Trần Phong hai người dùng Linh Nhãn quả thu thập được, sau đó tạo một tấm bản đồ của tầng sáu, đem vị trí của từng loại thảo dược chi tiết chép lại trên một quyển giấy da Bạch Vũ Sinh đem theo.
- Ngươi thực sự đáng nể đấy!
Nữ tử nói, hoàn toàn kinh ngạc với đẳng cấp của người đứng bên cạnh.
Biết rằng khi dùng loại quả này thì khả năng ghi nhớ của pháp sư sẽ tăng lên rất nhiều, bất quá đến mức độ này thì theo nàng biết chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Chưa kể, bản đồ lập ra cực kỳ dễ hiểu, chứng tỏ cậu ta kinh nghiệm trên phương diện này là vô cùng lớn.
- Thứ ngươi cần, có ở tầng này không?
Chỉ sau nửa giờ thời gian, cả khu vườn rộng lớn này đã được thu gọn lại rõ ràng trên tờ giấy.
Thanh niên Phong tháp hỏi đồng đội.
Những linh thảo ở đây đối với cậu mà nói mức độ quý hiếm đương nhiên khá ấn tượng, nhưng lại không phải loại cậu cần tìm.
Pháp sư Quang tháp dò xét kỹ lưỡng một lượt, cuối cùng lắc đầu:
- Không có rồi, lên tầng tiếp theo thôi!
Trần Phong gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Tầng sáu này ngoài kiểm tra bằng mắt thường, cậu cũng đã dùng linh hồn lực lượng hết mức có thể nhưng không có dấu hiệu nguy hiểm nào của Dị Tộc.
Tuy nhiên đây cũng đã là cực hạn của vô số đệ tử nhiều năm qua, những thứ kế tiếp có thể mới là thách thức thật sự.
Mặt khác, có vẻ như đa phần các pháp sư tham gia đợt này cũng đã dừng lại ở tầng sáu.
Chỉ có duy nhất Linh Nhi và một người, có vẻ là kẻ đứng đầu Ám tháp là không có ở đây.
Với việc cậu kiểm tra kỹ lưỡng các tầng dưới như vậy, đồng thời còn là người lên muộn nhất, không thể có chuyện hai người họ đang ở bên dưới.
Nhất định cả hai ít nhất đều là đang ở trên tầng bảy.
- Tầng tiếp theo này, ngươi có thông tin gì không?
Vừa bước lên các bậc thang phủ rêu, thanh niên Phong tháp vừa hỏi.
Áp lực của tầng tiếp theo này cậu vẫn chịu được trên mọi phương diện với trạng thái hiện tại.
Tuy nhiên thứ mà họ sắp phải đối mặt cậu lại không biết một chút nào, đối với cậu là cảm giác không tốt lắm.
Bạch Vũ Sinh cũng là cau mày:
- Ta cũng không rõ lắm.
Nếu như không nhầm, hình như khoảng vài trăm năm trước có một vị tiền bối tháp ta từng đặt chân đến đây, kể lại rằng tầng bảy là thiên đường của linh dược và là địa ngục của pháp sư.
- Nghĩa là sao?
- Không chắc, ta đoán là nơi đây chứa toàn những linh thảo cổ quái, khó kiếm được theo cách thông thường.
Cứ như vậy, hai người đi hết đoạn đường cầu thang.
Đặt chân lên mặt sàn tầng tiếp theo Cổ điện, cả hai không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
- Nơi này là cái quái gì vậy?
Nữ tử khẽ nói, hoàn toàn choáng ngợp trước không gian trước mặt.
Không như tầng sáu là khu vườn xum xuê um tùm chưa vô số cây cối tươi tốt, thảo dược khắp nơi, khiến cho tinh thần người ta thoải mái, tầng bảy thực chẳng khác nào hai chữ "luyện ngục", thật khiến người ta phải khóc thét.
Không kể áp lực nơi này cần đến khả năng của một hậu kỳ Linh cảnh hùng mạnh, đồng thời là một tam tinh Pháp Vương, chỉ ngay tại khu vực trung tâm này thôi nhưng hai người đã hiểu được tại sao vị tiền bối kia lại mô tả nơi đây như vậy.
Vô số những cơn bão lốc đen kịt vần vũ xuyên suốt cả tầng, cứ trong phạm vi chục trượng lại có một cơn.
Mặt đất thì dày đặc những bãi lầy độc hại, nổi lên vô tận bong bóng gây ra những tiếng nổ tách tách.
Chất độc ghê tởm bắn ra chung quanh lại khiến mặt đất vốn đen kịt đi vì bị hủy hoại càng nát vụn ra hơn nữa.
Khu vực chính giữa là vậy, chung quanh còn có những vùng đất khác biệt, mà cái nào cũng có điểm khủng khiếp riêng của nó.
Xa xa trước mặt họ là một ngọn núi lửa cực độ khổng lồ mà dù đứng cách cả ngàn trượng cũng có thể cảm nhận được dao động kịch liệt như chỉ chực phun trào.
Mà đó cũng không phải là ngọn núi duy nhất hay lớn nhất.
Mặt khác, đó còn là khởi đầu của dãy núi kéo dài tưởng chừng đến vô tận, đồng thời là ngọn núi có kích thước nhỏ nhất.
Chếch phía bên tay phải họ là khu vực bão tuyết kỳ dị.
Nếu như nói thứ Trần Phong phải đối mặt trong tầng năm có mức sát thương là một phần thì thứ này hoàn toàn có thể lên tới mười phần ngay ở rìa ngoài.
Từ chỗ hai người đang đứng có thể nhìn thấy những chấm trắng bé li ti đang chậm rãi di chuyển liên tục.
Tuy nhiên nếu đến gần, họ sẽ nhận ra đó chẳng phải là tuyết hay gì cả, mà chính là những sinh vật có ý thức thực sự do pháp lực ngưng tụ suốt vạn năm tạo thành.
Sát tâm mà chúng có tuy không cao nhưng những kẻ nào có dã tâm gì với những bảo vật nơi đây thì nhất định sẽ bị chúng đánh cho thừa sống thiếu chết.
Khu vực cuối cùng được bao phủ bởi rìa ngoài là vô tận những tia sét khổng lồ đánh thẳng từ trên đáy tầng trên xuống sàn tầng này, hoàn toàn không quan sát được thứ gì ở bên trong.
Với việc này, Bạch Vũ Sinh thực sự cảm thán không ngừng.
Nàng tuy xuất thân cũng là từ một gia tộc lâu đời nhưng vẫn cảm thấy thứ pháp thuật tạo nên tầng bảy này quả thật quá là thần kỳ đi.
Thanh niên Phong tháp, mặt khác, không rảnh rỗi mà quan tâm nơi này huyền diệu thế nào.
Thời gian hiệu lực của Linh Nhãn quả cậu ăn lúc trước đã hết, đành phải dùng thêm một quả nữa.
Cùng với đồng đội trước tiên đến khu vực núi lửa, cậu ánh mắt đảo liên hồi, tập trung quan sát từng chi tiết nhỏ nhất một, hoàn toàn không bỏ qua cái gì.
Ngay tại những nơi kinh khủng thế này nhưng cậu nhận ra vô số những linh dược quý hiếm lần lượt xuất hiện.
Đem bút lông ra vẽ lên tấm giấy da mới mà Bạch Vũ Sinh đưa cho, cậu bắt đầu làm tấm bản đồ thứ hai.
Pháp sư Quang tháp ở bên cạnh, mặt khác, giúp cậu hộ pháp, đồng thời kiểm tra những linh dược đã xuất hiện xem có loại nào mình cần không.
Tuy nhiên, nàng cũng không cảm thấy quá hi vọng vì nàng biết rõ, thứ mình khao khát vốn tọa lạc sâu trong trung tâm khu vực núi lửa kia.
Đến chân ngọn núi đầu tiên, hai người được một phen cảm thán kinh ngạc.
Nơi này có vẻ như ngay từ không gian đã được tạo nên bởi pháp thuật, khiến cho kích thước thật của nó lớn hơn nhiều so với tầm nhìn ban đầu.
Ngay tại đây thôi nhưng phần lớn khoảng trống của tấm giấy da đã được lấp đầy.
Tiếp tục làm bản đồ, hai người ánh mắt cũng là ngưng trọng thêm vài phần.
Nhiệt độ nơi đây ước chừng cao gấp mười lần thông thường ngay tại điểm bắt đầu, mà càng đi sâu vào lại càng nóng hơn.
Độ ẩm, ngược lại, chạm đáy ngay lập tức, còn không có lấy một chút để mà giảm đi.
Bạch Vũ Sinh có chút hưng phấn.
Những lần trước không thể đạt được nhưng lần này lại có đồng đội tốt, thật đáng để mong chờ một phen.
Khu vực xung quanh nơi đây nàng từng nghe qua lời kể của các tiền bối hay thấy trong sách vở, bất quá đến khi chứng kiến tận mắt vẫn là xuất hiện cảm giác choáng ngợp.
Đi được chừng nửa giờ thời gian, cuối cùng thứ mà nữ tử mong chờ cũng lọt vào tầm mắt hai người.
Nó tọa lạc trên gần đỉnh một ngọn núi cao cả vạn trượng, mà ngọn núi này được bao quanh bởi biển dung nham nóng chảy, hoàn toàn không dễ dàng tiếp cận chút nào.
Nhận thấy ánh mắt của nàng ta, Trần Phong mỉm cười:
- Trông qua đã thấy khó nhằn rồi!
Gật đầu đồng ý với cậu, pháp sư Quang tháp nói:
- Để đến được đó, ngoài những uy áp đang phải chịu hiện tại, ngươi cần phải vượt qua ba tầng áp lực khác.
Nói đơn giản, ý chí của ngươi càng kém, thì thực lực của ngươi có mạnh đến mấy, tốc độ bỏ cuộc của ngươi càng nhanh.
Thanh niên Phong tháp nhíu mày.
Vừa làm bản đồ, cậu vừa suy ngẫm một chút về loại thảo dược mà đồng đội muốn lấy cũng như cái Thiên Huyền điện này.
Cậu có chút không hài lòng lắm về những thông tin họ đang sở hữu, khi mà tại nơi quan trọng thế này nhưng một tông phái lớn như vậy lại chỉ kiểm tra ý chí của các đệ tử.
Điều này có thực sự là bình thường?
Bước đến rìa vực dung nham, hai người xem xét bản đồ thật kỹ lưỡng, sau đó ghi nhớ toàn bộ thông tin vào não.
Cất bản đồ vào giới chỉ, Trần Phong thở ra:
- Đi nào!
Bạch Vũ Sinh gật đầu.
Cả hai sử dụng cánh pháp lực, bay qua biển dung nham.
Dĩ nhiên pháp sư Quang tháp đã có thể lăng không di chuyển, bất quá ở nơi thế này, lựa chọn của nàng lại là đôi cánh, không phải là quá khó hiểu với những người có kinh nghiệm.
Thanh niên Phong tháp vừa bay vừa nghiên cứu áp lực mà hai người đang phải chịu.
Cái này bản chất hoàn toàn không giống thứ mà cổ điện tạo ra cho bọn họ chút nào, ngược lại còn có phần khá kỳ quái.
Cậu điều động sức mạnh của Thần Văn tỏa ra khắp cơ thể, sau đó là cả không gian chung quanh.
Ngay lập tức, cảm giác khó chịu mà nơi đây gây ra giảm đi ít nhiều.
Trần Phong nhíu mày, đem tâm trí lưu tâm hơn về năng lượng tại tầng bảy này.
Là đệ tử thân truyền của Phong Thần, đã học qua tứ thức của Toàn Phong Kiếm Pháp, cậu đối với kết cấu của lực lượng là có hiểu biết hơn so với người bình thường.
Chính vì vậy, chỉ sau một lát cậu liền có thể mơ hồ hiểu ra được nguyên lý của thứ áp lực này.
Bất quá mọi chuyện cũng không có đơn giản như thế.
Theo thời gian, cùng với việc hai người tiến tới gần linh thảo hơn, uy áp lực lượng không những cường đại mà còn phức tạp hơn rất nhiều.
Điều này khiến cho thanh niên Phong tháp một hồi khổ sở, đau đầu giải quyết.
Vì Bạch Vũ Sinh chỉ có thể chịu đựng lực cản mà tiến tới mục tiêu, về lý thuyết, hai người nên đợi đến khi Trần Phong tìm ra cách hóa giải xong thứ này rồi mới đi tiếp.
Tuy nhiên, thời gian họ có lại là cực kỳ hạn chế, chỉ đành thực hiện cái phương pháp khổ cực này mà thôi.
Một hồi thời gian điên đầu nghiền ngẫm, cuối cùng thanh niên Phong tháp cũng vô hiệu hóa được uy áp chung quanh lên nhục thể.
Tuy nhiên còn chưa kịp ăn mừng thì họ lại lập tức phải chịu áp lực cực lớn tác động thẳng lên pháp lực trong cơ thể, khi mà cả hai lúc này đã tiến đến khu vực chân núi lửa.
Nghiến răng điều khiển lại lực lượng trong bản nguyên, Trần Phong lần nữa dùng Thần Văn nghiên cứu kết cấu của thứ đang làm khó hai người.
Đồng thời, cậu truyền một lượng vừa đủ năng lượng của Thần Văn sang người đồng đội.
Pháp lực vừa chạm đến, người nàng lập tức được thả lỏng ra một chút.
Đem ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu, pháp sư Quang tháp nói:
- Ngươi còn có thể làm ta bất ngờ đến độ nào nữa vậy?
- Chưa đủ đâu!
Thanh niên cao lớn khẽ cười, đáp lại, trong đầu vẫn đang suy ngẫm về áp lực thứ hai kia.
Thứ này tuy nói là có cùng bản chất với uy áp ban đầu, bất quá cũng đồng thời không hoàn toàn như thế.
Thứ này về cơ bản tương tự như một loại phấn hoa, có năng lực gây ảo giác lên cơ thể các tu luyện giả.
Mức độ ban đầu chỉ làm nhục thể của họ mệt mỏi, bất quá nếu càng đi lại gần, nồng độ của nó tăng lên thì có thể ảnh hưởng đến cả pháp lực hay thậm chí là linh hồn.
Trần Phong đã nhận ra được lý thuyết đó, nhưng cái đang làm khó cậu chính là phương pháp để loại bỏ "phấn hoa".
Thần Văn có thể giúp cậu kháng độc tuyệt đối nếu như cậu đủ mạnh, còn bây giờ cậu Pháp Vương chân chính còn chưa có đạt tới, lại đang ở khu vực vượt qua khả năng thông thường của mình, không thể nào hiệu lực của bảo vật đạt được hiệu quả tối đa.
Hai người cứ như vậy leo lên ngọn núi chọc trời gần như dốc thẳng đứng.
Thanh niên Phong tháp cũng như ban nãy, từ từ tìm ra cách giải quyết thứ áp lực này.
Dẫn động Thần Văn thẳng vào bản nguyên pháp lực theo lộ tuyến đặc biệt, cậu đồng thời biến hóa không ngừng ấn pháp, thanh lọc cơ thể khỏi thứ "phấn hoa" kia.
Tuy nhiên, đến khi cậu hoàn toàn thoát được uy áp đó, chưa kịp điều trị cho đồng đội thì nàng ta đã đặt chân vào khu vực cuối cùng.
Nồng độ "phấn hoa" nơi này đặc biệt đậm đặc, bỏ xa phía sau họ rất nhiều, thậm chí còn có thể trông thấy bằng mắt thường.
Tuy nhiên, không ai ngoài Trần Phong biết được bản chất của thứ đó, mà Bạch Vũ Sinh thì đồng dạng như vậy.
Nàng ta trực tiếp hít phải một ngụm, "phấn hoa" quỷ mị vô thường theo kinh mạch chạy lên đại não nàng.
Trần Phong đang định truyền năng lượng Thần Văn ra hóa giải uy áp pháp lực cho pháp sư Quang tháp thì giật mình, nhảy lui lại vài bước, đem ánh mắt ngưng trọng nhìn nàng ta.
Vị trí cậu vừa đứng ban nãy lúc này là một cái hố dẫn thẳng vào lòng núi lửa.
- Hắc Bộ Lăng, ngươi chịu chết đi!
Bạch Vũ Sinh gằn giọng, hoàn toàn tỏ ra địch ý với cậu.
Một tay cầm quyền trượng ban nãy, một tay cầm thanh trường kiếm sắc bén, nàng lao tới, liên tục tấn công cậu.
Thanh niên Phong tháp nhíu mày, vừa cật lực né chiêu, vừa cố gắng kiểm tra "phấn hoa" mà đồng đội gặp phải.
Cùng lúc đó, cậu nói chuyện với nữ tử, gắng thức tỉnh nàng:
- Ta là Trần Phong, đồng đội của ngươi, không phải hắn ta!
- Câm miệng, đền tội đi!
Chém xuống một nhát kiếm sát phạt, pháp sư Quang tháp vẫn không có dấu hiệu gì của việc dừng tay.
Trần Phong hiểu rằng nàng đang bị ảo giác, nghĩ cậu là kẻ thù, bất quá đành phải cầm cự khi chưa có phương án hóa giải "phấn hoa".
Biết rằng lời nói của cậu không thể nào là đủ để đánh thức đồng đội, kế tiếp cậu không lựa chọn nói chuyện với nàng ta nữa.
Mặt khác, cậu để dành tâm trí mà ngưng tụ ấn ký, đồng thời tập trung phòng thủ nhiều hơn.
Tuy nhiên việc này nói dễ hơn làm rất nhiều, khi mà chênh lệch của hai bên là quá lớn.
Kéo dài vài phút thời gian, cuối cùng cậu cũng không chịu được sức ép tuyệt đối từ đồng đội.
Nàng đánh bay song kiếm của cậu trong hai chiêu liên tiếp, mặc cho cậu đã hoàn thành được mục đích.
Cảm nhận được không gian chung quanh hai người tỏa ra dao động năng lượng, Bạch Vũ Sinh nheo mắt, hằn học nói:
- Không chịu được nữa rồi sao!
Lời vừa dứt, lưỡi kiếm trong tay nàng tỏa ra quang mang cực kỳ mãnh liệt, quyền trượng hơi chĩa ra phía sau lưng, đồng dạng cũng ngưng tụ vô tận pháp lực.
Thanh niên Phong tháp vẻ mặt ngưng trọng, đánh ra trận pháp phong xích.
Nhị xích phóng tới với tốc độ cực nhanh, trói chặt nữ tử lại, không cho nàng thi triển chiêu thức.
Tuy nhiên, đó là ý định của Trần Phong, còn thực tế diễn ra thì hoàn toàn không được như thế.
Pháp sư Quang tháp dễ dàng thoát khỏi sự khống chế của cậu, sau đó tiếp tục vung kiếm.
Thanh niên cao lớn thu toàn bộ năng lượng Thần Văn trong cơ thể nàng lại, khiến cho tốc độ nàng ta đột ngột giảm xuống.
Việc này dĩ nhiên làm kiếm pháp của Bạch Vũ Sinh chậm đi và bớt phần sắc bén.
Tuy nhiên, điều này chỉ đủ để làm chậm nàng lại một chút, còn uy lực mà nàng phát ra vẫn là cực kỳ lớn.
Toàn bộ không gian phía sau thanh niên cao lớn như bị phân rã, tạo thành một vùng năng lượng trắng sáng có dạng hình tròn.
Trên đó có vô số những ký tự ma thuật cổ xưa, hàm chứa lực hút cực đại, hoàn toàn khống chế cậu lại.
Với việc không thể di chuyển trước công kích hủy diệt đang phóng tới, Trần Phong đương nhiên không cảm thấy dễ chịu chút nào, nhưng cậu hiện tại cũng không thể làm gì quá nhiều.
Trong đầu vẫn điên cuồng nghiên cứu phương pháp hóa giải "phấn hoa", toàn thân cậu xuất hiện lớp vảy rồng cứng cáp, đồng thời không gian trước mặt đang không ngừng ngưng tụ pháp lực, tạo thành một tấm khiên màu xanh ngọc.
Nữ tử lao tới, thi triển tuyệt kỹ ánh sáng.
Lưỡi kiếm tỏa ra quang mang thần thánh, sở hữu một vẻ đẹp kỳ ảo, nhưng lại đem đến mùi vị tử vong cực kỳ rõ rệt tới thanh niên Phong tháp.
Cậu nghiến chặt răng, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt nghiêm nghị, hai tay bắt chéo, dẫn động năng lượng Thần Văn củng cố lớp phòng ngự.
Thanh gươm ánh sáng như muốn chẻ đôi không gian, dễ dàng xuyên qua tấm khiên pháp lực, chém trực tiếp vào cổ tay Trần Phong.
Hai tay cậu nhức nhối vì đau đớn, lớp vảy rồng cho dù cứng cáp là thế nhưng cũng chỉ chịu đựng được vài hơi thở rồi cũng bị phá vỡ.
Cậu để hai tay bị đánh bạt ra hai bên, lưỡi kiếm theo đà chém tiếp vào bả vai trái cậu.
Tuy nhiên điều đó không xảy ra, mặt khác một lớp giáp vàng kim xuất hiện bao quanh nhục thể cậu, đón lấy lưỡi kiếm sát phạt.
Uy lực của chiêu thức vẫn ập tới, tạo nên một chút thương thế lên cơ thể cậu, mặc cho thanh kiếm đã dừng lại, hạn chế phần lớn sát thương.
- Bảo vật phòng hộ tốt phết nhỉ?
Pháp sư Quang tháp nhướn mày, nói.
Thanh niên Phong tháp không đáp, vẫn tập trung nghiên cứu phương pháp hóa giải.
Thứ này là một trong những bộ giáp trong giới chỉ cậu nhận được sư tỷ.
Tuy nói nó có khả năng phòng hộ khá ổn, nhưng cậu không rõ có thể chịu được đến bao giờ.
Bạch Vũ Sinh không hề dừng tay sau nhát chém đó, mặt khác không ngừng tung ra những đường kiếm ánh sáng.
Trần Phong không thể di chuyển, liên tục nhận những sát thương chí mạng đó.
Dư lực cậu nhận phải ngày một lớn hơn, khiến cho hô hấp có chút không thông, còn món bảo vật kia cũng hư hại với tốc độ chóng mặt.
Sau chín nhát kiếm hủy diệt, cuối cùng bộ giáp của cậu cũng không chịu được nữa mà vỡ nát thành những mảnh vụn.
Đường kiếm cuối cùng, tỏa ra vẻ đẹp lấp lánh, mê hồn nhất, nhưng đồng thời cũng ngưng tụ lực lượng cường hãn, tinh thuần nhất xuất hiện trước ánh mắt bất đắc dĩ của thanh niên cao lớn.
- Ha!
Với việc song kiếm đã bị đánh bay, cậu chỉ đành liều mạng dùng Tinh Thần Vẫn Diệt câu kéo thêm một chút thời gian.
Bất quá đòn thế này là quá yếu trước chiêu thức của pháp sư Quang tháp.
Không chịu từ bỏ, thanh niên đồng tử hóa thành màu xanh trắng, hơi thở trở nên lạnh lẽo vạn phần, toàn thân bùng nổ pháp lực băng hệ.
Hàn băng ma thuật phối với Phong Thần Văn tạo thành nguồn năng lượng huyền ảo, bọc lấy mũi kiếm ánh sáng hủy diệt và toàn bộ cơ thể nữ tử.
Hai cánh tay tạo nên từ Tinh Vân ma pháp cũng tung ra một chiêu Tinh Thần Vẫn Diệt, tăng sức mạnh cậu phát ra lên rất nhiều.
Tuy nhiên hàng loạt pháp thuật này cũng chỉ giữ chân nàng được chừng mười hơi thở.
Sau khi đánh bay cả bốn cánh tay của thanh niên cao lớn, đường kiếm sắc bén vẫn là phá không đâm tới, thẳng vào vị trí lá phổi phải của cậu.
Sức mạnh không thể cản phá cứ thế xuyên phá không gian, áp lực khổng lồ phá nát lớp vảy rồng trên cơ thể Trần Phong.
Lưỡi kiếm sắc lạnh vô địch xuyên qua các múi cơ và thớ thịt trên ngực cậu, đâm thẳng vào phổi, theo đà găm thẳng cậu vào bức tường ánh sáng phía sau.
Thanh niên cao lớn nhịn không được phun ra một ngụm máu.
Sát thương khủng khiếp mà cậu nhận phải khiến xương sườn cậu gãy nát, đồng thời nội tạng cậu cũng phải chịu áp lực cực lớn.
Tuy vậy, ánh mắt cậu vẫn kiên cường nhìn nữ nhân trước mặt, hàm răng nghiến chặt nén đau, tay chậm rãi đưa ra, trỏ vào mi tâm nàng.
Cùng với năng lượng được truyền vào cơ thể ngày càng mạnh hơn, đôi mắt đầy thù hận của Bạch Vũ Sinh chuyển dần sang dáng vẻ sợ hãi.
Thu thanh kiếm cùng chiêu thức lại, nàng vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt, vội vàng từ trong giới chỉ lấy ra đan dược trị thương, đồng thời đỡ lấy thanh niên cao lớn đang gục xuống.
- Ta xin lỗi!
Pháp sư Quang tháp nói, cực kỳ ân hận cùng sợ hãi, hai tay liên tục chữa trị cho đồng đội.
Tuy nhiên cậu ta không hề đáp lại, cũng không thể nghe được lời hối lỗi ấy, khi mà tâm trí cậu lúc này không còn tỉnh táo nữa..