Tô Thắng Anh đẩy Chân Dao Dao đi theo Khương Quy tiến vào phòng dành cho khách để kiểm tra, Chân Dao Dao được chiếu cố rất tốt, tuy rằng bị tê liệt nhiều năm cơ bắp hai chân khó tránh khỏi bị teo, nhưng là tình huống của Chân Dao Dao không nghiệm trọng lắm.
Tô Thắng Anh trong lòng bàn tay đều đổ đầy mồ hôi lạnh, khẩn trương cùng bất an nhìn Khương Quy đang kiểm tra, khóe miệng kịch liệt run rẩy, muốn hỏi lại không dám hỏi.
Năm đó nếu không phải là do cô lái xe không cẩn thận, con gái như thế nào liền ở tuổi nhỏ đã bị tê liệt, nếu không phải vì chiếu cố con gái, áy náy đã sớm đem cô bức điên. Những năm gần đây vì muốn con gái có thể đứng lên lần nữa, cô đã từ bỏ công việc mang theo con gái đi các bệnh viện lớn ở nước ngoài, nhưng chỉ nhận được kết quả là không thể chữa khỏi.
Những năm gần đây, không ngừng hy vọng rồi lại thất vọng, quá thống khổ. Liền ở lúc bọn họ muốn từ bỏ, cô nhận được điện thoại của mợ.
Tiểu cô nương trẻ tuổi này, thoạt nhìn cũng tầm độ tuổi với Dao Dao, cô có thể trị khỏi cho Dao Dao sao? Tô Thắng Anh nhanh chóng ném đi nghi hoặc của mình, cô khẳng định sẽ chữa được. Hàn Lệ đều bệnh tình nguy kịch, còn không phải ở trong tay cô khởi tử hồi sinh, thương thế của Dao Dao so với Hàn Lệ, đó là đệ tử gặp sư phụ, khẳng định có thể cứu.
Ở dưới ánh mắt khẩn trương cùng chờ mong của Tô Thắng Anh cùng Chân Dao Dao, Khương Quy ngẩng đầu nói: "Có thể chữa khỏi, sau khi phục hồi là có thể chạy có thể nhảy."
Kinh hỉ thật lớn từ trên trời giáng xuống, đánh cho mẹ con hai người hôn mê, hai người đều ngây ngốc, như là phản ứng không kịp, nhưng khóe miệng run rẩy cùng khóe mắt ướŧ áŧ chứng tỏ hai người đang vui sướng, là vì vui mừng nên mới đần ra.
Phục hồi tinh thần Tô Thắng Anh ôm mặt con gái vừa khóc lại vừa cười: "Dao Dao, con nghe thấy sao, con có thể đứng lên con có thể đứng lên!" Nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên tay Chân Dao Dao, Chân Dao Dao vui mừng mà khóc, mấy năm nay bởi vì áy náy mụ mụ không có một ngày thật sự vui vẻ, mụ mụ rốt cuộc có thể giải thoát, "Mụ mụ, con về sau có thể đứng lên, con có thể làm một người bình thường, người lại không cần thay con khổ sở."
Tảng đá đè nặng ở trong lòng cô nhiều năm rốt cuộc cũng biến mất, Tô Thắng Anh ôm con gái khóc rống, một nhà bọn họ rốt cuộc cũng chờ được ngày mây tan trăng sáng.
Tiếng khóc đứt quãng xuyên thấu qua khe cửa phòng truyền ra tới bên ngoài, ngồi trên sô pha ở phòng khách Hàn Lệ nhíu mày, đây rốt cuộc là không trị được cho nên tuyệt vọng khóc rống hay vẫn là có thể trị được mà vui đến khóc.
Trong lúc lơ đãng Hàn Lệ vô tình bắt gặp ánh mắt của một con mèo trắng, nó đang nằm ở nhà trên cây cho mèo, Hàn Lệ cảm thấy con mèo này là đang khó chịu nhìn hắn, ánh mắt có chút không tốt cùng ghét bỏ. Hàn Lệ lại cảm thấy chính mình là suy nghĩ nhiều, một con mèo đâu ra nhiều loại cảm xúc như vậy, nhưng này chỉ là một con mèo? Hàn Lệ nhìn chằm chằm xem mèo trắng, càng xem hắn càng thấy không thích hợp.
Mèo trắng nhìn chằm chằm Hàn Lệ: Ngươi nhìn gì?
May mắn Hàn Lệ xem không hiểu, bằng không một câu 'Ngươi nhìn gì', sợ là Hàn Lệ sẽ qua đời ngay tại chỗ.
Một lát sau, đắp xong dược Khương Quy đi ra rửa tay, mèo trắng hai ba bước bò tới trên vai cô, lại nhìn xem Hàn Lệ. Khương Quy dùng mu bàn tay quệt quệt mặt nó, biết nó là không thích người ngoài, chính xác mà nói, nó không thích người, A Lục cũng đều không thích.
Ánh mắt Hàn Lệ dò hỏi hai mẹ con Tô Thắng Anh đang đỏ hoe hai mắt, Tô Thắng Anh kích động nói: "Chân của Dao Dao có thể trị, Khương tiểu thư nói có thể trị!"
Hàn Lệ trong lòng hạ quyết tâm, xoay người muốn cảm ơn Khương Quy.
Khương Quy đã đi toilet rửa tay, nhỏ giọng nói với mèo trắng: "Bọn họ lập tức liền đi, ngươi đừng nháo a."
Mèo trắng ở trên vai kéo tóc Khương Quy, miễn cưỡng đồng ý.
Chờ Tô Thắng Anh kích động nói xong tình huống cho Hàn Lệ, Khương Quy mới từ toilet đi ra, nghênh diện liền thấy Chân Dao Dao tươi cười xán lạn hướng Khương Quy cảm kích.
Khương Quy mỉm cười đáp lại, cô thực thích tiểu cô nương này, cũng không có bởi vì tàn tật mà chìm đắm trong đau khổ không thể tự kềm chế, cô giống như ánh mặt trời ấm áp, cô sống không rời đi sự nỗ lực càng không rời đi sự che chở của người nhà.
Năm đó nếu có một người như vậy cẩn thận che chở Khương Nhất Nặc lớn lên, cô cũng sẽ không đi đến cực đoan.
Khương Quy mỉm cười hơi đọng lại, vô luận là Khương Nhất Nặc hay vẫn là Chân Dao Dao, các cô vốn nên có nhân sinh tốt đẹp. Khương Quy nhìn nét mặt vui mừng lại như trút được gánh nặng của Tô Thắng Anh nói: "Ngươi không cần tự trách, con gái của ngươi bị như vậy không phải là do ngươi, là có người đoạt lấy khí vận của con gái ngươi, không phải là tai nạn xe cộ cũng sẽ có một huyết quang tai ương khác."
Mừng rỡ như điên Tô Thắng Anh tươi cười liền cứng đờ, ngạc nhiên nhìn Khương Quy.
Chân Dao Dao cũng ngây ngẩn cả người.
Người có kinh nghiệm Hàn Lệ lập tức hỏi: "Là Khương Tuyết Vi?"
Khương Quy hơi gật đầu.
Hàn Lệ sắc mặt xanh mét: "Dao Dao xảy ra chuyện khi mới bảy tuổi, Khương Tuyết Vi thế nhưng cũng có thể hạ loại độc thủ này, cô ta rốt cuộc là cái quái vật gì?" Hắn đối phó Cố Thiếu Hiên, làm bạn gái Cố Thiếu Hiên, Khương Tuyết Vi đối phó hắn, còn có thể lý giải được. Nhưng Dao Dao lúc ấy mới bảy tuổi, lúc ấy Khương Tuyết Vi cũng không sai biệt lắm, cô cư nhiên liền hại người, quả thực khiến người giận sôi máu.
"Ở nhà trẻ ta có một bạn học tên là Khương Tuyết Vi." Tay bắt lấy xe lăn của Chân Dao Dao nhẹ nhàng run rẩy.
Khương Quy: "Ngươi hồi tưởng một chút, trước khi xảy ra chuyện có hay không cùng Khương Tuyết Vi xảy ra mâu thuẫn."
"Hội diễn ngày tháng , vốn dĩ là ta sẽ lên đài khiêu vũ, sau khi ta xảy ra tai nạn, Khương Tuyết Vi thay thế ta lên đài biểu diễn." Chân Dao Dao thanh âm phát run kể lại.
Lúc ấy cô còn quá nhỏ, cũng không có thể lý giải được thương thế của mình có bao nhiêu nghiêm trọng, cô còn buồn bã vì không thể lên đài biểu diễn, còn nhớ rõ Khương Tuyết Vi tới bệnh viện xem qua cô, sau lại từ bạn tốt biết được Khương Tuyết Vi thay thế cô lên đài biểu diễn.
Đoạn thời gian đó là bước ngoặc trong cuộc đời cô, rất nhiều năm sau cô vẫn thường hay nhớ tới, cho nên ký ức phá lệ rõ ràng.
Độ ấm điều hòa trong phòng cũng không thấp, Hàn Lệ cùng Tô Thắng Anh lại không rét mà run. Liền bởi vì một cơ hội biểu diễn của nhà trẻ, Dao Dao phải ở trên xe lăn vượt qua mười hai năm.
"Cô còn là người sao?" thanh âm của Tô Thắng Anh bởi vì phẫn nộ mà phá lệ sắc nhọn.
Thật trùng hợp, từ nhỏ đến lớn mọi việc đều thuận lợi Khương Tuyết Vi cũng là đang hoài nghi Khương Quy không phải là người. Lúc còn rất nhỏ, cô liền phát hiện người chính mình ghét sẽ gặp xui xẻo, cô càng chán ghét càng gặp xui xẻo, không có một lần ngoại lệ.
Nhưng nữ sinh kia lại là ngoại lệ, nghe cô nói, có khả năng là biết năng lực đặc thù của chính mình hơn nữa còn không sợ hãi. Cái ý niệm này toát ra tới, cả người Khương Tuyết Vi đều phát lạnh, mặt không còn chút máu.
"Vi Vi?" Cố Thiếu Hiên lo lắng mà kêu một tiếng, duỗi tay chạm chạm vào khuôn mặt lạnh lẽo của cô, "Muội làm sao vậy, nơi nào không thoải mái?"
Nhìn Cố Thiếu Hiên đầy mặt đều là quan tâm, thân thể Khương Tuyết Vi dần dần ấm lại: "Muội có chút sợ hãi."
"Đừng sợ, có ta ở đây." Cố Thiêu Hiên ôn nhu ôm lấy Khương Tuyết Vi, cúi đầu hôn hôn cái trán của cô.
Khương Tuyết Vi dựa vào ngực của Cố Thiếu Hiên, nhìn không thấy hai mắt hắn đang suy tư điều gì.
~~~~~~~~~~
Trong biệt thự Khương gia.
Khương Quốc Thanh bị hành động ngu xuẩn đoạt lấy máy quay của Khương Nhất Phàm chọc cười, tươi cười lại là chua xót cùng bi ai.
Hà Nguyệt Dung cũng bị hành động của Khương Nhất Phàm làm sững sờ trong chớp mắt, lại nhanh chóng phục hồi, theo bản năng mà thay con trai giải thích: "Nhất Phàm chỉ là quá quan tâm Vi Vi."
"Hắn chỉ quan tâm Tuyết Vi, một chút cũng không quan tâm muội muội ruột thịt của mình." Khương Quốc Thanh ngoài mặt là chê cười trái tim lại là lạnh băng, quan tâm nhân sinh của Tuyết Vi là chuyện thường tình, dù sao cũng là muội muội hắn nhìn lớn lên, nhưng hắn không thể vì muốn bảo vệ Tuyết Vi liền muốn ủy khuất muội muội đã luôn chịu thua thiệt của hắn.
Hà Nguyệt Dung trong cổ họng như bị tắc nghẽn, trái tim bà đau đớn hỏi: "Đứa bé kia, mấy năm nay nó sống như thế nào?"
Phía trước Khương Quốc Thanh chỉ nói tình huống đại khái, nghe vậy lập tức Khương Quốc Thanh kể lại kỹ càng tỉ mỉ tình huống: "Đỗ Quyên trộm đi đứa nhỏ sau đó ném nó ở trước cửa nhà của Lương Binh, được mẹ của Lương Binh ôm vào, Lương Binh cả ngày ở bên ngoài lêu lỏng căn bản không có về nhà, liền dựa vào một cái lão bà bà đi nhặt ve chai nuôi sống hai người. Ta đã hỏi thăm qua, lão bà bà kia ghét bỏ đứa nhỏ của chúng ta là con gái, chiếu cố cũng không có dụng tâm, chỉ lo cho không bị đói chết là được, mặt khác liền không có quan tâm."
Hà Nguyệt Dung bụm mặt, lại ngăn không được nước mắt bốn phía rơi xuống, bả vai bà nhịn không được run rẩy.
"Năm tuổi, mẹ của Lương Binh mất rồi, đứa nhỏ liền đến bên cạnh Lương Binh. Bên này lão bà bà còn cho đứa nhỏ ăn cơm, qua bên Lương Binh, hắn đều là mười ngày nửa tháng mới trở về nhà, đứa nhỏ liền tự học được chính mình tự nấu cơm, chính mình tự đi học, mới năm tuổi, tủ đựng bát liền không cao tới, đã chính mình tự nấu cơm ăn."
Thanh âm của Khương Quốc Thanh hơi nghẹn ngào, Tuyết Vi được sống trong lâu đài như công chúa, nhưng con gái của bọn họ lại như cỏ dại mọc trên cục đá, gian nan mà tồn tại.
"Lúc đứa nhỏ bảy tuổi, Đỗ Quyên xuất hiện, tình trạng của đứa nhỏ cũng không thấy thay đổi. Đỗ Quyên là nửa điểm cũng không cảm thấy có lỗi với con của chúng ta, đối với nó không quan tâm, con đàn bà này quá nhẫn tâm. Cho nên ta tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta, cô ta nhất định phải ngồi tù."
Khương Quốc Thanh nghĩ mà sợ lên, "Sau lại Đỗ Quyên hút thuốc phiện bị ảo giác ra tay thiến Lương Binh bị bắt, ngươi nói nếu ngày đó Đỗ Quyên là muốn thương tổn con gái của chúng ta, sợ là cả đời cũng không có cơ hội gặp lại nó. Lương Binh cùng Đỗ Quyên đều hút thuốc phiện, người hút thuốc phiện căn bản đều không có lý trí gì đáng nói, đứa nhỏ có thể bình bình an an là có bao lớn may mắn. Ngày đó xảy ra chuyện vừa đúng vào ngày tháng , là sinh nhật của đứa nhỏ, chúng ta cùng bồi Tuyết Vi ăn sinh nhật, đứa nhỏ của chúng ta lại ở quỷ môn quan đi một vòng."
Hà Nguyệt Dung khóc không thành tiếng, ngũ tạng đều như bị đốt lên.
Hốc mắt của Khương Quốc Thanh ửng đỏ: "Sau đó Lương Binh buôn thuốc phiện cũng bị bắt, không có ai chiếu cố đứa nhỏ, cho nên Đỗ Bằng đại ca của Đỗ Quyên tiếp đi, lại ở trên xe lửa bị người bắt cóc. May mắn đứa nhỏ của chúng ta gặp được sư phụ của nó..."
Hà Nguyệt Dung dừng lại tiếng khóc, có chút phản ứng không kịp, sư phụ?
Khương Quốc Thanh nói: "Sư phụ của nó là thế ngoại cao nhân."
Hà Nguyệt Dung bị biến cố thình lình xảy ra làm cho phát ngốc, ngơ ngác nhìn Khương Quốc Thanh, cảm thấy đầu óc chính mình có chút không đủ dùng.
Khương Quốc Thanh có thể lý giải, ông cũng đã từng phát ngốc qua: "Không phải là bọn bịp bợm trên giang hồ, là cao nhân thật sự, con gái của chúng ta ở tận cùng cực khổ gặp được đại tạo hóa."
Khương Quốc Thanh giải thích tỉ mỉ một hồi, Hà Nguyệt Dung mới bán tính bán nghi, bất quá bà đối với chồng mình trước nay tin tưởng không nghi ngờ, liền thuyết phục chính mình tin. Bà cũng muốn tin tưởng, bà đương nhiên muốn con gái ruột của chính mình được sống tốt mà không phải chịu khổ chịu tội ở bên ngoài.
"Ta muốn gặp nó." Hà Nguyệt Dung vội vàng nói.
"Muốn gặp, đương nhiên là phải đi gặp." Khương Quốc Thanh nhìn Hà Nguyệt Dung: "Bất quá muốn gặp lại Khương Quy chúng ta đều nên đem chuyện của Tuyết Vi xử lý cho tốt đã."
Hà Nguyệt Dung tim chợt lỡ một nhịp, vô ý thức nắm chặt năm ngón tay, khẩn trương nhìn Khương Quốc Thanh.
Khương Quốc Thanh châm chước nói: "Ta muốn đem Tuyết Vi ra nước ngoài, sau khi công bố chân tướng, Tuyết Vi sẽ không thoát khỏi bị dư luận ngắm đến, cùng với lưu lại trong nước bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, không bằng để nó xuất ngoại du học, chuyên ngành của nó vốn dĩ cũng phải đi nước ngoài du học."
Hà Nguyệt Dung không dám tin tưởng trừng mắt nhìn Khương Quốc Thanh: "Ngươi muốn đuổi Vi Vi đi!" Nói nghe thật có lý, là vì muốn tốt cho Vi Vi. Nhưng làm vợ chồng ba mươi năm, bà sao không nghe ra ngụ ý của ông, không phải là chỉ xuất ngoại du học bình thường, mà ông muốn đuổi đi Vi Vi của bà.
Khương Quốc Thanh trầm mặt không nói gì.
Ông mời Khương Quy trở về nhà.
Khương Quy nói nó cùng con gái của Đỗ Quyên và Lương Binh không thể cùng tồn tại, Khương gia có Khương Tuyết Vi liền không có Khương Quy, có Khương Quy liền không thể có Khương Tuyết Vi.
Năm đó Khương Nhất Nặc là muốn Khương Quốc Thanh cùng Hà Nguyệt Dung đuổi đi tu hú chiếm tổ Khương Tuyết Vi, là một người bị hại Khương Nhất Nặc làm sao có thể nguyện ý cùng con gái của người hại mình sống chung dưới một mái nhà, đặc biệt Khương Tuyết Vi vẫn là người được lợi nhiều nhất khi cô phải chịu tổn thương. Khương Tuyết Vi hạnh phúc là được thành lập trên máu cùng nước mắt của cô.
Nhưng Khương Nhất Nặc không dám nói ra, nếu hai chọn một, bọn họ khẳng định sẽ chọn Khương Tuyết Vi mà từ bỏ cô. Cô đã ở cống ngầm sinh sống lâu lắm rồi, cô không muốn lại bị ném trở về cống ngầm.
Hiện tại Khương Nhất Nặc có tự tin để làm cho bọn họ lựa chọn, đại nhân không thể có lòng tham hai cái đều muốn, chỉ có thể chọn một cái, có ta thì không có cô, có cô thì không có ta, các ngươi chọn ai?
"Ta không đồng ý!" Hà Nguyệt Dung kích động mà đứng lên, đáy mắt che kín nước mắt hiện lên phẫn nộ, "Ngươi muốn tố cáo Đỗ Quyên ta chấp nhận, đó là trừng phạt Đỗ Quyên đúng người đúng tội. Nhưng ngươi không thể bởi vì bọn họ mà giận chó đánh mèo lên Vi Vi, Vi Vi là Vi Vi, Lương Binh Đỗ Quyên là Lương Binh Đỗ Quyên!"
Khương Quốc Thanh trầm giọng: "Nhưng Tuyết Vi là con gái ruột của bọn họ, vì để Tuyết Vi được sống tốt, Đỗ Quyên mới trộm đi con gái của chúng ta, bởi vì bọn họ, con gái của chúng ta mới phải chịu nhiều khổ như vậy. Hiện tại nó vất vả mới trở lại được, chẳng lẽ còn muốn nó cùng Tuyết Vi chung sống dưới một mái nhà, làm tỷ muội với nhau sao? Ngươi không cảm thấy việc này là quá mức tàn nhẫn."
Lời nói của Khương Quốc Thanh giống như một chậu nước đá đổ xuống đầu, đang kích động cùng oán giận Hà Nguyệt Dung liền hạ hỏa, thanh âm bà phát run: "Vậy để tụi nó tách ra, nhà của chúng ta có nhiều phòng ở như vậy."
Khương Quốc Thanh nhìn thẳng Hà Nguyệt Dung hỏi: "Ai ở cùng chúng ta?"
Hà Nguyệt Dung mặt mày trắng bệch, cả người đều nhẹ nhàng run rẩy.
Khương Quốc Thanh: "Đương nhiên là Khương Quy, nó mới là con gái của chúng ta, là đứa con gái chúng ta thua thiệt mười chín năm. Để Tuyết Vi dọn ra đi, ngươi không cảm thấy như vậy sẽ khiến Tuyết Vi càng thêm nan kham hơn sao, còn không bằng để nó xuất ngoại du học, rời khỏi thị phi trong nước."
Cho dù biết Tuyết Vi không phải đơn thuần tốt đẹp như trong tưởng tượng của ông mà là một người đáng sợ, con gái ông yêu thương suốt mười chín năm, không có khả năng nói không yêu liền sẽ không yêu. Ở mặt tình cảm, ông vẫn là mong cô được tốt, tuy rằng như thế là không có đạo đức. Lúc ông không biết chân tướng, ông làm không được đại nghĩa diệt thân, hiện tại đã biết chân tướng, ông vẫn là không làm được đại nghĩa diệt thân, người chung quy là ích kỷ như vậy.
"Này căn bản là không phải xuất ngoại du học, mà là đuổi đi! Ngươi cho rằng Vi Vi sẽ không hiểu hàm nghĩa trong đó sao? Ở thời điểm nó khổ sở nhất, chúng ta không ở bên nó an ủi nó mà đuổi nó đi, nó sẽ hỏng mất! Lão Khương, ngươi không thể tàn nhẫn như vậy. Ở loại thời điểm này, chúng ta càng phải bồi ở bên cạnh Vi Vi duy trì nó bảo hộ nó.
Lão Khương, Vi Vi cũng là con gái của chúng ta, nó là đứa con gái mà chúng ta đã nuôi dưỡng mười chín năm, coi như chúng ta sinh ra hai đứa con gái được không? Một cái đã trở lại, vì cái gì lại muốn đuổi đi đứa con gái khác. Hai đứa nó đều có thể lưu ở bên người chúng ta, nhà của chúng ta không phải không nuôi nổi hai đứa nó.
Ngươi cũng chưa thử qua ngươi như thế nào biết hai đứa nó ở chung không được. Ngươi không phải nói Khương Quy là một đứa trẻ tốt sao? Vi Vi cũng là một đứa trẻ tốt. Hai đứa nó nhất định sẽ hảo hảo sống được với nhau, liền tính không thể thân như tỷ muội, cũng là có thể nước sông không phạm nước giếng."
Thanh âm của Hà Nguyệt Dung gần như là cầu xin, bà chảy nước mắt đáng thương nhìn Khương Quốc Thanh, yếu ớt như đóa hoa đang lung lay sắp đổ, chỉ cần Khương Quốc Thanh không chấp nhận, là có thể đem bà đánh xuống vực sâu vạn trượng.
Khương Quốc Thanh tâm đau như cắt nhưng không có mềm lòng: "Hai đứa nó không có khả năng chung sống hòa bình! Chúng ta làm sao có thể đi yêu cầu người bị hại cùng sống chung với người nhà của người đi hại nó cùng chung sống hòa bình với nhau, chuyện này thật vớ vẩn. Ta cùng lão Lưu bởi vì công việc mà trở mặt, ngươi cùng Lưu thái thái liền chặt đứt mười năm giao tình, chỉ là trên phương diện công việc tranh cãi nhau mà đã như vậy. Chúng ta làm sao có thể đi yêu cầu Khương Quy không so đo hiềm khích trước đây mà tiếp nhận Tuyết Vi, ngươi nói nó làm sao mà có thể chịu nổi."
Hà Nguyệt Dung thất thanh khóc rống: "Không giống nhau, này không giống nhau! Vi Vi của chúng ta mặt mũi của Lương Binh cùng Đỗ Quyên còn chưa có gặp, làm sao có thể đem con bé nhập thành một cùng bọn họ, Vi Vi là con gái của chúng ta cùng bọn họ không có quan hệ."
"Tuyết Vi cũng là con gái ruột của Lương Binh cùng Đỗ Quyên. Lương Binh cùng Đỗ Quyên thua thiệt Khương Quy, Tuyết Vi thua thiệt Khương Quy, chúng ta cũng thua thiệt Khương Quy, ta không thể để con gái của ta trở về ngôi nhà của chính mình mà vẫn không thể ngẩng đầu sống được. Ta đã quyết định đưa Tuyết Vi xuất ngoại."
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Khương Quốc Thanh gần như là lạnh băng, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong linh hồn của Hà Nguyệt Dung, bà ngã ngồi trên sô pha khóc đến không thở nổi, toàn thân đều phát run, thanh âm cũng run rẩy: "Vậy thì ta sẽ đi cùng Vi Vi."
Khương Quốc Thanh không thể tin nhìn Hà Nguyệt Dung: "Ngươi là đang uy hiếp ta sao? Ngươi có biết hay không, nếu ngươi cùng đi với Tuyết Vi, Khương Quy sẽ nghĩ như thế nào?"
Khuôn mặt nhu nhược của Hà Nguyệt Dung hiện lên kiên định cùng cứng rắn, đó là sự kiên cường của một người mẹ muốn đứng lên bảo vệ con gái của mình: "Vậy ngươi có nghĩ tới Vi Vi bị đưa đi sẽ nghĩ như thế nào không? Con bé sẽ cảm thấy là bị chúng ta vứt bỏ, vạn nhất con bé làm việc ngốc thì làm sao bây giờ?"
Khương Quốc Thanh bi thương nói: "Cho nên ngươi tình nguyện để con gái ruột của chính mình nghĩ rằng mẹ của nó càng yêu thương con gái nuôi hơn nó."
Hà Nguyệt Dung hung hăng nhắm lại mắt, thanh âm nghẹn ngào, "Liền nói ta đi công tác." (Ha ha xin lỗi không nhịn được.)
Khương Quốc Thanh cười khổ: "Ngươi coi nó là đứa ngốc sao?" Khương Quy thông thấu như vậy, nó sao có thể nhìn không rõ.
"Vậy ngươi muốn ta phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?" Hà Nguyệt Dung che mặt khốc rống, muốn điên lên hô to, "Hai đứa nhỏ đều là vô tội, ngươi không thể vì một cái mà muốn bức chết một cái khác."
"Vô tội." Khương Quốc Thanh lẩm bẩm, lại nhìn Hà Nguyệt Dung, "Nếu ta nói ngươi Tuyết Vi cũng không phải vô tội."
Hà Nguyệt Dung đang thương tâm muốn chết khóc rống chợt dừng lại, nâng lên khuôn mặt, cách tầng nước mắt nhìn không rõ khuôn mặt của Khương Quốc Thanh, mạc danh sợ hãi, bà nắm chặt lấy vị trí trái tim, "Ngươi, ngươi có ý tứ gì?"
Khương Quốc Thanh hít sâu một hơi, ông vốn dĩ không muốn nói cho Hà Nguyệt Dung, chuyện đó quá mức đáng sợ, ông sợ vợ mình không chịu nổi. Có thể ở giữa hai đứa con gái, nhanh chóng hạ xuống quyết định như vậy, Tuyết Vi đáng sợ là lý do lớn nhất. Cô thật sự rất đáng sợ, đáng sợ đến nổi ông không dám cùng cô đối mặt.
"Từ nhỏ đến lớn, bên người Tuyết Vi sẽ thường xuyên có người xảy ra ngoài ý muốn, té ngã là nhẹ nhất, tai nạn xe cộ, điện giật, ngộ thương, bị vật từ trên cao đập trúng đầu, dạng ngoài ý muốn gì cũng đều có, nhẹ thì đổ máu, nặng thì không chết cũng tàn phế. Những người xảy ra chuyện đều là có mâu thuẫn với Tuyết Vi, tùy vào mâu thuẫn ít hay nhiều mà tai nạn xảy ra nhẹ hay nặng." Khuôn mặt của Khương Quốc Thanh dần dần tái nhợt, hơi thở không xong, "Ngay từ đầu ta không có nghĩ nhiều, nhưng nhiều lần trùng hợp như vậy, ngươi còn nhớ rõ sao? Lúc học nhà trẻ, Tuyết Vi rất muốn tham gia hội diễn ngày tháng , nhưng lão sư không chọn nó, lại chọn một đứa nhỏ khác, cùng ngày đứa nhỏ đó liền bị tai nạn xe cộ tê liệt nửa người.
Đến tiểu học, có một cậu bé kéo bím tóc nó, đến khi học thể dục cậu bé kia liền té ngã, một con mắt vừa vặn đập vào tảng đá...
Năm Tuyết Vi mười tuổi, Yến Quảng Lăng sao chép tác phẩm của ngươi, không những không thừa nhận mà còn đem bức họa của ngươi phê bình không đúng một tí nào, khiến ngươi cực kỳ tức giận, nhưng còn chưa chờ mở ra phiên tòa, Yến Quảng Lăng đã ngộ độc thức ăn chết.
Khương Nhất Phàm cùng đánh nhau với bạn học, não bị chấn động nhẹ nằm bệnh viện, không quá hai ngày, bạn học từng đánh nhau cùng hắn bị nổ lò vi sóng, bỏng nghiêm trọng."
Theo từng câu Khương Quốc Thanh nói, hô hấp của Hà Nguyệt Dung dồn dập lên, từng đợt hàn ý truyền từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu.
"Có biết tại sao ta không cho các ngươi ở trước mặt Tuyết Vi oán giận không? Bởi vì các ngươi oán giận người kia đều sẽ xảy ra ngoài ý muốn, là rất nghiêm trọng ngoài ý muốn."
Cổ họng của Khương Quốc Thanh khô khốc, sợ hãi bao trùm lấy toàn thân ông. Ý thức được năng lực khủng bố của Tuyết Vi, ông liền muốn ngăn lại, nhưng ông bất lực, này không phải là người bình thường có thể tới ngăn cản, may mắn Khương Quy đã ngăn lại cô.
"Vớ vẩn, sao có thể!" Hà Nguyệt Dung cắn chặt hàm răng, xương cốt toàn thân đều rung động, bà ôm chặt khủy tay để giữ lấy chính mình, "Đều là trùng hợp thôi, cùng Vi Vi có quan hệ gì, nó còn nhỏ như vậy, lại có thể làm gì."
"Nó có được năng lực quỷ dị, có thể đoạt được khí vận của những người nó ghét, người bị nó cướp đi khí vận liền sẽ gặp xui xẻo. Khi còn nhỏ nó là vô ý thức đoạt lấy, sau khi nó lớn lại là cố ý đoạt lấy, Hàn..."
"Ba!" Đứng ngoài cửa nghe lén Khương Nhất Phàm đều nghe không nổi nữa, hùng hổ vọt vào trong nhà, căm tức nhìn Khương Quốc Thanh, "Ba, ngươi sao có thể hướng Vi Vi mà hắt nước bẩn, đoạt lấy khí vận! Chuyện buồn cười như vậy ngươi cũng nói được. Có phải là Lương Tiểu Vũ nói cho ngươi nghe hay không? Rõ ràng là cô ta đang giả thần giả quỷ mà ngươi cũng tin. Ba, ngươi rốt cuộc là bị sao vậy, liền bởi vì Lương Tiểu Vũ là con gái ruột của ngươi, cô ta nói cái gì ngươi liền đi tin cái đó. Bởi vì Vi Vi không phải con gái ruột của ngươi, ngươi liền đem Vi Vi nói thành loại bất lương độc ác, muốn đem Vi Vi bức đến tử lộ sao, huyết thống liền quan trọng như vậy sao?"
Khương Quốc Thanh giận không thể át, giơ tay cho Khương Nhất Phàm một cái tát, tức giận mắng: "Huyết thống nếu như không quan trọng, ngươi dựa vào cái gì hưởng thụ hết thảy những thứ ta khó khăn mới tranh tới. Ngươi nếu không phải con ruột của ta, ngươi cho rằng ngươi sẽ có cuộc sống như ngày hôm nay. Lúc trước đứa nhỏ bị đánh tráo tại sao không phải là ngươi, không để cho ngươi nếm thử nhân sinh bị người khác ác ý bóp méo sẽ như thế nào thống khổ như thế nào không cam lòng."
Khương Nhất Phàm bụm mặt, phẫn nộ cực điểm: "Liền tính người bị đổi là ta, ta cũng chỉ trách người làm sai mà không phải như ngươi đi trách người vô tội. Lương Binh cùng Đỗ Quyên tạo nghiệt dựa vào cái gì muốn Vi Vi tới gánh hậu quả, mười chín năm trước muội ấy chỉ là một đứa trẻ, không phải là muội ấy yêu cầu Đỗ Quyên thay đổi, càng không phải muội ấy làm Đỗ Quyên cùng Lương Binh khắt khe Lương Tiểu Vũ, Vi Vi cái gì cũng không biết, muội ấy là vô tội! Ba, ngươi như thế nào lại có thể vì Lương Tiểu Vũ sống không tốt mà đi giận chó đánh mèo lên Vi Vi, muốn Vi Vi cũng phải sống không tốt.
Ba, ngươi trước kia yêu thương Vi Vi như vậy, so với ta còn yêu thương Vi Vi hơn. Như thế nào liền nhanh như vậy đã trở mặt vô tình, giống như cảm tình mười chín năm qua đều là giả. Hiện tại trong lòng ngươi, trong mắt ngươi đều là Lương Tiểu Vũ mới vừa tìm được trở về, cô ta rốt cuộc đã rót canh mê hồn gì cho ngươi! Ta xem Lương Tiểu Vũ mới là loại người bất lương độc ác, làm cho ngươi nghe theo lời cô ta."
Khương Quốc Thanh tức giận đến cả người đều run rẩy: "Ta còn đang muốn hỏi Tuyết Vi đã cho ngươi uống thứ canh mê hồn gì mà có thể làm cho ngươi không còn một chút tình người gì như vậy."
"Đuổi đi Vi Vi mới chính là còn chút tình người mà ngươi nói sao, bởi vì cô ta đáng thương, cho nên mọi người đều muốn nhường nhịn đền bù cho cô ta không theo một chút nguyên tắc nào như vậy sao, đó là tình người chó má gì. Cô ta chính mình sống đến không tốt, liền không thể để cho Vi Vi sống tốt sao."
"Ngươi!" Khương Quốc Thanh giận tím mặt, giơ tay muốn lại cho tên hỗn trướng này một cái tát.
Khương Nhất Phàm đã có kinh nghiệm liền né tránh, chạy đến phía sau Hà Nguyệt Dung, lòng đầy căm phẫn: "Mẹ, ba đã bị Lương Tiểu Vũ mê hoặc, cư nhiên lại nói ra loại lời nói vớ vẩn này. Nếu ba đã không lưu nổi Vi Vi, chúng ta liền mang muội ấy rời khỏi cái nhà này. Để cho Vi Vi biết, muội ấy còn có chúng ta, mặc kệ là xảy ra chuyện gì chúng ta đều sẽ ở bên cạnh bồi muội ấy bảo hộ muội ấy. Dù sao trong mắt ba hiện giờ cũng chỉ có Lương Tiểu Vũ, một lòng chỉ muốn thay Lương Tiểu Vũ trả thù Vi Vi, muội ấy hà tất phải tiếp tục lưu lại cái nhà này để chịu thiệt thòi."
Khương Quốc Thanh đến cả gương mặt đều tím lên, ngực ông phập phồng kịch liệt, hung tợn trừng mắt Khương Nhất Phàm, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Sau lưng Khương Nhất Phàm đều lạnh lẽo, nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ Khương Tuyết Vi không muốn nhường nhịn, hắn bỏ qua Khương Quốc Thanh nhìn về phía Hà Nguyệt Dung: "Mụ mụ, người sẽ không tin loại chuyện vớ vẩn mà ba nói đi, này đều là thế kỷ , ba còn muốn tin vào phong kiến mê tín, ba là bị Lương Tiểu Vũ tẩy não rồi."
Như trụy vào hầm băng, tròng mắt của Hà Nguyệt Dung đều run rẩy, nhìn Khương Nhất Phàm tức giận, thân thể đột nhiên ấm lại. Đúng vậy, lão Khương là đang hồ ngôn loạn ngữ, Vi Vi sao có thể như hắn nói, Vi Vi chính là một tiểu nữ hài bình thường mà thôi.
Thấy thế, Khương Nhất Phàm tiếp tục xúi giục: "Mụ mụ, nếu cả người cũng không cần Vi Vi, Vi Vi sẽ chịu không nổi đâu, muội ấy sẽ hỏng mất. Mụ mụ, Vi Vi là một tay người nuôi lớn, muội ấy thiện lương tốt đẹp như vậy, người nhẫn tâm hủy hoại muội ấy sao?"
Hà Nguyệt Dung đương nhiên là không đành lòng, Nhất Phàm khi còn nhỏ là do bảo mẫu nuôi dưỡng, Vi Vi lại là tự tay bà chăm sóc, một đứa bé nho nhỏ, trưởng thành lại là một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều, ngoan ngoãn cùng tri kỷ, thiện lương lại tốt đẹp như vậy, tuyệt đối sẽ không giống như lão Khương nói.
Nơi này khẳng định có hiểu lầm, mấu chốt nằm trên người con bé kia: "Ta muốn gặp Khương Quy."