” Vương chủ nhiệm nghĩ nghĩ: “Có thể tự mình viết chương trình tìm kiếm bên ngoài không?”

“Có thể thì có thể, miễn là api có sẵn, nhưng tốc độ load sẽ rất chậm”. Lâm Khoa suy nghĩ một lát, nói: “Như vậy đi, tôi thử viết chương trình, lấy pháp khí, tông giáo, hiến tế nghi thức làm hastag, kiếm qua một chút các nhà buôn lớn. Nhưng thời gian không thể cam đoan, vận khí không tốt quá trình tìm kiếm khả năng cần mấy giờ, có thể chứ?”

Vương chủ nhiệm đại hỉ: “Viết viết viết, cậu viết là được. Dù sao vụ án này đã kéo kéo lâu như vậy rồi, không vội thêm vài tiếng, có phải hay không đội trưởng Bộ?”

Bộ Trọng Hoa từ chối cho ý kiến, ngầm cho phép.

Các khái niệm về darkweb, và định tuyến hành tây không được hiểu rộng rãi ở Trung Quốc. Nhiều người vẫn không biết rằng phần mềm email và trò chuyện của họ thực sự là darkweb. Để thu hút sự chú ý, báo lá cải điên cuồng cắt bỏ mục sao chép trong video trò chơi và cảnh quay trong bộ phim kinh dị, giả mạo là “Dark Web Quest”, tạo ra trang web đen được chia thành mười tám tầng địa ngục, một khi hiếu kì nhấp vào, truyền thuyết bị hacker ám sát cũng sẽ trở thành hiện thực ở ngoài đời, một bức màn kỳ lạ và đáng sợ đối với công nghệ mạng ẩn danh.

Trên thực tế, dark web cũng không quá kỳ lạ và đáng sợ, nó cũng không có sức mạnh siêu nhiên, nhưng công nghệ mạng ẩn danh của nó chuyển tiếp theo từng lớp đã tạo ra vô số vấn đề nan giải cho cảnh sát ở các quốc gia. Nhưng sự phát triển ở trong nước lại đi sau nửa bước về vấn đề này, cho đến nay không có nhiều trường hợp liên quan đến dark web, việc phát hiện chẳng qua là mò kim đáy bể.

Trong văn phòng mọi người chỉ có thể tản đi ăn cơm trước, trông cậy vào thời gian nấu mì ăn liền, chuyên gia cảnh sát mạng có thể từ biển rộng mênh mông bên trong tạo ra kỳ tích.

Ngô Vu tận lực tránh đi Liêu Cương đang rủ mọi người đi ăn đồ nướng, không chào hỏi ai, cúi đầu xuôi theo chân tường xuyên qua hành lang, đi vào phòng giải khát, tùy tiện tìm gói mì Bao Laotan, dùng ấm đun nóng ấn vào nút bên trên.

Một đám người vô cùng náo nhiệt đi ra ngoài ăn cơm, bước chân dần dần đi xa, khôi phục yên tĩnh.

Bọn họ hẳn là đều đi xuống lầu.

Thời điểm trong lòng người loạn đến một mức nhất định, thiên đầu vạn tự khó mà nói ra được, ngược lại ý nghĩ nào vừa hình thành cũng đều không giữ lại được, chỉ có các loại tư vị phức tạp từ yết hầu chạm lên lưỡi. Ngô Vu một tay cắm ở trong túi quần, một tay đặt trên bát mì tôm, cảm giác lòng bàn tay bị hơi nước hấp có chút nóng, nửa ngày sau có chút tự giễu, lắc đầu thở ra một hơi.

Cậu dùng một cái nĩa sử dụng một lần đem mì tôm trộn qua trộn lại, ăn lung tung hai cái, vừa bưng bát xoay người, đột nhiên động tác cứng đờ tại chỗ ——

Một thân ảnh ngăn tại trước cửa phòng giải khát, là Bộ Trọng Hoa!

“Em sáng nay cố ý tránh anh sao?” Bộ Trọng Hoa nhẹ giọng hỏi.

“……” Ngô Vu trong cổ họng giống như bị cái gì ngăn lại, một chữ cũng nói không nên lời, hồi lâu mới khàn giọng nói: “Không có.”

“—— Không có?”

Giờ nghỉ trưa bên ngoài hành lang trống rỗng, không thấy nửa cái bóng người. Bộ Trọng Hoa nghiêng người lên phía trước, Ngô Vu lại lui ra phía sau, nhưng không gian nhỏ hẹp trong phòng giải khát căn bản không có chỗ trống, sau một khắc hai người mặt dán mặt tại cùng một chỗ.

Ngô Vu bưng lấy bát mì xương ngón tay có chút trắng bệch, Bộ Trọng Hoa bắt lại tay cậu, nhìn mắt cậu thấp giọng hỏi: “Hai ta như bây giờ, em đến cùng là có suy nghĩ gì, có thể trực tiếp nói cho anh nghe hay không?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio