Editor: @Thụy Mặc
Beta: @Aki Re
Nhưng bà lão không chớp mắt một cái mà nói: "Tiễn khách."
Hai tên đệ tử bước tới, nói một câu "Đắc tội rồi" và lập tức kéo người khóc sướt mướt đi mất.
Cuối cùng bà lão cũng đi đến trước mặt Tô Mộc, vừa thấy thân thể bé nhỏ của Tô Mộc, vẻ mặt bà lão không được tốt lắm.
Cả người Tô Mộc cứng đờ, nghĩ thầm nếu không thì cô chủ động rời khỏi Thẩm gia trang vậy, kết quả một cái móng heo... À không phải, bàn tay đã kiểm nghiệm qua vô số ngực bự của bà lão đặt trên ngực Tô Mộc.
Xong rồi, bị phát hiện.
Quá mất mặt... Tô Mộc muốn vịn trán thở dài.
Nhưng không ngờ là lông mày bị nhíu chặt của bà lão được thả lỏng, vẻ mặt thoải mái hơn rất nhiều, bà ta rút tay về, rất lịch sự nói: "Tiểu công tử tên họ là gì, nhà ở đâu?"
"Ta... Ta tên Tô Mộc, nhà ở Giang Nam."
"Trước kia có từng làm đầu bếp ở những phủ đệ khác không?"
"Không có, ta tới Lạc Thành để nhờ vả thân thích thì phát hiện thân thích đã chuyển nhà, trên người lại không có của cải nên mới muốn đi làm đầu bếp." Tô Mộc thấy người ta không đuổi mình đi, ngược lại là hỏi sơ yếu lý lịch, cô không tự nhiên hỏi: "Bà bà... Ngươi không đuổi ta đi ư?"
"Bà bà chỉ đuổi những người nữ giả nam trang, người muốn làm chuyện bất chính với Thiếu trang chủ, ta đã kiểm tra qua, thân phận của tiểu công tử trong sạch, sao có thể đuổi đi được?"
Đã kiểm tra qua...
Tô Mộc nhìn xuống ngực mình, chẳng biết tại sao, rõ ràng cô nên vui mừng vì mình đã che dấu qua cửa, nhưng bây giờ cô chỉ có khóc không ra nước mắt: "Bà bà... Ngươi có muốn sờ lại hay không?"
"Không cần, không cần." Bà lão điềm đạm cười: "Bà lão ta đã từng kiểm duyệt qua vô số người, lần này sờ thì không có gì cả, ta đã nhìn ra rồi. Tiểu công tử yên tâm, tiền lương và đãi ngộ của Thẩm gia trang chúng tôi rất tốt, chắc chắn sẽ không để ngươi chịu thiệt."
Lần này sờ thì không có gì cả...
Tô Mộc đau lòng hết mức, trong đầu lại vang lên tiếng đập bàn cười to của số : "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha... Hóa ra sân bay chính là phần mềm hack của ngươi!"
Trán Tô Mộc giật mạnh, nhưng lại không cản được số ở đâu đó "Cười trên nỗi đau của người khác!"
Bà lão nói với một người đệ tử: "Đưa vị tiểu công tử này về phòng nghỉ ngơi."
"Khoan đã..." Tô Mộc thắc mắc: "Ngươi không cần kiểm tra tay nghề nấu cơm của ta trước sao?"
Bà lão cười to nói: "Không cần làm việc thừa, người có thể tới Thẩm gia trang để xin làm, ngoại trừ những tiểu thư khuê các nữ giả nam trang đó ra thì đám người không có bản lĩnh thực sự không dám tới Thẩm gia trang chúng ta tìm việc làm, chỉ cần chúng ta báo tên hắn ra ngoài, hắn cũng có thể chết đuối dưới biển nước miếng của toàn bộ người dân Lạc Thành."
Tô Mộc run người.
Cô không dám nói mình chính là người không có bản lĩnh thực sự kia.
Ngay cả căn phòng dành cho hạ nhân ở cũng sạch sẽ ngăn nắp, Tô Mộc bước vào phòng của mình và đóng cửa lại, gấp đến mức đi tới đi lui trong phòng, không biết nên làm gì cho tốt.
Nhiệm vụ bà lão giao cho cô là phụ trách làm thức ăn trong nhà bếp nhỏ là được, nhà bếp nhỏ là nơi chuyên cung cấp thức ăn cho mấy vị chủ tử của Thẩm gia trang. Bởi vì người đầu bếp trước say rượu rồi té xuống hồ chết đuối nên mới tuyển đầu bếp mới.
Cơm tối hôm nay do Tô Mộc phụ trách, nhưng mà cô không biết làm gì cả!
Tại thời điểm này, các lão đại trong phòng phát sóng trực tiếp của cô rất hữu dụng.
Gió thổi lạnh cái mông: 【Tiểu Hung có thể đổi một cái phần mềm hack "Cánh tay phải của thần".】
"Cánh tay phải của thần?" Tô Mộc mở giao diện Thương Thành ra và thấy được phần mềm hack này nằm ở hàng đầu tiên, người đổi lấy phần mềm hack này sẽ giống như có được cánh tay phải của thần, có thể làm ra mỹ thực trên thế gian.