Hai chú cháu tiến vào bên trong đền.
Phía đằng sau điện mới chính là nơi mẹ Hoàng cùng mọi người trong làng chuẩn bị đồ để làm lễ cúng.
Trong làng sẽ có hơn chục dòng họ lớn nhỏ. Mỗi dòng họ sẽ cùng góp tiền, chuẩn bị một mâm xôi gà, một mâm hương vàng, một mâm hoa quả bánh kẹo, rồi còn nhiều, còn nhiều nữa, mà Hoàng vốn không nhớ hết, đem đến, dâng lên bên trên bàn thờ thần.
Nhiều khi nhiều quá, còn phải đặt xuống dưới điện do không có chỗ.
Thực sự là rất đông người. Khó khăn lắm cậu mới đi đến được gian thờ chính của điện Nhị.
Tất nhiên vẫn là khói hương ngút ngát.
Ở trên đặt tượng của một vị tướng quân, xung quang là bốn hàng lính đứng canh đục bằng gỗ, nhìn vào thực sự rất có hồn.
À mà không.
Khi Hoàng tiến lại gần mấy tượng gỗ, lập tức, hàng lính xuất hiện, từ đâu chui ra, cúi đầu chào cậu rất nghiêm túc, chỉnh mỉnh.
Hic...
Hoàng bất đắc dĩ, khẽ gật gật. Khoát tay ra dấu không đa lễ.
Hả? Sao như kiểu cậu chức to vọng trọng thế nhỉ?!?
Bỏ đi.
Ngồi trước bàn thờ là hai vợ chồng thầy cúng già nhất trong làng.
Ông Nhì bà Nhì.
Hai người đang đọc một bài kinh phổ độ gì đấy, bà gõ mỏ, ông đọc rì rầm.
Có lẽ là xin phép được lấy lộc.
Hoàng nhìn đồng hồ.
phút nữa.
Giữa cái sự đông người đến nghẹt thở ấy, cậu đã xác định được mục tiêu.
Cành quế đẹp nhất đang được treo ở trên xà lan điện.
"King... King... King...."
Cuối cùng, bà Nhì cũng đã gõ chiếc chuông đồng bên cạnh. Báo hiệu cho buổi xin lộc được bắt đầu.
Người trong đền bắt đầu nhốn nháo như ong vỡ tổ.
Cả điện tưởng chừng như sắp không chịu nổi đến nơi.
Hoàng luồn lách, nghiêng sang bên này, né sang bên nọ để đến với mục tiêu.
Không biết chú Hải đã tắc thở hay bị giẫm đạp hay chưa?
Kệ. Cứ lấy được lộc đã.
Hoàng tránh được một cú ngã từ bác béo bên cạnh. Luồn qua được cảnh giẫm đạp của đám thanh niên phía trên.
Một bước.
Hai bước.
Ba bước.
Đến nơi rồi.
Hoàng đứng lên, nhảy với tay một cái, cành quế đã nằm gọn lỏn trong tay cậu.
Hihi, thích quá.
Cậu xoay người, tìm bóng dáng chú Hải.
"Tôi ở đây, ở đây cậu chủ ơi..."
Chú Hải gào lên trong đám đông hỗn loạn.
Hoàng quay người lại, xác định được vị trí.
Cậu hí hửng giơ cành quế ra, vẫy vẫy.
"Chú. Chú mau lại đây."
"Được rồi. Đươ... Ui da..."
Chú Hải lóng ngóng thế nào, mà va phải vào một cô gái đang đi bên cạnh.
Cô ta trông rất nổi bật với tà áo dài đỏ, mái tóc đen buông thả, tựa như dòng suối, nhẹ nhàng đến eo.
Chiếc áo dài được thêu trang trí bằng những bông mẫu đơn rực rỡ. Áo đẹp, người còn đẹp hơn.
Cô ta quay đầu lại nhìn chú Hải, chú xin lỗi, nhưng liền không có phản ứng gì, khuôn mặt xinh đẹp vô cảm, chỉ coi như gió thoảng qua rồi bước đi.
Riêng Hoàng, thì không.
Cậu run rẩy nắm chặt cành quế, ngăn không cho người mình bị đông cứng lại mà mất kiểm soát.
Con người khi nãy mới xuất hiện...
Nếu như không nhầm.
"Ca... Cao...Cao Tuệ Mẫn?!?"
Hoàng líu lưỡi lại, không nói nên lời.
Mái tóc đó.... Họa tiết mẫu đơn trên chiếc váy đó. Đôi mắt vô cảm, dáng vẻ xinh đẹp...
Đúng vậy. Cô ta là Cao Tuệ Mẫn.