Răng rắc! Răng rắc!
Bên ngoài ngôi nhà, một nhóm giám định viên pháp y mang theo những chiếc hộp chờ sẵn. Căn phòng phủ đầy các bảng điều tra. Cảnh sát chụp hình hiện trường ngồi xổm trên mặt đất, mang đôi giày màu xanh nhạt và ánh đèn flash nhấp nháy chói lọi.
Bộ Trọng Hoa đi ra ngoài phòng hít thở chút không khí, chỉ thấy nơi xa thôn xóm đều là các căn nhà thấp bé chật chội vi phạm luật lệ, cư dân nhàn rỗi đang tốp năm tốp ba chen ở bên ngoài đường ranh giới, hoặc là nghển cổ ra từ cửa sổ ngó chung quanh, tiếng nghị luận hiếu kỳ vang lên liên tiếp.
Tiểu Bắc Trang trước kia chưa phải là một thôn, trong hai năm qua, do sự mở rộng của vùng ven đô thị, kinh tế làng xã sơ bộ đã dần phát triển, nhưng tổng thể dân sinh sống ở đây vẫn là những người lao động nhập cư và người nhặt rác thuê. Theo báo cáo đăng ký cuối cùng của đồn cảnh sát ở khu vực tài phán, có khoảng hộ gia đình trong làng, nhưng Bộ Trọng Hoa biết rằng ở một số ngôi làng có mức độ di chuyển cực kỳ cao và điều kiện sống nghèo nàn như này, số lượng đăng ký ở đồn cảnh sát không thể nào chính xác được.
Đám người xem náo nhiệt bên trong không có trẻ em, trẻ sơ sinh quấn tã, hoặc là thanh thiếu niên. Đó có thể là do những đứa trẻ chưa kịp lớn sau khi vượt cạn sữa mẹ đã bị bỏ lại quê nhà.
Bộ Trọng Hoa thở dài gần như không thể nghe thấy, đột nhiên trông thấy cách đó không xa Ngô Vu đang ngồi trong xe cảnh sát mở cửa sổ xe hút thuốc, anh đi qua xem xét, chỉ thấy cậu vậy mà đang dùng di động xem một đoạn video:
“Nếu như vứt bỏ chức trách cùng danh nghĩa cảnh sát, nếu như vứt bỏ cái gọi là tín niệm cùng trung thành…… Nếu như cậu bây giờ vẫn như cũ một thân một mình; Cậu còn dám hay không lại xuất hiện, như năm đó, đứng ở trước mặt tôi?”
“Xem cái gì đấy?”
“A”, Ngô Vu ngẩng đầu một cái, “Anh đột nhiên dọa người làm gì?”
Ngô Vu không phải là người sẽ bị hù dọa, nhưng bây giờ lại như gặp quỷ giữa ban ngày, trên đời này áng chừng cũng chỉ có Bộ Trọng Hoa mới có thể đến gần cậu mà không bị phát hiện.
“Làm sao còn đang xem cái này?” Bộ Trọng Hoa hỏi.
“Tùy tiện xem thôi”. Ngô Vu nhấn nút dừng phát video: “Không hiểu rõ hắn có ý gì. Muốn chào hỏi em? Muốn tự tay giết chết em? Hay là cả hai đều có đủ cả? Cũng không phải thật sự hi vọng em đơn thương độc mã chạy đến trước mặt hắn một chọi một chứ.”
Bộ Trọng Hoa đột nhiên có loại cảm giác cổ quái. Mặc dù nghe rất hoang đường, nhưng hình như…… Cá Mập đúng là ám chỉ như thế.
Trên đời này chỉ có cậu tôi lẫn nhau đối địch, một chọi một, không có người khác, cậu chết tôi sống, mệnh trung chú định, không có bất kỳ người nào có thể quấy rầy loại quan hệ vận mệnh an bài này.
Anh không đem loại cảm giác quái dị này biểu lộ ra, “Em cảm thấy Cá Mập là dạng người nào?”
“Trí thông minh cùng thiên phú đều vô cùng cao, tự đại, dục vọng khống chế mạnh, thích nghiên cứu thảo luận triết học, cái gì mà cơ sở lý thuyết tuyệt đối tự do cùng chính quyền vô chủ. Có thể sau khi làm sếp đến một trình độ nhất định, tư duy sẽ không cùng cảnh giới với chúng ta.” Ngô Vu cười cười, “Thật ra em cũng không quan sát sâu anh ta, chỉ ở chung với nhau mấy ngày, việc bắt giữ còn thất bại”.
“Làm sao thất bại?”
“Em cầm dao ghim hắn trên mặt đất, vẫn là thất bại trong gang tấc…… Haiz!” Ngô Vu thu hồi điện thoại phế liệu của cậu vào, từ trong xe chui ra ngoài duỗi lưng một cái, nói: “Nếu lúc ấy nhanh tay một chút, không chừng hôm nay em cũng có thể vớt được cái danh chi đội trưởng nha”.
Đây thật ra là một sự kiện rất quỷ dị. Cá Mập đại danh đỉnh đỉnh đỉnh trên darkweb, khiến các phần tử tội phạm hung ác đều kính sợ không dám chống đối lại, cảnh sát hình sự quốc tế được huấn luyện nghiêm chỉnh đều phải đau khổ, bó chân khó trước; Mỗi ngày không biết có bao nhiêu khung rađa, bao nhiêu cái server đang nỗ lực tìm kiếm dấu vết của hắn, nhưng hắn lại từng bước thử thăm dò, dùng đủ các loại phương pháp để dẫn dụ Ngô Vu, hi vọng cậu lần nữa đứng ở trước mắt mình.
Có vẻ như nhân vật phản diện boss được xem là kẻ thù mạnh của nhiều siêu anh hùng này, lại đang tìm kiếm khắp thế giới chỉ vì muốn gặp một người qua đường, người đã dùng dao gọt hoa quả ghim hắn xuống dưới đất, nhưng hắn cũng không biết rằng người qua đường dùng cầm dao hoa quả ấy lại phải vội vàng đi làm vào mỗi buổi sáng.
Hàng chục triệu bitcoin vào và chảy ra từ tài khoản Cá Mập mỗi ngày. Nếu hắn biết rằng đối thủ mệnh trung chú định duy nhất của mình cả đời thực sự chỉ quan tâm đến mấy ngày tiền trợ cấp thì không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng gì.
Bộ Trọng Hoa trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Nếu quả thật có một ngày như vậy, em có muốn theo hắn một đấu một không?”
“Wtf anh đang nói đùa hả, chạy tới cùng boss darkweb solo -?” Ngô Vu cả kinh nói: “Nếu mà như vậy thì cứ quỳ xuống cầu xin thương xót vậy, còn sống không tốt sao?”
Bộ Trọng Hoa: ……
Bộ Trọng Hoa nhịn không được cười lên, lúc này chỉ nghe thấy giọng của trưởng phòng kiểm tra dấu vết Nhiêu Đạt từ xa chạy tới, “Này! Này!” vài tiếng, phất tay lớn tiếng nói: “Đội trưởng Bộ! Ngài tới xem một chút!”
“Thế nào?” Bộ Trọng Hoa lập tức sải bước đi.
Nhiêu Đạt xoay người vịn đầu gối thở dốc một hơi, sau đó mới đứng dậy, khổ sở nói: “Cơ bản có thể phỏng đoán đây chính là hiện trường vụ án, nhưng có một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Quá sạch sẽ, cái gì cũng không có.”
Bộ Trọng Hoa sững sờ.
“Căn hộ một phòng ngủ bằng gạch và vữa này được xây bởi những người nông dân địa phương ở Tiểu Bắc Trang. Các tòa nhà bằng ván mỏng tự xây và các tòa nhà xây chung là việc phổ biến ở khu vực địa phương. Chủ nhà sau khi xây xong thì cho một đôi vợ chồng làm công ngoại lai thuê, hai người lại tự mình làm thêm vách ngăn rồi cho thuê lại ra ngoài, trằn trọc để Ba Bảy thuê, ngoại trừ một thùng chứng từ cùng mấy tờ tiền mặt ra cái gì cũng không lưu lại.”
“Hung thủ sau khi hành hung, đã chuẩn bị xong dây điện buộc chặt thi thể, cất vào túi đan dệt, sau đó dùng nước tẩy trắng gột rửa giội khắp sàn nhà cùng vách tường. Bằng cách này, một mặt thuốc tẩy sẽ nhanh chóng rửa sạch vết máu ngay tại chỗ, thậm chí có người vào nhà kiểm tra cũng có thể che giấu sơ qua; Mặt khác, axit hypoclorơ khi phản ứng với dung dịch luminol sẽ khiến luminol phát sáng ngay cả khi không có máu tại chỗ, điều này gây cản trở quá trình phán đoán của cảnh sát điều tra tội phạm.”
“Tuy nhiên, axit hypoclorơ sẽ bay hơi một vài ngày trong môi trường khô ráo, vì vậy chúng ta mới sản xuất ra chất phát quang hiện nay, phản ứng phát quang vẫn còn rất dữ dội. Anh có thể thấy những vết máu lớn khi phun trên mặt đất và trên tường, các vết nứt trong tường vẫn còn sót một vài giọt máu chưa được dọn sạch.” Lão Nhiêu chỉ chỉ hai nhân viên giám định dấu vết ở góc tường đang tập trung dùng tia sáng kéo dài để mô phỏng các vết máu: “Chúng tôi sẽ cho họ lấy mẫu ADN để so sánh với nạn nhân, nhưng dựa vào manh mối thì cơ bản đây là hiện trường gây án.”
Bộ Trọng Hoa kỳ thật đã ẩn ẩn có dự cảm: “Cho nên anh nói quá sạch sẽ là chỉ……”
“Đúng”. Trưởng khoa Nhiêu nói “Không có dấu tay, không có dấu chân, không có dấu răng, không có bất kỳ cái gì thuộc về chứng cứ sinh trắc của hung thủ. Nhà vệ sinh bồn cầu cùng soạt rác đều sạch sẽ, trong quá trình điều tra sơ bộ, không có dịch cơ thể nào để lại cả, dựa vào việc nạn nhân không có phản kháng và bị thương, tôi đoán hung thủ cũng sẽ không bị thương và chảy máu khi gây án. Nói chung là sạch sẽ đến doạ người.”
—— Tôi không ngại để cảnh sát biết tôi ở trong phòng này giết người, các người biết người tôi giết chính là ai, các người cũng biết tôi làm thế nào để giết, nhưng các người vĩnh viễn sẽ không tìm được tới tên của tôi.
Hiện khám tới tới đi đi, trong phòng khắp nơi đều là người, một tấc vuông này lại lâm vào một mảnh yên lặng.
“Căn cứ chân dung từ miêu tả của Điêu Kiến Phát, Lý Hồng Hi, vợ chồng làm công thì nghi phạm trông ra sao?” Nửa ngày Bộ Trọng Hoa trầm thấp hỏi.
“Vẽ ra rồi, đang phát cho chuyên gia ở cục thành phố hoàn thiện”. Nhiêu Đạt cẩn thận quan sát phản ứng của Bộ Trọng Hoa, sợ mỗi một sơ ý tràn ngập nguy hiểm cũng sẽ chạm đến điểm bộc phát của anh: “Một khi xác nhận chúng ta liền có thể phát lệnh truy nã, chỉ cần…… Chỉ cần……”
“Chỉ cần cảnh sát có thể tra ra tên thật Ba Bảy là gì, nếu không chỉ dựa vào một bức phát hoạ đi một ly sai nghìn dặm, khả năng chỉ có mẹ ruột hoặc vợ của hắn mới có thể nhận ra.”
“Tôi biết rồi”. Bộ Trọng Hoa khoát tay, thản nhiên nói: “Anh bận việc của anh đi, chính tôi tự nhìn lại.”
Nhiêu Đạt may mắn trốn khỏi nguy cơ lửa giận trực diện của chi đội trưởng Bộ, lập tức bận rộn.
Bộ Trọng Hoa đứng trong đám người, nhìn chung quanh.
Ba Bảy thuê căn phòng này thuần túy chỉ là để giết người, hắn trước đó chuẩn bị kỹ càng một túi đan dệt chứa phân đạm, đồng thời sau khi giết người cầm lấy điện thoại của Trần Nguyên Lượng chạy đến một nhà máy sản xuất phân bón hoá học cách xa mấy chục km bên ngoài phát tín hiệu trao đổi với trạm thông tin, đây hết thảy cũng nói rõ hắn là một hung thủ có năng lực phản trinh sát đến đáng sợ. Nếu như không phải Ngô Vu phát hiện độ cũ mới của dây điện không giống nhau, nếu như không phải Bộ Trọng Hoa dùng thuốc phai màu bao sơn khoanh vùng bán kính vứt xác, hiện trường phạm tội này khả năng trong tương lai vài năm nữa cũng sẽ không bị cảnh sát phát hiện.
Như vậy, tên sát nhân này đã được đào tạo bài bản, huấn luyện che đậy hoàn toàn, ngay cả nước tiểu trong nhà vệ sinh hay thậm chí một dấu vân tay cũng không lưu lại, vậy cảnh sát phải trích xuất ADN của hắn ở đâu?
Càng hoang đường hơn chính là, cho dù Ba Bảy bị bắt vì những tội danh khác trong tương lai, Viện kiểm sát sẽ sử dụng bằng chứng nào để truy tố rằng hắn đã từng tiến vào hiện trường vụ án này?
“Ngô Vu!”
Ngô Vu đang đứng bên cạnh hai nhân viên giám định hiện trường ở góc tường, xem bọn họ chỉ vào vết máu trên tường: “Em nhìn nè Tiểu Ngô, khi giọt máu rơi xuống mặt phẳng theo góc xiên thì độ dài của vết máu sẽ tỷ lệ nghịch với góc xiên hoặc tốc độ di chuyển của vết máu, lực càng lớn thì giọt máu càng nhỏ …… Khi bọn anh sử dụng chùm tia sáng dựng lại cảnh, bọn anh phải chú ý đến chiều cao của mục tiêu sau khi mở rộng ngược lại cao hơn chiều cao thực, điều này là do quỹ đạo văng của giọt máu sẽ chuyển động theo hình parabol, khoảng cách càng xa, sai số càng lớn.”
“Ngô Vu!” Bộ Trọng Hoa tăng thêm ngữ khí.
“Cám ơn anh nhiều”, Ngô Vu nói cám ơn với hai vị đại ca giám định hiện trường, bước nhanh đi tới: “Thế nào lãnh đạo?”
Bộ Trọng Hoa ngắm nhìn đồng nghiệp chung quanh, thấp giọng hỏi: “Em không phải nói để cho anh dạy em phá án sao, làm sao quay đầu đã tìm người khác dạy rồi?”
Ngô Vu sững sờ, “Thì ra anh cũng biết phân tích vết máu à?”
Bộ Trọng Hoa nói: “Mặc dù anh không……”
“Thật không tầm thường!” Ngô Vu không nghe rõ, từ đáy lòng tán thưởng nói: “Không hổ là anh, cái gì cũng biết cả!”
“………………”
Bộ Trọng Hoa cúi đầu hắng giọng một cái, thần thái tự nhiên nói: “Đương…… Đương nhiên rồi, cái này có cái gì khó? Sau này anh dạy cho em”.
Ngô Vu nhìn qua lãnh đạo, ánh mắt quả thực phát sáng rạng rỡ, vừa mới há miệng muốn hỏi điều gì, Bộ Trọng Hoa lập tức đánh gãy cậu: “Bây giờ không phải là lúc để dạy cái này. Không có bằng chứng sinh trắc nào được để lại trong phòng cả, em ra bên ngoài xem xét với anh.”
Ngoài phòng là tro bụi bay lên đường đất, cửa phòng từng nhà đều đóng chặt. Những đứa nhóc mười mấy tuổi chân trần đùa giỡn gào to với nhau, ở đằng xa đi theo phía sau bọn họ, tò mò thò đầu ra nhìn, toàn bộ thôn đều đắm chìm trong không khí náo nhiệt quái dị.
“Chỗ này cũng không tu sửa đường”, Ngô Vu dùng nắm tay che miệng ho hai tiếng: “Cái này sặc quá rồi”.
Cuối cùng cậu cũng không đề cập tới gốc rễ chuyện vừa rồi nữa. Bộ Trọng Hoa hướng mặt đường giương lên cái cằm: “—— Sửa đường cũng không tiện, đây đều là những thôn đã được giải tỏa, lấy đâu ra kinh phí để sửa chữa chứ?”
“Chỗ này sửa đường cần bao nhiêu tiền anh?”
“Khó mà nói. Trước hết phải nhìn xem nền đường có thấm nước hay không, hai tro hay xỉ, một mét vuông bê tông có giá ba bốn trăm tệ. Nếu cường lực c rộng m dày cm, với việc trang bị thêm máy xúc, máy ủi, máy trộn bê tông, giá thành mỗi mét vuông ít nhất là tệ, chưa tính nhân công.” Bộ Trọng Hoa cười cười: “Cho nên người xưa mới có câu sửa đường xây cầu là tích đại đức“.
Ngô Vu như có điều suy nghĩ gật gật đầu, chốc lát nhịn không được nói: “Giá của anh quá đắt. Nếu như làm đường bê tông, nền đường sẽ bị san phẳng, đổ bê tông, mỗi mét có tệ thôi. Kỳ thực yêu cầu không cao như vậy.”
Bộ Trọng Hoa phản ứng đầu tiên là tệ một mét? Đường đó sửa xong có thể đi được không em?
Ngô Vu đi về phía trước hai bước, vẫn ngắm nhìn các toà nhà xi măng xập xệ chung quanh, thở ra một hơi lẩm bẩm nói: “…… Thật đúng là nên sửa đường.”
Bộ Trọng Hoa ở phía sau cậu, lấy điện thoại di động ra mở khoá, bất động thanh sắc cấp tốc nhắn Wechat: 【 Cần gấp cuốn sách chuyên nghiệp về phân tích mô hình vết máu bắn, xin mượn sách, cám ơn.】
WeChat của Lớp xx Phòng điều tra cấp xx của Tòa án hình sự, gửi đi.
Yêu đương quả là khiến người ta học tập tiến bộ.
Anh thu hồi điện thoại, chỉ nghe thấy Ngô Vu quay đầu lại: “Trong phòng một dấu vân tay hay dấu chân của hung thủ cũng không lưu lại hả anh?”
“Sơ bộ kiểm tra là không có”. Bộ Trọng Hoa đem lời vừa rồi trưởng khoa Nhiêu Đạt nói đơn giản thuật lại: “Xét về khả năng giết người điêu luyện của kẻ sát nhân và sự cẩn thận trong việc làm sạch dấu vết, kẻ này phải có tiền án, thậm chí có thể là kẻ đào tẩu. Nếu như có thể tìm thấy dấu vân tay hoặc DNA của hắn, khả năng cao sẽ có thể tìm thấy thông tin danh tính thực sự của hắn từ cơ sở dữ liệu, nhưng bây giờ vẫn còn đang mắc kẹt ở bước này. “
Ngô Vu gật đầu, cũng nghĩ không ra mạch suy nghĩ nào cả, cúi đầu đốt điếu thuốc.
Bọn họ vòng qua nửa cái thôn, từ một phương hướng khác quay lại tòa nhà nhỏ trệt kia, xa xa đột nhiên nghe được một mùi vị như ẩn như hiện khác thường. Ngô Vu mẫn cảm ngẩng đầu lên ngắm nhìn qua bên kia, Bộ Trọng Hoa thuận ánh mắt của cậu nhìn lại, chỉ thấy một vòng tròn mở bằng xi măng dưới bức tường gạch xây dở, hơi giống cái bếp lò cũ, chất đầy rác cao đến nửa người, một vài người phụ nữ đang mang rác đựng trong túi ni lông ném chúng xuống, núi rác lại dâng cao lên.
Hai người đồng thời như có điều suy nghĩ dừng lại bước chân, hai mắt nhìn nhau một cái.
“Xin chào, làm phiền”. Bộ Trọng Hoa ngăn lại một người phụ nữ, “Xin hỏi chỗ rác này bao lâu sẽ đến thời gian tập trung thu về một lần?”
Người phụ nữ căn bản nghe không hiểu vấn đề của anh: “Hả? Anh nói cái gì?”
Bộ Trọng Hoa lại lặp lại nhiều lần, chỉ qua tiếng địa phương của vài người, họ mới hiểu rằng cả làng vẫn còn vài “trạm thu gom rác” như thế này. Bởi vì đây vốn là một khu định cư bất hợp pháp, cũng không có trạm vệ sinh giám sát bọn họ, cho nên chỉ có thể nhờ người nhặt rác trong thôn lấy xe đẩy rác đến bãi rác thôn Bắc Đạo cách đó nửa tiếng, tần suất thu dọn là một lần một tháng.
“Mỗi tháng một lần.” Ngô Vu đứng bên cạnh đống rác lẩm bẩm nói.
Bộ Trọng Hoa đứng bên cạnh cậu: “Khẩu cung của Điêu Kiến Phát có đề cập qua hắn được lái buôn của Cá Mập phái tới mời thuốc lá, cho nên hung thủ hẳn là hút thuốc……”
Hút thuốc liền mang ý nghĩa sẽ ném tàn thuốc, ném tàn thuốc liền mang ý nghĩa đầu lọc bên ngoài sẽ dính nước bọt, dính nước bọt liền mang ý nghĩa ——
Hai người bọn họ hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía núi rác thải đáng sợ, mục nát, tản ra mùi vị dày đặc khác thường, chỉ thấy bên tường xi măng nước thối chảy ra, trên mặt đất ruồi muỗi giăng khắp nơi, ở giữa không trung vừa đi vừa về ong ong lượn lờ.
Ngô Vu vỗ vỗ vai Bộ Trọng Hoa, khách quan mà thanh tỉnh: “Lần này Vương chủ nhiệm hẳn là thật sự muốn giết chết anh”.
“………………”
Một nam nhân nên có trách nhiệm, một chi đội trưởng đội hình sự trinh sát càng nên có trách niệm của mình. Bộ Trọng Hoa khẽ cắn môi lấy ra điện thoại di động, bấm người liên hệ —— Vương Nhị Trọc.
“Alo? Họ Bộ?” Điện thoại vừa mới kết nối, đối diện đột nhiên phun ra âm thanh phát cáu bốc lên ba trượng ồn ào: “Mạnh Chiêu nói cháu cho người đem trứng mặn lạp xưởng của chi đội các cháu giấu đi không cho chú cầm là chuyện gì xảy ra hả, ăn của cháu mấy quả trứng thì thế nào hả? Cháu muốn đơn phương phá hoại hiệp ước liên minh thuế quan thương mại song phương khu vực của Cục Công an Nam Thành mà chúng ta đã ký vào tháng trước có phải hay không?!”
Ngô Vu: ……
Bộ Trọng Hoa: ……
“Cửu Linh”. Bộ Trọng Hoa trấn tĩnh nói vào điện thoại, “Hai chú cháu mình đã lâu không gặp, đêm nay cháu mười phần muốn mời chú ăn bữa cơm.”