“Lão sư, có phải tìm được bộ phận nào đó của thi thể không!” Bạch Thiếu Ngôn nhìn cảnh sát đi ra ngoài, “Chúng ta không đi hiện trường sao?”
“Không cần, các bộ phận đã đông lại không được trọn vẹn, trên đó đều bị đông đá, dựa theo thủ pháp gây án của hung thủ, trên đó hẳn là không để lại chứng cứ nào, để bọn họ mang đến cũng như vậy! Cậu đi thay quần áo, tôi có vài lời muốn cùng vị pháp y này nói chuyện!” Đông Thu Luyện nhìn người đàn ông trung niên trước mặt cô!
Đưa tay ôm lấy người đàn ông trung niên, “Chú Tôn, đã lâu không gặp!” Tôn Chính cũng cười một tiếng, đưa tay ôm lấy Đông Thu Luyện, “Nhiều năm rồi không thấy, thấy cháu sống tốt như vậy, chú cũng yêu lòng, nha đầu cháu, hiện tại là một ngôi sao sáng của giới pháp y, chớp mắt một cái đã nhiều năm!” Tôn Chính nhìn Đông Thu Luyện từ trên xuống dưới: “Những năm nay, cháu sống thế nào hả!”
“Cháu rất tốt, ba đã sắp xếp cho cháu đi nơi rất tốt, chú không cần lo lắng, nhưng sao chú vẫn ở lại cục cảnh sát, cháu cho rằng dựa vào lý lịch của chú thì không ở nơi này!” Đông Thu Luyện kéo Tôn Chính ngồi xuống sô pha.
“Kể từ lúc năm năm trước, sau khi Đông gia gặp biến cố, những người có giao tình tốt với ba của cháu thì không ai có kết quả tốt, bọn họ chĩa súng bắn vào chim đầu đàn, không bằng chú ở cục cảnh sát, đãi ngộ rất tốt, ổn định, đã nhiều năm như vậy, kỳ thật chú cũng không nỡ rời đi!” Đôi mắt của Đông Thu Luyện co lại, thở dài: “Chú Tôn, thật xin lỗi, đều do nhà của con đã liên luỵ chú!”
“Cái gì là liên luỵ hay không liên luỵ, chú đã nhận được nhiều sự chiếu cố của ba cháu mới có chú của ngày hôm nay, chú cảm thấy hết sức hài lòng, không có bất kì bất mãn nào, chỉ là thấy khổ cho cháu!” Tôn Chính khẽ thở dài một cái, hai người hàn huyên một hồi, Đông Thu Luyện liền lấy ra một chồng tài liệu, “Đây là một chút tài liệu, làm phiền chú sửa lại một chút, lát nữa cháu còn phải đến phòng giải phẫu!”
“Được, không vấn đề, chuyện nhỏ này chú vẫn có thể làm được, cháu mau đi đi, đến khi vụ án này kết thúc, cháu đến nhà chú ăn cơm, dì cũng rất nhớ cháu!” Đông Thu Luyện gật đầu, con mắt lành lạnh lại nhiễm một chút sắc ấm.
Cuộc sống cá nhân của Đông Thu Luyện rất đơn giản, khi ở Pháp ngoài làm việc ra thì nghỉ ngời, Bạch Thiếu Ngôn biết rõ cô có con nhỏ, trong nhà có cha mẹ chồng còn có một ông nội chồng, nhưng chưa từng thấy qua chồng của Đông Thu Luyện, người khác đều ở sau lưng nói là do tính tình của Đông Thu Luyện nên chồng của cô không chịu nổi, vì lẽ đó hai người ly thân, huống chi bạn bè của Đông Thu Luyện rất ít, lần đầu tiên Bạch Thiếu Ngôn thấy Đông Thu Luyện có một chút kích động!
Chẳng trách khi nghe nói đến thành phố C thì cô hơi khác thường, nơi này hẳn là nói cô từng sống qua.
Khi cuộc giải phẫu hoàn tất là buổi chiều thứ hai, hai người cảm thấy cả người rả rời, Đông Thu Luyện về kí túc xá mà Triệu Minh sắp xếp, cô tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo khác cả người như được sống lại, Triệu Minh bảo người đem mảnh đông đá đến thì sau đó không xuất hiện, hiện trường có chút phức tạp, hình như anh ta đang ở hiện trường, hẳn là hôm nay không trở lại, Đông Thu Luyện cùng Bạch Thiếu Ngôn thừa dịp này nghỉ ngơi thật tốt!
Ngày hôm sau khi thức dậy, Đông Thu Luyện nhìn đồng hồ, thời gian vừa vặn, hôm nay là ngày cuối cùng mà cô cùng Tiêu Dịch ước hẹn, Đông Thu Luyện cầm văn kiện đến chỗ của Triệu Minh, có thể nói là trong tổ trọng án đều náo loạn, hết sức bừa bộn, mà cảnh sát đen sì kia gọi là Lý Nại, thấy Đông Thu Luyện đến khi bỏ công việc trong tay chạy đến nghiên đón: “Đông pháp y, Triệu đội trưởng ở bên trong!”
Nói xong chỉ đến một cái bàn đặt nhiều văn kiện, Triệu Minh đáng khoác áo tựa như đang nghỉ ngơi, Lý Nại đẩy Triệu Minh, “Triệu đội trưởng, Đông pháp y đến!”
Triệu Minh lặp tức nhảy lên, thấy Đông Thu Luyện trong nháy mắt ánh mắt trở nên toả sáng, “Đông pháp y, mời ngồi!” Nhưng khi thấy văn kiện để trên mấy cái ghế, nơi nào có chỗ để ngồi, trong nháy mắt có chút xấu hổ!
“Không cần, đây là văn kiện đã sửa xong, trên đó có nêu rõ ràng cụ thể một số thứ, nếu Triệu đội trưởng có bất kì nghi vấn nào thì có thể tìm Tôn pháp y ở bên cục Pháp y, vụ án có tiến triển gì mới thì liên hệ cho tôi, số điện thoại của tôi hẳn là ngài biết!” Nói xong, liền để văn kiện xuống bàn sau đó xoay người rời khỏi!
Kỳ thực, lúc Đông Thu Luyện tiến vào, rất nhiều người đều bỏ công việc trên tay xuống, bởi vì hôm nay Đông Thu Luyện rất chói mắt, thường ngày cô mặt trang phục công sở chững chạc, hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi tờ tằm, chiếc áo sơ mi không bâu mà trên đó còn thuê đường viền hoa màu trắng, trên ngực có vải ruy băng vô số hoa tường vi nhỏ bên dưới có vài cái mắc xích tinh tế, hết sức tinh xảo, cùng đó là quần dài màu đen bó sát, đôi chân thon dài lộ rõ, đôi giày cao gót màu đen, khoảng chừng cm, hết nhưng có vẻ hết sức kiên cường.
Đầu tóc thả tuỳ ý, thế nhưng lại làm cho người khác nhìn ra được dụng tâm của người chọn trang phục, trên người cũng có những đồ trang sức trang nhã, cả người phá lệ xinh đẹp động lòng người, các tiểu thư danh viện ở thành phố C cũng không có mấy người có khí chât như vậy!
“Này này này…. Đông pháp y thật sự là một mỹ nhân, học vấn còn cao như vậy, ai mà cưới được cô ấy nhất định là kiếp trước đã cứu vớt địa cầu a!”
“Không phải là địa cầu, là cứu cả dải ngân hàng!”
Còn Triệu Minh mới vừa tỉnh táo lại, vẫn không cho Đông Thu Luyện là con người tuỳ tiện, nhìn dáng dấp như vậy, huống hồ nếu không có gì sai lệch, cô cùng tổng giám đốc Tiêu Thị hẳn là vợ chồng, Triệu Minh không biết bản thân hắn cười cay đắng cỡ nào: “Tất cả im lặng cho tôi, còn không đi làm việc!”
Đông Thu Luyện ra ngoài chuẩn bị bắt xe, thì một chiếc xe Cadillac dừng lại trước mặt của cô, cửa sổ hạ xuống, là Bạch Thiếu Ngôn cười hì hì: “Lão sư, tôi đưa ngài đi!” Đông Thu Luyện cũng không từ chối, ngồi lên xe: “Cô đi đâu? Đón Tiểu Dịch sao?”
“Ừm, vừa mới gọi điện thoại đến, cậu đưa tôi đến Cà phê Kim ngạn đi” Bạch Thiếu Ngôn cười một tiếng: “Trùng hợp vậy, tôi cùng anh trai của tôi cũng hẹn tại Kim Ngạn, thật đúng là thuận đường!”
Thật ra, Bạch Thiếu Ngôn cũng có chút tâm tư, vì cậu nghe trộm được điện thoại của Đông Thu Luyện ở Pháp, nếu không đoán sai thì Tiêu Dịch hẳn là được đưa đến cho ba ruột của cậu bé, đối với người đó Bạch Thiếu Ngôn hết sức tò mò, bên cạnh có Đông Thu Luyện một người vợ tốt như vậy mà không biết quý trọng, thật sự có mắt như mù!
“Anh trai cậu?” Đông Thu Luyện thật là không nghĩ đến, “Tôi không nói với lão sư sao, tuy rằng gia đình của chúng tôi ở thủ đô, nhưng ông nội muốn về quê để dưỡng lão, tôi cùng anh trai liền đến đây!” Trong mắt Đông Thu Luyện hiện lên một vẻ kì quái, Bạch gia? Không phải trùng hợp như vậy chứ, quên đi, đi một bước tính một bước!
~HẾT