Phàm Nhân Tu Tiên

chương 1777: cửu tiên sơn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vì thế, cặp dở hơi trời sinh này kết hảo hữu cùng nhau lên đường.

Bất quá, hai người cũng coi như cơ cảnh (cơ trí), tình nguyện chọn đường dài mà đi, tận lực tránh những chỗ hung hiểm, cho nên dọc đường đi cũng không có đụng phải nguy hiểm gì lớn. Cho đến khi hai người này trong lúc vô tình đắc tội một tiểu tông môn trong một thành thị nhỏ nên mới gặp phải một phen đại hoạ, bị vài tên cùng giai tồn tại đuổi giết. Nếu không đụng phải Hàn Lập, sợ rằng hai người thật là có đại phiền toái.

Cho nên, trong mắt Hải đại thiếu cùng Khí Linh Tử, vị "Hàn huynh" gặp phải trên đường này thực sự có chút thần bí. Chẳng những một thân tu vi chỉ cách Kim Đan kỳ chỉ có một bước nhỏ nhưng trên người những có không ít pháp khí cùng bảo vật huyền diệu mà lại còn tuỳ ý chỉ điểm mấy câu tâm đắc trên con đường tu luyện cũng khiến cho hai người được lợi không nhỏ, cho dù bọn hắn thúc ngựa đuổi theo cũng không cách nào so được.

Ngay khi Hải đại thiếu được Hàn Lập chỉ điểm về luyện thể thuật, khiến hắn thực ngạc nhiên rất lâu. Dù sao, đối phương cũng là tu tiên giả nhưng đối với luyện thể thuật của phàm nhân quả thực am hiểu vô cùng, thực sự là hiếm thấy. Cũng chính vì vậy, trong suy nghĩ của hai người không hẹn mà càng không thể đánh giá được Hàn Lập, bộ dáng thâm bất khả trắc!

Cũng may, vị Hải đại thiếu và Khí Linh Tử này tính cách trước nay đều là loại người đỉnh đạc. Cho dù biết Hàn Lập không phải tu sĩ bình thường nhưng bọn họ vẫn không thèm để ý chút nào mà ngược lại còn mở miệng gọi một tiếng "Hàn huynh" nhiệt tình dị thường. Nếu không phải "thấy" tu vi của Hàn Lập không cao, phỏng chừng hai người này lập tức thi lễ bái sư từ lâu rồi!

Dù sao tiểu đạo sĩ Khí Linh Tử này mặc dù luôn mồm muốn phát triển Vụ Hải môn lớn mạnh nhưng trên thực tế đã sớm lộ ý niệm bái sư tại Vạn bảo đại hội. Hiện tại, phỏng chừng trong mắt hắn một chút lưu luyến danh hiệu môn chủ Vụ Hải môn cũng không có. Cho dù toan tính của hắn là thế nhưng dọc đường đi, vị Khí Linh Tử này vẫn năm lần bảy lượt chào mời hai người Hàn Lập gia nhập Vụ Hải môn nhưng so ra chỉ là như trò đùa mà thôi.

Tự nhiên hắn luân phiên bị Hải đại thiếu cười mắng, mà Hàn Lập cũng chỉ có thể cười khổ không dứt.

Cứ như vậy, Hàn Lập mang theo hai người một đường phi hành suốt một tháng trời, dĩ nhiên một tháng này nằm trong khoảng thời gian cho phép. Cho đến khi ba người Hàn Lập đi thẳng tới một ngọn sơn phong cách Huyền Vũ không xa liền dừng lại nghỉ ngơi chốc lát rồi lại tiếp tục lên đường.

Vừa rồi là Khí Linh Tử thao thao bất tuyệt nói về Vụ Hải môn mà cũng không quên câu dẫn hai người Hàn Lập, Hải đại thiếu tự nhiên một chút do dự cũng không, ngay lập tức cự tuyệt. Mà Hàn Lập nhìn như cười không dứt kia, ở sâu trong mắt ẩn hiện một tia lam mang âm thầm chớp động, bộ dáng như phát giác ra điều gì đó mà nhìn chằm chằm về phía Hải đại thiếu đối diện không tha.

Đột nhiên, trên mặt Hải đại thiếu đột nhiên hiện ra một tia đỏ sẫm khác thường nhưng chỉ sau một lần hô hấp thời gian liền biến mất vô ảnh vô tung.

"Khai!"

Hàn Lập trong lòng quát khẽ một tiếng, một luồng thần niệm cường đại trong nháy mắt bộc phát hướng thân thể Hải đại thiếu đảo qua thật nhanh.

"Ha ha, không phải là ta mặt dày. Chỉ bằng dị linh căn phong thuộc tính linh của ta mà bái làm môn hạ của tu sĩ Hóa Thần hay Luyện Hư kỳ nào đó đều là việc dễ dàng. Chờ đến lúc ta tu luyện đại thành, khi đó..."

Hải đại thiếu bộ dáng cao hứng mơ tưởng tới lúc công pháp đại thành, trở thành tồn tại như những lão quái vật Nguyên Anh kỳ hay Hóa Thần kỳ nào đó, khi đó cuộc sống của hắn hẳn là tốt đẹp vô cùng.

Mà hắn tự nhiên không biết, lúc hắn tự đắc về phong dị linh căn cửa hắn thì linh căn của hắn đã quỷ dị biến mất không thấy. Giờ phút này, bất kỳ một tu sĩ nào tới kiểm tra linh căn của hắn thì chỉ đều sẽ nói hắn chỉ là một gã phàm nhân luyện thể sĩ mà thôi.

Khoé mắt Hàn Lập khẽ co giật mấy cái, trong lòng có chút khiếp sợ.

Quả nhiên một màn này hơn mười ngày trước đều giống nhau y hệt, phong linh căn của đối phương lại lần nữa biến mất trước mắt hắn. Nếu không sai, chỉ sau một ngày một đêm, linh căn của vị Hải đại thiếu này lần nữa sẽ xuất hiện.

Kỳ quái!

Với lịch duyệt của hắn nhưng hắn chưa từng nghe tới trường hợp linh căn tự biến mất trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Thật sự là rất kỳ quái!

Nếu cứ như vậy, chẳng phải là khi linh căn biến mất, một thân tu vi sẽ không cách nào thi triển ra được sao?

Thần sắc Hàn Lập thoáng hiện lên một tia kinh dị, trong lòng thực sự rất khó diễn tả nổi.

"Hàn huynh, ngươi phát ngốc gì thế, sắc mặt ngươi tựa hồ có chút không tốt lắm a. Không bằng thưởng thức một chút linh trà của Vụ Hải môn ta chứ! Nhưng dù sao Hàn huynh cũng phải lấy ra thêm một ít linh quả ra a. Lần trước ăn xong, tư vị kia thật sự làm cho người ta khó quên được!"

Khí Linh Tử linh giác linh mẫn phát hiện nét mặt Hàn Lập có chút khác thường, ánh mắt khẽ động, cười hắc hắc nói.

"Khí Linh Tử nói không sai, linh quả lần trước Hàn huynh lấy ra, tư vị đúng là tuyệt hảo."

Hải đại thiếu vừa nghe Khí Linh Tử nói như vậy, tinh thần khẽ rung lên, không cao giọng đàm luận nữa mà giống như tiểu đạo sĩ dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía Hàn Lập.

"Ta cũng biết nhị vị vẫn còn nhớ tới linh quả lần trước tại hạ lần trước lấy ra. Cũng không phải Hàn mỗ hẹp hòi mà "Ngưng châu quả" này mặc dù mùi vị đặc biệt ngon nhưng trong đó ẩn chứa tinh thuần linh lực cũng không nhỏ, một lần ăn quá nhiều rất có thể làm tổn hại kinh mạch của nhị vị đạo hữu. Như vậy đi, ta lấy thêm ra sáu quả nữa, một người hai hai quả."

Hai người này vậy mà trong nháy mắt liền đem toàn bộ sự chú ý lên linh quả của Hàn Lập, điều này làm cho da mặt hắn giựt giựt mấy cái, chỉ có thể vội vàng ho khan một tiếng, nói.

(DG: Chỗ này tại mấy bản convert ghi là "mai", "miếng", "khoả" không thống nhất, cho nên tại hạ mạo muội dùng từ "quả", "trái" thay thế, dù sao dựa theo miêu tả phía dưới thì Ngưng châu quả này cũng không lớn lắm. Có sai sót xin hãy góp ý)

Tiếp theo, một tay áo bào run lên, một số chén đĩa cùng bàn ghế bằng ngọc thạch trắng noãn hiện ra, ngoài ra trên bàn còn có thêm sáu trái linh quả xanh mướt to bằng trứng chim.

"Ha ha, không sao, có thể ăn được hai quả là không tồi rồi. Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, lần trước ta ăn vào ba trái linh quả của Hàn huynh, tu vi nguyên bản trì trệ không tiến vậy mà trong mấy ngày nay không ngờ có thể đột phá. Nếu linh quả này đúng như lời Hàn huynh nói, có thể cho ta biết nơi nào có bán loại Ngưng châu quả này hay không. Nếu có, ta cũng phải đi mua nhiều một chút a. Sau này cũng không cần đan dược hay đả toạ tu luyện gì cả mà cứ năm ba (3~5) ngày ăn vào hai trái linh quả này là đủ. Khi đó, tu vi chắc hẳn một đường tăng tiến rồi."

Khí Linh Tử nhìn linh quả trên bàn, thần sắc vui mừng quá đỗi nhưng chưa chờ hắn dứt lời, một đạo hắc ảnh chợt loé lên, ngay lập tức số linh quả trên bàn vậy mà lại mất đi hai quả.

Khí Linh Tử ngẩn ra, đảo mắt nhìn xuống một chút liền nhận ra đó là hai cái tay của vị Hải đại thiếu, trong mỗi tay đều bắt được một quả linh quả, ngay lập tức đưa lên miệng ngấu nghiến gặm.

"Sưu cao thuế nặng thiên vật a!" (DG: để nguyên văn convert, khó dịch quá!)

Khí Linh Tử gặp tình hình này, liên tục lắc đầu.

Mà Hải đại thiếu hai mắt khẽ đảo, căn bản là không thèm để ý tới vẻ thương tiếc của tiểu đạo sĩ trước mắt, mà chỉ cảm thấy miệng đầy sinh lực, thoả mãn hô to không ngừng.

Hàn Lập im lặng không nói nhưng trong lòng lại mỉm cười. Không biết hai người này nếu biết được giá mỗi trái linh quả này cũng hơn một vạn linh thạch, không biết còn có thể thống khoái hưởng thụ như vậy được hay không nữa. Bất quá, vị Khí Linh Tử này cũng có chút không tầm thường.

Hàn Lập xoay chuyển ánh mắt, hai mắt híp lại nhìn về phía tiểu đạo sĩ. Linh căn của tiểu đạo sĩ này đích xác chỉ thuộc loại bình thường, linh căn tam thuộc tính nhưng qua mấy ngày cẩn thận quan sát, hắn cũng phát hiện ra đan điền của đối phương có một hạt châu bỉ ẩn nhỏ như hạt đậu được một tầng linh quang bao phủ.

Đây cũng là do thần niệm của hắn hơn hẳn tồn tại cùng giai, nếu không cho dù tu sĩ Hợp Thể kỳ bình thường cũng không nào phát hiện ra vật này bên trong đan điền của tiểu đạo sĩ được. Mà làm cho Hàn Lập càng kỳ quái chính là dưới thần niệm cường đại của hắn thần không biết quỷ không hay âm thần tiếp xúc xâm nhập vào bên trong hạt châu lại phát hiện ra một cỗ phong ấn chi lực mênh mông cuồn cuộn.

"Truyền thừa pháp khí."

Khi Hàn Lập vừa phát hiện ra điều này thì cũng lập tức hiểu rõ vật này là gì.

Trên con đường tu tiên cũng có vài tu tiên giả vì phòng ngừa truyền thừa đứt đoạn nên dùng một loại bí thuật phong ấn đem một thân sở học của mình truyền thừa vào kiện pháp khí nào đó, sau đó chỉ cần đem pháp khí này tiến nhập vào người một hậu nhân hoặc môn nhân nào đó là được. Mà vật này cũng cần phải có điều kiện nhất định nào đó thì mới có thể mở ra được, nếu không nội dung bên trong truyền thừa pháp khí thuỷ chung sẽ không xuất hiện.

Tuy nói như vậy nhưng chỉ cần tu vi đạt tới cảnh giới nhất định liền có khả năng tự động đạt được các loại bí thuật công pháp ở bên trong pháp. Dĩ nhiên nếu đại hạn buông xuống mà chưa đạt tới yêu cầu thì sẽ dùng tới bí thuật đặc thu lấy pháp khí truyền thừa ra rồi chuyển sang một hậu nhân hay môn nhân khác. Mà nếu bị người khác mạnh mẽ đoạt lấy pháp khí truyền thừa này ra thì nó sẽ lập tức tự bạo ngay lập tức.

Tính ra phương pháp luyện chế loại pháp khí truyền thừa dĩ nhiên hiếm có người biết được, hơn nữa luyện chế loại pháp khí này cũng khó khăn dị thường, có thể coi đây là một trong những thất truyền bí thuật hiếm thấy. Hôm nay, trên người Khí Linh Tử lại có loại bảo vật này khiến cho Hàn Lập cũng có chút ngoài ý muốn.

Xem ra tổ sư của cái này cái gọi là Vụ Hải môn này tựa hồ thật sự cũng có chút danh khí, bộ dáng cũng không phải là tu sĩ phi thăng bình thường. Bất quá, lấy một thân thần thông của hắn tự nhiên sẽ không có hứng thú với công pháp của người khác mà chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi. Dù sao toàn bộ chú ý của hắn vốn dĩ đều tập trung trên người vị Hải đại thiếu mỹ nam tử này.

Linh căn có thể tự động biến mất, đây là loại linh căn quỷ dị gì!

Điều này thật sự khơi gợi lòng hiếu kỳ của hắn.

Cùng lúc đó, Khí Linh Tử cũng bắt đầu lấy ra một bộ trà cụ, lấy ra nước mấy chén linh trà thơm nức mũi, làm cho đám người Hàn Lập nhấp nháp một phen. Sau cùng, cũng ăn hết số linh quả còn thừa, lúc này ba người cũng không có ý tứ dừng lại ở địa phương này thêm nữa.

Hàn Lập lại thả ra kiện phi xa pháp khí lúc trước, mang theo hai người còn lại hoá thành một đoàn bạch quang hướng về phía Huyền Vũ cảnh phá không bay đi.

********

Nếu đem Huyền Vũ cảnh so với Thiên Nguyên cảnh cùng Thiên Linh cảnh thì hơi có chút bất đồng.

Xét về số lượng tu tiên giả trong nội cảnh tuy rằng hơn hẳn Thiên Nguyên cảnh cùng Thiên Linh cảnh nhưng số lượng luyện thể sĩ đồng dạng nhiều hơn hẳn, không phải hai cảnh còn lại có thể so sánh được. Mà dân phong nơi này cũng bưu hãn dị thường, cho dù là lão ấu, phụ nữ và trẻ em cũng đều có thể cầm vũ khí sẵn sàng cùng yêu thú chém giết.

Bất quá, số lượng thành thị của phàm nhân ở Huyền Vũ cảnh quả thực không có mấy, đa phần đều thuộc loại hình sơn trại. Hơn nữa, bởi vì Huyền Vũ cảnh giáp với thất yêu chi địa, cho nên vô luận quy mô thú triều hay là tỉ lệ đêu giai yêu thú xuất hiện đều vượt xa so với hai cảnh khác. Mà hai cảnh kia lại càng không có cảnh yêu thú hoá hình xâm nhập cảnh nội gây rối.

Cho nên Huyền Vũ cảnh cũng là nơi hỗn loạn nhất trong tam cảnh của Nhân tộc, càng vào sâu bên trong Huyền Vũ cảnh tức là càng gần với địa vực của Yêu tộc, tình cảnh cũng vì thề mà càng hỗn hoạn không chịu nổi.

Cửu Tiên sơn, đây vốn là một dãy chín ngọn linh sơn cực lớn nằm trong khu vực giáp ranh giữa Yêu hồ chi địa cùng Huyền Vũ cảnh nhưng nơi này là một trong những ngoại lệ hiếm hoi. Như tên gọi, nơi này có chín ngọn linh sơn, chẳng những trên mỗi ngọn linh sơn đều có cực phẩm linh mạch, hơn nữa còn có là nơi sảnh sinh ra vài loại linh dược đặc hữu đại hữu dụng đối với Nhân - Yêu nhị tộc. Cộng thêm địa thế của Cửu Linh sơn hung ác, là địa vực đặc thù, cho nên mấy ngọn linh sơn này đồng thời được Nhân - Yêu nhị tộc phái tinh nhuệ tới chiếm đóng.

Cho dù nhân sĩ gan to mật lớn của hai tộc cũng tuyệt không dám ở nơi này gây rối, mà mấy năm gần đây Cửu Tiên sơn lại càng sâm nghiêm hơn hẳn. Nhân - Yêu nhị tộc đã phái ra rất nhiều nhân thủ đem toàn bộ tiểu thế lực xú danh phụ cận quét sạch không còn một mảnh.

Ngắn ngủn năm sáu năm, nơi này lại trở thành một trong những nơi bình yên nhất của Huyền Vũ cảnh. Nhưng vào lúc này đây, Nhân - Yêu nhị tộc tại đây cử hành đại hội mỗi ngàn năm một lần, Vạn bảo giao dịch hội.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio