Pháo Hôi Không Muốn Chết!

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cố Thiếu Hiên nhéo nhéo sống mũi thẳng đứng, đôi mắt cùng lông mày đầy vẻ trầm mặc. Hàn Lệ thế nhưng lại tỉnh, bởi vì Hàn Lệ ngã xuống cho nên công ty vừa mới rối loạn của hắn lập tức được khôi phục trật tự.

Mà Hàn Lệ khi vừa tỉnh dậy chuyện thứ nhất là đem cọc kiện bọn hắn ăn cắp cơ mật thương nghiệp trình lên cấp bậc cao nhất, hiển nhiên là muốn nhắm vào hắn.

Hàn Lệ đã biết?

Không có khả năng!

Cố Thiếu Hiên phủ định, Hàn Lệ sao có thể biết, hắn kia là thuần túy xảy ra ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều biết đó chỉ là ngoài ý muốn.

"Cố tổng, Khương tiểu thư có gọi tới một cuộc, nghe thanh âm thực vội, muốn ngài mau chóng trả lời điện thoại." Thư ký sinh hoạt cầm lấy di động tiến lên phía trước.

Ánh mắt Cố Thiếu Hiên chợt lóe, cầm lấy di động đi vào văn phòng của chính mình, hắn gọi lại, thực mau đã kết nối, có thể thấy được đối phương vẫn luôn đợi điện thoại của hắn.

"Cố đại ca?" thanh âm mềm mại của Khương Tuyết Vi vội vàng nói.

Cố Thiếu Hiên: "Xin lỗi, vừa rồi ta mở họp, di động không ở bên người, cho nên không nhận được điện thoại của muội."

"Không có việc gì." Khương Tuyết Vi đồng cảm cùng hắn nói, "Cố đại ca, hôm nay ba ba cùng ca ca nói chuyện, muội nghe bọn họ nói Hàn Lệ tỉnh, ca ca nói khả năng ngươi sẽ gặp phiền toái, thật vậy chăng?"

Ánh mắt Cố Thiếu Hiên trở nên càng âm trầm, giọng nói lại càng thêm ôn nhu, trong thanh âm lại để lộ ra một chút muốn che giấu nhưng lại không che giấu được mệt mỏi: "Ca ca của muội là nói bậy, không thể nào, ta có thể xử lý tốt. Vi Vi, muội không cần phải suy nghĩ vớ vẩn, muội chỉ cần làm một tiểu công chúa vô ưu vô lự liền hảo."

(vô ưu vô lự = không phải lo lắng hay suy nghĩ chuyện gì hết)

Cố Thiếu Hiên cũng muốn biết như thế nào đột nhiên lại tốt lên rồi, hắn đã xác định Hàn Lệ là đang ở trạng thái gần chết, lại chỉ trong một đêm liền khởi tử hồi sinh còn có thể mở họp báo, quả thực là không thể tưởng tượng, chuyện này không khoa học! Khoa học? Cố Thiếu Hiên tâm niệm vừa động, bên người hắn liền có một người không thể nào dùng khoa học giải thích được —— Khương Tuyết Vi.

Khương Tuyết Vi có thể làm người khác gặp xui xẻo tột cùng, chân chính là vận xui đổ máu. Hắn đã thử qua, bao nhiêu lần thử là bấy nhiêu lần linh nghiệm. Không phải năng lực của Khương Tuyết Vi không nhạy, mà là trên đường xuất hiện biến cố, xem ra Khương Tuyết Vi cũng không biết biến cố đó là gì.

Cố Thiếu Hiên cân nhắc kỹ lưỡng nói: "Hàn Lệ có chút tà môn, không biết Hàn Lệ có mời tới người nào rồi hay không, dùng thủ đoạn không theo lẽ thường?"

Khương Tuyết Vi tim chợt lỡ một nhịp, ngây thơ mờ mịt hỏi: "A? Không hợp lẽ thường? Là cái dạng gì không hợp lẽ thường?"

Cố Thiếu Hiên như suy tư gì ấn ấn lên trán: "Ai biết a. Ta cũng là thuận miệng nói. Hảo, Vi Vi, ta nơi này còn có công việc phải xử lý, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."

Khương Tuyết Vi: "Cố đại ca, ngươi không vội sao, nếu không ngươi trước xử lý công việc cho tốt đi, có thời gian chúng ta lại cùng nhau ăn cơm."

Cố Thiếu Hiên thanh âm sủng nịch nói: "Lại vội cũng là có thời gian bồi muội ăn cơm, cùng muội ăn cơm với ta mà nói là thời gian thả lỏng tốt nhất."

Từ trong di động truyền ra tới thanh âm giàu có từ tính phá lệ trầm thấp, Khương Tuyết Vi lặng lẽ đỏ mặt, trong lòng cô ngọt như mật: "Tốt, chúng ta buổi tối gặp."

Cố Thiếu Hiên nhìn chằm chằm vào màn hình di động đã tắt, thật lâu cũng không có dời đi tầm mắt. Hắn suy nghĩ, Hàn Lệ có thể ở trước buổi họp báo lúc ba giờ chiều nay lại gặp phải một trận huyết quang tai ương nữa không, liền tính lúc đó cuộc họp báo vẫn triển khai như bình thường, nhưng không có Hàn Lệ cường thế cùng với có Hàn Lệ cường thế uy hiếp liền hoàn toàn bất đồng.

Lại nói, Hàn Lệ gặp xui xẻo, hắn liền cao hứng. Màn hình di động màu đen phảng chiếu lên ảnh ngược đôi mắt hẹp dài lạnh băng, hiểm ác cùng âm trầm của Cố Thiếu Hiên.

.

.

.

Tâm tình không yên Khương Tuyết Vi gọi điện thoại cho Hà Nguyệt Dung, nói muốn cùng Đinh Giai Y ra bên ngoài chơi một ngày, buổi tối cũng sẽ không trở về nhà ăn cơm.

Ở phía trước Khương Tuyết Vi cũng thường xuyên dùng Đinh Giai Y ngụy trang để ra ngoài hẹn hò cùng Cố Thiếu Hiên, cho nên Hà Nguyệt Dung không chút nào nghi ngờ, chỉ dặn dò cô ở bên ngoài nhớ chú ý an toàn.

~~~~~~~~~

giờ chiều, Hàn Lệ đội mũ xuất hiện trong buổi họp báo, dưới mũ còn có thể thấy được băng vải, trên mặt cũng còn có những miệng vết thương vừa mới kết vảy. Khương Quy trị hết nội thương cho Hàn Lệ, nhưng là ngoại thương vẫn tồn tại như cũ, bằng không nhân viên y tế còn không điên rồi, hiện tại, nhân viên y tế đã có một chút muốn điên. Một cái người sắp chết đột nhiên hành động như thường, thế giới này còn có đạo lý hay không.

Bình phục không có đạo lý Hàn Lệ ngồi ngay ngắn ở trước màn ảnh, nghiêm túc tuyên bố hắn sẽ truy cứu dòng điện thoại quả vải vì đã ăn cắp bí mật thương nghiệp bằng mọi giá, hắn sẽ đưa ra một số bằng chứng. Đồng thời còn có mấy công ty phía trước đã từng bị dòng điện thoại quả vải ăn cắp bí mật thương nghiệp dẫn đến bị tổn hại nặng nề thậm chí phá sản cũng lên tiếng muốn khởi tố Cố Thiếu Hiên.

Đang ngồi trong phòng xem họp báo Cố Thiếu Hiên đập vỡ ly nước, thần sắc hung ác nham hiểm như thủy triều dâng trào, Hàn Lệ như thế nào lại không chết.

Ở tiệm trà sữa Khương Tuyết Vi thất thủ bóp bẹp cốc trà sữa trong tay, chất lỏng màu đỏ bắn ra đầy tay, giống như máu. Khương Tuyết Vi lại không có phản ứng, cô thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm Hàn Lệ đang nói chuyện trong màn hình di động, đôi mắt trong veo xinh đẹp mở to, bên trong là tràn đầy không thể tưởng tượng.

Khương Quốc Thanh cũng đang xem họp báo, vẫn luôn xem đến khi họp báo kết thúc, Hàn Lệ đều tốt tốt, không có xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Như vậy hắn có nên tin tưởng, năng lực của Khương Tuyết Vi đã bị Khương Quy phong ấn, sẽ không thể lại đi hại người.

Khương Quy, nhớ tới tên này, trong miệng Khương Quốc Thanh giống như bị nghẹn một quả táo tàu, con bé không gọi là Lương Tiểu Vũ, con bé gọi là Khương Quy. Ông họ Khương, trở về... Đứa nhỏ này ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng nó vẫn luôn đều nhớ thương nhà, nó muốn trở về Khương gia.

Khương Quốc Thanh lau khóe miệng rồi đứng lên, thân là ba ba, ông có trách nhiệm có nghĩa vụ làm con gái của mình trở về ngôi nhà của chính mình, mấy năm nay, bọn họ đã thua thiệt con bé quá nhiều quá nhiều.

.

.

.

Khương Nhất Phàm bị kêu trở về nhà, hắn về nhà sớm hơn Khương Quốc Thanh một chút. Hà Nguyệt Dung nhìn thấy hắn trở về thập phần kỳ quái: "Con như thế nào lại trở về?"

Khương Nhất Phàm cũng buồn bực: "Ba ba muốn con trở về, nói là có việc muốn nói."

Hà Nguyệt Dung nhíu mày: "Ba ba của con làm sao vậy, cũng muốn mụ mụ đừng ra cửa phải ở nhà chờ hắn về."

Hai mẹ con nhìn nhau, đều nhớ tới Khương Tuyết Vi, Khương Nhất Phàm hỏi: "Ba ba không có nói kêu Vi Vi về sao?"

Hà Nguyệt Dung lắc đầu: "Ba ba của con có phải là gặp phải cái gì phiền toái." Nếu là sự tình bình thường, sẽ không có bỏ qua Vi Vi, không gọi Vi Vi trở về có thể là gặp phải chuyện gì không tốt. Cho đến nay lão Khương đều không cho phép bọn họ đem sự tình rắc rối bên ngoài nói cho Vi Vi, lão Khương luyến tiếc Vi Vi nghe chuyện không tốt sẽ ảnh hưởng đến tâm tình. Bà còn chê cười lão Khương, đây là muốn dưỡng con gái trong lồng pha lê ngăn cách với thế nhân, cũng không sợ nó trưởng thành bị người khác lừa, lão Khương liền nói ai dám lừa con gái của bọn họ.

Khương Nhất Phàm nghĩ, ba ba có phải hay không đã tìm được Lương Tiểu Vũ, cho nên Vi Vi mới không tiện ở đây, càng nghĩ càng thấy có đạo lý, tưởng tượng đến Vi Vi liền sẽ không còn là muội muội trên danh nghĩa của hắn nữa, hắn liền nhịn không được cảm thấy phấn khích.

"Mụ mụ, người đừng nghĩ nhiều." Khương Nhất Phàm không thực tâm an ủi Hà Nguyệt Dung đang suy nghĩ miên man.

Hà Nguyệt Dung không thể nào suy nghĩ được rốt cuộc là có chuyện gì, gọi điện thoại cho Khương Quốc Thanh, Khương Quốc Thanh nói lập tức liền về tới, muốn bọn họ chờ.

~~~~~~~~~~~

phút sau, Khương Quốc Thanh về đến nhà, thần sắc ông thập phần nghiêm túc.

Hà Nguyệt Dung liền khẩn trương lên, Khương Nhất Phàm kích động.

"Lão Khương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi đừng như vậy, lòng ta hoảng hốt." Hà Nguyệt Dung đi lên hỏi, bà bị Khương Quốc Thanh làm cho một lòng bất ổn, quả thực là đứng ngồi không yên, lại nảy ra nhiều ý nghĩ xấu.

Nhưng bà không thể nào nghĩ được là...

Bà như châu như bảo nuôi lớn Vi Vi không phải con gái bà.

Mẹ của Vi Vi ác ý đổi lấy đứa nhỏ của bà.

Con gái của bà bị cha mẹ của Vi Vi ngược đãi.

Con gái bảy tuổi bị mất tích lại may mắn trở về nhận thân.

Hà Nguyệt Dung ngơ ngác nhìn sắc mặt đau đớn cùng lo lắng của Khương Quốc Thanh, chỉ cảm thấy cả người đều như bị ngũ lôi đánh trúng, nói không ra lời, cũng không làm ra bất luận biểu tình gì.

Đừng nói đến ngây ra như phỗng Hà Nguyệt Dung. Đó là Khương Nhất Phàm cũng là sợ ngây người, hắn chỉ cho rằng ba ba chỉ là thông báo rằng đã tìm được Lương Tiểu Vũ, chính xác, ba ba của hắn thông báo là đã tìm được Lương Tiểu Vũ. Nhưng hắn nằm mơ cũng không có nghĩ đến ba ba của hắn sẽ ném ra quả bom to như vậy.

Khương Nhất Phàm cả người đều phát lạnh, sao có thể là ác ý đánh tráo, rõ ràng là nhân viên y tế làm việc thất trách, hai nhà bọn họ đều là người bị hại, Vi Vi là vô tội nhất.

"Ba ba, người có phải hay không nghĩ sai rồi? Đây chỉ là một cái ngoài ý muốn, sao có thể là cố ý." Khương Nhất Phàm tự trấn định, hắn hấp hối giãy giụa nói.

Tròng mắt Hà Nguyệt Dung giật giật, nhìn chằm chằm Khương Quốc Thanh.

Khương Quốc Thanh biết vợ mình cùng con trai đều hi vọng đây chỉ là ngoài ý muốn. Vô tình ôm sai cùng cố ý đánh tráo hoàn toàn khác nhau, giống như trên pháp luật ngộ sát cùng cố ý gϊếŧ người, hình phạt cho hai việc này là khác nhau một trời một đất.

Vô tình ôm sai là thiên tai, không thể trách được.

Cố ý đánh tráo là nhân họa, đương nhiên là phải hận.

Hận Đỗ Quyên táng tận lương tâm, vì muốn con gái của mình sống tốt mà ác ý trộm đi con gái của bọn họ.

Hận Đỗ Quyên cùng Lương Binh cố ý giẫm đạp coi thường con gái của chính mình.

Hận Đỗ Quyên cùng Lương Binh lừa gạt tình cảm của con gái bọn họ suốt mười chín năm, bọn họ yêu Khương Tuyết Vi là bởi vì cho rằng đó là con gái của chính mình, nhưng đến cùng lại phát hiện mười chín năm đều là đang yêu thương con gái của kẻ thù, sao mà chịu nổi.

Khương Quốc Thanh lấy ra máy quay kỹ thuật số cũ.

Hà Nguyệt Dung kịch liệt thở dốc, trên ngực phập phồng, giống như cá mắc cạn, tiếng khóc đứt quãng tràn ra từ cổ họng: "Không, không có khả năng. Sao lại có thể, bọn họ sao có thể lại như vậy."

Lương Binh cùng Đỗ Quyên một ngụm một ngụm đều là con gái của chúng ta, giống như một bàn tay tát thật mạnh vào mặt Hà Nguyệt Dung. Hà Nguyệt Dung thả người nằm trên sô pha, ba hồn bảy phách đều như bị rút hết, chỉ còn lại một khối thân thể không hồn.

Sự thật được phơi bày ngay trước mắt Khương Nhất Phàm, một chút may mắn cuối cùng của hắn đều bị quét sạch, mặt mày hắn trắng bệch, thật sự là ác ý đánh tráo, bọn họ sao có thể lại như vậy. Đã làm rồi thì cũng xong, bọn họ sao lại đắc ý nói ra như vậy, lời nói đều muốn đem Khương gia coi như ngốc tử, còn vô sỉ mà mơ ước của hồi môn của Vi Vi, muốn được thơm lây. Hắn nghe xong đều muốn nổi trận lôi đình, huống chi là ba ba cùng mụ mụ.

Khương Nhất Phàm căng thẳng quay đầu nhìn xem Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung.

Cho dù đã xem qua vài lần, lần nữa xem lại đoạn video này, Khương Quốc Thanh vẫn là nắm chặt bàn tay như cũ. Lương Binh cùng Đỗ Quyên quả thật là táng tận lương tâm, lén lút trộm đi đứa nhỏ của bọn họ lại một chút cũng không cảm thấy chột dạ áy náy, chỉ có dào dạt đắc ý.

Hà Nguyệt Dung tính tình tốt, đối mặt với Lương Binh cùng Đỗ Quyên cũng là giận không thể át.

Nhìn Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung lửa giận tận trời, Khương Nhất Phàm lòng như chìm vào hầm băng. Làm sao bây giờ? Ba ba cùng mụ mụ hận Lương Binh cùng Đỗ Quyên như vậy, bọn họ có thể hay không giận chó đánh mèo lên Vi Vi vô tội.

"Ba ba, đoạn video này người ở đâu tìm được," Khương Nhất Phàm vội vàng nói, "Lương Tiểu Vũ cho người?"

Khương Quốc Thanh ánh mắt như kiếm nhìn thẳng Khương Nhất Phàm.

Khương Nhất Phàm không tự chủ được mà đánh một cái rùng mình, lời muốn nói tiếp khựng lại trong cổ họng, thốt ra không được cũng nuốt vào không xong, nghẹn họng, hắn tâm phiền ý loạn.

Khương Quốc Thanh lạnh giọng: "Ngươi muốn nói cái gì, ngươi muốn nói muội muội của ngươi là giở trò bịp bợm cố ý bôi nhọ Lương Binh cùng Đỗ Quyên."

Bị vạch trần Khương Nhất Phàm mặt đều đỏ lên, hắn nào dám thừa nhận, cúi thấp đầu không nói gì.

Khương Quốc Thanh vừa tức giận vừa thất vọng: "Vì muốn bảo vệ Tuyết Vi, ngươi liền muốn hắt bát nước bẩn lên người muội muội của ngươi, đó là muội muội cùng cha cùng mẹ với ngươi. Liền tính ngươi không có chút tình cảm nào, thì sự đồng cảm cơ bản nhất của con người ở đâu rồi? Muội muội của ngươi gặp phải loại chuyện này, người ngoài nhìn vào cũng sẽ đồng tình cùng thương tiếc cho nó mà không phải là hoài nghi nó."

Thấy ba ba tức giận nghiêm khắc chỉ trích, mặt mày Khương Nhất Phàm đều nóng lên, hắn hận không thể ngay tại chỗ đào cái hố chôn chính mình, yếu ớt giải thích: "Ba ba, con không phải có ý này."

"Ngươi là có ý gì trong lòng ngươi hiểu rõ nhất." Khương Quốc Thanh lạnh băng nhìn hắn, "Ngươi không phải hoài nghi sao, ta đem đoạn video này đưa cho cảnh sát, cảnh sát sẽ nghiệm chứng thật giả."

Khương Nhất Phàm kinh sợ tột độ, đột nhiên hắn ngẩng đầu, không dám tin tưởng mà kêu: "Ba ba, người muốn báo cảnh sát?"

Khương Quốc Thanh nghiêm giọng: "Đỗ Quyên trộm đi muội muội của ngươi, ta chẳng lẽ không nên báo cảnh sát bắt cô ta."

Khương Nhất Phàm lòng nóng như lửa đối: "Nhưng ba ba người có nghĩ cho Vi Vi sao, báo cảnh sát, việc này sẽ nháo đến dư luận xôn xao. Đến lúc đó mọi người đều sẽ biết Vi Vi là như vậy đi vào nhà của chúng ta, người nói Vi Vi như thế nào có thể tiếp tục làm người."

"Cho nên, vì Vi Vi ngươi muốn ta buông tha cho mẹ đẻ của Vi Vi người trộm đi muội muội của ngươi, có phải hay không ngươi còn muốn tiếp tục giấu giếm thân thế của Vi Vi, coi như muội muội ruột thịt của ngươi trước nay chưa từng xuất hiện." thần sắc của Khương Quốc Thanh đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Mãn tâm mãn nhãn đều là người trong lòng, Khương Nhất Phàm cũng không có ý thức được Khương Quốc Thanh bình tĩnh thật ra là trong lòng chứa đầy sóng ngầm mãnh liệt, hắn thả lỏng vội vàng nói: "Ba ba, con không phải là có ý này, đương nhiên là muốn nhận lại Lương Tiểu Vũ. Chỉ là con cảm thấy không cần thiết tố cáo Đỗ Quyên, để cho người ngoài chê cười chúng ta, rốt cuộc chuyện này cũng không tốt lành gì, hơn nữa đối với Vi Vi là tổn thương quá lớn. Đương nhiên, con cũng không phải là muốn buông tha cho Đỗ Quyên, đối phó với loại người này, có rất nhiều thủ đoạn để làm cho mình hả giận còn tốt hơn là để cô ta ở tù."

"Giống như có chút đạo lý." Khương Quốc Thanh hít một hơi thật chậm, đầu ngón tay hơi hơi co lại.

Khương Nhất Phàm trong lòng càng buông lỏng, bất giác lộ ra vài phần vui mừng: "Ba ba người cũng...."

Thình lình ăn một cái tát thật mạnh, Khương Nhất Phàm không kịp phòng ngừa té ngã xuống sô pha, khóe miệng chảy ra máu, có thể thấy cái tát này Khương Quốc Thanh là dùng bao nhiêu sức lực.

Khương Nhất Phàm ghé vào trên sô pha, liền đau cũng chưa cảm giác được, chỉ khó có thể tin nhìn Khương Quốc Thanh: "Ba!"

"Đừng gọi ta là ba, ta không có đứa con như ngươi!" Khương Quốc Thanh nổi trận lôi đình, tức giận chỉ thẳng vào Khương Nhất Phàm: "Ngươi thật sự không có một chút nào suy nghĩ cho muội muội của ngươi, một chút cũng không có. Nếu là ngươi coi nó như muội muội, liền sẽ không nói ra loại lời nói không có lương tâm này."

Khương Nhất Phàm mặt mũi trắng bệch, chột dạ cũng đồng thời trong lòng hắn cảm thấy phẫn uất: "Ba ngươi nói ta không có suy xét cho Lương Tiểu Vũ, vậy ngươi có suy xét cho Vi Vi sao? Ngươi liền muốn làm hại Vi Vi thân bại danh liệt ngươi mới chịu sao, Vi Vi tuy rằng không phải con gái ruột của ngươi, nhưng Vi Vi gọi ngươi là ba ba mười chín năm, vẫn luôn coi ngươi là cha ruột."

Nhìn Khương Nhất Phàm đúng ý hợp tình nói, Khương Quốc Thanh tâm lạnh lẽo: "Thay Tuyết Vi suy xét liền muốn ủy khuất muội muội của ngươi, ta đã thua thiệt nó mười chín năm, nhưng là ta không có nợ Tuyết Vi. Muốn thiếu thì chỉ có Tuyết Vi thiếu ta nuôi dạy nó mười chín năm, hẳn là nó nên nhượng bộ, mà không phải là ủy khuất muội muội của ngươi để bảo vệ nó."

Mắt thấy quyết tâm của Khương Quốc Thanh, Khương Nhất Phàm trong lòng rối loạn, gửi hy vọng vào Hà Nguyệt Dung: "Mụ mụ, người liền để ông ấy hủy hoại Vi Vi của chúng ta sao?"

Hà Nguyệt Dung toàn thân đều đã nhũn ra, bà cả người đều lạnh, nhìn Khương Nhất Phàm hoảng hốt cầu xin, lại nhìn Khương Quốc Thanh đang tức giận, ánh mắt di động trên người hai cha con, biểu tình thống khổ cùng giãy giụa.

Khương Nhất Phàm đỏ hốc mắt: "Mụ mụ, Vi Vi là vô tội, việc làm của Đỗ Quyên nếu bị truyền ra, Vi Vi liền không thể làm người, Vi Vi là một tay người nuôi lớn, như vậy thiện lương, như vậy ưu tú, người liền nhẫn tâm Vi Vi bị người nhạo báng bị người chế nhạo sao."

Khương Quốc Thanh, thanh âm nặng trĩu nói: "Con gái của chúng ta là vô tội. Đó là đứa con chúng ta đã mong chờ trong nhiều năm, lúc ngươi mang thai chúng ta mỗi ngày đều nói chuyện cùng nó, sau khi sinh ra lại một câu cũng chưa kịp cùng nó nói, nó đã bị người khác trộm đi, Đỗ Quyên trộm đi nó nhất định phải trả giá."

Hà Nguyệt Dung nước mắt chảy ra ào ào như là vỡ đê, đó là đứa con gái bà hy vọng nhiều năm rốt cuộc mới có được, mang nó mười tháng lại liều mạng sinh ra, Đỗ Quyên trộm đi nó, trộm đi còn không đối xử tốt với nó. Bà hận, bà hận không thể tự tay gϊếŧ chết Đỗ Quyên.

Hà Nguyệt Dung che miệng khóc rống, giọng nói đứt quãng: "Báo cảnh sát, tố cáo cô ta, cô ta phải ngồi tù, cả đời đều phải ở trong tù sám hối."

Khương Quốc Thanh như trút được gánh nặng, may mắn lão bà đứng về phía ông, sẽ không làm cho đứa nhỏ kia quá mức nan kham.

(nan kham = khó lòng chịu nổi.)

Khương Nhất Phàm quả thật không thể tin được lỗ tai của chính mình, ba không để bụng Vi Vi, liền mẹ cũng không để bụng Vi Vi, bọn họ đều muốn bức Vi Vi đến tuyệt lộ, Vi Vi chỉ còn có hắn. Dũng khí mạnh mẽ rót đầy thân thể, Khương Nhất Phàm nắm lấy máy quay được đặt ở trên bàn... liền chạy.

Khương Quốc Thanh: "....???" Cái đứa con hổn trướng này thế nhưng còn cướp đi máy quay, liền sẽ hữu dụng? Chứng cứ tố cáo Đỗ Quyên rất quan trọng, đương nhiên là ông đã có sao lưu.

Liền tính không có sao lưu, ông xác định là Đỗ Quyên ác ý đánh tráo, không có chứng cứ cũng là ác ý đánh tráo, người ngoài nhìn vào thái độ của ông không phải gọi là chứng cứ hay sao!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio