Phế Vật Hay Quái Vật

quyển 1 chương 45: ám muội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Lãng rời đi chưa được bao lâu thì ngọc truyền âm phát sáng.

Giọng Vân Vũ truyền ra:

- Lãng nhi, Thương Nhất Nam hắn chết rồi.

Vân Lãng nhíu mày:

- Tại sao?

Vân Vũ nhàn nhạt nói:

- Sớm nay ta đến phủ hắn, phát hiện hắn chết trong tư phòng. Chết không toàn thây. Tứ chi cắt bỏ, đầu lăn góc phòng. Vết chém sắc bén gọn gàng. Kẻ ra tay không đơn giản.

Vân Lãng nhẹ gật đầu:

- Ta hiểu rồi. Ta sẽ ở đây đợi chúng xuất hiện.

Bên kia truyền đến nhàn nhạt ngữ khí:

- Bảo trọng.

Vân Lãng vừa ngắt kết nối thì tiếng hét thất thanh vọng ra từ phòng nàng. Cô kinh hoảng quay trở lại.

Vân Lãng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nàng vẫn ở đây.

Lam Dạ đau đớn ngồi dưới sàn ôm chặt bàn chân, mắt rớm lệ. Vân Lãng từ từ tiến lại định đem chân nàng ra xem thì nàng rụt chân lại thu vào tà váy. Lam Dạ bộ dạng ủy khuất:

- Không phải ngươi đi rồi sao?! Ngươi đi luôn đi.

Vân Lãng chạnh lòng cùng tức giận, cô đứng dậy. Nhưng mới chỉ đứng lên một nửa đã bị lực đạo mạnh kéo xuống.

Mất thăng bằng, cô ngã nhào ra trước. Áp người kia dưới thân.

Bốn mắt không chớp nhìn nhau. Cả hai dường như nghe thấy tiếng thình thịch của trái tim.

- Dạ nhi.....a!!! Vân Lãng! Ngươi định làm gì hoàng muội ta. Tránh ra!!

Lam Dạ giật mình đẩy Vân Lãng ra. Nàng ngượng ngùng, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Tử Dạ tình cờ đi qua chỗ này, định vào thăm hoàng muội, không ngờ lại thấy cảnh tượng ám muội. Hắn không kịp nghĩ nhiều liền đem người đang đè lên hoàng muội yêu dấu của hắn ra.

Hắn nhìn hai người đỏ mặt liền thấy mình thất thố nên vội vã bỏ chạy không nói lời nào.

Hai người ngượng ngập chẳng ai nói lời nào. Hồi lâu Vân Lãng lên tiếng:

- Công chúa, cáo từ.

Lam Dạ nghe thấy cô muốn rời đi thì hoảng hốt, chạy đến ngăn lại. Tay nàng dang rộng chặn trước cửa. Lam Dạ mặt đỏ ửng, hùng hổ tuyên bố:

- Ngươi, tối nay ngủ đây.

Nói xong nàng cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên vì thẹn. Sau khi nghe câu đó Vân Lãng sững sờ, không tin vào tai mình:

- Công chúa, ngươi nói lại xem.

Lam Dạ ấp úng nói mãi không thành câu:

- Ta... ta... ngươi...

Vân Lãng phì cười bởi bộ dạng này của nàng. Lần đầu tiên thấy nàng tỏ ra như vậy trước mặt Vân Lãng, lúc mang danh Ái Dạ, cô chỉ được chiêm gưỡng qua lần.

Vân Lãng không hiểu tại sao nàng lại thay đổi như vậy nên hỏi:

- Công chúa, ngươi đây là ý gì?

Lam Dạ thật muốn lớn tiếng mắng người nhưng sợ người kia giận bỏ đi. Nàng không nói lời nào đẩy Vân Lãng vào trong, khóa cửa lại. Nàng chỉ vào phía trong:

- Trong đó có chăn, ngươi đem ra đây.

Vân Lãng ngoan ngoãn làm theo, kỳ thực trong lòng cô không rõ vui hay buồn, thập phần phức tạp hỗn độn. Cô vừa mang đồ ra, đặt xuống đất thì nàng ngăn lại:

- Ngươi đặt lên giường.

Cô như lệnh mà làm. Vân Lãng nghi hoặc:

- Công chúa, ngươi đây là muốn trả thù ta?

Không phải vô cớ cô hỏi vậy, bởi cô vẫn còn nhớ như in cái ngày nàng cùng Tiểu Thúy đối thoại ở Lưu Bích Thủy. Mỗi lần nhớ lại cảm tưởng có ai đang bóp nghẹt trái tim cô vậy.

Lam Dạ bên cạnh thấy sắc mặt Vân Lãng tái nhợt liền hoảng:

- Vân Lãng, ngươi đây là sao?

Vân Lãng giật mình thoát khỏi trầm tư. Cô nhìn thẳng nàng nói:

- Công chúa, ngươi cho ta biết. Ngươi... ngươi... lời ngươi nói khi ở Lưu Bích Thủy là thật?

Lam Dạ ngơ ngác một lúc rồi chợt nhớ ra gì đó. Nàng mím chặt môi, cúi gằm mặt không nói. Bộ dáng như vậy khiến Vân Lãng hiểu lầm là nàng ngầm thừa nhận. Lam Dạ cảm nhận người đối diện tỏa hàn khí, ngước mặt lên thì chạm phải ánh mắt thê lương xoáy sâu vào lòng nàng.

Lam Dạ tay xoắn vào nhau:

- Ta... Vân Lãng... thực... xin lỗi... ta... không có ý đó.

Vân Lãng lần đầu thấy vị công chúa kiêu ngạo mở lời xin lỗi, mà lại là xin lỗi cô. Tâm trạng Vân Lãng vui không ít. Chỉ cần một câu nói đó cũng đủ hồi sinh lại trái tim đã chết của cô.

Vân Lãng lấy can đảm dũng khí tích tụ mười mấy năm, dang tay ôm gọn nàng vào lòng.

Lam Dạ giật mình trước hành động của cô. Nàng định giãy ra nhưng nhớ đến điều gì đó nên cũng mặc cô ôm.

Vân Lãng thấy người trong lòng không phản đối nên vui mừng, cười không ngậm nổi mồm, cô tăng thêm lực đạo ôm chặt nàng hơn.

- Đau...

Vân Lãng nghe nàng kêu đau liền buông ra. Cô thật hận không thể đem nàng khảm vào cơ thể mình. Cô cảm thấy chức nghiệp Khảm khí sư lúc này thật vô dụng.

Lam Dạ được buông lỏng thì vội chui vào chăn trùm kín người. Vân Lãng bật cười nhào đến ôm lấy cục bông, tay cô nhẹ kéo chăn xuống, ôn nhu nói:

- Dạ nhi, như vậy sẽ ngột.

Lam Dạ nghe cô gọi thân mật như vậy thì gượng chín mặt:

- Ai cho ngươi gọi?

Vân Lãng cười:

- A, vậy nên gọi thê tử?

Lam Dạ mím môi, mặt càng đỏ, nàng ấp úng:

- Ai...là...thê tử ngươi. Hỗn đản.

Vân Lãng lần đầu thấy bộ dạng khả ái như vậy liền nổi hứng trêu chọc:

- Phải a, ta quên mất. Thê tử chỉ có thể gọi khi thành thân và động phòng a~~ hay ta động phòng đi~~ động rồi thành thân a~~~

Phịch

Hạ bàn Vân Lãng đau nhức. Cô ngước mắt cún con vô tội nhìn nàng:

- Dạ nhi, ngươi đạp ta.

Vốn là cô vừa dứt lời thì bị Lam Dạ đạp xuống giường. Nàng ném thẳng chăn, gối xuống chỗ cô:

- Ngươi nằm đất đi.

Nói rồi nàng quay mặt vào trong không thèm để ý lời ỉ ôi, năn nỉ của ai kia.

Vân Lãng ngậm ngùi trải chăn gối nằm. Cô cố nói:

- Dạ nhi a~~ ngươi nỡ lòng nào sao? Dưới đất lạnh a~ Rất dễ bệnh.

Nói rồi cô còn cố tình hắt xì mấy cái. Quả nhiên khổ nhục kế có tác dụng:

- Ngươi lên đây.

Vân Lãng bật dậy như lò xò, nhào lên giường, vén chăn chui vào. Lam Dạ cảnh cáo cô:

- Ngươi còn nháo ta đạp ngươi xuống giường.

Vân Lãng tỏ vẻ biết điều, nằm ngay ngắn không động. Trong lòng háo hức, hồi hộp không ngủ được, cô trở mình, xoay qua nhìn nàng. Vô tình lúc đó nàng cũng xoay sang.

Ngượng ngùng, mặt đỏ như quả gấc là mặt Lam Dạ lúc này. Còn Vân Lãng thì cười gian tà dần tiến sát mặt nàng.

Lam Dạ dịch người về sau, lưng nàng chạm tường rồi mà người kia vẫn tiến. Thấy gương mặt người kia càng phóng đại trước mắt, nàng nhắm tịt mắt lại. Một hồi nàng cảm thấy cảm giác mềm nhẹ mát lạnh phớt qua trán mình.

Lam Dạ hé mắt thì không thấy gì khác lạ. Vân Lãng đang nằm ngay ngắn hai mắt nhắm chặt. Lam Dạ nhíu mày nghi hoặc "Cảnh tượng vừa rồi là sao? Cảm giác ban nãy là sao? Nàng ảo giác?"

Giờ nàng mới nhận ra người này thật soái a. Soái hơn cả ca ca nàng. Tử Dạ mệnh danh là đại mỹ nam tử của đế quốc a. Cái danh này xuất hiện từ khi hắn vừa ra đời, từ đó đến nay chưa ai đoạt được. Giờ nàng tìm ra rồi a.

Tay nàng vô thức chạm lên mi mắt cô lướt qua lại.

- Dạ nhi, ngươi đừng nháo. Sức chịu đựng ta có giới hạn a~~

Lam Dạ nghe thấy sự nguy hiểm từ câu nói nên mau chóng ngay ngắn lại. Không bao lâu nàng dần chìm vào mộng đẹp. Người bên cạnh khóe môi khẽ nhếch lên vui vẻ. Tay nhẹ chạm môi mình, cảm giác hôn trán nàng không tệ. Không biết xúc cảm hôn môi sẽ thế nào a. Nghĩ vậy cô liếc mắt qua nhìn chằm chằm môi nàng.

Khoảng cách dần xích lại, môi cô dần chạm vào cánh anh đào đỏ mọng thì nàng xoay người vào trong.

Cô hụt hẫng ai oán nhìn. Dù vậy, bây giờ Vân Lãng rất hạnh phúc. Mọi chuyện đến nhanh như vậy khiến cô thật không tin tưởng. Nếu đây là giấc mộng thì cô nguyện đắm chìm trong đó không muốn tỉnh. Cô nhẹ xích lại gần nàng, ôm lấy nàng từ phía sau.

Q - Hoàn

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio