Pháp Mệnh Thiên Tôn

chương 160: 160: tầm nhìn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộc Hỏa Lân đã bị vạch mặt, việc của Trần Phong ở quận Dương Nhiên coi như đã xong.

Những gì diễn ra kế tiếp ở sư đoàn này sẽ do con dân ở đây tự quyết định, y sẵn sàng giúp, nhưng mọi việc sẽ theo ý chí của họ.

Tự thân họ sẽ định hướng tương lai của vùng đất này.

Và với thực lực, kinh nghiệm và uy tín của mình, Ân Thiên Vũ chính là người trở thành sư đoàn trưởng tiếp theo của quận Dương Nhiên, trong khi Lý Hồng là phó tướng của hắn.

Đây vốn là quê hương của hai người, nay ở quận Hỏa Thung họ không còn tồn tại nữa, việc trở về tiếp nhận nghĩa vụ là hoàn toàn đương nhiên.

Nhưng đồng thời, cả hai đối với pháp sư tóc bạc ơn nặng như núi, không sao kể hết được bằng lời.

Nếu không nhờ có y, họ đáng ra đều đã bỏ mạng, chưa nói đến việc lật mặt tên ác quỷ kia, giải thoát cho gia đình.

Nói cách khác, y chẳng khác nào cho họ một cơ hội, một mạng sống thứ hai vậy.

Và vì thế, nói theo một phương diện nào đó, Ân Thiên Vũ và Lý Hồng đều đã chết, giờ đây họ là một con người hoàn toàn mới, hướng đến một tương lai tuyệt đối khác biệt.

Họ cần một cái tên khác để tiếp tục cuộc sống, và người trao nó cho họ chẳng ai khác ngoài người anh hùng của đời họ.

Sau khi suy ngẫm một chút, y nói:

- Ta sẽ giữ nguyên họ của hai ngươi, bởi đó là cội nguồn của cả hai, không gì có thể thay thế được.

Ta cũng không phải người giỏi giang gì ở lĩnh vực này, không biết các ngươi nghĩ sao về: "Ân Thiên Đức" và "Lý Gia Trọng"?

Hàm ý không có gì quá khó hiểu, tất cả đều ở ngay mặt chữ.

Hai người hoàn toàn hài lòng với chúng, không hẹn mà cùng cúi đầu, chắp tay cảm tạ Phong Hiệp.

Họ tự thề với bản thân sẽ sống đúng với ý nghĩa của những cái tên mới.

Để giúp họ một tay, Trần Phong đồng thời còn kích hoạt một phép thuật ẩn.

Thứ này được giấu kín đằng sau bản thiết kế mà Thiên Lạc đưa cho đám người Mộc Hỏa Lân.

Ngay lập tức, tất cả tường thành của quận Dương Nhiên đều bị khóa chặt lại, trong khi binh sĩ của sư đoàn Hỏa Thung xuất hiện.

Họ phối hợp với cấp dưới của hai người Thiên Đức và Gia Trọng, tóm gọn toàn bộ binh đoàn lính đánh thuê của Mộc Hỏa Lân lại.

Sau khi bọn chúng bị bắt trói lại hết trước mặt pháp sư tóc bạc, Khúc Hạo hỏi:

- Minh chủ, ngài định làm gì tiếp theo?

- Vừa đi vừa nói nhé?

Phong Hiệp mỉm cười, dẫn tất cả mọi người trở về khu vực sư đoàn của mình, bắt đầu đề ra kế hoạch tiếp theo của Liên minh Hoàng Dương Hỏa nói chung và của bản thân y nói riêng.

Việc ưu tiên hàng đầu chính là hỗ trợ cho người dân quận Dương Nhiên ổn định lại cuộc sống.

Để làm được điều này, hai sư đoàn Hoàng Sam và Hỏa Thung sẽ cử ra một trung đoàn sang giúp đỡ xây dựng các công trình và ổn định an ninh, huấn luyện binh sĩ.

Nạp Lan Yến hoàn toàn đồng tình với y, cũng sẵn sàng cử đi một trung đoàn ngay sáng mai để giúp làm chủ tình hình sớm nhất có thể.

Trần Phong khẽ gật đầu với phu phụ hai người họ cũng như Ân Thiên Đức, sau đó đưa tay ra nói:

- Chào mừng đến với sư đoàn Hỏa Thung!

Không phải ngẫu nhiên y lại nói một câu nghe niềm nở như vậy.

Toàn bộ những vị khách, hay thậm chí đến cả những người như Lý Gia Trọng cũng đang cực kỳ choáng ngợp với khung cảnh nơi đây.

Chiếm lấy ánh mắt họ là một vùng đất tràn đầy sức sống với màu xanh của thực vật, sự dồi dào của năng lượng, nhưng vẫn tỏa ra uy nghiêm của một doanh trại quân đội.

Nó hoàn toàn chẳng có vẻ gì của một vùng đất không lâu trước vẫn là Hỏa Ngục cằn cỗi hoang vu.

Sư đoàn Hỏa Thung thậm chí còn có thể miêu tả là xinh đẹp hơn không ít phố huyện của Đại Viêm Đế Quốc hiện tại.

Hồi hôm khi Điêu Hoách và Mộc Hỏa Lân đến, khung cảnh này vẫn chưa tồn tại.

Tuy nhiên sáng nay, ngay trước khi pháp sư tóc bạc đến phiên xét xử, những bông hoa đua nhau đua nở hàng loạt, đem đến cho y dấu hiệu của bình yên, may mắn.

Dẫn đoàn khách tiến vào sâu hơn, y từ từ giải thích:

- Hệ thực vật ở dung nham thế giới này không hề ít ỏi như nhiều người vẫn tưởng, ngược lại còn hết sức đa dạng với vô số những chủng loài khác nhau.

Trong số đó, họ cây lục lạc có tính chất vô cùng đặc biệt, từ rễ mọc thành cây thì khá là dễ dàng, nhưng bước kế tiếp thì lại là một câu chuyện khác.

Tùy theo nồng độ pháp lực, ánh sáng, độ ẩm,… mà nó hấp thu được trong quá trình sinh trưởng, nó có thể trưởng thành theo những cách khác nhau.

Ví dụ như những cây này.

Phong Hiệp chỉ vào một hàng cây mang sắc vàng cả thân lẫn hoa, lá, giới thiệu:

- Đây là cây hoàng kim lục lạc.

Nó có thể hấp thụ chất khoáng và hơi nước trong không khí và trong lòng đất thông qua lá cây và rễ cây.

Sau đó bên trong thân cây, nó biến đổi và chuyển hóa những thứ đó rồi tỏa ra ngoài lá cây những dòng pháp lực hết sức tinh thuần.

Một bông hoa của nó thậm chí có thể dùng để đột phá trực tiếp từ pháp vũ nhất tinh lên nhị tinh.

Nhưng để nó trưởng thành được đến mức này, nó đã hấp thụ được một lượng không nhỏ năng lượng, cũng may là chúng ta có một mỏ năng lượng tự nhiên.

Trần Phong cười nói, dẫn mọi người đi tiếp.

Khúc Hạo vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh, nói:

- Không ngờ minh chủ lại am hiểu hệ thực vật của dung nham thế giới đến vậy! Ngài còn biết nhiều hơn hẳn chúng ta, trong khi chúng ta là dân bản địa còn ngài lại là người của Đông Thần Vực!

Pháp sư tóc bạc nghe vậy chỉ cười:

- Thực ra cũng không hẳn! Họ cây lục lạc vốn phát triển rất mạnh trên khắp Đại Viêm Đế Quốc.

Tuy nhiên thời mà đất nước còn hưng thịnh, nó mới được trồng nhiều và có đủ pháp lực để phát triển, từ đó được lưu lại trong các ghi chép.

Giờ đây khi Đế Quốc suy yếu, nồng độ pháp lực đại giảm, nó không thể trưởng thành được thì sẽ chỉ là một thứ làm cạn kiệt tài nguyên trong không gian nhanh hơn.

Người dân không biết, hoặc kể cả có biết thì vẫn sẽ coi nó là một thứ cây gây hại mà chặt chúng đi rất nhiều.

Để kiếm được giống của nó cũng không phải là dễ dàng phải không Thiên Y?

- Vâng thưa sư phụ, giờ đây chỉ có thể tìm thấy nó ở các khu vực hẻo lánh mà thôi.

Vị nhạc công trẻ tuổi gật đầu thừa nhận.

Cậu đã mất một tuần thời gian mới tìm được giống của nó rồi mang về.

Phong Hiệp tiếp tục:

- Ta biết được về họ cây này thực chất cũng chỉ là tình cờ.

Trong những ghi chép mà ngày đó Lý Gia Trọng tìm được cho ta tại trại tập trung, vô tình có những thông tin về nó.

Kiến thức thực chất ở khắp mọi nơi, chỉ đợi ta học hỏi và vận dụng vào đúng thời điểm phải không?

Tất cả mọi người đều tăng thêm vài phần khâm phục y, tự hứa sẽ chịu khó nghiên cứu nhiều tài liệu hơn, thay vì chỉ chăm chỉ tu luyện sức mạnh.

Đi thêm một chút, giới thiệu hết các loại cây được trồng ở đây xong, Trần Phong hỏi Khúc Hạo:

- Sư đoàn Hoàng Sam vốn tiếp giáp với Hỏa Ngục cấp quân đoàn, vậy mà trước giờ lại chỉ phải đối phó với đám quái vật tấn công từ phía trước thôi sao?

- Đúng vậy, thời gian qua chưa bao giờ có kẻ địch từ sườn trái tấn công.

Mặc cho chúng ta vẫn thấy quái vật di chuyển ở bên đó, nhưng chúng hoàn toàn bỏ qua chúng ta, tựa như đây là hai thế giới tách biệt vậy!

Nghe được câu trả lời của Khúc đoàn trưởng, pháp sư tóc bạc hơi nhíu mày.

Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng y đề ra một kế hoạch:

- Ta phần nào đồng ý với Mộc Hỏa Lân về quy hoạch của hắn.

Hỏa Ngục này là một khu vực hết sức đặc thù, chúng ta cần có một sự phòng bị tối ưu nhất có thể.

Nhưng đồng thời để biến nó thành một nơi để sống thì lại không chỉ cần xây dựng mình các công trình quân sự ở đây, mặt khác cần có cả những khu vực dân cư sinh sống.

Ta định chia chín khu vực Hỏa Ngục chiếm được ra thành ba phần.

Thứ nhất là nơi đông dân cư, hoàn toàn không có tháp pháo, ngoài các tháp năng lượng sẽ chỉ đơn giản là các ngôi nhà dân thông thường, bao quanh bởi thảm thực vật ma thuật này.

Người dân từ cả ba huyện nếu có nhu cầu xây dựng cuộc sống mới thì sẽ định cư tại đây.

Xét theo vị trí của chúng ta với vực dung nham và Hỏa Ngục cấp quân đoàn, ta nghĩ sẽ chỉ có hai khu vực liền phía trước sư đoàn Hỏa Thung là phù hợp với quy hoạch này.

Thứ hai là nơi sinh hoạt và rèn luyện của các pháp sư trẻ tuổi, giảm bớt nhà dân đồng thời có nhiều hơn các công trình quân sự, sẽ bao gồm khu vực ngoài cùng trước sư đoàn Hỏa Thung và toàn bộ ba khu vực trước sư đoàn Dương Nhiên.

Tất cả những pháp sư tiềm năng của cả ba huyện sẽ đến các khu vực này rèn luyện.

Cuối cùng là khu vực chỉ dành riêng cho quân đội, chính là ba khu vực trước sư đoàn Hoàng Sam, và cả ba sư đoàn đều đóng quân tại đây.

Theo ta nghĩ, vì bản chất của các khu vực này đều không phải là đất của các huyện, nên quy hoạch dân cư và quân đội sẽ không nhất thiết phải theo sư đoàn nào, đặc biệt là khi chúng ta đã thành lập Liên minh.

Dĩ nhiên việc quy hoạch này chỉ có thể diễn ra khi đã hoàn thành xây dựng hết các khu vực khai phá.

Các ngươi thấy thế nào?

Tất cả mọi người đều gần như đồng ý với kế hoạch của Phong Hiệp, khi mà nó có một sự đảm bảo và chi tiết khá lớn, tầm nhìn về tương lai của họ so ra thua kém y rất nhiều.

Nhận thấy không có ai phản đối, y tiếp tục:

- Tiếp theo, về phần cơ cấu lực lượng, Liên minh chúng ta nên chỉ là một tổ chức hoạt động độc lập, chỉ giải quyết những vấn đề liên sư đoàn.

Còn mỗi nơi sẽ cố gắng tự lực cánh sinh, khi nào quá nguy cấp thì mới cậy nhờ, như vậy mới có thể rèn luyện tư chất của các binh sĩ.

Cơ cấu Liên minh thì chỉ đơn giản một minh chủ và hội đồng hai trưởng lão, tất cả binh sĩ các sư đoàn cũng sẽ là binh sĩ Liên minh.

Vị đội trưởng chỉ huy trung đoàn nào ở sư đoàn thì trong Liên minh vẫn giữ nguyên như vậy.

Cơ cấu của từng sư đoàn thì ta sẽ không can thiệp, nhưng ta cũng có một mô hình đề xuất mà các ngươi có thể cân nhắc: Một sư đoàn sẽ có ba đến sáu trung đoàn, mỗi trung đoàn thì có chín tiểu đoàn, một tiểu đoàn có ba đến sáu đại đội, mỗi đại đội lại có chín trung đội, mỗi trung đội gồm ba đến sáu tiểu đội, trong khi tiểu đội gồm từ sáu đến mười hai người.

Nạp Lan Yến khá hưởng ứng mô hình mà Trần Phong đề ra.

Hiện tại vùng đất này họ đã thành công khai phá, nhưng để giữ được nó lâu dài lại là một câu chuyện khác.

Và họ, những người chỉ huy đảm đương lâu nay, sớm thôi sẽ không còn ở đây nữa.

Những người kế nhiệm nên hành động chắc chắn một chút, để đảm bảo mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Và với Ân Thiên Đức, hắn vốn rất trân trọng lời nói của y nên ngay lập tức đồng tình.

Sư đoàn mà hắn sẽ gây dựng trong thời gian tới sẽ có chính xác cơ cấu như vậy.

Pháp sư tóc bạc tiếp tục:

- Nếu như hoàn thiện được cơ cấu lực lượng, bước kế tiếp sẽ là thăng cấp cho những binh sĩ có nguyện vọng lên quân đoàn, ưu tiên cho những người có thực lực.

Theo ta, bước tuyển nghĩa vụ quân sự cứ giữ nguyên như lâu nay cũng không sao, ngũ tinh pháp vũ là đủ để bắt đầu phát triển ở đây.

Tuy nhiên nếu chưa đạt đến pháp tông thì từ từ hẵng lên cấp quân đoàn, hơn nữa cũng nên chú trọng huấn luyện kỹ năng của thế hệ sau.

- Tiêu chuẩn pháp tông liệu có phải hơi cao quá không?

Khúc Hạo hơi nhíu mày, hỏi.

Đẳng cấp đó thường phải là những nhân vật cấp cao trong sư đoàn mới có thể đạt được, lính thường muốn vươn tới không phải chuyện gì đơn giản.

Phong Hiệp cười:

- Trước đây thì quả là vậy, nhưng hiện tại chúng ta có một nguồn năng lượng đủ dồi dào, cũng như một môi trường rèn luyện khá chuyên nghiệp.

Mọi pháp sư đều có cơ hội được giao tranh với quái vật Hỏa Ngục, trong khi đồ bảo hộ đã đạt đến mức giảm được bảy phần ảnh hưởng năng lượng nơi đây, đúng không Thiên Lạc?

- Vâng, về độ bền cũng không cần quá lo lắng, khi mà nó có thể hoạt động với năng suất tối đa trong liên tục một ngày thời gian mới hỏng.

Giờ đây chúng ta chỉ phải chiến đấu trực tiếp trong môi trường độc hại khi tường thành có vấn đề, mà chuyện đó thì rất khó có thể xảy ra.

Trong tương lai, việc nâng cấp mạch ma thuật trong các tháp năng lượng, trong tường thành, cũng như phát triển hơn nữa các dụng cụ bảo hộ sẽ không dừng lại.

Đó chính là nhiệm vụ của các thế hệ sau!

Nạp Lan Yến mấy người khẽ gật đầu.

Nếu như Trần Phong đã tính đến mức này, có lẽ những vấn đề mà họ còn lăn tăn y cũng đã có phương án cả rồi.

Tuy nhiên còn một việc mà Lý Gia Trọng vẫn còn hơi băn khoăn:

- Vậy còn binh đoàn lính đánh thuê thì sao? Ngài có dự tính gì với chúng?

- Về đám người này, mặc cho nhân phẩm có chút vấn đề, thực lực của chúng không thể xem thường.

Trước mắt cứ để chúng tham gia vào công việc xây thành ở các sư đoàn, sau đó chúng sẽ cùng ta lên cấp quân đoàn.

Chúng nên luôn ở dưới tầm mắt của ta thì tốt hơn.

Mặt khác, ta cũng có một đề xuất: Sắp tới sư đoàn Hỏa Thung sẽ chỉ có ta và Thiên Lạc, Thiên Y tiến cấp, còn Gia Luật Khang với kinh nghiệm của mình sẽ thay ta làm minh chủ Liên minh và dẫn dắt mọi người ít nhất một năm, được chứ?

Đề nghị này thì đám người Khúc Hạo không có gì phản đối, vì nếu xét về trình độ người được đề cử thì nó quá hợp lý.

Vấn đề là điều đó cũng ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi của phó tướng sư đoàn Hỏa Thung hiện tại.

Hắn vốn đã dành một thời gian rất dài ở đây, nay có cơ hội thăng quan tiến chức lại lỡ mất thì ngày sau có thể sẽ tiếc.

Tuy nhiên ngược lại với suy nghĩ của mọi người, hắn chỉ cười:

- Đã bao năm như vậy rồi, thêm một năm cũng chẳng đáng là gì, việc ở đây quan trọng như vậy ta sẽ cố gắng hết sức.

Nếu như thực sự phát sinh vấn đề thì hẳn là do ta với quân đoàn Hắc Diệm vô duyên mà thôi!

- Cảm ơn ngươi!

Pháp sư tóc bạc đặt tay lên vai Gia Luật Khang, thật lòng nói.

Ngày y gia nhập sư đoàn, hắn đã sẵn lòng nhường lại cho y chức vụ sư đoàn trưởng, trở thành một phó tướng hết sức đắc lực.

Giờ đây hắn tiếp tục sẵn sàng hoãn lại tương lai của mình chỉ vì niềm tin vào y và công việc mà y giao phó.

Có lẽ một trong những điều may mắn nhất trong đời này của y chính là gặp được một người như hắn.

Hai người mỉm cười, hướng mắt đến tường thành nơi cuối chân trời.

Những ngày tháng họ cùng nhau chiến đấu nơi sư đoàn này không còn nhiều nữa, nhưng những ký ức đã trải qua sẽ mãi in sâu trong tâm trí mỗi người, không bao giờ phai nhạt..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio