Gác điện thoại, Thẩm Quần mới nhớ đã quên nói cho hắn biết chuyện Lôi Vạn Niên hẹn gặp mình.
Nghĩ sau này nói cho hắn biết cũng được, dù sao y cũng đã đồng ý rồi, tin rằng Lôi Nhất Minh cũng sẽ không nói gì đâu. Bây giờ chỉ riêng của hắn đã phiền phức lắm rồi, vấn đề mà mình có thể giải quyết không cần phải đi làm phiền hắn nữa. Quyết định xong, Thẩm Quần sờ sờ đầu tiểu Mông, xoay người quay lại phòng bếp tiếp tục làm cơm tối.
Ăn cơm tối xong, tiểu Mông nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ. Thẩm Quần không biết là nên vui vì nó như thế hay là nên buồn cười với tính tình trẻ con như thế nữa.
Không có việc gì làm, hắn cũng lên giường sớm, nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, đành phải cầm sách đọc. Tùy tiện lật vài tờ lại cảm thấy không có gì hay.
Thế này mới nhớ, tựa hồ là bởi vì đêm nay trước khi đi ngủ không nhận được điện thoại của Lôi Nhất Minh. Mới hai ngày nay mà đã tập thành thói quen rồi, làm Thẩm Quần không nhận được điện thoại không biết có cảm giác gì nữa.
Không có việc gì, y đành mở tủ đồ, tiện tay sửa sang lại quần áo một chút. Thu lại đống đồ mùa đông, sắp xếp lại đống đồ mặc mùa hè. Tuy bây giờ còn hơi sớm, nhưng vì không có việc gì làm nên y chỉ làm thế để giết thời gian.
Sắp xếp được hai bộ liền thấy áo khoác của Lôi Nhất Minh. Thẩm Quần đưa tay nhẹ nhàng sờ, thấy chất vải thật tốt, cảm giác rất thoải mái, kiểu dáng và đường may cũng thật đẹp. Nhưng hắn không mang đi, ngược lại lại mang bộ mà mình đã mua cho ngày trước.
Trong sáu năm nay, y luôn tự ám thị mình rằng ba người Lôi Nhất Minh cùng tiểu Mông vẫn luôn sống cùng nhau. Có đôi khi ra ngoài mua đồ mà thấy đồ thích hợp với hắn, y vẫn không nhịn được mà mua luô. Tuy không thể so với hàng tốt mà Lôi Nhất Minh hay mặc, nhưng đó cũng là loại quần áo cao cấp.
Sáu năm này, vào đêm khuya cô độc, có đôi khi y sẽ ôm những bộ quần áo này, vì chuyện mình không bao giờ có thể gặp được Lôi Nhất Minh nữa mà âm thầm rơi lệ. Cũng có lúc y cầm những bộ quần áo này mà tự lừa dối mình rằng hắn sẽ trở về bất kì lúc nào mà cảm thấy hạnh phúc, còn có thể mỉm cười.
Nhẹ nhàng dán mặt lên quần áo Lôi Nhất Minh, hàng len dạ mềm mại như nước dán lên da thịt y. Có hương vị của hắn. Thẩm Quần an tâm thở dài. Lại một lần nữa xác nhận trong lòng,đây là quần áo của hắn. Không phải ảo giác, cũng không phải tự ám thị. Thật sự là hắn! Mười giảm hai còn tám, còn tám ngày nữa là hắn sẽ trở về. Không phải chờ đợi đến vô tận, hắn có ngày về thực sự, là tám ngày. Nhưng cho dù là vậy, tám ngày này vẫn khó có thể chịu được!
“Cậu nói đúng, tôi còm dũng cảm bằng tiểu Mông. Kì thực, tôi còn cần cậu hơn, còn muốn cậu hơn so với nó.” Hôn lên áo Lôi Nhất Minh, nước mắt theo hai má chậm rãi chảy xuống. Giống như đang đọc chú ngữ, Thẩm Quần thì thào niệm, “Mau trở lại, mau trở lại, mau trở lại…”
Ôm áo khoác ngủ cả đêm, Thẩm Quần có dấu hiệu của cảm mạo, sáng hôm sau khi đang làm bữa sáng cho tiểu Mông liền hắt xì vài cái, tinh thần cũng không tốt lắm. Nhưng bởi vì đã hẹn buổi chiều sẽ gặp Lôi Vạn Niên – vừa là người lớn tuổi, vừa là cha của Lôi Nhất Minh nên Thẩm Quần đương nhiên không thể tùy tiện từ chối.
Y nói với tiểu Mông là đi gặp ba ba Đạt Đạt, tiểu Mông liền cao hứng, chọn một cái áo ngắn tay hình Doraemon mà nó thích nhất mặc vào, khi bị Thẩm Quần ngăn lại còn xụ mặt một hồi.
Ngẫm lại, cha con bọn họ đúng là phụ tự liền tâm. Lúc gặp Lôi Vạn Niên sáu năm trước, kí ức Thẩm Quần vẫn còn nhớ rõ: trong bữa cơm tối ở nhà họ, cảm giác khó xử và xấu hổ là thế nào…
Cho nên năm đó khi Lôi Vạn Niên muốn gặp y, y đã hạ quyết tâm phải rời khỏi. Y có thể hiểu tâm trạng của một người cha; nhưng y không thể để Lôi Nhất Minh vì mình mà phải đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Dù sao thì một giọt máu đào vẫn hơn cả ao nước lã.
(một giọt máu đào vẫn hơn cả ao nước lã: nguyên văn:血, 永远是浓于水的 = Huyết, vĩnh viễn thị nùng vu thủy đích = Máu, vĩnh viễn vẫn đặc hơn nước. Ý chỉ: quan hệ huyết thống dù sao vẫn sâu đậm hơn người ngoài. VN có câu tương tự: ‘một giọt máu đào hơn ao nước lã’ nên mình lấy câu này ^^)
Có lẽ y là người bi quan, nhưng chuyện cha mẹ y vĩnh viễn là một bóng ma trong lòng. Từng là một đôi yêu nhau như vậy, nhưng khi tình yêu rời đi lại không thanh không tiếng, không báo trước cho ai biết trước. Có lẽ khi ngươi quay đầu lại mới phát hiện thì ra người kia được không còn yêu mình nữa; cuối cùng chỉ có làm tổn thương nhau mới có thể kết thúc. Nhưng dù ngươi có làm loạn đến đâu đi nữa thì vẫn là người một nhà.
Thẩm Quần vẫn hi vọng Lôi Nhất Mih không chỉ có mình là người yêu mà còn có cả người nhà hắn nữa; cho nên mỗi lần ước nguyện y đều ước một điều, hy vọng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Buổi chiều, Thẩm Quần đã chuẩn bị tốt xuất môn sớm hơn một chút so với thời gian hẹn gặp. Dọc theo đường đi, tiểu Mông kéo tay y lại, hỏi rất nhiều chuyện về Lôi Vạn Niên.
Ấn tượng của Thẩm Quần đối với ông rất ít, chỉ nhớ đó là một người lớn tuổi khá nghiêm túc; nhưng y không muốn trong lòng tiểu Mông có ấn tượng ban đầu không tốt nên chỉ mỉm cười, nói tự cho nó nhìn.
Đến chỗ hẹn gặp, vừa vặn có một sạp báo. Có đôi khi, lịch sử thường tương tự nhau làm cho người ta phải kinh ngạc.
Sáu năm trước, khi Thẩm Quần đi gặp Lôi Vạn Niên, cũng vô tình đi qua một sạp báo. Khi đó, Thẩm Quần gần như tuyệt vọng, nhưng tình cờ thấy một bài báo lớn đăng ngay trang nhất làm chấn động. Đó là bài viết về tương lai phát triển gien sau này của nhân loại.
Trên báo nói, không lâu nữa, có thể nhân loại sẽ phát triển đến trình độ hai nam nhân có thể tìm một cơ thể mẹ để mang thai chính đứa con của mình. Lúc ấy Thẩm Quần như bị ma ám mà mua tờ báo này. Trong đầu y khi ấy bắt đầu xuất hiện một ý nghĩ vừa lớn mật vừa không tưởng: y muốn có đứa nhỏ của mình và Lôi Nhất Minh. Nếu mình đã không thể có hắn, vậy thì để mình có đứa con của hai người cũng được.
Trong toàn bộ bài viết kia cũng chỉ nêu những từ chung chung như ‘nếu’, ‘tương lai’, ‘suy đoán’, ‘giả sử’… Nhưng Thẩm Quần không thấy những từ đó; cái mà y thấy, chỉ là con số hai trăm vạn kia mà thôi.
… Một khi con người đã đến đường cùng, mà lại không thể quay đầu, vậy thì chỉ cần đụng vào ngõ cụt kia thì sẽ liều chết trong cái ngõ cụt ấy.
“Ba ba, ba ba nắm tay con đau quá!” Tiểu Mông oán giận kêu lên.
“Thực xin lỗi, ba ba lại thất thần rồi.” Thẩm Quần mỉm cười ngồi xổm xuống, ôn nhu cầm lấy đôi tay nhỏ bé của con, cẩn thận thay nó thổi thổi, “Cái đau đi đi, cái đau đi đi.”
Tiểu Mông vừa lòng nở nụ cười. Hai người lại lần nữa dắt tay nhau, Thẩm Quần vô tình liếc mắt về phía sạp báo kia, trên đó thấy tin tức đăng là một vụ scandal của một ngôi sao nào đó; vì thế y mỉm cười rời đi.