Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngô Vu!” Ngoài cửa truyền đến tiếng Bộ Trọng Hoa mơ hồ không rõ lắm: “Ngô Vu!”
“?” Ngô Vu buông con dao xuống, ba chân bốn cẳng mở cửa: “Tay anh sẽ không thật……” Nói còn chưa dứt lời một mùi hương dễ ngửi quen thuộc đập vào mặt, cậu bị Bộ Trọng Hoa dùng sức ôm lại.
“Này, chuyện gì xảy ra”. Ngô Vu có chút ngoài ý muốn, “Lãnh đạo nhớ em hả?”
Bộ Trọng Hoa ấn lấy đầu của cậu hôn tới tấp, đưa cho cậu một túi mua sắm căng phồng ở siêu thị, sau đó nhanh chân đi vào phòng ngủ: “Không có việc gì, chỉ là nhớ em muốn em mở cửa cho anh.”
Ngô Vu vội vàng không kịp chuẩn bị nhận được một bao đầy đồ ăn vặt, bánh gatô, bánh kẹo, sô cô la, sữa hoàng bao…… Không khỏi cười lên, tiện tay xé bao kẹo ngậm trong miệng, mơ hồ không rõ hỏi: “Đây là quà giáng sinh năm sau sao?”
Trong phòng quần áo của phòng ngủ chính, Bộ Trọng Hoa đem túi đen cất vào trong góc két sắt, cất giọng nói: “Ừ!”
Giọng nói của anh trong trẻo và rõ ràng, còn có một chút nhẹ nhàng và thư thái.
Ngô Vu như đứa trẻ ngậm cây kẹo trong miệng đẩy sang bên trái rồi lại đẩy sang bên phải, tiếp tục đi đến thư phòng khắc chữ, chốc lát Bộ Trọng Hoa thay xong quần áo từ phòng ngủ chính đi ra, ngoài ý muốn nói: “Em đang làm gì thế?”
—— Chỉ thấy Ngô vu tập trung tinh thần, hai ngón tay đem chiếc nhẫn của cậu cố định ở trên bàn, đang cầm đao khắc chữ lên bên trong, là một chữ ‘Bộ’.
Đao công của Ngô Vu xác thực đến đã đạt đến trình độ thần tiên, đao khắc chỗ đó vốn không thuận tay, chiếc nhẫn bên trong vòng lại hẹp, nét “Bộ” (步) có nhiều ký tự như vậy lại được khắc ra ngang dọc với độ sâu đồng đều, trông khá giống nhau. Nét cuối hơi móc vào mép nhẫn. Ngô Vu sửa lại một chút rồi cười hỏi: “Thế nào?”
Một tia xốp giòn ngứa xông lên cổ họng, Bộ Trọng Hoa nhìn xem cậu, trong lòng nói không lên lời là cảm giác gì.
“Không dễ nhìn sao?”
“……”
Ngô Vu thẹn thùng thu hồi chiếc nhẫn: “Em trước đó nghe Mạnh tỷ nói bên trong chiếc nhẫn của chị ấy đều khắc chữ viết tắt của hai vợ chồng, nên em cũng muốn ngày nào đó em có thì cũng sẽ khắc một cái. Xấu đẹp không sao cả, dù sao mang ở bên trong cũng không nhìn thấy……”
Bộ Trọng Hoa nhẹ giọng đánh gãy cậu: “Em cũng giúp anh khắc một cái đi.”
“Cái gì?” Ngô Vu sửng sốt một chút, sau đó mới cười lên —— Bộ Trọng Hoa rất quen thuộc cái biểu tình này của cậu, là trong lòng rất do dự nhưng lại không có cách nào trực tiếp cự tuyệt, bởi vậy có chút trốn tránh ý tứ: “Khắc tên em à? Nét bút nhiều lắm đó nha?”
(Thật ra tên bé Ngô Vu nếu khắc chữ Ngô 吴 không thì sẽ không nhiều, nhưng chữ Vu 雩 thì đúng là nhiều nét thật đấy)
Bộ Trọng Hoa nhìn thẳng cậu: “Em khắc cái gì cũng được. Chỉ cần là tên em đều có thể.”
Ngô Vu đem đao khắc xoay một vòng ở giữa ngón tay, mấy giây đó trên mặt cậu mỗi một tia biến hóa rất nhỏ đều rơi vào mắt Bộ Trọng Hoa, sau đó lại quay qua ánh mắt cười nói: “Cái đó cũng…… được thôi, dù sao anh cũng rất có tiền.”
Bộ Trọng Hoa bỗng nhiên biến sắc: “Có ý gì đó?”
“Không có ý gì, chính là khắc hỏng thì lại đi mua một cái mới”. Ngô Vu thuận miệng nói, thò người ra từ cổ Bộ Trọng Hoa cởi xuống dây chuyền, tiện thể còn hôn lên gương mặt lãnh tuấn của anh một cái, sau đó mới ngồi xuống cầm lên đao khắc, khoa tay mấy phút rốt cục rơi xuống nét bút thứ nhất nhất, hạ đường vòng cung.
Bộ Trọng Hoa trí thông minh cao hơn nhiều so với người thường, trong khoảnh khắc này liền hiểu ra cậu định khắc cái gì.
Quả nhiên nét bút thứ hai của Ngô Vu là trên đường vòng cung, phần trên nối với vòng cung phía dưới, và phần cuối cắt chéo; nét thứ ba là một nét nhỏ và nét thứ tư là một nét chạm nhẹ, khắc ra một hình dạng sống động trên mặt trong của chiếc nhẫn, một giản bút họa hình cá con.
(Vì chữ ‘Vu’-雩 phát âm là /yú/ và chữ cá 鱼 cũng có phát âm là /yú/ là hiện tượng đồng âm khác nghĩa. Mấy bạn bên Trung toàn gọi Vu Vu là cá con thôi í
)
“Cầm”, Ngô Vu đem chiếc nhẫn ném còn cho Bộ Trọng Hoa: “Về sau vạn nhất bị Tống cục trông thấy thì cũng không dễ gì bại lộ tại chỗ, anh có thể nói là mình không có việc gì làm đi mua chiếc nhẫn này đeo chơi, tính trẻ con nổi dậy”.
Cậu thu hồi đao khắc đi ra ngoài, lúc này sau lưng lại đột nhiên truyền đến giọng nói băng lãnh của Bộ Trọng Hoa:
“Kỳ thật em chỉ là sợ sau này chia tay, anh lại không bỏ được chiếc nhẫn đắt tiền như thế, vạn nhất bị phát hiện thì không thể giải thích rõ ràng đúng không?”
Bước chân Ngô Vu dừng lại.
“Em nếu thật là sợ người khác biết, thì ngay từ lúc bắt đầu chúng ta liền không nên ở cùng một chỗ”. Bộ Trọng Hoa thuận tay từ trên bàn cầm điện thoại di động lên, nhoáng một giọng mỉa mai với bóng lưng của cậu: “Chú Tống, Hứa cục, Liêu Cương, Thái Lân, Mạnh Chiêu, Vương Cửu Linh…… Tất cả mọi người đều là cảnh sát, theo thời gian bọn họ đều sẽ biết giữa hai ta là quan hệ như thế nào, lòng dạ đều biết rõ, cùng chiếc nhẫn này không quan hệ, mang hay không mang đều giống nhau.”
…… Ngô Vu hít vào một hơi, quay đầu ôn hòa trả lời: “Em không có ý tứ đó, anh hiểu lầm rồi.”
“Anh hiểu lầm?”
“Đúng”.
Bộ Trọng Hoa nhìn Ngô Vu rất lâu, như có một đợt sóng mơ hồ tồn tại giữa hai người bọn họ, không khí tĩnh đến mức một cây châm rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy. Sau một hồi Ngô Vu lấy kẹo ra khỏi miệng, đi đến đứng trước mặt Bộ Trọng Hoa, hai tay treo lên cổ anh, hơi ngửa đầu dán tại khóe môi gọt mỏng của anh nhẹ nói: “Em không phải sợ bị người khác biết, thật, anh là đối tượng ưu tú như vậy mà……”
Bộ Trọng Hoa nói trúng tim đen lại không chút lưu tình cắt ngang cậu: “Em không phải là sợ mình bị người khác biết, em chỉ là sợ anh bị người khác biết.”
Hai người bọn họ môi dán môi, đuôi mắt Ngô Vu nhất thời nhảy một cái.
“Nhưng cái này cũng vô dụng, em đã đáp ứng đời này sẽ cùng anh trải qua rồi”. Bộ Trọng Hoa lạnh lùng nói, “Nếu như anh muốn để cho tất cả mọi người biết, em căn bản ngăn không được.”
Bộ Trọng Hoa trước kia mặc dù thường xuyên biểu hiện ra dục vọng khống chế, nhưng không hề giống như hiện tại nhạy cảm như vậy, rất dễ bị chọc giận, giống như có cây gai từ đầu đến cuối tại nơi không người đến kích thích thần kinh của anh. Ngô Vu nhìn xem con ngươi gần trong gang tấc của anh, không biết làm sao trong lòng vậy mà sinh ra một tia bản năng hoảng sợ, chốc lát ép buộc mình nở nụ cười: “Em biết, anh đừng xúc động. Nếu không em lại giúp anh khắc một chữ nha? Chữ ‘Ngô’ có được không?”
Ánh mắt Bộ Trọng Hoa cứ như vậy thẳng tắp chăm chú nhìn vào hốc mắt Ngô Vu, nửa ngày sau mới rốt cục lấy xuống chiếc nhẫn, nói: “Được”.
Ngô Vu biết bất kỳ phản ứng nào của mình đều sẽ bị anh xem thấu, liền chỉ cười cười tiếp nhận chiếc nhẫn ——chiếc nhẫn bạch kim giản dị bỗng như được ban cho một sức nặng khổng lồ, cứ như từng nhát dao khắc lên sự nghiệp chính thức, tương lai và thậm chí cả cuộc đời của chủ nhân nó, thoạt nhìn rất khó để nắm giữ.
Khóe mắt Ngô Vu liếc qua thoáng nhìn ánh mắt sắc bén của Bộ Trọng Hoa, mũi đao vô ý thức không khắc xuống được, đúng lúc này điện thoại di động mới đổi của Bộ Trọng Hoa vang lên.
“Anh không nghe điện thoại sao?”
Bộ Trọng Hoa ngoảnh mặt làm ngơ: “Thứ bảy nghe cái gì điện thoại.”
Điện thoại còn đang không ngừng vang lên, chốc lát tự động cúp máy, ngay sau đó điện thoại trong nhà cũng đồng thời vang lên, rất có ý tứ nếu không nghe vẫn sẽ tiếp tục gọi, hiển nhiên là Cục Tân Hải đã xảy ra chuyện gì không giống bình thường.
Bộ Trọng Hoa rốt cục hít sâu một hơi nhận điện thoại bàn trên bàn sách: “Alo?”
Thanh âm Hứa cục ở hai đầu điện thoại đồng thời vang lên truyền đến: “Cháu đang ở nhà?!”
“Vâng, có chuyện gì không ạ?”
Đối diện một trận ồn ào, không biết đang thì thầm nói chuyện cái gì, ngay sau đó Hứa cục lại trở về: “Cách đây nửa giờ, phân cục Ngũ Cao đã báo cáo một vụ bắt cóc. Con tin là một phụ nữ tuổi và con trai ba tuổi. Tình huống rất khẩn cấp …….”
“Phân cục Ngũ Cao cũng không phải thẩm quyền của chúng ta, chú khẩn cấp gọi cháu có chuyện gì?”
“Cháu nói cái gì? Lặp lại lần nữa chuyện không liên quan đến cháu?” Hứa cục quả thực không tin vào lỗ tai mình, kém chút gầm hét lên: “Bộ Trọng Hoa! Chú mặc kệ cháu khoảng thời gian này không xin nghỉ không đi làm có phải là đang cùng tổ chức giận dỗi đùa nghịch hay không, người phụ nữ bị bắt cóc tên là Bành Uyển! Con trai của cô ta là cháu ngoại duy nhất của trùm buôn thuốc phiện Vạn Trưởng Văn!”
Ngô Vu mạnh mẽ giương mắt, trong nháy mắt đó thần sắc Bộ Trọng Hoa đột biến.
“Phân cục Ngũ Cao chi đội hình sự trinh sát đã phái người đến nhà cháu, đây chỉ là hiệp trợ tra hỏi, quá trình tìm hiểu bình thường, cháu tuyệt đối đừng phát sinh xung đột với bất kỳ ai, chờ chú đi tìm lão Hậu ở phân cục Ngũ Cao……”
“Leng keng! Leng keng!”
Chuông cửa nương theo nườm nượp tiếng bước chân vang lên, Bộ Trọng Hoa cùng Ngô Vu liếc nhau, từ đáy mắt đối phương đều thấy được kinh nghi.
“Đội trưởng Bộ!” Có người ở ngoài cửa cất giọng nói, “Xin mở cửa, chúng tôi biết anh ở nhà!”
Ngô Vu vừa mới động, bị Bộ Trọng Hoa đưa tay đè lại ra hiệu cậu đợi trong phòng, sau đó xoay người đi ra bên ngoài mở cửa, cau mày nói: “Dương Thành Đống?”
Phó chi đội trưởng đội hình sự trinh sát phân cục công an Ngũ Cao tuổi, mặt tròn tròn, nói chuyện trung khí mười phần, vừa sải bước vào nhà hai lời cũng không nói, vung tay lên liền: “Giải đi giải đi!”
Bộ Trọng Hoa một tay chống chọi hắn, không vui nói: “Vào cuối tuần anh lại phát bệnh đúng không, cởi giày!”
Dương Thành Đống: “………………”
Dương Thành Đống tức hổn hển, chân trước bị chặn ở cửa, chân sau đạp trên đá cẩm thạch sáng bóng: “Bộ Trọng Hoa ——! Anh đừng giả ngu với tôi! Bên ngoài sự tình lớn thế nào anh không biết? Tranh thủ thời gian cùng chúng tôi lên cục nói rõ ràng đi!”
Cùng lúc đó ở phòng làm việc, Ngô Vu cấp tốc mở ra Wechat group Nam Thành chi đội chủ nghĩa Mác-Lê Nin gặp án tất phá huyền học giao lưu bầy, gửi một tin nhắn, sau đó đóng lại giao diện Wechat trong nháy mắt bạo tạc, nắm lên dây sạc và sạc dự phòng của Bộ Trọng Hoa, lại chuyển đến phòng ngủ chính đi vào phòng để quần áo, tiện tay giật hai bộ quần áo vừa giặt sạch sẽ, vừa muốn đóng lại cửa tủ quần áo, đột nhiên thoáng nhìn thấy cái gì.
—— Chỗ sâu nhất có một két sắt.
Phạm vi hoạt động của Ngô Vu trong căn nhà này bị chính cậu đưa ra giới hạn, tựa hồ đang tận lực phòng ngừa lưu lại quá nhiều vết tích, nhất là không gian cá nhân của Bộ Trọng Hoa càng là tránh không động vào. Cái tủ quần áo này cho tới bây giờ cậu cũng không có mở ra, lần đầu mở ra lại phát hiện chỗ bí mật có một két sắt, trong lòng tự nhủ họ Bộ loại giai cấp tinh anh ‘tao’ này sẽ giấu cái gì trong ngăn tủ nhỉ? Trân bảo gia truyền hay là nhật ký mối tình đầu?
Đây chỉ là một ý nghĩ chợt loé lên trong lòng cậu, ngay sau đó giọng nói Bộ Trọng Hoa từ gian ngoài truyền đến: “Cháu ngoại Vạn Trưởng Văn bị bắt cóc thì liên quan gì tới tôi?”
“Làm sao chuyện không liên quan tới anh?!”
“Cháu ngoại hắn cùng tôi có quan hệ gì sao?”
“Làm sao không quan hệ rồi?!”
“Là con tôi sao?”
“Làm sao không phải…… khoan, khốn nạn anh chơi tôi!”
Cấp dưới rụt rè xen vào: “Dương phó chúng ta mới vừa nói không phải như vậy, chúng ta không phải đã nói vừa vào cửa liền còng tay giải đi sao……”
“Đúng! Còng tay giải đi!” Dương phó chi đội khí mộng: “Anh là đối tượng thứ nhất có ân oán xã hội, không tìm anh thì tìm ai! Tranh thủ thời gian thu xếp một chút cùng tôi trở về cục đi!”
Ngô Vu mang theo một cái ba lô bước nhanh ra thư phòng, tám chín người lôi lôi kéo kéo ở cửa đều không nghĩ tới trong nhà Bộ Trọng Hoa còn có người, lúc ấy đều sửng sốt. Chỉ thấy cậu nhấn lại bên vai Bộ Trọng Hoa đem anh kéo đến phía sau mình, thấp giọng nói: “Chi đội bên kia em đã hỏi rồi, Liêu ca nói Tống cục cùng hắn đang ở phân cục Ngũ Cao chờ anh”. Sau đó quay người sờ soạng nửa gói thuốc đưa cho đám người Dương Thành Đống, thái độ vô cùng tốt: “Không có ý tứ, thu dọn đồ đạc làm trễ chút thời gian, tôi sẽ đi cùng với chi đội trưởng.”
“?” Dương Thành Đống nhận lấy điếu thuốc, trên dưới dò xét Ngô Vu, bừng tỉnh đại ngộ: “Cậu không phải là người nhảy lầu lên hotsearch sao……”
Ngô Vu nói: “Đúng, chính là tôi”.
Dương Thành Đống một mặt không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại gật đầu, đại khái nhìn Ngô Vu ngữ khí mười phần ôn hòa, cũng không tốt đưa tay đánh người mặt tươi cười, chỉ có thể từ trong lỗ mũi thở dài một ngụm: “Cùng đi cùng đi!”
Bộ Trọng Hoa lúc này mới vung mấy cảnh sát hình sự ra, tự mình đi ra cửa, cùng họ Dương thoáng qua hướng trong tay hắn liếc nhìn điếu thuốc kia, nhẹ nói: “Dám hút thuốc em ấy kính, anh cũng không sợ giảm thọ.”
“??” Dương Thành Đống căn bản không rõ anh có ý tứ gì, nhưng lập tức móc ra cái bật lửa: “Tôi liền hút, tôi lại hút, không chừng lần sau tôi từ lầu tám rơi xuống cũng có thể sống sót!”
Bộ Trọng Hoa mỉm cười một cái, quay đầu kéo Ngô Vu: “Đi thôi em.”
“Tên?”
“Bộ Trọng Hoa.”
“Chức vụ?”
“Cao hơn anh một cấp.”
Dương Thành Đống hất bút: “Bộ Trọng Hoa anh đừng có quá đáng!——”
Bên cạnh cấp dưới liên tục không ngừng đứng dậy ngăn lại: “Được rồi được rồi, anh Dương……”
Phân cục Ngũ Cao quy mô không lớn bằng Phân cục Nam Thành, bình thường bản án cũng không nhiều bằng chi đội Nam Thành, nhưng bởi vì vụ án bắt cóc, giờ phút này người đến người đi đi lại vội vàng, từng cảnh sát hình sự chạy gấp vào cuối tuần bị bắt tới tăng ca hận không thể mọc ra cánh để bay.
Ngô Vu đứng trên hành lang bên ngoài phòng họp, cửa sổ thủy tinh phản chiếu ra mặt bên cậu, lông mày có chút khóa lại, hai tay cắm trong túi quần, cổ áo sơmi hơi thả lỏng mở ra hai cúc; Lúc này đột nhiên sau lưng cách đó không xa cửa thang máy mở , ngay sau đó truyền đến thanh âm vội vội vàng vàng của Liêu Cương: “Người đâu? Phòng thẩm vấn ở chỗ nào?—— Ai, bên kia bên kia ——”
Ngô Vu vừa quay đầu lại, gọn gàng làm động tác im lặng.
Liêu Cương chưa thấy qua bộ dáng Ngô Vu chỉnh tề như vậy bao giờ, dù trong lòng hắn nóng như lửa đốt, giờ phút này cũng không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng tự nhủ đây là Tiểu Ngô? Làm sao vừa rồi mình không nhận ra được nhỉ?
Trong phòng họp truyền đến tiếng Dương Thành Đống không nhịn được: “Được, tôi biết anh không cần phải đưa ra bằng chứng ngoại phạm, tôi hiện tại chỉ yêu cầu anh tận khả năng cung cấp hỗ trợ cho cảnh sát, anh đối với cháu ngoại duy nhất của Vạn Trưởng Văn có bao nhiêu quan tâm ngay cả con chuột vừa mới sinh ra trong ổ chuột góc tường thứ ba ở nhà ăn Cục Tân Hải cũng đều biết……”
“Họ Dương trước kia có phải là cùng đội trưởng Bộ có thù cũ?” Ngô Vu thấp giọng hỏi.
Liêu Cương đứng tại phía trước cửa sổ nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, thở dài: “Ừ, hai người này cùng trường cùng khoa, họ Dương lớn hơn sếp chúng ta tuổi”.
Cái này cũng không kỳ quái, học viện cảnh sát hình sự danh xưng Thanh Hoa giới cảnh sát, hình sự trinh sát tuyến một cương vị lãnh đạo vốn chính là chiếm đa số ở học viện cảnh sát.
“Năm đó Dương Thành Đống cùng huynh đệ giường dưới theo đuổi một cô gái trường bên cạnh, nhưng cô gái kia lại thích đội trưởng Bộ, đội trưởng Bộ nói tôi không hứng thú nói chuyện yêu đương, nhưng huynh đệ giường dưới của tôi thì có, liền đem cô gái giới thiệu cho bạn ký túc xá của mình, tốt nghiệp xong hai người đó kết hôn. Mấy năm trước họ Dương lại thích một hoa khôi cảnh sát ở Viện kiểm sát, hoa khôi cảnh sát lại thích đội trưởng Bộ, đội trưởng Bộ nói tôi không muốn tìm bạn gái, nhưng Vương chủ nhiệm đội kỹ thuật của chúng tôi có cháu trai cũng không tệ, liền đem hoa khôi cảnh sát giới thiệu cho cháu trai Vương chủ nhiệm, năm ngoái hai người họ cũng kết hôn. Từ đây Dương Thành Đống liền đặc biệt chán ghét đội trưởng Bộ, nói anh ấy thích nạy góc tường, không phải người tốt”. Liêu Cương buông tay, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta ngành này chính là khó tìm đối tượng, vì chuyện này náo ra bao nhiêu hận thù tàn khốc về sau cậu sẽ biết.”
“……” Ngô Vu nói: “Tôi không biết được”.
“Cậu còn trẻ, về sau tìm bạn gái không khó, nhưng phải nhớ kỹ…… Ơ wtf! Họ Dương không phải muốn động thủ chứ!”
Liêu Cương biến sắc, chỉ thấy trong phòng họp Dương Thành Đống tựa như thỏ bị kẹp đuôi nhảy dựng lên, may mắn được cấp dưới ba chân bốn cẳng tranh thủ thời gian giữ chặt: “Họ Bộ đã đến lúc nào rồi, anh còn ở lại chỗ này ngồi châm chọc tôi! Anh năm đó cho người theo dõi Bành Uyển anh quên rồi à? Vạn Trưởng Văn vừa lén trở về anh đã cho người suốt ngày giám sát nhà bọn họ tưởng tôi không biết? Tối hôm qua anh đến cùng làm gì có thể nói rõ cho tôi nghe không?!……”
“Tối hôm qua tôi ở nhà ngủ, anh không tin tôi cũng không có cách nào”. Bộ Trọng Hoa hướng về sau tựa vào thành ghế, là tư thái vô cùng thong dong: “Đừng vội vàng xao động như vậy, Dương Thành Đống. Bản án không phá được có thể chuyển đến phân cục Nam Thành, tôi giúp anh phá, không cần cám ơn.”
“Anh ——!”
“Đờ mờ!” Liêu Cương mắt thấy gân xanh trên thái dương của Dương Thành Đống đều muốn dựng hết cả lên, lại xem xét toàn bộ trong phòng họp đều là người phân cục Ngũ Cao, quyết định thật nhanh trực tiếp đẩy cửa xông vào phòng họp, kéo lại Dương Thành Đống đang chuẩn bị nhào lên: “Làm gì vậy lão Dương, bình tĩnh một chút!”
Những người khác của chi đội Ngũ Cao : “Ai ai ai làm cái gì, ai bảo cậu vào? Ra ngoài! Ra ngoài!”
“Con mẹ nó chứ đây chỉ là tra hỏi bình thường! Trong lòng có quỷ không dám phối hợp thì cứ việc nói thẳng!”
“Ai trong lòng có quỷ? Lão Dương anh nói ai trong lòng có quỷ?!”
“……”
Ngay tại thời điểm ồn ào mắt thấy sắp đánh nhau, đột nhiên cửa kêu một tiếng két: “Dừng tay!”
Tất cả mọi người quay đầu lại, rõ ràng là Tống Bình!
“Con tin còn chưa tìm ra, bọn bắt cóc còn đang bắt chẹt, một phòng cảnh sát toàn người của mình ngược lại đi đánh nhau!”
Tống Bình đi vào phòng họp, đi theo phía sau là Hứa Tổ Tân phân cục Nam Thành cùng Hậu Thuý của phân cục Ngũ Cao, mấy vị lãnh đạo sắc mặt đều âm đến có thể vặn ra nước: —— “Đều cút ra ngoài cho tôi! Vụ án này không phá được, hôm nay tất cả mọi người ở đây đi ra ngoài ăn sét cho tôi! Lăn!”
Dương Thành Đống cùng Liêu Cương hai phó chi đội trưởng cũng không dám lên tiếng, nhìn lẫn nhau, hậm hực cụp đuôi dẫn người đi ra ngoài.
Ngô Vu nhíu mày đứng ngoài cửa sổ, ánh mắt xuyên thấu qua pha lê nhìn về phía Bộ Trọng Hoa, bị Liêu Cương sau lưng đảo đảo, nhỏ giọng thúc giục: “Đi nhanh một chút, đừng đụng vào rủi ro lãnh đạo.”
“Chuyện gì xảy ra, hả?” Tống Bình tức giận chuyển hướng Bộ Trọng Hoa, đổ ập xuống hỏi: “Phối hợp tra hỏi là ủy khuất cháu sao? Loại trừ các đối tượng có nguy cơ trả thù tiềm ẩn từ các mối quan hệ xã hội của con tin không phải là quá trình bình thường sao? Cháu nói cho chú biết chỗ nào không hợp pháp, chỗ nào không hợp quy, khoảng thời gian này không đi làm là nhăn mặt cho ai nhìn hả?!”
“Chỗ nào cũng đều hợp pháp hợp quy”. Bộ Trọng Hoa vẫn tựa ở thành ghế, ngữ điệu bình tĩnh lãnh đạm, chỉ có đuôi lông mày hơi vẩy một cái: “Cho nên Tống cục ngài cũng là tới đón tra hỏi cháu?”
“Cháu……”
“Cháu là đối tượng trả thù tiềm ẩn, ngài cũng vậy. Hai ta đều có động cơ gây án, dứt khoát đều ở lại đây đi, một ngày còn chưa giải cứu được con tin thì một ngày cũng không được phép phóng thích, như thế nào ạ?”
Tống Bình nổi trận lôi đình: “ Cháu!!”
Trong phòng họp nhất thời an tĩnh đến đáng sợ, Hứa Tổ Tân cùng Hậu Thúy hai cục trưởng đều không dám nói chuyện, chỉ có Bộ Trọng Hoa đáy mắt hiện ra bất động thanh sắc chê cười.
“Cháu có thể, Bộ Trọng Hoa”. Nửa ngày Tống Bình rốt cục chậm rãi từ trong hàm răng phun ra mấy chữ này, không ngừng khắc chế thở gấp: “Không xin nghỉ không đi làm không phối hợp, chú nhìn cháu đây là không muốn làm cảnh sát nữa, có đúng hay không?”
Khóe miệng Bộ Trọng Hoa khẽ nhếch, “Không có việc gì Tống cục, cùng lắm thì cháu về nhà kế thừa cổ phần gia tộc mà mẹ cháu để lại cũng có thể sống, đừng lo lắng cho cháu”.
“Bộ Trọng Hoa!” Hứa Tổ Tân rốt cục nhịn không được: “Cháu mới nói cái gì!”
“Cháu nói cái gì? Cảnh sát này còn có ý nghĩa gì? Nổ súng bắn chết ma túy vượt biên, bị bắt kiểm tra kỷ luật liên hoàn thẩm vấn nửa ngày, cháu ngoại của trùm buôn thuốc phiện bị bắt cóc, lại đem cháu xách đến phân cục Ngũ Cao thẩm vấn nửa ngày. Mọi người coi cháu là cảnh sát hay là phạm nhân? Nếu thật coi cháu là phần tử tiềm ẩn phản xã hội đối đãi, chỉ cần nói rõ cháu lập tức đi, không cần phí nhiều công sức như vậy, làm gì cần phiền toái đến chi đội Ngũ Cao?”
Cục trưởng Hậu Thuý của phân cục Ngũ Cao hoàn toàn không biết vì sao một buổi thẩm vấn thông thường, vậy mà lại chọc giận Bộ Trọng Hoa đến hoàn cảnh này, tại chỗ chỉ cảm thấy một miệng đầu hàng, suy yếu há to miệng biệt xuất một chữ: “…… Hả?”
Tống Bình gầm thét: “Con mẹ nó cháu im miệng lại cho chú!”
Không hổ là hơn ba mươi năm làm cảnh sát hình sự, Tống Bình vừa hô như thế, tựa hồ cả mặt đất đều chấn mấy chấn, nửa tầng lầu thoáng chốc lạnh ngắt không ai không nghe thấy.
“…… Hai người đều đi ra ngoài trước đi”. Lâu dài lặng im qua đi, Tống Bình rốt cục mặt lạnh quay đầu lại, phân phố Hứa Tổ Tân và Hậu Thuý sợ ngây người: “Tôi ở lại nói chuyện với nó một chút.”
Hai cục trưởng đều cảm thấy mình so với đối phương oan hơn, thậm chí so với Đậu Nga còn oan hơn, không hiểu gì lại đầy ngập ủy khuất đi ra phòng họp, gài cửa lại.
Cùm cụp một tiếng vang nhỏ, phòng họp chỉ còn lại Tống Bình cùng Bộ Trọng Hoa, mặt đối mặt.
Tống Bình đã nhiều tuổi, nhưng những nếp nhăn ở mắt của ông vẫn sắc bén hơn người, giống như lưỡi đao được rèn dũa qua năm tháng, thẳng tắp khoét trên mặt Bộ Trọng Hoa, ngay cả biến hoá nhỏ bé nhất trong lòng đều hiện ở đáy mắt:
“——Lời cháu nói vừa rồi, tối thiểu có ít nhất vài câu là thật tâm đúng không?”
Bộ Trọng Hoa không nhúc nhích nhìn lại, thật lâu mới từng chút từng chút, chậm rãi gợi lên khóe miệng.
Tống Bình hít sâu một hơi, gật đầu vô kế khả thi, đưa tay dùng sức xoa nhẹ mặt, tựa hồ muốn thông qua động tác này vứt bỏ vô số cảm giác khó mà diễn tả trong lòng: “Đi, đi.”
Ông cũng không nói rõ là chuyện gì đi, chỉ chán nản hướng về sau tựa ở mép bàn, chốc lát mới dùng sức thở ra đến, ngẩng đầu hỏi: “Trong phòng này máy nghe lén, giám sát chú đã cho người khoá lại, cháu nói thật cho chú biết đi, tối hôm qua cháu làm gì?”
Hai người tựa hồ trong khoảng thời gian im lặng này lấy được một loại nhận thức chung, chỉ là người ngoài không cách nào nhìn ra.
Bộ Trọng Hoa lúc chung quanh không có người thái độ bình thường hơn rất nhiều, “Cháu không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cháu một mực ở nhà.”
“Nếu có người trong ủy ban thành phố tiến hành ghi chép, ai có thể chứng minh điều này cho cháu?”
“Có, Ngô Vu”.
Tống Bình khoát tay chặn lại, “Chú biết họ Ngô ở nhà cháu, vậy sau khi cậu ấy đi ngủ thì sao? Ý của chú là còn có ai có thể làm chứng cứ ngoại phạm cho cháu, nói ví dụ hơn nửa đêm online chơi game, hoặc là suốt đêm call video gì đó!”
Hầu kết Bộ Trọng Hoa trên dưới lăn một vòng, trên mặt hiện ra biểu tình hơi cổ quái.
“……” Tống Bình hồ nghi: “Cháu muốn nói cái gì?”
Ông chỉ thấy Bộ Trọng Hoa chần chờ há miệng, đột nhiên hỏi: “Trong phòng này máy giám sát thật sự bị khoá rồi ạ?”
Tống Bình nói: “Chú nói thật cho cháu biết vậy, trong phòng này căn bản không có máy giám sát, Dương Thành Đống chính là muốn mượn cơ hội này đánh một trận với thứ đồ chơi đáng ghét như cháu, mà chú cũng hoàn toàn có thể hiểu được tại sao hắn lại xúc động như vậy. Cháu đến cùng muốn nói cái gì?”
Qua mấy giây Bộ Trọng Hoa tựa hồ vô cùng chần chờ, cuối cùng anh giương mắt lên nhìn qua Tống Bình, chậm rãi nói: “Em ấy tối hôm qua không ngủ”.
“?” Tống Bình vô ý thức: “Mất ngủ à?”
“Không, bởi vì chúng cháu ở cùng một chỗ.”
Tống Bình không thể lập tức phản ứng kịp anh là có ý gì, nhưng chỉ thấy Bộ Trọng Hoa rốt cục cũng động đậy, từ trong túi quần lấy ra một chiếc nhẫn, đeo ở trên ngón vô danh tay trái mình, nói:
“Chính là ý tứ này.”
Gỡ mìn!!! Không spoil!!
Trong - chương gần đây các bạn sẽ nhận ra Bộ Trọng Hoa có thay đổi tính cách rõ rệt từ sau khi biết đến sự tồn tại của A Quy và giết chết Mã Ngân trên cầu
Sự thay đổi tính cách này sẽ làm cho các bạn cảm thấy thiết lập tâm lý của nhân vật có vấn đề, vì nó không đồng nhất với hành động và cách ăn nói của Bộ Trọng Hoa ở quyển đầu.
Tất cả những biến hoá này đều sẽ quy đến kết cục của quyển ba.
Đây sẽ là chương cuối cùng mọi người trông thấy Bộ Trọng Hoa và Ngô Vu ở nhà, thẳng cho đến đại kết cục chương . Hai nhân vật chính của chúng ta phải bôn ba rất nhiều, trải qua rất nhiều chuyện đau đớn từ sau chương này trở đi.
Chuyên mục cảnh báo đến đây kết thúc.