Phàm Nhân Tu Tiên

chương 1147: loạn khởi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Lập cười hắc hắc, không nói cái gì nữa, đem thần niệm hướng tới bên trong ngọc giản ở trong tay đảo qua.

Nhưng chỉ mới thử xem qua có một chốc, sắc mặt Hàn Lập đại biến. Đầu tiên là biểu hiện ngạc nhiên, hắn lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, cuối cùng lại trở nên kinh hỉ.

Nguyên Anh của Man Hồ Tử chứng kiến một màn này, đầu óc hơi có chút mơ hồ.

Bất quá, hắn đích thực không có động tay động chân gì đến khẩu quyết này, nên cũng không có gì phải lo lắng.

Sau chừng một tuần hương, lâu hơn so với suy đoán của Man Hồ Tử, Hàn Lập mới đem thần thức thu lại, nhưng sắc mặt hắn nổi thần sắc bất định khó đoán được.

"Man huynh! Ngươi từ đâu học được Thác Thiên Ma Công này, có thể cho ta biết lai lịch của nó không?." Hàn Lập chậm rãi mở miệng hỏi.

"Lai lịch ư? Ma công này đúng là công pháp nổi danh ở Loạn Tinh Hải, vốn lưu truyền đã lâu, còn hơn cả Lục Đạo Lục Cực Hi Ma Công, thanh danh cũng không thể nào nhỏ được. Chẳng qua công pháp này luôn luôn lưu truyền đơn mạch, ta cũng nhờ cơ duyên gặp được gia sư nên mới có thể học được. Sao, công pháp này có cái gì không ổn à?." Nguyên Anh khó hiểu hỏi.

"Không có gì! "Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe lên, lắc lắc đầu, hắn lật bàn tay một cái, ngọc giản liền biến mất không thấy bóng dáng.

"Nếu như Hàn huynh lo công pháp này thiếu xót lại không rảnh để tu luyện, tùy tiện tìm một gã đệ tử để truyền thụ lại cũng được, chỉ cần Thác Thiên Ma Công không bị đoạn tuyệt truyền thừa, vậy là được rồi."

Man Hồ Tử thấy Hàn Lập có chút là lạ, những lời đấy sao có thể tin hoàn toàn, nhưng gã vẫn thản nhiên nói, một chút ý tứ truy vấn cũng không có.

Đối với gã mà nói nếu phải chọn, đương nhiên cắn nuốt Nguyên Anh của Cực Âm mới là chuyện trọng yếu, cho nên gã lập tức còn nói thêm:

"Đạo hữu đã xem qua công pháp, không biết Man Mỗ có thể động thủ được chưa?."

Nói đoạn hai mắt Nguyên Anh hồng quang chợt lóe, trên nét mặt hiện ra một tầng sát khí.

"Đương nhiên là được! Bất quá bây giờ Man huynh có chút suy yếu, ngươi có muốn Hàn mỗ trợ giúp một tay hay không?."

Hàn Lập nhìn Cực Âm tổ sư trong băng, cười hỏi.

"Đa tạ ý tốt của đạo hữu, nhưng không cần phải thế. Man Mỗ mặc dù bây giờ pháp lực không bằng một phần mười như trước. Nhưng để đối phó một tên tu sĩ vô pháp nhúc nhích, lại vẫn còn là quá đủ rồi." Man Hồ Tử lắc đầu, vô cùng tự tin nói.

"Thế thì tùy ở Man huynh, ta bây giờ chờ ở bên ngoài vậy."

Hàn Lập mỉm cười, cũng không có nhiều lời. Thân hình loáng lên một cái, người đã tới ngay lối vào, từ từ đi ra khỏi thạch thất.

Nhất thời bên trong chỉ còn lại có Nguyên Anh của Man Hồ Tử và Cực Âm Tổ Sư đã bị đóng băng.

Ánh mắt nhìn chòng chọc vào Cực Âm Tổ Sư, trên mặt hiện ra vẻ âm trầm, còn Cực Âm Tổ Sư vô phương nhúc nhích được, nhưng hai mắt đồng thời lộ ra thần sắc sợ hãi dị thường. Hàn Lập đứng trong thông đạo ở bên ngoài thạch thất, cầm ngọc giản trong tay ngắm nhìn, trầm ngâm không nói gì.

Trong thạch thất vẫn yên tĩnh dị thường, không có một chút âm thanh nào mảy may truyền ra, sau quá một chung (1) thời gian, mới có một thanh âm hơi có phần mệt mỏi truyền ra.

"Hàn đạo hữu! Ngươi có thể tiến vào." Đúng là lời của Man Hồ Tử, chỉ là nghe có vẻ khàn khàn.

Hàn Lập khẽ nhíu đôi mày kiếm, bắt chéo hai tay, ngọc giản trong tay lại lần nữa biến mất vô tung vô ảnh.

Hắn xoay người đi vào trong thạch thất lại.

Chỉ thấy Lam sắc cự băng kia vẫn bình yên vô sự đứng thẳng ở chỗ cũ, nhưng trong hai tròng mắt của Cực Âm Tổ Sư lại như mắt của con cá đã chết vậy, toàn bộ khí tức kinh mạch đều không có.

Nguyên Anh lại trôi nổi ở trên lam băng, thân thể của nó so với lúc trước lớn hơn một ít, hơn nữa sinh khí dư dật, không còn bộ dáng suy yếu như lúc trước. Chẳng qua trên khuôn mặt nhỏ nhắn, thần sắc lại tràn đầy vẻ mệt mỏi:

"Lần này đa tạ Hàn huynh! Ta bây giờ tạm thời khôi phục hơn phân nửa tinh khí, phải nhân cơ hội này lập tức tọa hóa (2) đi. Bằng không thì chỉ như kiếm củi ba năm thiêu một giờ thôi (uổng phí công sức). Động phủ bí mật của ta là ở.." Nguyên Anh thấy Hàn Lập lập tức trực tiếp truyền âm, nhưng nói xong lời cuối cùng, thanh âm nhỏ dần.

Hàn Lập ngưng thần sau khi nghe vài câu, thần sắc không đổi gật gật đầu.

"Hảo! Man mỗ đại cừu đã báo, lúc này đây sẽ tọa hóa. Hàn đạo hữu cứ tùy ý rời đi." Nguyên Anh thổ ra một hơi dài, thần sắc bình tĩnh nói. Thân hình nó lập tức loáng lên một cái, trực tiếp bắn tới một góc thạch thất, khoanh chân ngồi xuống.

Trên thân Nguyên Anh, kim quang chói mắt, khí tức cũng biến động bất định, lúc mạnh lúc yếu.

Hàn Lập mỉm cười, cũng không hề để ý tới việc tọa hóa của Man Hồ Tử, mà hai tay đang nắm, lại một lần nữa giương lên.

Tiếng lôi minh nổi lên, mấy đạo kim hồ thô to bắn ra, kích về hướng cự băng, tại giữa đó kim quang không có phát động bạo liệt, mà ngay ở giữa khối băng có vô số điện quang tinh tế, rất bé nở bung ra, đem thân xác Cực Âm Tổ Sư cùng đồng hóa biến thành một cái Toái Thi.

Hàn Lập liếc mắt nhìn một cái, sau khi xác định phân hồn hoặc là đệ nhị nguyên thần ở bên trong nó quả thật không còn tồn tại nữa, lúc này hắn mới gật đầu hài lòng, đồng thời quay đầu qua.

Vào lúc này, linh quang bên ngoài Nguyên Anh đang lưu chuyển, đã bắt đầu hiện ra một khe bé tí ti, trong cái khe đó kim quang lập lòe, kim sắc dịch thể cuồn cuộn phảng phất như muốn chảy cả ra ngoài.

Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, nhìn chằm chằm vào Nguyên Anh của Man Hồ Tử, cứ như thế không nói gì.

"Phanh" Sau một tiếng vang nhỏ, toàn bộ Nguyên Anh vỡ tan ra, hóa thành điểm điểm kim quang, dần dần tan biến ở giữa hư không.

Tận mắt nhìn thấy Nguyên Anh của Man Hồ Tử tọa hóa. Hàn Lập khẽ thở dài, nhấc tay lên nhắm ngay tàn thi trên mặt đất bắn ra.

Một viên hỏa cầu bắn đến, đem hết thảy tàn thi trên mặt đất bao phủ vào bên trong hỏa quang.

Hàn Lập cũng không thèm nhìn tới hỏa quang, hóa thành một đạo thanh hồng lượn vòng tại thạch thất một lúc, rồi thoáng cái bắn nhanh ra ngoài, độn quang ở trong thông đạo chợt lóe lên, sau đó biến mất vô tung vô ảnh.

Bởi vì đi ra ngoài. Hàn Lập không hề bảo lưu kiêng kỵ gì cả, thế cho nên dưới độn tốc hoàn toàn được phát động, trong chốc lát hắn đã đến điểm cuối của thạch thất này.

Tường đá linh quang chớp động, chắn ở phía trước mặt.

Hàn Lập cũng không hề do dự, hắn khoát tay, nhất thời từ đầu ngón tay phát ra kim mang chớp động, phóng ra kiếm khí bắt đầu đem thạch môn trảm bung ra.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một trận địa chấn đất rung núi chuyển to lớn truyền lại, cả thông đạo đều run rẩy không ngớt, cùng lúc đó nó còn phát ra âm thanh ầm ầm vang vọng.

Hàn Lập ngẩn người, tuy trong lòng hơi giật mình, nhưng động tác trên tay hắn không hề dừng lại một chút nào, vài đạo kim sắc trùng điệp, quang ảnh giao thoa xen lẫn vào nhau cùng trảm tới, thạch môn liền tứ phân ngũ liệt rồi mở ra.

Thân hình loáng lên một cái, người đã xuất hiện tại bên ngoài thạch môn.

Bên ngoài chính là tầng một của Giản Lâu, mà một góc cái thạch môn này chỉ là mật môn (3) của tòa lầu các đó mà thôi.

Bất quá vừa ra khỏi thông đạo, bỗng chốc nhiều tiếng nổ lớn chớp lên vài lần, từ bên ngoài cổng của tòa lầu các vẫn còn phát ra giọng cười cuồng tiếu của người nào đó, tiếng hét phẫn nộ, thỉnh thoảng lại có tiếng gào thét bạo liệt liên tiếp truyền đến, giống như biến thành một trường kịch chiến đỉnh phong, đúng là có người ở bên ngoài đang thi pháp tranh đấu.

Hàn Lập nhíu mày, từ bên ngoài lầu các một đạo hồng quang lại bay vụt vào, vừa nhìn thấy người bên trong lầu các chẳng biết là ai, đã quát to lên.

"Không hay rồi. Trên Thiết Thạch Phong có yêu thú." Gã lại đột nhiên hô: "Ô! Ngươi là ai? Ô Trường Lão đâu?"

Tên tu sĩ này vừa thấy người trong đại sảnh dừng lại, cũng không phải là Cực Âm Tổ Sư như tưởng tượng của gã, trong lòng hoảng sợ, bật miệng cả kinh kêu lên.

Hàn Lập chỉ cười lạnh một tiếng, miệng hé ra, một đạo kim quang chợt lóe lên rồi biến mất, ở phía đối diện lập tức truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.

Tu sĩ trong hồng quang, bị kiếm quang hiện lên quỷ dị bên người chém làm đôi, hai đoạn tàn kiếm xích hồng cũng rớt xuống.

Vị tu sĩ Kết Đan Kỳ của Nghịch Tinh Minh này coi như đã xong, ngay cả mặt mũi tướng mạo Hàn Lập cũng không cẩn thận xem xét kỹ càng, rốt cuộc lại hồ đồ bỏ đi tánh mạng của mình.

Bất quá, Hàn Lập từ mấy câu nói của đối phương cũng dễ phán đoán ra một chút, dường như là Hải Tộc Yêu Thú đột nhiên nhằm vào Nghịch Tinh Minh tiến hành đánh lén bất ngờ.

Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng hắn lại không muốn có dính líu gì vào trong chuyện này, hai tay lập tức kết quyết, thu liễm khí tức trên người xuống, tiếp đó thân hình lại loáng lên một cái, liền ẩn giấu hành tung của mình lại. Sau đó mới nghênh ngang hướng về lầu các ở bên ngoài nhẹ nhàng bay tới.

Nhưng hắn còn chưa kịp bay đến phía trước đại môn, thì đã nghe một tiếng rống to giống như sấm nổ từ trên không trung cuồn cuộn truyền đến:

"Đường đạo hữu, hiện tại hải tộc chúng ta điều động nhiều Hóa hình tộc nhân như vậy, Nghịch Tinh Minh bọn ngươi tuyệt đối không thể ngăn cản. Nếu thức thời, thì lập tức ngoan ngoãn đem Đỉnh giai Cực Phẩm Linh Thạch giao ra đây. Hải tộc chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống."

Lời của người này không chút nhân nhượng, nhưng tu vi quả thật kinh người, một ít tu sĩ bậc thấp của Nghịch Tinh Minh ở bên ngoài tòa lầu các, bị mấy câu nói đó trực tiếp chấn động thân hình như nhũn ra, linh lực trong cơ thể một hồi ngưng trệ mất linh nghiệm.

Hàn Lập sau khi nghe được mấy câu then chốt 'Cực Phẩm Linh Thạch', trong lòng lại càng thêm giật mình, cơ hồ không chút nghĩ ngợi bắn nhanh đến chỗ đại môn tòa lầu các.

Nhìn hướng về âm thanh trên bầu trời cao.

Chỉ thấy ở phía bên ngoài rối loạn thành một đoàn, khắp nơi linh quang chớp động, liên tiếp những âm thanh bạo liệt nổ tung, có mười mấy tên tu sĩ cùng một số Yêu thú hình thù quái dị, đang hứng khởi đánh nhau rất kinh khủng. Ở trên cao, mây mù màu lam nhạt cơ hồ che lấp cả bầu trời.

Mà ở dưới đám mây mù đó, một vài nhóm đang giằng co đánh với nhau. Trong đó có một lão mặc lam bào, tướng mạo lão già này gầy gò, một tay cầm Thanh Sắc Kính Tử (Cái gương), một mặt phóng ra vô số đạo thanh quang chói mắt, tay kia khu sử một thanh Lam sắc phi kiếm, phảng phất như giao long xuất hải (4).

Đối thủ của lão là một gã Đầu Đà thân hình béo ị cao lớn dị thường, hai cánh tay đều đeo một cái Kim Sắc Viên Hoàn, nhưng lại cầm trong tay một cái Viên Bát, miệng phun ra trận trận lam vụ, từ đầu đến cuối công kích tới Lão giả gầy gò. Mà tiếng rống to giống như sấm nổ điên cuồng nọ, chính là từ trong miệng gã Đầu Đà này phát sinh ra.

Hàn Lập lam mang chợt lóe lên chăm chú nhìn gã Đầu Đà, thấy nơi cái cổ của gã, có vài miếng lân phiến màu bạc sáng rực rỡ.

Còn như mấy chỗ khác, hai người một nam một nữ đang hợp sức đánh với một gã Nho Sinh ở trên đầu mọc một cặp sừng ngắn. Một Hôi Bào Lão Giả khác thì dùng một cái hồ lô thả ra trận trận âm phong, cùng một gã toàn thân bao phủ trong xích diễm, hai nhân ảnh này giằng co với nhau bất phân thắng bại. Mà ở một chỗ xa hơn một chút, một đoàn Huyết Sắc Vụ Khí lớn quay cuồng bất định, bên trong mơ hồ có tiếng gào thét, tiếng bạo liệt nổ tung truyền ra. Tựa hồ có người ở trong đó đánh nhau kịch liệt có lẽ không dễ chịu gì.

Trong nhất thời vô pháp nhìn ra ai thắng ai bại, xem ra việc Nghịch Tinh Minh đã rút tu sĩ Nguyên Anh Kỳ của mình về sớm, thật đúng là hành động khôn ngoan.

Bằng không chỉ dựa vào thủ vệ bình thường, sớm đã bị người ta công phá rồi.

"Cái gì mà Cực Phẩm Linh Thạch? Chẳng lẽ tại hạ nghe lầm. Ta đâu có Cực Phẩm Linh Thạch gì đâu?" Lão giả gầy gò nọ sắc mặt không đổi, đem pháp bảo thúc dục khiến uy lực của nó càng tăng, nhưng lại mở miệng thản nhiên nói.

"Đã đến lúc này! Đường huynh vẫn còn giả vờ bịt tai trộm chuông (5), ngươi không cảm thấy như vậy là quá buồn cười sao?" Bàn Tử lớn giọng cười ha hả, trong miệng phun ra một đoàn lam vụ, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.

"Thì ra đạo hữu chỉ là nghe những lời người ta đồn thổi mà thôi. Cực Phẩm Linh Thạch này, nhân giới làm sao còn có thể có được chứ! Các ngươi không thù không oán ngược lại chạy tới đây, diệt sát nhiều tu sĩ của bổn minh như vậy? Đường mỗ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này." Lão giả gầy gò vừa đánh vừa cười ha hả đáp lại, nhưng thần sắc của lão âm lãnh cả lại.

Chú thích:

( 1) Một chung = 1 giờ đồng hồ

(2) toạ hoá (từ dung trong đạo Phật, tả các cao tăng sắp chết ngồi nhập định để về miền Cực Lạc)

(3) Cửa bí mật

(4) Rồng về biển lớn, một câu thành ngữ.

(5) YỂM NHĨ ĐẠO LINH - bịt tai trộm chuông; tự lừa dối mình, không lừa dối được người (Do tích có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang, nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio