Nữ nhân xinh đẹp lại hiện đại này không phải ai khác, đúng là Khương Minh Châu đã mất tích nhiều năm, Khương Thiên Tứ mừng rỡ như điên, nàng hiển nhiên là đang sống rất tốt! Khương Thiên Tứ cảm thấy như được rót mật hoa vào người, giúp hắn tiếp thêm sinh lực khi vừa trải qua một đợt hạn hán kéo dài.
Đao ca ngăn lại Khương Thiên Tứ đang muốn xông tới hướng Khương Minh Châu, không dám để hắn lại gần khách quý, nhưng là bởi một tiếng tỷ kia của hắn, cũng không dám thô bạo đem người đẩy ra.
Khương Thiên Tứ lòng nóng như lửa đốt: "Đại tỷ, ta là Thiên Tứ, Thiên Tứ a!"
Khương Minh Châu nhướng lên đôi mày tinh xảo, Khương Thiên Tứ? Tỉ mỉ nhìn kỹ một lúc, cuối cùng nàng cũng tìm thấy được một chút cảm giác quen thuộc từ khuôn mặt tràn đầy sự nghèo khổ của Khương Thiên Tứ. Nhận ra Thiên Tứ, Khương Minh Châu cười, cười đến rất sảng khoái. Nhìn thấy hắn sống không tốt, nàng liền vui vẻ.
Khương Thiên Tứ tim đập như đánh trống, cổ họng hắn khô khốc đến lợi hại: "Đại tỷ, ngươi nhận ra ta có phải hay không, ta là đệ đệ của ngươi Thiên Tứ!"
"Là Thiên Tứ a, ta là không nhận ra, ngươi thay đổi thật nhiều a." Khương Minh Châu cười như không cười đáp lại Khương Thiên Tứ.
Khương Thiên Tứ vui mừng hiện hết lên trên nét mặt, hắn đắm chìm bên trong sự vui sướng khi Khương Minh Châu nhận ra hắn, lại hoàn toàn không phát hiện ra Khương Minh Châu ngoài cười nhưng trong không cười.
Kìm nén vui sướng, hắn ứa nước mắt nói: "Đại tỷ, ngươi nhưng đã quay lại rồi, ngươi cũng không biết ta hiện tại phải sinh hoạt thành dạng gì, ô ô ô ô...."
Khương Minh Châu lạnh nhạt đánh gãy lời nói của hắn: "Để nói sau đi." Chợt nắm tay người nam nhân, Khương Minh Châu cười ngọt ngào nói: "Nhị gia, ngài đi vào trước nghỉ ngơi, ta cùng hắn trò chuyện."
Hoắc Đàm Giang liếc mắt đánh giá một cái lôi thôi lếch thếch Khương Thiên Tứ, mắt lộ ra thần sắc chán ghét: "Được rồi, sớm một chút trở về." Lại sai Đao ca nghe Khương Minh Châu phân phó.
Khương Minh Châu cười nói tốt.
Đao ca cũng đầy mặt tươi cười đáp tốt.
Thấy một bộ dáng nịnh nọt khom lưng uốn gối của Đao ca, Khương Thiên Tứ cảm thấy cực kỳ tự hào cùng đắc ý liếc nhìn hắn một cái. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây a, rốt cuộc đến phiên Khương Thiên Tứ hắn được xoay người.
Đao ca cười lạnh, tên ngốc ngu xuẩn không nhận ra, hắn nhưng xem đến rõ ràng, tỷ tỷ xinh đẹp này của hắn đối với hắn chẳng có bao nhiêu cảm tình.
"Ngươi biết Khương Lai Đệ ở đâu không?" Khương Minh Châu ngũ quan xinh đẹp tràn ra dày đặc sát khí, mỹ mạo của nàng lập tức mất đi hào quang trở nên xám xịt.
Khương Thiên Tứ lòng đầy căm phẫn nói: "Cái tiểu tiện nhân đó không biết chạy đi đâu, ta xem tám phần là đã chết ở bên ngoài."
Khương Minh Châu không giống Khương Thiên Tứ, nàng không nghĩ Khương Lai Đệ đã chết, chỉ sợ đang trốn ở nơi nào tiêu dao suиɠ sướиɠ.
Những năm qua nàng mỗi khi ngã xuống không còn sức lực để tiếp tục bước tiếp nữa, nàng liền sẽ nghĩ đến Khương Lai Đệ, căm thù đến tận xương tủy mà nghĩ đến nàng, chính là dựa vào chỗ hận ý này, nàng mới có thể đứng lên tiếp tục bước tiếp, mới có nàng của ngày hôm nay.
Khương Minh Châu lại hỏi: "Nãi nãi đâu?"
Khương Thiên Tứ trong lòng chột dạ một chút, lão thái bà hiện giờ chán ghét hắn như vậy, còn luôn kêu gào hắn là đồ con hoang....Mồ hôi lạnh trên trán lập tức lăng xuống.
Khương Minh Châu vừa đi ra khỏi đám đông lập tức phát hiện hắn khác lạ. nàng nhìn Khương Thiên Tứ: "Ta hỏi ngươi, nãi nãi đâu?"
Khương lão thái đang mắng Lâm Uyển Nương, bà vốn không phải là người tốt tính, tê liệt nằm trên giường nhiều năm tính tình của bà lại càng thêm thất thường cùng táo bạo, đặc biệt mắng Lâm Uyển Nương không cãi lại, càng thêm dung túng bà xấu tính. Lại không thấy bà mắng Khương Thiên Tứ? Bà dám mắng, Khương Thiên Tứ liền dám đánh bà một trận. Bắt nạt kẻ yếu điểm này Khương lão thái thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
"Đều là ngươi cái đồ tang môn tinh, từ khi cưới ngươi về, Khương gia chúng ta liền vô cùng xui xẻo, Kế Tổ rời nhà trốn đi...."Khương lão thái lải nhải không ngừng.
Nói đến cũng có chút thú vị, mấy năm qua sinh hoạt xuống dốc, Khương lão thái già nua đến đáng sợ, nhưng tinh thần lại rất tốt. Phía trước tiêu nhiều tiền như vậy cũng chưa có thể làm bà nói chuyện lưu loát, mấy năm nay không được ăn ngon, bệnh tình không có tăng thêm, ngược lại miệng càng ngày càng nhanh nhẹn lên. Mắng người một chút cũng không có bị lắp.
Khương Minh Châu ở trong tiếng mắt chửi của Khương lão thái, đi vào.
Căn phòng rách nát âm u lại tràn ngập một cổ mùi vị khó diễn tả. Khương lão thái đang hung hung hổ hổ đột nhiên im bặt, giống như bị người bóp chặt cổ họng, bà khó tin trừng mắt nhìn chằm chằm Khương Minh Châu, ước chừng mười mấy giây trôi qua, trong cổ họng bà mới bộc phát ra tới một cổ âm thanh kinh thiên động địa, bà khóc rống kêu: "Minh Châu!"
Lâm Uyển Nương vui mừng cực kỳ cũng khóc lên: "Minh Châu, thật là Minh Châu, mấy năm nay ngươi đã đi đâu?"
Khương lão thái đang khóc lóc nhìn qua thấy Khương Minh Châu vẻ mặt cứng đờ, kỳ thật bà cũng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi, một cô nương mỹ mạo lại xinh đẹp như Minh Châu bị bán đi, kết cục có thể nghĩ. Lại nhìn trên người tôn nữ của mình mang một thân phong trần, còn có cái gì bà không rõ, Khương lão thái đau thấu tâm can, lại hung hăng trừng mắt Lâm Uyển Nương không biết lựa lời mà nói: "Đã trở lại liền tốt, đã trở lại liền tốt."
Lâm Uyển Nương bị Khương lão thái trừng mắt vẫn không mình đang dẫm phải lôi, vẫn tiếp tục khóc hỏi: "Ngươi mấy năm nay sống như thế nào?" Lại vui mừng xoa xoa nước mắt, "Nhìn dáng vẻ của ngươi có vẻ sống còn tốt, ta đây liền an tâm rồi. Mấy năm nay ta vẫn luôn...." Dư lại lời nói đã bị Khương lão thái rống cho nuốt trở về.
"Câm miệng, ngươi không nói lời nào có phải sẽ chết hay không!" Khương lão thái trừng mắt, lại nhướng mi nói: "Ngươi có phải muốn nói vẫn luôn lo lắng đi tìm Minh Châu. Ta phi! Đừng ở đây giả mù sa mưa. Ngươi tâm ngươi nhãn đều chỉ có Khương Thiên Tứ cái tên súc sinh đó, ta kêu ngươi đi tìm Minh Châu, ngươi chỉ biết biết vây quanh tên súc sinh đó, ngươi đã sớm đem Minh Châu ném ra sau đầu. Ngươi cái đồ tang môn tinh, nếu không phải ngươi sỉnh ra một tiểu súc sinh, Minh Châu như thế nào sẽ bị chịu khổ như vậy, đều tại ngươi, là ngươi cùng nữ nhi của ngươi hại thảm Minh Châu của ta."
Lâm Uyển Nương thương tâm đến mức không thể đứng vững, nàng khóc rống: 'Thực xin lỗi, Minh Châu, là ta không dạy dỗ tốt Lai Đệ, ta thực xin lỗi ngươi."
Khương Minh Châu thần sắc kỳ lạ nhìn người chưa già đã yếu Lâm Uyển Nương, lúc trên đường tới đây nàng đã nghe từ trong miệng Khương Thiên Tứ biết được những chuyên Lâm Uyển Nương trải qua, Lâm Uyển Nương năm đó thế nhưng lại chạy trở về được. Nàng mỉa mai mà nhếch lên khóe miệng, nếu không trở về sống còn nhẹ nhàng một chút, bất quá nàng hiểu biết con người Lâm Uyển Nương, có lẽ nàng ta còn vui vẻ mà nguyện ý mà quay về chịu đựng.
"Thực xin lỗi có ích lợi gì!"
Khương lão thái lửa giận tận trời, "Ngươi với nữ nhi của ngươi hại thảm Khương gia chúng ta...."
Khương Minh Châu đứng một bên thờ ơ nghe Khương lão thái dùng đủ loại chanh chua, cay nghiệt mà mắng Lâm Uyển Nương đến thương tích đầy mình. Lâm Uyển Nương yên lặng thừa nhận, một câu biện bạch cũng không có.
Khương lão thái mắng không thấy phiền, Khương Minh Châu nghe đều đã thấy không kiên nhẫn, đang muốn đánh gãy lời nói của Khương lão thái liền nghe bà chửi đến Khương Thiên Tứ đang đứng rút ở một bên góc: "Minh Châu, nãi nãi hối hận a. Năm đó ngươi nói đều đúng, Khương Thiên Tứ không phải người Khương gia của chúng ta, không phải nhi tử của phụ thân ngươi, hắn là nghiệt chủng do Uông Thu Nguyệt cùng với Nhiếp lão tam sinh ra, Khương gia chúng ta như thế nào liền có một tôn tử bất hiếu như hắn."
Khương Thiên Tứ mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi lạnh túa ra khắp người ướt đến tưởng như hắn mới dầm mưa, nếu không phải Đao ca đang đứng canh ở cửa, hắn đều chạy đi rồi. Ở lúc Khương Minh Châu hỏi hắn Khương lão thái những năm nay sống như thế nào, hắn liền ý thức được chính mình sai rồi. Lão thái bà như vậy chán ghét hắn, còn vẫn luôn kêu hắn là đồ con hoang, Khương Minh Châu nghe Khương lão thái nói như vậy, sao còn có thể chiếu cố hắn.
Nghe Khương lão thái nói vậy, Lâm Uyển Nương cũng nóng nảy nói: "Nương, Thiên Tứ bộ dáng rõ ràng...." Nàng lại một lần nữa bị Khương lão thái giận không thể át đánh gãy, "Ngươi câm miệng lại cho ta, ngươi muốn nhận nhi tử trên trời rơi xuống như vậy một mình ngươi nhận đi, Khương gia chúng ta tuyệt đối không có một tên súc sinh như vậy. Kế Tổ của ta có bao nhiêu hiếu thuận, lễ nghĩa, thông minh lại có năng lực, sao có thể sinh ra loại mặt hàng này. Hắn rõ ràng cùng một khuôn mẫu với Nhiếp lão tam, đều là lưu manh, vô lại."
Khương Minh Châu nghe ra được Khương lão thái là bởi vì Khương Thiên Tứ bất hiếu với bà, nên bà thương tâm không muốn nhận hắn là tôn tử của mình, có một tôn tử bất hiếu bà khó mà tiếp thu, nhưng không phải tôn tử của bà trong lòng bà sẽ dễ chịu hơn một chút, thật là vừa đáng buồn vừa nực cười.
"Minh Châu ngươi không biết nãi nãi của ngươi mấy năm nay phải sống như thể nào đâu, tên súc sinh này ghét ta không cỏn giá trị lợi dụng ghét ta làm gánh nặng, đánh ta mắng ta, liền ăn một ngụm cũng muốn cùng ta đoạt." Khương lão thái nước mắt nước mũi đầy mặt lên án Khương Thiên Tứ, trong lúc lơ đãng bà liếc qua Khương Thiên Tứ đang đứng im ru trong góc như ve sầu mùa đông, ánh mắt kia so với ánh mắt Khương Thiên Tứ liếc nhìn Đao ca ở trước khách sạn không một chút khác biệt, đều là đắc ý khi tìm được người chống lưng, nói ngắn gọn chính là tiểu nhân đắc chí, chỉ có thể nói ai nuôi dưỡng hài tử, hắn sẽ giống người đó.
Khương Minh Châu cười, nàng chân chính cười: "Thật sao? Nga...." Nhưng trước kia, nãi nãi người luôn nói Thiên Tứ là đứa hiếu thuận nhất trong ba người chúng ta, về sau ngươi đều sẽ trông cạy vào hắn, dưỡng lão cho ngươi."
Khương lão thái nghẹn họng nhìn trân trối, bà khó tin nhìn Khương Minh Châu đang nhướng lên mi mắt, không biết một trận gió tiến vào từ chỗ nào, thổi đến lạnh cả sống lưng.
"Minh Châu?" Khương lão thái kinh nghi, phát ra thanh âm run rẩy, bà duỗi duỗi tay ý đồ muốn bắt lấy cánh tay của Khương Minh Châu.
Khương Minh Châu đứng yên tại chỗ, nàng không có ý tứ muốn tới gần Khương lão thái. Nàng mở ra túi xách, lấy ra một bao thuốc lá dành cho nữ tử, Đao ca cơ linh mà chạy lại giúp Khương Minh Châu châm thuốc. Khương Minh Châu liếc nhìn hắn một cái, liền châm điếu thuốc lá thon dài vào que diêm hắn cầm trong tay.
Trong lúc đó vô luận là Khương lão thái, Lâm Uyển Nương hay cũng như là Khương Thiên Tứ đều yên lặng nhìn nàng không dám lên tiếng. Bọn họ rốt cuộc bây giờ mới nhận thức được cái nữ nhân vũ mị động lòng người này cũng không phải là Khương Minh Châu của những năm xưa.
Khương Minh Châu phun ra một ngụm khói, chậm rì rì nói: "Nãi nãi ngươi thương nhất là Thiên Tứ, hắn mà muốn đồ vật gì người nhất định sẽ đáp ứng, chẳng sợ đó là đồ vật của ta, hắn muốn, người liền kêu ta đưa cho hắn, nói ta là tỷ tỷ phải nhường cho đệ đệ, còn nói cái gì hắn về sau sẽ chống đỡ cả nhà, về sau Khương gia chúng ta đều là trông cậy vào hắn, ta xuất giá cũng dựa vào hắn chống lưng. Nhưng nãi nãi ngươi có biết hay không, ta có bao nhiêu chán ghét hắn, ta ước hắn đi chết đi. Nhưng ta không có biện pháp, nãi nãi người thương hắn, người sẽ chán ghét ta, ta nhưng không muốn giống Khương Lai Đệ sống còn không bằng một con chó. Cho nên a, ta chỉ có thể làm bộ thích hắn, nơi nơi đều nhường hắn. Sau laijxary ra chuyện của Uông Thu Nguyệt, ta nghĩ người sẽ không tiếp tục thương hắn. Không ngờ người lại hiếm lạ nam đinh tới tình trạng, chuyện đều đã như vậy, người còn muốn tiếp tục nuôi hắn dưỡng hắn. Liền bởi vì hắn là nam đinh, ngươi cảm thấy hắn có thể nối dõi tong đường, có thể dưỡng người khi về già. Nối dõi tông đường của nhà họ nào thì còn không biết. Dưỡng lão a, nãi nãi hắn dưỡng lão cho ngươi rồi sao?" Khương lão thái hối hận, biết vậy sẽ chẳng làm a, nước mắt bà chảy ra ào ạt không ngừng.
"Minh Châu, ngươi không thể nói chuyện với nãi nãi ngươi như vậy." Lâm Uyển Nương mặt đầy đau lòng nói: "Ngươi muốn trách thì trách ta, là ta không dạy dỗ tốt Thiên Tứ, đều là ta sai."
Khương Minh Châu phủi phủi quần áo không chút dính bụi nào của mình, chán ghét nhìn Lâm Uyển Nương nói: "Bộ dáng ngươi giữ gìn bảo vệ Khương Thiên Tứ, đặc biệt ghê tởm, so với Khương Lai Đệ còn ghê tởm hơn."
Lâm Uyển Nương ngây dại.
"Ta chưa từng thấy qua người nào ghê tởm hơn ngươi" Khương Minh Châu trợn mắt, hung tợn nói: "Đối với người ngoài thì đào tim đào phổi, đối với nữ nhi thân sinh của mình thì xem như heo, như chó, trách không được Khương Lai Đệ đem ngươi đi bán, nếu như ngươi là nương của ta, ta cũng đem ngươi đi bán."
Lâm Uyển Nương như bị sét đánh trúng, cả người đều run rẩy: "Minh Châu, ngươi như thế nào có thể nói ta như vậy, ta gả tiến..."
Lời còn chưa nói xong đã bị Khương Minh Châu đánh gãy, Khương Minh Châu nhưng không có hứng thú nghe nàng liên ngôn liên ngữ, trực tiếp phân phó: "Kéo ra ngoài đánh một trận, lấp kín miệng nàng lại. Thật là, vừa nhìn liền tức giận, như thế nào lại có người ghê tởm như vậy."
Đao ca lập tức chỉ hai cái tiểu đệ của mình tiến lên.
Lâm Uyển Nương ngạc nhiên, còn chưa có phải ứng kịp đã bị che miệng kéo ra ngoài, chỉ chốc lát sau, ngoài cửa liền truyền đến tiếng quyền cước nện trên người.
Khương Minh Châu thuận miệng nói: "Đừng đánh chết, nàng còn phải hiếu kính lão nhân cùng nuôi nấng nhi tử của mình đâu."
Nãy giờ im lặng như ve sầu mùa đông Khương lão thái trong lòng lạnh đi một nửa, hiếu kính lão nhân? Chẳng lẽ Minh Châu không muốn đem nàng tiếp đi? Vẫn muốn để bà bị cột thành một khối với Lâm Uyển Nương? Khương lão thái trong lòng lập tức bất ổn, không biết đáp án có đúng như bà nghĩ, bà lại không có dám hỏi, chỉ có thể nằm một bên thấp thỏm, bất an nhìn chằm chằm Khương Minh Châu.
Khương Thiên Tứ đã run như cầy sấy, Lâm Uyển Nương đều đã bị đánh, như vậy chính mình đâu, vừa rồi chính miệng Khương Minh Châu nói hận đến muốn hắn đi tìm chết. Khương Thiên Tứ hối hận đến ruột gan xanh mét, hắn vốn là tưởng cái người tỷ tỷ này có thể kéo hắn thoát ly khỏi biển khổ, kết quả là nàng tới để bỏ đá xuống giếng, sớm biết kết quả như vậy hắn đã không mặt dày tới nhận người.
Thấy ánh mắt Khương Minh Châu dừng trên người mình, Khương Thiên Tứ trái tim thịch một tiếng, hắn lập tức quỳ xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa chảy ra, sám hối nói: "Đại tỷ, ta sai rồi, ta không phải là người." Một bên khóc lóc một bên tự vả lên miệng mình, "Trước kia là ta hỗn trướng, ngỗ nghịch, ta không hiểu chuyện, ta không nên khi dễ ngươi, ta đã sớm biết sai rồi."
Khương Minh Châu hứng thú nhìn hắn biểu diễn, thế sự cỡ nào vô thường, Khương Thiên Tứ năm đó không có ai có thể bì lại, hiện giờ cư nhiên biến thành bộ dáng khổ sở khó khăn này, bộ dáng hiện tại của hắn khiến người khác sảng khoái cực kỳ!
Khương Thiên Tứ không dám dừng lại. đánh tới hai má đều sưng tấy, tay đều đã đau nhức, lúc này hắn mới nghe Khương Minh Châu mở miệng: "Không nghĩ tới a, ngươi cũng sẽ có ngày hôm nay."
Nghe Khương Minh Châu trong giọng nói có chút thả lỏng, Khương Thiên Tứ trong lòng cũng khẽ buông lỏng, giây sau đó trên mặt đau rát, thế nhưng là Khương Minh Châu đem đầu điếu thuốc ấn lên mặt hắn, Khương Thiên Tứ theo bản năng muốn tránh đi, lại bị người của Đao ca giữ chặt lại, đau nhức Khương Thiên Tứ lớn tiếng kêu rên.
Ngoài cửa Lâm Uyển Nương nghe được lá gan nàng đều nứt ra, điên cuồng mà giãy giụa, hai cái nam nhân suýt chút nữa ấn không được nàng, miếng vải lấp kín miệng Lâm Uyển Nương bị rớt ra, Lâm Uyển Nương liền đau đớn, thất thanh hét lên: "Minh Châu ngươi không thể đối xử với Thiên Tứ như vậy, hắn là đệ đệ của ngươi, là thân đệ đệ của ngươi a!"
"Một đứa con hoang cũng muốn làm đêj đệ của ta, hắn xứng sao?" Khương Minh Châu hơi mím đôi môi đỏ của mình lại: "Còn nhớ rõ sao? Khi ta còn nhỏ, hắn liền ném pháo vào dưới váy ta, trên đùi ta bị pháo bắn cho thành một lỗ, chảy rất nhiều máu, cái sẹo lần đó tới nay vẫn còn ở đây."
Mồ hôi lạnh túa ra như mưa, Khương Thiên Tứ không nhớ rõ, các loại đùa dai, hắn đã làm rất nhiều, tuyệt đại đa số là xui xẻo rơi xuống trên người Khương Lai Đệ, ngẫn nhiên cũng sẽ có hướng Khương Minh Châu.
"Ta như vậy đau, khóc đến độ muốn ngất đi, lúc đó ta đều muốn đánh ngươi một trận, nhưng nãi nãi nói ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, ta làm tỷ tỷ của ngươi không nên cùng ngươi so đo như vậy." Khương Minh Châu ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, bây giờ chỉ toàn là vặn vẹo, nàng hung hăng đá một chân vào đũng quần của Khương Thiên Tứ, "Liền bởi vì ngươi so với ta nhiều thêm được cái đó! Ta liền thấp hơn ngươi một cái đầu!"
"A!" Khương Thiên Tứ kêu rên thảm thiết lệnh người sởn tóc gáy.
Hai cái thủ hạ đang ấn hắn đều không nhịn được run run, vô ý thức mà khép chặt đùi.
"Cái thứ này liền như vậy ghê gớm, ngươi hành ta thành như vậy, ngươi chuyện gì cũng đều không có, dựa vào cái gì! Liền bởi vì ngươi nhiều hơn thứ đồ kia, nãi nãi cùng phụ thân liền không thương ta, còn dung túng ngươi khi dễ ta, rõ ràng bọn họ trước kia thương nhất là ta. Ngươi có gì đặc biệt hơn người, còn không phải nhiều hơn một đống thịt nát! Một đống thịt nát!" Khương Minh Châu dùng sức nghiền cán, phẫn nộ lửa giận hừng hực thiêu đốt ở trong lòng nàng, đáy mắt nàng kích động xẹt qua một mạc chán ghét, "Đem thứ đồ phía dưới của hắn cắt, khi còn nhỏ ta đã đặc biệt muốn làm chuyện này."
Khương Thiên Tứ bị dọa hồn vía đều muốn bay đi, hắn lớn tiếng hét lên: "Không cần! Đại tỷ, không cần, cầu xin ngươi không cần như vậy, ta biết sai rồi, ta thực sự biết sai rồi, ngươi đánh ta, ngươi đánh ta một trận, hung hăng đánh ta."
"Ta không đánh ngươi." Khương Minh Châu môi đỏ xinh đẹp phun ra ngôn từ độc ác: "Ta liền muốn thiến ngươi."
"Không cần! Minh Châu, ngươi này là muốn chặt đứt Khương gia hương khói a!" Lâm Uyển Nương ba hồn sáu vía đều kinh hoảng lên.
"Hắn tính là cái gì người Khương gia, nói đến, Khương gia hương khói thì có liên quan gì tới ta. Các ngươi đem hắn cung phụng như tổ tông, nhưng hắn trong mắt của ta chỉ là một tên rác rưởi!" Khương Minh Châu cười lạnh nói: "Còn chưa động thủ."
"Nương! Nương! Ngươi mau khuyên Minh Châu." Lâm Uyển Nương ruột gan đều nóng như lửa đốt gửi hy vọng đến Khương lão thái.
Nằm trên giường, Khương lão thái biểu tình giãy giụa, bà luôn ồn ào nói rằng Khương Thiên Tứ không phải là tôn tử của bà, nhưng trong lòng bà cũng không dám chắc chắn, chỉ là bà hận bà oán, cho nên mới nói ra như vậy, nói như vậy trong bà mới thoải mái được một chút. Nhưng mắt thấy Khương Thiên Tứ sắp bị thiến, Khương lão thái làm sao có thể không đau lòng, bà há miệng thở dốc muốn ngăn lại, lời còn chưa nói ra đã nặng nề thu trở về. Nếu là bà thay Khương Thiên Tứ cầu tình, chỉ sợ sẽ chọc giận Khương Minh Châu, nhưng hiện tại bà chỉ có thể trông cậy vào Minh Châu.
Khương Minh Châu không khỏi cảm thấy thất vọng, nãi nãi làm sao lại không còn như Lâm Uyển Nương đem Khương Thiên Tứ coi như mệnh căn tử của mình, như vậy không phải sẽ thú vị sao!
"Còn không mau động thủ!"
Chưa từng trải qua loại chuyện này thủ hạ của Đao ca lập tức mộng bức, mờ mịt nhìn về phía Đao ca. Đao ca cũng có chút ngốc, con mẹ nó nữ nhân này thật tàn nhẫn a! Nữ nhân xinh đẹp quả thật đều không thể đắc tội. Không dám đắc tội nữ nhân xinh đẹp, Đao ca lập tức mở miệng thúc giục thủ ha: "Động thủ a!"
Cùng với một tiếng kêu thảm, kêu đến tê tâm liệt phế Khương Thiên Tứ lập tức hôn mê. Lâm Uyển Nương như bị rút hết sức lực xụi lơ trên mặt đất, đôi mắt nàng mở to, khóe mắt cơ hồ muốn nứt ra, trên mặt một chút huyết sắc cũng không có.
Khương Minh Châu cả người đều vui thích, sảng khoái đi đến trước mắt Lâm Uyển Nương, mũi giày cao gót nâng lên cằm của Lâm Uyển Nương: "Không có cái thứ đồ kia nữa, Khương Thiên Tứ vẫn là bảo bối của ngươi sao?"
Lâm Uyển Nương khóe mắt muốn nứt ra, đáy mắt nàng tràn ngập oán hận khắc cốt ghi tâm.
"Nguyên lai ngươi cũng sẽ hận a, ta còn tưởng rằng ngươi không biết giận."
Khương Minh Châu khinh miệt cười một tiếng, nàng nhấc chân đi hướng cửa.
Khương lão thái thất kinh thất sắc: "Minh Châu, Minh Châu, ngươi mặc kệ nãi nãi sao? Minh Châu!"
Khương Minh Chân bước chân ngừng lại, quay đầu nhìn Khương lão thái.
Khương lão thái giãy giụa hướng nàng vươn tay, nước mắt lưng tròng: "Minh Châu, đừng bỏ rơi nãi nãi, nãi nãi chỉ có ngươi."
"Nãi nãi, người còn có Thiên Tứ a. Nãi nãi không phải người nói nhi tử mới có thể dưỡng già cho ngươi, cho ngươi điểm tựa, còn nữ nhi đều là bát nước đổ đi ra ngoài, không trông cậy vào được. Dưỡng lão, người hãy tới tìm bảo bối tôn tử của người đi, tìm ta bát nước đổ đi ra ngoài để làm gì đâu."
Nhìn Khương Minh Châu tươi cười như hoa, Khương lão thái cảm thấy thực lạnh, một loại lạnh thấm vào tận sâu trong tâm hồn của bà.
Khương Minh Châu tiếc nuối mà nhún nhún vai: "Nãi nãi, người đã nhận nhầm bảo bối. Nếu ngươi trong cậy vào ta cung phụng lúc về già, thương ta nhất, ta là có thể cho người về già hưởng phúc. Đáng tiếc, ngươi thương nhất chính là Khương Thiên Tứ."
Khương lão thái bi thương cực kỳ, loại thống khổ này như là từ trong xương cốt thấm ra tới, nùng liệt dữ dội khắc vào xương cốt của bà.
Khương Minh Châu thờ ở, không chút do dự rời đi. Sau lưng là Khương lão thái tê tâm liệt phế, khóc kêu. Khương Minh Châu một đường đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại.