Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

chương 89: tiên khí

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: Khongpit

“Địa tiên... Pháp tắc lực lượng...”

Ánh mắt Hàn Lập lập lòe, miệng thì thào nói một tiếng.

Mặc dù trở thành Địa Tiên bị hạn chế khu vực hành động, bất quá có thể thông qua Tín Niệm Chi Lực để nắm giữ pháp tắc, vẫn làm cho hắn có chút hồi hộp.

Trước kia tại Linh Giới, hắn không chỉ một lần được chứng kiến uy lực của lực lượng pháp tắc, giống như thúc giục Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm vậy, ẩn chứa pháp tắc của thiên địa. Hắn đã tự mình cảm thụ qua loại lực lượng cường đại này, dù công pháp hay bí thuật tương đồng, thậm chí Linh Bảo đều không thể địch nổi loại lực lượng này.

Có thể nói, lĩnh ngộ pháp tắc lại là một loại có thể thể ngộ nhưng không thể cầu, mặc dù tìm hiểu những vật có ẩn chứa lực lượng pháp tắc, có khi cả đời cũng không thu được lợi ích gì. Mà Địa Tiên có thể khống chế lực lượng pháp tắc, cũng chỉ có thể xem như một hình thức mượn ngoại lực để điều khiển pháp tắc.

Đủ loại dấu hiện cho thấy vị Tổ Thần của Ô Mông Đảo bảy tám phần đã vẫn lạc, nếu hắn muốn thay thế đối phương, trở thành Địa Tiên của nơi này, có lẽ không có vấn đề gì quá lớn.

Trong đầu hắn xẹt qua một suy nghĩ, chợt khẽ vẫy ta một cái.

Ảnh Tử dưới chân hắn hơi động, một bóng đen chui ra từ trong đó, huyễn hóa thành thân ảnh một thanh niên, đúng là Ma Quang.

“Nơi đây là... Hàn đạo hữu, chúc mừng ngươi rốt cuộc trở lại Chân Tiên giới. Bất quá thiên địa ngyên khí có chút mỏng manh, chẳng lẽ ngươi bay lên một nơi cực kỳ hẻo lánh?” Ma quang sau khi xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, đờ đẫn chúc mừng một tiếng.

“Đứng vậy, ta và ngươi hôm nay đang ở Hắc Phong Hải Vực, là một chỗ cực kỳ vắng vẻ của Bắc Hàn Tiên Vực.” Hàn Lập bình tĩnh nói.

“Hắc Phong Hải Vực... Trước kia tựa hồ đã từng nghe nói qua, bất quá không có ấn tượng gì cả, xem ra đúng là một vùng đất hoang. Bất quá ở đây cũng không tệ, ít nhất tạm thời không cần lo lắng bại lộ thân phận, không bị kẻ thù ở Tiên Giới phát hiện.” Ma Quang không có cảm tình nói ra.

“Ngộ biến tùng quyền mà thôi” (tùy cơ ứng biến???”) Hàn Lập cười khổ một tiếng nói. Nơi này vắng vẻ cũng là lý do mà ta quyết định tạm thời lưu lại một khoảng thời gian.

“Lần này Hàn Đạo hữu gọi ta đi ra, có chuyện gì vậy?” Ma Quang nhìn chằm chằm vào Hàn Lập hỏi.

“Về Địa Tiên, không biết Ma Quang đạo hữu hiểu rõ bao nhiêu?” Hàn Lập cũng không khách khí, trực tiếp hỏi đối phương.

“Địa Tiên? Ta có hiểu rõ đôi chút, loại Tiên Nhân này thông qua Tín Niệm Chi Lực ngưng tụ pháp tắc, là tồn tại cực kỳ thưa thớt ở Tiên Giới, Hàn Đạo hữu vì sao hỏi cái này?” Ma Quang chớp động ánh mắt, hỏi ngược lại.

“Cực kỳ thưa thớt? Chẳng lẽ Địa Tiên ngoại trừ bị hạn chế khu vực, còn có nhược điểm nào khác?” Hàn Lập không có trả lời Ma Quang mà hỏi lại.

“Địa Tiên mặc dù có thể thông qua Tín Niệm Lực, ngưng tụ ra pháp tắc, nhưng loại phương pháp này hạn chế rất nhiều, ngoại trừ không thể ly khai địa vực. Pháp lực tinh thuần kém xa so với Tiên Nhân cùng cấp bởi vì bị trộn lẫnTín Niệm Lực. Hơn nữa vì ngưng tụ Tín Niệm Lực vô cùng chậm, khiến cho tốc độ tu luyện của Địa Tiên chậm hơn rất nhiều so với Tiên Nhân bình thường.” Ma Quang đờ đẫn hồi đáp.

“Nếu như thế, xác thực không ít hạn chế...” Hàn Lập như có suy nghĩ nói.

Địa Tiên ở Hắc Phong Hải Vực cũng không ít, nhưng mà có lẽ do hoàn cảnh địa lý đặc thù ảnh hưởng.

Từ trong điển tịch, hắn biết được toàn bộ khu vực Hắc Phong Hải Vực bị một màn Hắc Phong cực lớn bao phủ, hầu như tách biệt hoàn thoàn với khu vực bên ngoài. Cực ít Tiên Nhân ngoại giới có thể xâm nhập vào đây, chỉ có một toà truyền tống trận ở trung tâm hòn đảo mới có thể đi ra ngoại giới.

Hoàn cảnh đặc thù như thế, dẫn đến tu sĩ của Hắc Phong Hải vực và phàm nhân đã quen với Địa Tiên cũng như loại Tổ Thần Địa Tiên.

“Mặc dù là Tán Tiên cũng có cực ít người nguyện ý chuyển tu thành Địa tiên.” Ma Quang bỗng nhiên lại xen vào một câu.

“Tán Tiên? Là cái gì vậy, chẳng lẽ giống như Tiên Nhân sao?” Hàn Lập nghe vậy, giật mình hỏi.

“Người hạ giới đồng dạng cho rằng trên Tiên Giới đều là Chân Tiên, nhưng kỳ thật tại Chân Tiên Giới, có thể được xưng hô Chân Tiên chỉ là những Tiên Nhân nắm giữ lực lượng pháp tắc. Những Tiên Nhân không nắm giữ lực lượng pháp tắc chỉ được gọi là Tán Tiên, số lượng Tán Tiên rất nhiều, “Thập Tiên Cửu Tán” có ý là như vậy. Tán Tiên không thể nào lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc, chỉ dựa vào việc khổ tu Tiên Linh Lực để tiến giai, nhưng mà không có lực lương pháp tắc hộ thể, Tán Tiên Độ Kiếp tiến giai khó khăn hơn rất nhiều so với Chân Tiên.” Ma Quang không mang theo bất kì tâm tình gì nói.

“Tán Tiên, Chân Tiên...” Hàn Lập nghe những lời này, thì thào tự nói.

“Nói trở lại, ngươi hôm nay đi theo con đường Huyền Tiên, cũng là man lực tiên nhân, coi như là một loại Tán Tiên. Huyền Tiên cũng không cần nắm giữ lực lượng pháp tắc, mà chủ yếu tu luyện nhục thể, lấy lực lượng cơ thể mà tiến giai. Coi như một loại Tán Tiên đặc biệt, số lượng cực ít, thậm chí còn ít hơn cả Địa Tiên.” Ma Quang tiếp tục nói.

“Thì ra là thế, đa tạ Ma Quang đạo hữu giải thích nghi hoặc.” Hàn Lập chậm rãi gật nhẹ đầu.

“Ta tuy rằng thần hồn không còn nguyên vẹn, nhưng với sự tình ở Tiên Giới vẫn còn nhớ kỹ đấy, đạo hữu có gì nghi hoặc cứ tới hỏi ta là được.” Ma Quang nói xong, thân hình nhoáng một cái, không đợi Hàn Lập nói thêm gì nữa, dung nhập vào Ảnh Tử của Hàn Lập.

Hàn Lập đứng im một chỗ, ánh mắt híp lại, từ từ tiêu hóa những thông tin vừa thu được.

Sau một lát, hắn thở nhẹ ra, đi tới tầng hai của Tàng Kinh Các.

“Hễ là Tiên Khí, sử dụng lực lương pháp tắc của Thiên Địa, có những biến hóa quỷ thần khó lường, bao hàm vạn pháp, không biết khôn cùng, có thể phá vạn vật, đấng tân sinh, biết được chuyện xưa...”

Hàn Lập đọc thầm một đoạn trên điển tịch, trong đầu vẫn nhớ tới Huyền Thiên Như Ý Nhận và Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm, hai kiện Huyền Thiên Chi Bảo mà hắn đã từng sử dụng tại Linh Giới.

Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm với tư cách là một trong ba kiện bảo vật đứng đầu của Hỗn Độn Vạn Linh Bảng, có thể bỏ qua pháp tắc thiên địa của giới diện, chỉ cần điểm này thôi đã có vài phân tương tự với Tiên Khí.

Nghĩ tới đây, Hàn Lập lại tiếp tục đọc kĩ từng chữ một trên trang sách.

Ước chừng nửa khắc đồng hồ sau, hắn khép bản điển tịch lại, cuối cùng cũng hiểu rõ khái niệm về Tiên Khí.

Theo như trong sách, Huyền Thiên Chi Bảo đều là một loại bảo vật do cảm ứng với lực lượng giới diện, vốn thuộc một loại Tiên Khí, trong Tiên Giới được gọi là Thiên Tiên Khí.

Bảo vật kia thường thường xuất hiện tại thời điểm sơ khai của thế giới, hơn nữa thường hiện ra dưới trạng thái của mộc linh.

Mộc linh sau này cảm thụ tinh hoa thiên địa mới có thể bỏ qua pháp tắc thiên địa, kết xuất Linh hoa hoặc Linh quả, một thế giới bình thường cũng chỉ có nhiều nhất bốn năm kiện, tất cả đều là vật cực kì quý hiếm.

Những linh mộc này cực kỳ đặc biệt, phần lớn mười vạn năm, thậm chí hơn mười vặn năm mới đơm hoa kết trái, nhưng thời gian đơm hoa kết trái lại cực kỳ ngắn dài thì một hai ngày, ít thì chỉ trong khoảnh khắc đã lụi tàn.

Chu kỳ sinh trưởng quá dài, cộng thêm thời gian lụi tàn quá nhanh, khiến cho người ta muốn lấy được Linh hoa Linh quả hầu như là không thể.

Căn cứ thông tin trên sách, ngoại trừ loại Tiên Thiên Tiên Khí, còn có một loại Hậu Thiên Tiên Khí, không phải do thiên địa uẩn dưỡng sinh ra, mà là Hậu Thiên bị Tiên Nhân tạo nên từ bảo vật ẩn chứa lực lượng pháp tắc.

Đương nhiên, bất kể là Tiên Thiên Tiên Khí hay là Hậu Thiên Tiên Khí đều là bảo vật hiếm thấy ở Tiên Giới, Tán Tiên cũng có thể có Tiên Khí nhưng số lượng cực kì ít, mà Tiên Nhân có thể tạo Hậu Thiên Tiên Khí lại càng như phượng mao lân giác.

Nhìn đến đây, Hàn Lập có chút hoài niệm Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm ngày trước.

Trong lòng hắn hơi động một chút, bờ môi khẽ mở, truyền âm vài câu.

Sau một lát, Lạc Phong xuất hiện ở tầng hai của Tàng Kinh các, chắp tay thi lễ với Hàn Lập, mở miệng hỏi.

“Liễu tiền bối, có gì phân phó?”

Hàn Lập quay đầu lại, đi thẳng vào vấn đề: “Các ngươi trên Ô Mông Đảo có kiện Tiên Khí nào không?”

“Tiên Khí... Loại bảo vật này chúng ta không có duyên nắm giữ, ngày xưa Tổ Thần đại nhân từng có một lần muốn thu một kiện, thế nhưng vẫn không được như ý. Kỳ thật, đừng nói Ô Mông Đảo, chính là toàn bộ Hắc Phong Hải Vực cũng chỉ có rải rác vài kiện Tiên Khí.” Lạc Phong nghe vậy, cười khổ nói.

Hàn Lập vốn cũng không hy vọng nhiều, nhưng nghe được câu trả lời, cũng có chút thất vọng.

Nhưng rất nhanh bình thường trở lại, hỏi lại: “Mới đọc trong sách cổ, Tổ Thần có thể tích lũy Tín Niệm Lực để ngưng tụ lực lượng pháp tắc, Tổ Thần của các ngươi năm đó có lẽ cũng từng nắm giữ qua, không biết là loại pháp tắc nào?”

Lạc Phong nghe vậy, hơi ngẩn ra, trên mặt lộ một tia khó xử, nhưng rất nhanh liền biến mất, mở miệng đáp.

“Lạc Mông đại nhân nắm giữ pháp tắc thông thường Thủy Chi Lực, những Tổ Thần ở phụ cận đa số nắm giữ loại lực lượng pháp tắc này.”

“Thủy Chi Lực...”

Hàn Lập trầm ngâm một lát, chợt nhớ tới một chuyện, lại thích thú hỏi tiếp:

“Lúc trước, trên đường đến Tàng Thư Các, chứng kiến không ít tộc nhân thăm viếng một pho tượng Tổ Thần, pho tượng này là Địa Chích hóa thân của Ô Mông Đảo sao?”

“Pho tượng Tổ Thần kia... Giống như trên các đảo khác, chỉ là vật dùng để thu thập Tín Niệm Chi Lực, tuy rằng có thể câu thông với Tổ Thần, nhưng lại không phải hóa thân Địa Chích. Với tư cách Địa Chích hóa thân của Tổ Thần, ở trên đảo chỉ có một cái, hiện đang phong cấm ở cấm địa trong tộc.” Lạc Phong có chút chần chừ nói.

“Cấm địa ở nơi nào? Mang ta đi xem.” Hàn Lập hiển nhiên có hứng thú, lập tức hỏi.

“Thực không giám giấu giếm, hóa thân Địa Chích của Tổ Thần đã bị cường địch đánh trọng thương, hôm nay chỉ còn lại một cái đầu lâu. Liễu tiền bối nếu như muốn xem, ta liền dẫn người qua.” Lạc Phong thoáng chần chờ một chút, sau đó mở miệng nói ra.

“Dẫn đường đi.” Hàn Lập gọn gàng dứt khoát nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio