“Cá Mập”, Điêu Kiến Phát lẩm bẩm nói.
Nghi phạm như bùn nhão ngồi phịch ở trong ghế sắt, trên mặt che một tầng tử khí, cả người ngơ ngơ ngác ngác, chỉ có cặp mắt đục ngầu quay một vòng, lúc nói ra hai chữ này hiện ra sự sợ hãi khó mà khắc chế.
“Cá Mập là chủ nhân Rãnh Mariana, là ác ma của darkweb. Không người nào dám chọc giận hắn, không người nào dám ngỗ nghịch hắn, bất cứ ai đối nghịch với hắn đều phải chết…… Nếu như tôi biết sớm một chút, tôi tuyệt đối sẽ không cùng thủ hạ của hắn tiếp xúc, tôi thậm chí sẽ không đem xương người pháp khí đăng lên darkweb!”
Bộ Trọng Hoa mặt trầm như nước ngồi sau bàn thẩm vấn, Mạnh Chiêu hỏi: “Anh mới vừa nói thủ hạ kia tên hiệu là Ba Bảy?”
“Đúng vậy, hắn là một nhà lái buôn”. Điêu Kiến Phát cười khổ một tiếng: “Việc này phải nói từ việc Trần gia cất giấu ba đồ vật cổ. Năm đó Trần lão…… Trần Nguyên Lượng nhập giấu, mang về một chuỗi tràng hạt, một thanh ống sáo, một cái mũ giáp, nghe nói đều làm từ xương cốt của Đại Lạt Ma hơn mấy trăm hoặc hơn ngàn năm trước. Kể từ khi Phật giáo Tây Tạng trở nên phổ biến không thể giải thích được hai năm trước, tôi đã giúp ông ta tìm bán hai cái, ngoại trừ mũ giáp xương người ra, vì giá của nó quá cao, tuỳ tiện tuột tay thì không được. Về sau trùng hợp quen biết Lý Hồng Hi, tôi nghe hắn cả ngày lải nhải nói hắn ở trên darkweb rửa tiền không biết bao nhiêu lần mà thần không biết quỷ không hay, mới động tâm tư đem xương người mũ giáp quảng cáo trên darkweb, Trần Nguyên Lượng cũng đồng ý.”
“Tôi vì chuyện này đã cọc trước cho Trần Nguyên Lượng vạn, nói sau khi sự thành sẽ chia :, nhưng cái văn vật tông giáo này mặc dù có tiền cũng không mua được, cho dù có rao trên darkweb cũng khó mà bán, Trà Mã Cổ Đạo, Dreammarket và mấy sàn thương mại điện tử khác đều không có tin tức. Thẳng đến tháng ba năm nay, có một tài khoản trên Rãnh Mariana đột nhiên nhắn lại, cảm thấy rất hứng thú với nón trụ bằng xương cốt người, đối với giá cả cũng một lời đáp ứng, người đó chính là ‘Cá Mập’.”
Mạnh Chiêu cẩn thận hỏi: “Cá Mập là tội phạm quốc tế truy nã, cách màn hình làm thế nào anh xác nhận được thân phận của đối phương?”
“Bởi vì hắn dùng tài khoản chính quản lý trang web”. Điêu Kiến Phát vô lực nhếch nhếch miệng, giống như là tự giễu: “Nhưng chúng tôi cũng đều mới biết tới darkweb, chỉ biết được tài khoản quản lý của trang web khẳng định rất có tiền, nhưng căn bản không biết cái danh xưng Cá Mập này đại biểu cho điều gì —— Hắn là chủ nhân chân chính của biển sâu, là ác ma giết người không chớp mắt……”
Bộ Trọng Hoa cắt ngang tố chất thần kinh của hắn: “Ba Bảy cùng Cá Mập là quan hệ như thế nào?”
“Quan hệ cho thuê. Mặc dù hắn tự xưng là người của Cá Mập nhưng tên đó chỉ là đang tự dát vàng lên mặt mình thôi”. Điêu Kiến Phát hữu khí vô lực nói: “Tôi có mở quán bar, bạn bè ở mọi tầng lớp cũng coi như nhiều, nhưng người này đúng là lần đầu tiên gặp. Trùng hợp lại là người mấy năm trước giúp Trần Nguyên Lượng giật dây mua văn vật sưu tập, ông ta nói hắn biết không ít nội tình, còn nói hắn rất khôn ngoan, tham tiền nhưng không muốn mạng.”
Xác thực khôn ngoan, nếu như phỏng đoán không sai, thì tên Ba Bảy này đã giết Cao Bảo Khang, Niên Tiểu Bình, Trần Nguyên Lượng, gây án gọn gàng, thủ đoạn tàn nhẫn thống nhất, hẳn là một lão thủ giết người.
Mạnh Chiêu không khỏi nghiêng người về phía trước: “Liên quan tới thông tin Ba Bảy anh còn biết bao nhiêu?”
“Tôi chỉ biết là hắn tên thật họ Hướng, còn những cái khác Trần Nguyên Lượng không chịu nói”. Điêu Kiến Phát do dự một chút, nói: “Trần Nguyên Lượng mấy năm trước giúp người khác buôn bán văn vật mộ táng, có chút vàng ròng, giá trị tương đối cao, nói ra đầy đủ sợ rằng ông ta cũng phải ngồi trong tù chết già…… Cho nên ông ta cùng Ba Bảy hẳn là đều biết chút việc trái trong tay đối phương, sẽ không tuỳ tiện nói cho người khác.”
Bí thư viên lốp bốp cấp tốc ghi lại những nội dung này vào máy tính, Bộ Trọng Hoa vẫy tay gọi cảnh sát hình sự tới, đưa lỗ tai thấp giọng phân phó vài câu, cấp dưới lập tức hiểu ý chạy ra ngoài gọi người điều tra.
“Anh mới vừa nói lái buôn tên hiệu Ba Bảy này luôn cố ý đem giá cả chèn ép xuống rất thấp?” Mạnh Chiêu hỏi.
“Đúng, hắn cũng là gan to bằng trời, ngay cả tiền của Cá Mập cũng dám giấu, vì muốn kiếm lời chút tiền riêng ở trung gian, liền mở miệng đem giá định sẵn trực tiếp chém đứt một nửa”. Cho tới bây giờ nói tới cái này, Điêu Kiến Phát vẫn có chút ngăn không được phẫn uất: “Chúng tôi cùng hắn vừa đi vừa về đàm phán giằng co hai ba lần, trong quá trình này, lại bị Cốc Lâm Lâm biết, nó cũng không tự nhìn bản thân mình một chút xem có số phát tài hay không, liền ôm ý nghĩ hão huyền trộm đi xương người mũ giáp, còn tự mình chạy tới liên hệ họ Hướng, muốn đem xương người mũ giáp bán rẻ một phần mười giá cả!”
Mạnh Chiêu lạnh lùng hỏi: “Cho nên anh mới mua Cao Bảo Khang đi giết Cốc Linh, đoạt lại pháp khí?”
Điêu Kiến Phát gật gật đầu: “Tôi không có lựa chọn nào khác, dù sao cũng là chuyện lớn, nhưng tôi không nghĩ tới chính là họ Hướng kia vậy mà hung ác đến thế—— Hắn chờ Cao Bảo Khang giết Cốc Linh xong, mới giết chết Cao Bảo Khang cướp đi xương người mũ giáp, còn cố ý ở nửa đường tùy tiện giết con nhóc họ Niên, làm ra tin tức động trời ‘Tà giáo tế tự’ ‘Khô lâu giết người’; Lúc ấy tôi còn nghĩ không thông là vì sao, hiện tại tôi mới biết được đây đều là do hắn cố ý! Đây là kế hoạch tốt của hắn!”
Thân thể Điêu Kiến Phát nghiêng về phía trước, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với không khí:
“Hắn cố tình bày nghi trận, để cho tôi hoài nghi là Cao Bảo Khang tham lam mang đi mũ giáp, đồng thời lại sợ truy cứu Cao Bảo Khang sẽ dẫn cảnh sát chú ý tới tà giáo, cho nên lúc ấy tôi ngay cả tra cũng không dám tra! Mà hắn vẻn vẹn chỉ có giết mấy người, một phân tiền cũng không tốn cầm đi mũ giáp, hắn quả thực quá độc! Quá độc!”
Tiếng gầm thét của Điêu Kiến Phát quanh quẩn trong phòng, hối hận cùng đau lòng có thể thấy rõ ràng, nhưng một màn hoang đường này làm cho các cảnh sát hình sự cười không nổi.
Bọn họ trước đó suy đoán Niên Tiểu Bình bị giết chỉ là hung thủ cố ý tạo ra một màn tà giáo tế tự, mục đích là muốn ngăn chặn Điêu Kiến Phát, để bọn người Trần Nguyên Lượng từ đây không dám ở trong phạm vi Tân Hải truy tra xương người mũ giáp thất lạc; Nhưng cái suy đoán này quá quỷ dị, làm cho người ta không sao tiếp nhận nổi, dưới tình huống không có chứng cứ, rất khó để xem như mạch suy nghĩ điều tra chính thức.
Bọn họ lại không nghĩ tới cái suy nghĩ này vậy mà thành sự thật.
Trên đời này thật sự có người có thể vì một chút hoang đường mà đi giết người, đem sinh mệnh của thiếu nữ tươi sống dẫm như sâu kiến ở dưới chân, nhưng dù cho hắn có làm vậy thì cũng chỉ có thể đem quá trình điều tra manh mối kéo dài thêm mấy ngày ngắn ngủi thôi.
“Anh bị tin tức dọa sợ, không còn dám truy tra xương người mũ giáp, định thu tay lại nhưng không làm, cho nên Lý Hồng Hi mới có thể lỗ mãng đem mình bại lộ dưới tầm mắt cảnh sát”. Mạnh Chiêu thản nhiên nói, “Hắn sợ Cốc Linh trộm dùng máy tính của Lưu Lị liên hệ với Rãnh Mariana, càng sợ hơn là Cốc Linh nhịn không được từng đem chuyện này ra khoe khoang với Lưu Lị làm lộ ra manh mối, cho nên kinh hoảng thất thố không nhẫn được đi tìm Lưu Lị…… Đám người các anh, nói giảo hoạt thì thật giảo hoạt, nói ngu xuẩn thì cũng thật ngu xuẩn.”
Giảo hoạt tính toán tới cực điểm ngược lại sẽ tự đem mình đưa vào chỗ chết, đúng là khắc hoạ chân thực đám người Trần Nguyên Lượng, Điêu Kiến Phát, Lý Hồng Hi.
“Đây không phải lỗi của tôi, ban đầu tôi cũng không muốn giết người”. Điêu Kiến Phát lẩm bẩm nói: “Đều là con nhóc họ Cốc kia tham tài trộm đồ, tên phế vật Cao Bảo Khang dễ như trở bàn tay liền bị giết, thủ đoạn Ba Bảy lại quá ác, quá phát rồ…… Tôi chỉ là không nên cùng Cá Mập làm ăn, nếu như tôi biết sớm một chút, tôi sẽ không cùng Cá Mập làm ăn……”
Hắn chán nản cúi đầu xuống, nhìn qua mặt đất xi măng u ám dưới chân.
Ngục giam có thể hoàn toàn phá huỷ một người từ trong ra ngoài, mặc dù hiện tại không có còng tay, hai tay của hắn vẫn theo thói quen bày ở bên trên, giống như dây xích đã khắc thật sâu vào trong máu thịt, quãng đời còn lại cũng không thể mở ra được nữa.
Bộ Trọng Hoa đưa tay hỏi cảnh sát muốn xin thuốc lá và bật lửa, ném đến trước mặt hắn, ra hiệu hắn hút một điếu.
Điêu Kiến Phát không chối từ, tay run run nhóm lửa hít sâu một hơi, sa sút tinh thần tới cực điểm rốt cục cũng có chỗ làm dịu, khàn khàn nói: “Cám ơn”.
“Không cần cám ơn”. Bộ Trọng Hoa thản nhiên nói, “Liên quan tới Cá Mập, có một việc tôi rất không hiểu nổi”.
“…… Chuyện gì?”
“Cá Mập là người ngoại quốc, vốn không phải là mục tiêu khách hàng của các anh. Hắn có từng nhắc tới mình tại sao lại muốn tốn tiền nhiều như vậy để mua văn vật tông giáo không?”
Bộ Trọng Hoa đang lấy một loại phương thức tương đối khúc chiết dụ hắn chủ động khai ra Tần Xuyên, trong và bên ngoài phòng thẩm vấn mấy ánh mắt lập tức tập trung vào nghi phạm. Ai ngờ sau một khắc, Điêu Kiến Phát phốc bật cười ra tiếng: “Cảnh sát, anh sẽ không thật sự cho rằng Cá Mập một đại nhân vật như vậy, sẽ đích thân chạy tới dùng tài khoản cùng chúng tôi nói chuyện phiếm chứ?”
Một tội phạm truy nã còn là đại nhân vật cái mẹ gì chứ—— Ở đây tất cả mọi người trong nháy mắt đều dâng lên suy nghĩ dở khóc dở cười này.
Nhưng Bộ Trọng Hoa không chế giễu hay quát lớn, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Rãnh Mariana hiện tại là chợ điện tử đen lớn nhất, nếu như nói LuftHansao và AlphaBay giống như Taobao, eBay hoặc là Amazon. Thì người sáng lập và cũng là ông chủ lớn của Rãnh Mariana – Cá Mập đã từng làm việc với rất nhiều trùm ma túy và buôn bán vũ khí, sau khi Interpol truy nã hắn ta suốt bao nhiêu năm trời, lại chỉ có thể đuổi theo sau lưng hắn như rác rưởi, tôi cũng không biết ai có thể giết hắn được khi thực chiến.” Điêu Kiến Phát chế nhạo: “Làm thế nào một người như vậy có thể đến nói chuyện với chúng tôi về ý định mua đồ của hắn được chứ? Những kẻ sử dụng tài khoản quản trị viên để liên hệ với chúng tôi đều là cấp dưới của hắn. Đâu ai có đủ tư cách để nói chuyện với Cá Mập?”
Trong phòng thẩm vấn không ai lên tiếng —— Mặc dù lời này của hắn cuồng vọng đến tức cười, nhưng so với lịch sử phạm tội của Cá Mập, cũng có thể coi là ăn ngay nói thật.
“Cho nên anh là bởi vì Cá Mập có thực lực, cho nên mới nguyện ý đem xương người mũ giáp bán cho hắn?” Bộ Trọng Hoa hỏi.
Điêu Kiến Phát nói: “Đó cũng không phải, chủ yếu là do người có thể trả nổi cái giá này cũng không nhiều, có tiền lại không nhất định sẽ thưởng thức loại đồ vật này.”
Bộ Trọng Hoa như có điều suy nghĩ gật gật đầu, sau đó như nhớ tới cái gì, hỏi: “Vậy các anh sao lại không nghĩ tới việc liên lạc với các khách cũ, chính là người đã mua hai kiện xương người pháp khí trước đây của Trần Nguyên Lượng tại Miến Điện – Bảo Ba?”
Trong bóng tối mấy đạo ánh mắt đều nhìn chăm chú lên mặt Điêu Kiến Phát, tất cả mọi người cho là hắn sẽ hỏi lại: Các người không biết Bảo Ba là người nào đúng không? Hắn là phó đội trưởng đội phòng chống ma tuý đã làm phản bỏ trốn! Hoặc là: Tôi có liên lạc qua, nhưng Bảo Ba cùng Cá Mập bán cho ai mà không giống nhau?
Nhưng ngoài ý liệu là, Điêu Kiến Phát hung hăng hít một hơi thuốc lá, cười khổ nói: “Đương nhiên đã liên lạc qua, nhưng hắn mua không nổi, khách hàng này xảy ra chút chuyện”.
“Chuyện gì?”
Bộ Trọng Hoa lặp lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Bảo Ba cùng họ Hướng đều là lái buôn, chỉ là hắn làm người so họ Hướng đáng tin cậy hơn rất nhiều. Tôi cũng không biết hắn cụ thể có lai lịch gì, nhưng từ hai lần mua bán trước đến xem, người này tiền bạc hậu cần đều kịp thời đúng chỗ, cũng không cò kè mặc cả tự mình giấu tiền, cho nên đầu năm nay có liên lạc qua hắn một lần.”
Điêu Kiến Phát chưa từng bên trong miệng khen người khác nửa câu vậy mà lại đánh giá Tần Xuyên rất cao.
Bộ Trọng Hoa hỏi: “Hắn nói không muốn?”
“Không, hắn trả lời là thứ này quá kén người, hắn chỉ biết có một khách hàng không thiếu tiền khẳng định sẽ mua, nhưng không khéo chính là gần đây khách hàng đó trong nhà có người chết, nhất định phải tìm đường khiên quan tài từ Miến Điện về nước, kết quả là bởi vì biên cảnh giới nghiêm nên bị vây ở trong nước, đã mất đi tin tức.”
“Bởi vì biên cảnh giới nghiêm mà không ra được?”
Trong và bên ngoài phòng thẩm vấn tất cả cảnh sát sắc mặt đều xiết chặt.
“Cũng là mệnh đi”. Điêu Kiến Phát cười khổ một tiếng, nói: “Nếu như Bảo Ba bên kia mua được nón trụ, hiện tại cũng không có nhiều chuyện xảy ra như vậy”.
Bộ Trọng Hoa mẫn cảm nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm gương mặt râu ria của Điêu Kiến Phát: “Anh có biết khách hàng của Bảo Ba là ai hay không?”
Điêu Kiến Phát buồn bực không lên tiếng, hút xong một điếu thuốc, lại lấy ra một cây đốt tiếp, nhìn chằm chằm tàn thuốc, trong mắt dần dần hiện ra sự đói khát cùng tham lam.
“Tôi biết”. Hắn dừng một chút, sau đó mới nghiêng người dò xét Bộ Trọng Hoa: “Nhưng nếu tôi nói ra, có thể được tính là biểu hiện lập công không?”
Khi cảnh sát hình sự thẩm vấn nghi phạm, mỗi một câu nói đều phải thận trọng từng bước, mỗi một biểu cảm đều giấu giếm huyền cơ vô tận, thậm chí mỗi một ánh mắt dừng lại lâu một chút cũng có thể dẫn phát ra một màn đấu trí đấu dũng kinh tâm động phách.
Bộ Trọng Hoa không lập tức đáp ứng, mà là chậm rãi hướng về sau tựa ở thành ghế bên trong, tựa hồ đang cẩn thận châm chước cái gì đó, mỗi một biến hoá nhỏ bé trên gương mặt anh đều rơi vào tầm mắt chăm chú của nghi phạm, trọn vẹn qua nửa điếu thuốc mới phun ra hai chữ:
“Có thể.”
“Vậy tôi……”
“Nhưng biểu hiện lập công không có nghĩa là anh rất nhanh liền có thể ra khỏi tù”. Bộ Trọng Hoa bình thản mà không cần suy nghĩ đánh gãy hắn, “Nó chỉ đại biểu từ tử hình sang tù chung thân, từ tù chung thân thành hai mươi năm. Anh nếu là muốn để cho tôi cam đoan bốn năm liền hết hạn tù phóng thích, vậy anh bây giờ cái gì cũng không cần nói nữa, tôi sẽ mời Pháp Viện tới, thích phán sao thì phán.”
Con ngươi Điêu Kiến Phát run rẩy kịch liệt, giống như là trong đầu đang giãy dụa, nửa ngày sau thân thể căng cứng mới dần dần thả lỏng.
“Được, chi đội trưởng Bộ”, hắn khàn khàn nói: “…… Nhìn thái độ này của anh, tôi tin.”
Trong không khí dây cung kéo căng vô hình buông lỏng, mấy người bọn họ đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
“Tên nhóc này”. Bên ngoài mặt kính pha lê Nghiêm Tà cười lên, giống như rất đắc ý đối với kỹ thuật diễn xuất của em trai nhà mình, quay đầu hất cằm lên với Ngô Vu: “Họ Bộ có chút tài thẩm vấn lắm đúng không?”
Ngô Vu giống như đột nhiên lấy lại tinh thần: “…… Hả?”
Kỳ thật sắc mặt cậu không đúng lắm, nhưng không ai nhìn ra được.
—— Bộ Trọng Hoa trực giác đối với tội phạm, cảm giác đối với lời lẽ hoang đường, cùng áp lực khủng khiếp khi tra hỏi, tựa như một chùm ánh sáng trong nháy mắt nhìn thấu linh hồn, đủ để cho bất cứ kẻ nào trong lòng có quỷ cũng như ngồi trên bàn chông, nào chỉ là có chút tài thẩm vấn mà thôi?
“…… À, dạ”. Ngô Vu nuốt ngụm nước bọt, mở ra ánh mắt khác cười cười: “Đội trưởng Bộ rất lợi hại.”
Nghiêm Tà vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn nói tiếp cái gì, lại chỉ nghe thấy trong Bluetooth truyền đến âm thanh mơ hồ của Điêu Kiến Phát: “Khách hàng của Bảo Ba là Hoa Kiều tại Miến Điện, nghe nói năm đó lén xuất cảnh, buôn lậu thuốc phiện ở vùng Tam Giác Vàng, vô cùng thành kính tin Phật, rất thích cất giữ văn vật Phật giáo cùng Mật tông…… Trên đời, mấy người dạng này càng là giết người phóng hỏa càng là miệng đầy tin Phật, khách hàng kia của Bảo Ba cũng là không ngoại lệ’.
Nói xong hắn lắc đầu châm chọc cười một tiếng.
“Người đó tên là Vạn Trưởng Văn.”
Trong nháy mắt đó, Nghiêm Tà sắc mặt kịch biến, đột nhiên quay đầu nhìn về phía phòng thẩm vấn, chỉ nghe “Ầm!” một tiếng.
Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên đứng dậy, ghế ngồi ngã ra đằng sau, trong tiếng đụng vang một tay nắm chặt cổ áo Điêu Kiến Phát: “Vạn Trưởng Văn?!”
Chưa ai từng thấy qua trạng thái này của Bộ Trọng Hoa, ngay tại chỗ tất cả mọi người đều sợ ngây người, Mạnh Chiêu vô ý thức đứng lên theo: “Đội trưởng Bộ ngài đừng……”
“Anh, anh làm gì vậy?” Điêu Kiến Phát liều mạng giãy dụa, hoảng sợ đến cực điểm: “Chính là Vạn Trưởng Văn, chính là hắn——“
“Là người ba mươi năm trước từ Vân Điền trốn qua Miến Điện buôn lậu thuốc phiện, sau đó mở một nhà máy sản xuất thuốc phiện ở BangShan lẩn trốn nhiều năm, Vạn Trưởng Văn?!”
Điêu Kiến Phát nói không ra lời, mặt mũi đỏ tía, liều mạng quơ tay quơ chân, một đám cảnh sát hình sự ùa lên đều không cách nào đem hắn gỡ ra khỏi tay Bộ Trọng Hoa: “Đội trưởng Bộ! Bình tĩnh một chút, đội trưởng Bộ! Buông tay trước đã, buông tay trước đã! Mau gọi người đến, nhanh nhanh nhanh gọi người đến!……”
“Ầm!” cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Nghiêm Tà bước nhanh đi tới một phát bắt được tay Bộ Trọng Hoa cưỡng ép đẩy ra, đem Điêu Kiến Phát ném cho mấy cảnh sát hình sự đang hoảng sợ. Nhưng mà Bộ Trọng Hoa lại giống như bị yểm bùa, sắc mặt rét lạnh làm cho người khác sợ hãi, trong lúc hỗn loạn cũng đẩy Nghiêm Tà ra, co cẳng muốn nhào về phía Điêu Kiến Phát đang không ngừng chật vật ho khan dưới đất.
Lại “Ầm” thêm một tiếng, Ngô Vu từ đối diện ấn lấy Bộ Trọng Hoa, đem anh chống đỡ lên trên tường, dùng lực toàn thân vòng anh lại: “Không sao, không sao…… Bình tĩnh một chút đội trưởng Bộ, là tôi, không sao……”
“Các người tránh ra! Để cho tôi hỏi rõ ràng! Vạn Trưởng Văn ở đâu?! Hắn trốn ở đâu?!”
“Bình tĩnh một chút Bộ Trọng Hoa!” Ngô Vu cắn răng quát: “Anh xem một chút trên đầu còn có camera giám sát!”
Bộ Trọng Hoa giống như là từ trong cơn ác mộng đột nhiên bừng tỉnh, thẳng tắp nhìn thấy gương mặt Ngô Vu cách mình trong gang tấc.
Hai người bọn họ cơ hồ là trán đè lên trán cùng một chỗ, trong chốc lát Bộ Trọng Hoa rõ ràng từ trong đáy mắt Ngô Vu thấy được sự lo lắng, bất an, và cái bóng đang nổi giận của chính mình.
“Đi mau! Đi!” Nghiêm Tà không cho cự tuyệt chỉ huy các cảnh sát đem Điêu Kiến Phát lôi ra khỏi phòng thẩm vấn, nhìn qua Bộ Trọng Hoa nghiêm khắc mà trấn an, ý kia rất rõ ràng là: Cậu bình tĩnh lại một chút cho anh!
Sau đó hắn trùng điệp kéo cửa lại, tiếng bước chân dần dần đi xa, thẳng đến khi xung quanh khôi phục lại yên tĩnh.
“Bình tĩnh một chút, không sao”. Ngô Vu cứ như vậy chống đỡ lấy thái dương Bộ Trọng Hoa, thẳng đến khi cảm giác anh không giãy dụa nổi giận nữa mới hơi ngửa đầu về phía sau mở vài tấc khoảng cách, một tay trấn an đặt ở bên mặt anh, đồng thời dùng ngón cái nâng lên lông mày để anh ngước nhìn mình: “Vì sao đột nhiên kích động như vậy?”
“……”
“Hả?” Ngô Vu nhìn qua anh thấp giọng hỏi, “Vạn Trưởng Văn cùng anh có quan hệ gì?”
Đáy mắt Bộ Trọng Hoa tràn đầy tơ máu, nhìn chằm chằm mặt Ngô Vu, nửa ngày sau rốt cục nhắm mắt lại, từ trong lồng ngực phun ra một ngụm khí nóng, dán mặt tường đứng thẳng người lên.
“Vạn Trưởng Văn”, thanh âm anh vô cùng nhẹ, chỉ có Ngô Vu có thể nghe thấy: “Hơn hai mươi năm trước, hắn phái người xông vào nhà anh, giết chết cha mẹ của anh”.