Pháo Hôi Sau Khi Chết Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chủ

chương 5: chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay bên ngoài trời mưa tí tách, âm u, rất lạnh.

Thân Tự Cẩm mang khăn quàng cổ thật dày, mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang, trang bị đầy đủ ra cửa.

Nguyên chủ có nhà vị trí rất tốt, xe của nàng lại kéo đi sửa chữa, chỉ có thể bắt xe đi, mà khoảng cách từ trấn đến trạm xe buýt có chút xa, nàng đi rồi đại khái hơn 20 phút mới đi đến trạm xe buýt.

Trên đường đi nàng lạnh tê dại.

Xe buýt rất ít người, Thân Tự Cẩm chọn một vị trí vắng ngồi, không tới vài phút có một nữ nhân trung niên, đặt mông ngồi vào bên cạnh nàng.

Thân Tự Cẩm không khỏi hoảng hốt, thật ra nàng có chút sợ hãi thấy người sống, luôn cảm thấy mỗi người đều là khuôn mặt đáng ghét, đều muốn hại nàng.

Nàng nghĩ muốn đổi chỗ ngồi, nhưng trên xe đã không có chỗ.

Không còn cách, nàng chỉ có thể tận lực hướng bên cạnh ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, mang tai nghe thanh âm phóng đại lớn nhất, ý đồ xoa dịu nội tâm cảm giác bất an.

Thật vất vả đến trạm, Thân Tự Cẩm cũng như chạy trốn xuống xe.

Nàng hôm nay là đến trong huyện mua bông tuyết tô.

Nàng tự biết bản thân trù nghệ hỏng bét, không làm được cái gì ăn ngon cho Xa Cố Lai, chỉ có thể đến trong huyện mua cho nàng món cô thích ăn.

Trong huyện so trấn nhỏ náo nhiệt nhiều, người đến người đi.

Thân Tự Cẩm nhìn mọi người rộn ràng tấp nập, toàn thân giống như tê liệt, không cách nào động đậy, nàng đã thật lâu không gặp qua nhiều người như vậy, từ khi nàng bị gia gia của mình đưa vào bệnh viện tâm thần đã có hơn một năm, mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều là vách tường nhợt nhạt, cùng hộ sĩ lạnh lùng bình tĩnh cùng với bác sĩ.

Cuộc sống của nàng như một đầm nước đọng, mà nàng là một con cá sắp chết.

Khi đó nàng đang từ từ cùng thế giới tan vỡ.

Thân Tự Cẩm ánh mắt chậm rãi vặn vẹo, mỗi người mặt vặn vẹo thành nụ cười quái dị như đeo mặt nạ chú hề, đều cười đùa nhìn nàng.

Bên tai sinh ra trận vang ong ong ù tai, vang bên người thật sự rất phiền.

Thân Tự Cẩm hung hăng vuốt vuốt lỗ tai của mình, hòng làm thanh âm kia dần dần biến mất, nàng cắn răng, hít thở sâu, đè ép một chút vành nón, xem nhẹ trái tim sợ hãi, hướng đám người đi đến.

Nàng đi tới một nhà cửa hàng đồ ngọt, bởi vì không biết Xa Cố Lai thích khẩu vị gì của bông tuyết tô, liền đều chọn mấy loại.

Trả tiền xong, thu ngân đem bao đựng kỹ bông tuyết tô đưa cho Thân Tự Cẩm, nàng vừa muốn nhận lấy, ánh mắt đặt ở trên tay thu ngân, hai tay kia đeo một chiếc nhận kim cương điêu khắc hình bông tuyết.

Trong trí nhớ hiện ra đồng dạng kiểu dáng một chiếc nhẫn, hai tay kia bóp qua cổ của nàng, phiến qua mặt của nàng, đẩy nàng xuống dưới.

Thân Tự Cẩm con ngươi nhanh chóng co rút lại, bên tai xuất hiện các loại tạp âm xa lạ.

"Cô ta muốn giết mày."

"Đi nhanh một chút."

"Không, mày giết cô ta."

"Mày sẽ chết."

Một tiếng tiếp lấy một tiếng, giống như là máy móc hư phát ra tạp âm.

Bên tai của nàng gần như sắp nổ.

Cũng không nghe gì được.

"Quý khách? "

"Tiểu tỷ tỷ?"

Thân Tự Cẩm trước mắt bánh ngọt đột nhiên biến thành một thanh dao mang theo máu, nàng hét lên một tiếng, tay không có nhận, đánh đổ bông tuyết tô trong tay thu ngân.

Cửa hàng bánh ngọt lập tức yên tĩnh.

Thu ngân viên một mặt mờ mịt.

Thân Tự Cẩm há miệng lớn hô hấp lấy, ánh mắt bởi vì hoảng sợ mở thật to, luống cuống lại bối rối, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.

Tầm mắt của nàng quét đến gương mặt của thu ngân viên, hậu tri hậu giác mới phát hiện bản thân thất thố, một trận ngượng ngùng cấp tốc tràn đầy trên khuôn mặt tái nhợt.

"Ngượng ngùng." Nàng mang theo áy náy cúi đầu, tiếng nói mang theo nhẹ nhàng rả rích rung động, "Tôi không có cầm chắc."

"A, không có việc gì ạ." Thu ngân viên bị nàng mới vừa thét lên hù đến, sắc mặt lúng túng một hồi, "Tôi một lần nữa lấy cho cô một phần khác."

Thân Tự Cẩm thanh toán gấp đôi tiền, tại ánh mắt khó hiểu của mọi người rời khỏi cửa hàng.

Nàng cũng như chạy trốn chạy đi ra bên ngoài, ngồi ở đường phố trên ghế dài, hai tay che mặt, xấu hổ gặp người.

Gương mặt dưới khẩu trang bởi vì xấu hổ mà đỏ như máu.

Hôm nay thật không nên đi ra ngoài.

Nàng nghĩ.

Một phen giày vò đi qua, Thân Tự Cẩm rốt cuộc về đến nhà, mới đi đến cửa nhà, liền phát hiện cửa có một nam nhân lén lén lút lút.

"Đại thúc, chú có chuyện gì sao?" Thân Tự Cẩm hỏi.

Nam nhân giật nảy mình, gãi gãi cái ót, quái dị cười một chút, "A, không có việc gì, chó của tôi đi mất, tôi tìm một chút.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Chiều Hư

2.

Toàn Cầu Xâm Nhập

3.

Cô Vợ Mẹ Tôi Chọn

4.

Trùng Sinh Cua Đổ Phản Diện Bệnh Kiều

=====================================

"Đã tìm được chưa?" Thân Tự Cẩm nghiêm túc hỏi.

"Không có đâu, đoán chừng về nhà ha ha ha." Nói xong nam nhân kia liền vội vàng đi rồi.

Thân Tự Cẩm nhìn xem bóng lưng của hắn, càng phát giác cổ quái.

Nàng không nghĩ nhiều, mở cửa vào nhà, đi thẳng lên lầu, thẳng đến phòng Xa Cố Lai.

"Xa Cố Lai, tôi mua cho chị bông tuyết tô." Xa Cố Lai cửa phòng không có đóng, nàng liền đi thẳng vào, đem đóng gói tuyệt đẹp bông tuyết tô để ở tủ đầu giường trước.

"Không biết chị thích khẩu vị nào nên tôi liền mỗi loại mua một cái" nàng như cô bé con tranh công, con mắt sáng trong suốt, trong suốt muốn chết lại ngoan ngoãn.

Xa Cố Lai đối với loại ánh mắt này, có chút không phản ứng kịp, bỗng nhiên mới ý thức tới Thân Tự Cẩm cái tên điên này vậy mà mua cho cô bông tuyết tô.

Cô chỉ là thuận miệng nhắc lên, nội tâm căn bản không có chờ mong Thân Tự Cẩm có thể đem đến, bất quá thời gian một hai ngày, nàng liền đi mua thật.

Thân Tự Cẩm thấy cô không nói lời nào, liền giới thiệu cho cô mỗi loại khẩu vị.

"Đây là dâu tây, đây là quả mận bắc, sau đó đây là cây mơ...!Chị thích ăn loại nào nha."

Xa Cố Lai thuận thanh âm của nàng nhìn về phía những loại bông tuyết tô kia, ánh mắt lệch đi, liếc về phía tay Thân Tự Cẩm.

Hai tay đỏ bừng, thậm chí có chút phát sưng, tay đoán chừng là bởi vì lạnh, hơi hơi run rẩy, lại nghiêm túc giới thiệu cho cô.

Xa Cố Lai kìm lòng không đặng nhìn về phía mặt của nàng.

Một khuôn mặt nhỏ trong veo bị đông cứng tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, mũi hồng hồng, mặt lớn chừng bàn tay càng thêm trắng thuần, thỉnh thoảng mũi khẽ hô hấp nhẹ, luôn có một loại cảm giác một giây sau liền sẽ ngất đi.

Như thế là người sợ lạnh, vậy mà vì cô nói một câu liền chạy lên huyện.

Điên rồi.

Mấy ngày nay Thân Tự Cẩm cũng không có cùng cô đối nghịch, trước kia chỉ cần Thân Tự Cẩm vừa nhìn thấy cô, liền sẽ có các loại biện pháp âm độc đối phó cô, theo lý mà nói, cơ hội tốt như vậy đủ để nàng tra tấn bản thân mười lần trăm lần, nhưng nàng vậy mà không có làm như thế, ngược lại cho cô ăn uống đàng hoàng.

Cùng trước kia tưởng như hai người.

Xa Cố Lai xem không hiểu nàng phát điên vì cái gì.

Thân Tự Cẩm phối hợp nói một đống, nhưng vẫn không được đáp lại, có chút không hiểu "Chị tại sao không nói chuyện nha."

"Tôi nói cái gì?" Xa Cố Lai ngữ khí lãnh đạm, "Muốn để tôi cám ơn cô?"

"Ngược lại cũng không phải." Thân Tự Cẩm nói, mặt mày nghiêm túc "Tôi nói chuyện cùng chị, tôi lại nói rất nhiều rất nhiều, mà một mình chị một chữ cũng không đáp lại, rất không lễ phép a."

Xa Cố Lai: "..."

Vì cái gì có loại bị tiểu hài khiển trách déjà vu.

"Làm biếng cùng cô nói chuyện." Xa Cố Lai thần sắc nhạt nhẽo, nhìn cũng không nhìn bông tuyết tô, quay người đưa lưng về phía nàng "Tôi lại không cần cô đi mua."

Thân Tự Cẩm không nghĩ tới nữ chủ còn có thể thế này, nàng ngồi ở mép giường, gắng gượng đem Xa Cố Lai quay lại đối mặt với nàng, bất mãn nói "Chị thế thế này là sao a."

Xa Cố Lai nội tâm rất phiền, mặt mày tinh tế lạnh lùng, nhếch môi mỏng, sắc mặt không ngờ mà nhìn xem nàng rốt cuộc muốn nổi điên gì.

Thân Tự Cẩm đối với ánh mắt của cô mà sợ một chút, nhưng rất nhanh lại cảm thấy bản thân không sai, dũng khí lại nổi lên.

"Tôi ngồi xe lâu như vậy để mua cho chị, cũng là bởi vì chị nói muốn ăn, " Thân Tự Cẩm âm thanh rả rích, giống như là ngậm lấy một khối kẹo đường, điều này dù ngữ điệu không vui nói ra cũng mềm mại, không có một chút khí thế hung ác nào.

Xa Cố Lai lạnh lùng ồ một tiếng, "Cho nên?"

Nói một phen đều như hiến tặng cho người câm nghe, Thân Tự Cẩm tức chết, chỉ về phía cô, "Chị..."

Xa Cố Lai biểu tình như băng, một chút phản ứng cũng không có.

Thanh lãnh, không gợn sóng, tĩnh mịch.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ xem duyệt: D

Muộn chút còn có một chương

——————

Editor: muốn nhanh tới khúc xem ả XCL bị ngược quá mn nhỉ:)))).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio